Tế Thủy Trường Lưu FULL


Gia tộc Phong gia đã tồn tại qua nhiều thế kỷ, trong tổ tiên cũng có người đạt trạng nguyên thám hoa, đến thời hiện đại, con cháu các thế hệ bắt đầu tham gia kinh doanh, họ tin chắc rằng không có gì hữu ích bằng việc học, mà việc mua một ít vàng, nhân dân tệ về cất trong nhà để làm bảo hiểm thì càng an toàn hơn.

Công việc làm ăn của nhà họ Phong ngày càng lớn mạnh, đến mức ai cũng phải thèm muốn, đã có trường hợp con cháu họ Phong bị bắt cóc làm con tin rồi sát hại.

Sau khi Phong Khánh trở thành người đứng đầu Phong gia, ông đã ra lệnh cho tất cả con cháu của mình học kỹ năng sinh tồn và kỹ thuật chống theo dõi.
Không ngờ, vẫn có chuyện xảy ra.
Lúc đó là chiều thứ 6.

Khi tài xế đi đón vị tam thiếu gia của Phong gia thì phát hiện người đã mất tích, liền vội vàng trở về bẩm báo với lão thái gia.

Phong Khánh nghe xong trầm ngâm một lát, nói, “Đi kiểm tra lần cuối nhìn thấy tam thiếu gia là ở đâu, là ai nhìn thấy, gọi Vương Thần tới ngay.”
Quản gia theo lệnh, đi xử lý ngay.
Phong Đình nghe được tin tức thì vô cùng lo lắng chạy tới, còn Phong Nhã Vi, mẹ ruột của Phong Thành thì đứng bên cạnh, mặt lặng như tranh vẽ.

Phong Khánh từ trước đến nay rất thương cô con dâu này, hiện tại xảy ra chuyện như vậy không thể không an ủi mấy câu.

Phong Nhã Vi nghe xong mới ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói cạn như nước, “Ba, Tiểu Thành chắc đã bị bắt cóc.”
Phong Khánh trong lòng chỉ là suy đoán, lúc này Phong Nhã Vi nói ra, ông ta không khỏi sửng sốt, còn Phong Đình nói, “Bây giờ còn chưa có chứng cứ, chỉ là suy đoán mà thôi.”
Phong Nhã Vi nhìn chồng của mình với vẻ mặt lãnh đạm như cũ, “Em đã hứa hôm nay sẽ đưa nó đi ăn món Tây.

Nếu tài xế đến trễ, nó sẽ không bao giờ rời đi mà không được phép.

Giờ đây nó mất tích vô cớ.

Chỉ có một khả năng là bị bắt cóc.”
Phong Đình bị nói á khẩu không trả lời được, Phong Khánh liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nói, “Ta sẽ lệnh cho Vương Thần điều tra, ta tin tưởng sẽ sớm có kết quả.”
Phong Nhã Vi khẽ cúi đầu, giọng nói không mặn không nhạt, “Cảm ơn ba.”
Người phụ nữ không trong sáng, cũng không tao nhã, không gợi cảm quyến rũ, mà toát ra vẻ trầm tĩnh sau khi trải qua sương gió, tựa hồ có một loại yên tĩnh sau khi trải qua thế sự, đây cũng là điểm hấp dẫn Phong Đình nhất.

Cô ấy giống như một gốc cây thủy tiên, cho dù có chú ý hay không, cô ấy vẫn yên lặng ở trong góc, không mời cưng chiều cũng không tự ti.

Hiếm có phụ nữ như thế này, cho nên rất được Phong Đình yêu thích, ngay cả Phong Khánh cũng thích tính cách này của nàng.

Chỉ là loại tình cảm này chỉ là một trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi.

Một khi lợi ích quan trọng và sự an toàn tính mạng của họ có sai sót, một người phụ nữ như vậy chính là tấm lá chắn tốt nhất.
Hai tay Phong Thành bị trói ở sau lưng, chân bị trói cứng bằng dây thừng dày để không thể nhúc nhích, mắt bị che bằng vải đen, nên dù có mở mắt ra thì thứ hắn nhìn thấy vẫn là bóng tối.

Khi không nhìn thấy thì tai cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Ngoài cửa có hai người đang nói chuyện, giọng nói rất nhỏ nên không nghe rõ nội dung, hắn biết mình bị bắt cóc, cũng biết đối phương chỉ muốn có tiền, tuy nhiên không có gì đảm bảo trong quá trình này con tin sẽ không bị giết chết.

Cậu bé 13 tuổi Phong Thành đã có một sự tu dưỡng và điềm tĩnh mà các bạn cùng lứa tuổi không thể sánh kịp.

Từ vóc người đã nhìn ra được người thiếu niên thon dài cao ngất, đồng phục học sinh trong quá trình giãy dụa đã nhăn nhúm, nhưng điều này vẫn không làm tổn hại đến khí khái thiếu niên của hắn.
Một lúc sau, cửa được đẩy ra, hai người đàn ông trung niên bước vào.
Tấm vải đen trên mắt Phong Thành bị xé toạc, hắn cau mày, mất vài giây mới thích ứng được với ánh sáng đột ngột.

Căn phòng nhỏ như bị bỏ hoang từ lâu, người đàn ông trung niên phía trước mặt đang khoanh chân ngồi ở trên ghế đẩu, dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn hắn, “Mày là tam thiếu gia nhà họ Phong?”
Phong Thành trực tiếp nhìn anh ta, giọng nói vẫn mang theo sự non nớt của tuổi trẻ, “Trước khi bắt cóc người ta không tìm hiểu sao?” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy ý giễu cợt người đàn ông trung niên.

Một người sau lưng cười nhạo người kia và nói, “Thằng nhóc này không chỉ đẹp trai mà những gì nó nói cũng nghẹn họng người ta.”
Một người khác bật cười, “Nghe nói Phong Khánh thích đứa cháu trai này nhất.

Tao tin có thể trả cái giá trên trời.”
“Hừ, nói đúng.”
Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Phong Thành, tò mò hỏi, “Không sợ sao?”
Phong Thành có vẻ mỉm cười chút, nhưng nụ cười gần như không tồn tại này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, “Nếu tôi sợ, không đi với mấy người.”
Nghe vậy, hai người đàn ông trung niên ngẩn ra, Phong Thành nói tiếp, “Cho dù bây giờ các người đòi Phong Khánh một khoản tiền chuộc, cũng sẽ có cảnh sát đi cùng.

Các người không những không nhận được tiền, trái lại còn có thể mất mạng, không bằng chúng ta giao dịch đi.”
Ngay khi giọng nói Phong Thành vang lên, cả phòng im bặt một lúc, một hồi sau, một người đàn ông trung niên trong đó lên tiếng, “Mày dựa vào cái gì nói điều kiện với tụi tao?”
“Chỉ bằng… các người không làm gì được tôi.” Phong Thành nhẹ giọng nói, vừa hạ giọng liền nghe thấy một tiếng “cạch”, hai tay đang bị trói sau lưng đột nhiên buông lỏng ra, nhanh đến mức hai tên trung niên không nhìn thấy chính xác chuyện gì đang xảy ra, con dao găm sắc bén đã chạm vào cổ một người.

Phong Thành nhắm con dao găm đẩy về phía trước, với một nụ cười ngọt ngào và xấu xa, “Anh nói rằng tôi sẽ giết anh ngay bây giờ, hay cho một cơ hội để chuộc tội?”
Người đàn ông bị con dao găm chĩa vào sợ đến chân nhũn ra, vì chỉ cần bàn tay Phong Thành đẩy về phía trước thêm một chút nữa thì động mạch chính ở cổ anh ta sẽ bị cắt đứt.

Nơi này cách khu vực thành thị khá xa, cắt đứt rồi thần tiên cũng không cứu nổi, “Chuộc chuộc, tôi chuộc, có gì cứ phân phó cứ việc nói.”
Phong Thành nhìn nam nhân kia bên cạnh cửa, ánh mắt bình tĩnh, “Còn anh thì sao?”
Người còn lại cũng gật đầu theo, “Tam thiếu gia cứ phân phó chúng tôi nhất định làm theo.”
Hai người bọn họ vốn là tiểu thương trong chợ nhưng mà tham tiền tới điên rồi, mới nảy ra ý định bắt cóc thiếu gia nhà giàu.

Không ngờ không lấy được tiền mà chính mạng của hai người lại ở trong tay của người khác.

Người ta đồn rằng Phong gia đệ tam thiếu gia tầm thường rất hung ác, mà bây giờ nhìn không ra tính khí yếu ớt, rụt rè chút nào.
Sự khinh thường xẹt qua mắt Phong Thành, tùy tiện nói, “Anh gọi điện cho Phong Khánh yêu cầu ông ta chuẩn bị 100 triệu tệ tiền chuộc, nếu không anh sẽ giết con tin, đồng thời gửi một ngón tay về nhà Phong gia cho Phong Khánh.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên sửng sốt, “Tam thiếu gia, tìm ngón tay ở đâu bây giờ?”
Phong Thành cười với anh ta rồi liếc nhìn xuống bàn tay anh ta, “Sau khi giải quyết xong chuyện, chúng ta chia 5:5.

Ngón tay của anh trị giá năm mươi triệu, là buôn bán lời rồi.” Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, và nụ cười nở trên môi thản nhiên, như muốn nói rằng hôm nay không muốn ăn bào ngư mà đổi sang cháo trắng và các món ăn kèm.
Người đàn ông trung niên sợ tới mức suýt ngất tại chỗ, lớn tiếng nói, “Cái này … cái này … Tam thiếu gia, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Phong Thành nghiêng người, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đầu vai anh ta, năm ngón tay khẽ ấn, liền nghe thấy một tiếng giòn tan, tiếng kêu của người đàn ông lập tức truyền đến, giọng nói lạnh lùng của Phong Thành như băng vỡ trong tiếng kêu của người đàn ông, tăng thêm lực tay, “Thiên hạ này nào có ăn có bữa trưa miễn phí hả?”
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra suôn sẻ.

Đầu tiên, Phong Khánh nhận được một ngón tay cắt ngang không thể nhận dạng, sau đó chuẩn bị 100 triệu tiền chuộc theo yêu cầu của bọn bắt cóc.

Bọn bắt cóc yêu cầu Phong Nhã Vi, mẹ của Phong Thành, một mình mang theo tiền chuộc đến chuộc con.

Mặc dù Phong Khánh rất khó hiểu, nhưng ông ta cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vốn dĩ ông ta cho rằng người bên kia chỉ là một kẻ bắt cóc bình thường, chỉ cần lấy được tiền sẽ thả Phong Thành trở về.

Tuy nhiên, người bên kia lại thoát khỏi mắt ngầm của Vương Thần, còn chưa tìm được chỗ bọn họ trốn, nay lại nhận được ngón tay của cháu trai, điều này làm cho sự trầm tĩnh mặc định của Phong Khánh mất đi một tấc.
Người trong nhà Phong gia bị thái độ của bọn bắt cóc chọc giận, nhưng họ không làm gì được, chỉ có Phong Nhã Vi nhìn chằm chằm vào vết cắt trên ngón tay.
Dù sao thì Phong Thành cũng chính là da thịt trên người cô cắt xuống, mặc dù ngón tay bị đứt lìa khiến cô không thể xem màu da ban đầu, nhưng thoạt nhìn cô vẫn biết đó không phải là ngón tay của con trai mình.

Trong đầu không tự chủ nghĩ đến một khả năng, điều này khiến cô hơi cau đôi mày xinh xắn lại.
Ngày hôm sau, Phong Nhã Vi lái xe đến địa điểm mà bọn bắt cóc yêu cầu cùng với số tiền chuộc là 100 triệu.

Phía sau có rất nhiều trợ thủ ẩn náu, đoạn đường này Phong Nhã Vi rất bình tĩnh.

Tối hôm qua cô suy nghĩ cả một đêm, rốt cuộc hiểu rõ con trai mình đang có ý định gì.
Cô sinh Phong Thành năm cô 18 tuổi, còn là một cô gái chưa có chồng, chỉ vì mang thai quá đột ngột, không có cách nào bước vào cửa Phong gia.

Để một người phụ nữ chấp nhận theo một người đàn ông không có danh phận chỉ có một loại khả năng, là người phụ nữ này phải rất yêu người đàn ông đó.

Cho nên dù Phong Nhã Vi tài học một bụng vẫn bằng lòng làm vợ hai của nhà họ Phong.

Cô ấy không ngại Phong Thành có ý kiến gì, nhưng cô ấy cho rằng Phong Thành đang làm điều rất nguy hiểm mà không báo trước cho cô biết.
Cuối cùng, Phong Khánh đã đánh giá thấp chỉ số IQ của kẻ bắt cóc, những chiếc xe mà ông ta gửi để theo dõi Phong Nhã Vi đều bị bỏ lại.

Khi ông ta phát hiện thì tiền đã nằm trong tay đối phương, đối phương không có ý định để cho Phong Thành đi ngay từ đầu, vì vậy sau khi lấy được tiền, liền bỏ rơi Phong Nhã Vi nghênh ngang mà đi.
Chờ Phong Đình chạy tới nơi giao dịch, chỉ thấy Phong Nhã Vi sắc mặt tái nhợt ngã trên ghế lái, hôn mê bất tỉnh.
Vị thiếu gia thứ ba của nhà họ Phong chính thức biến mất vào ngày này.
Phong Khánh yêu thương đứa cháu trai này từ nhỏ, làm sao có thể nhìn hắn biến mất không tung tích? Ông dùng tất cả mọi cách có thể tưởng tượng để truy tìm tung tích của Phong Thành, mấy tháng sau vẫn bặt vô âm tín.

Dường như người tên Phong Thành này đã biến mất khỏi trời đất như không khí, xa biền biệt.
Đó là một thời gian đầy biến động.
Phong gia đã đánh mất Phong Thành và mất thêm 100 triệu tiền chuộc.

Sau đó thường xuyên có thông tin cho rằng các đối thủ cạnh tranh trên thương trường đã thuê sát thủ.

Đối tượng đứng mũi chịu sào đương nhiên là người thừa kế duy nhất của Phong Khánh, Phong Đình.

Anh ta là một người đàn ông lịch lãm với phong độ của người trí thức, không có tài kinh doanh trời phú, vợ cả của Phong Khánh chỉ sinh được một người con trai này rồi chết, hàng chục năm sau Phong Khánh cũng không lấy thêm ai khác.
Phong Thành lấy 100 triệu mà ông nội gửi, chia một nửa cho hai kẻ bắt cóc như đã thỏa thuận trước, nhưng cuối cùng, toàn bộ số tiền đều đã vào túi hắn.
Bởi vì, khi hắn chuyển tiền, hắn cũng chuyền con dao găm trên tay.
Không ai trời sinh là kẻ giết người cả, bởi vì luôn có sự bàng hoàng quẩn quanh, Phong Thành cảm thấy tay mình lúc đó run dữ dội, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi.

Thay vào đó hắn có niềm vui vì cuối cùng đã làm chủ cuộc sống của mình.

Hắn không muốn ở lại Phong gia, khi Phong Nhã Vi gửi tiền chuộc tới, hắn đã nói với cô như thế này.
Phong Nhã Vi cau mày, giọng vẫn đều đều bình thản như trước, “Phong Thành, con có biết con đang nói cái gì không?”
Tuy rằng mới 13 tuổi nhưng vóc dáng phát triển nhanh, đã cao hơn mẹ nửa cái đầu.

Phong Thành hơi cúi đầu xuống, trực tiếp bắt gặp tầm mắt của Phong Nhã Vi, “Mẹ, con rất thất vọng với gia đình này.

Con muốn đưa mẹ đi cùng.”
Phong Nhã Vi bất lực thở dài một tiếng, nở một nụ cười, “Đứa con ngốc, bây giờ mẹ vẫn ổn.”
Đôi môi mỏng duyên dáng của chàng trai mím chặt, phải một lúc sau hắn mới nói, “Con không muốn mẹ chia sẻ chồng mình với những người phụ nữ khác.” Đây chắc chắn là một điều vô cùng xấu hổ đối với người phụ nữ.

Thời cổ đại đàn ông có tam thê tứ thiếp không phải là hiếm nhưng ở thời hiện đại thì quá hiếm.

Bởi vì trùng hôn là bất hợp pháp nên Phong Nhã Vi không có tên công khai, không có danh phận trong nhà họ Phong.

Mọi người đến nhà chỉ coi cô ấy con gái của một người họ hàng sống ở đây không hơn không kém.

Nào biết đâu rằng, Phong Đình một tháng có hơn phân nửa thời gian là ở trên giường của cô.
Nghe xong, Phong Nhã Vi mặt tái mét, nhưng cô vẫn cắn chặt môi dưới, chuyển trọng tâm câu chuyện, “Hôm nay mẹ có thể cho phép con đi, nhưng con phải hứa với mẹ là cho mẹ biết tin tức của con mọi lúc mọi nơi.”
Phong Thành kiên định nhìn cô, trầm giọng nói, “Con muốn đưa mẹ đi cùng con.”
Phong Nhã Vi từ tốn lắc đầu, đưa tay ra vuốt ve gò má của hắn, đứa nhỏ lớn lên cao quá, phải kiễng chân mới hoàn thành được động tác này.

Nhưng cô không quen khóc lóc nên chỉ biết nheo mắt và nheo mắt.

Nhiệt tình trong đôi mắt buộc phải rút lui, cô thì thầm, “Mẹ sẽ không đi cùng con.

Khi nào con lớn lên con sẽ hiểu, đôi khi yêu một người là thân bất do kỷ đến cỡ nào.”
Môi của Phong Thành càng mím chặt hơn, nhưng hắn không ép nữa, chỉ tiến lại gần một bước và ôm cơ thể gầy gò của mẹ mình trong vòng tay.

Mái tóc đen của cô là mùi thơm ô liu quen thuộc, như thể ngửi thấy nó mỗi sáng và tối vẫn cảm thấy ngọt ngào và thơm mát.

Và hắn biết rằng từ giờ phút này, hơi thở quen thuộc và ấm áp này sẽ dần mất đi, và thay vào đó là một tương lai không thể đoán trước và một cuộc phiêu lưu cho người dũng cảm.
Phong Nhã Vi đưa tay ôm lấy eo hắn, phát hiện đứa trẻ đã lớn lên cao ráo từ lúc nào mà cô không hay biết.

Vì vậy cô lên tiếng, thanh âm ấm áp như mặt trời vừa lặn, màu ửng đỏ xen lẫn nhiệt tình nồng nàn, “Tiểu Thành, nhớ kỹ, con sẽ luôn là con trai của mẹ.”
Phong Thành gật đầu đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, sự chia tay tan vỡ và sự miễn cưỡng đọng lại trong mắt cô.
Vào thời điểm đó, số tiền 100 triệu tệ người bình thường thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Ngay cả một đại gia tộc như Phong gia cũng là một khoản không nhỏ.

Cậu bé 13 tuổi Phong Thành đã cầm số tiền đó làm hành trang vào đời.

Thực tế, hắn luôn có mục tiêu rõ ràng và ý chí kiên định.

Ngắn ngủi chỉ trong sáu tháng, Crow đã thành lập và bắt đầu mở rộng quy mô.

Đó là một thành phố tên là An Bình.

Sự phát triển nông nghiệp, công nghiệp và thương mại đều ở mức tuyệt vời trong đất nước.

Phong Thành thích cái thành phố này vì nó yên bình giống như cái tên của nó.
Không giống như Phong gia ở Thượng Hải, nét mặt của mọi người ở đó luôn vội vã và thờ ơ, lạnh lùng khó tả.
Hoàng hôn yên bình ở An Bình đang dần xuống trong công viên, sau khi đoàn người dần tan bớt.

Phong Thành ngồi ở ghế sau xe, qua cửa kính xe nhìn ra ngoài.

Chỉ trong sáu tháng, ánh mắt của hắn đã thấm nhuần sự dũng cảm và uy nghiêm mà người bình thường dùng cả đời cũng không hiểu hết được.

Hắn mặc bộ vest đen giản dị ôm lấy thân hình thon dài.

Gương mặt anh hùng và đẹp trai của hắn chiếu lên cửa sổ xe, phản chiếu màn đêm yên bình và thảnh thơi bên ngoài.
Khi xe đi qua một con hẻm phía sau u ám, đột nhiên có vài tiếng la hét.
Phong Thành yêu cầu tài xế dừng lại, còn mình thì đẩy cửa bước xuống.
Ở đây không có đèn đường, trong con hẻm nhỏ tối om, Phong Thành nheo mắt, dựa vào giác quan và thị giác nhạy bén của mình, nhìn vài bóng người đang len lỏi vào sâu trong hẻm.

Người lái xe đi phía sau hỏi hắn có muốn gọi cảnh sát hay không.

Phong Thành lắc đầu, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ, “Chỉ là bọn trẻ đánh nhau mà thôi.

Không cần phải báo cảnh sát.” Dù giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng đủ để nghe thấy những đứa trẻ vẫn đang đánh đập trong con hẻm nghe thấy, bọn họ lập tức dừng lại.

Ánh mắt nhất trí nhìn qua, liền thấy hai người đứng đầu con hẻm, lập tức cư xử như chim muôn chạy tán loạn.
Nhìn thấy đứa trẻ đang đánh nhau đã chạy hết, Phong Thành cũng định bỏ đi, lại nghe thấy tiếng động trong con hẻm nhỏ.
Sau đó, hắn thấy một bóng đen nhỏ từ mặt đất bò dậy, xung quanh tối om, không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng Phong Thành lại nhìn thấy đôi mắt đêm sáng ngời trên khuôn mặt của đứa trẻ dưới nền tối như vậy.

Bóng dáng nhỏ bé bước từng bước về hướng hắn, một bước, hai bước, ba bước … như rất nhiều năm sau hắn hy vọng như vậy.

Thấy cậu bé đi về phía mình, và cứ bước đến khi đến bên cạnh hắn, không thể đi đâu được nữa.
Cuối cùng, anh chàng nhỏ bé bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt thanh tú hoàn toàn tắm trong ánh đèn đường trên phố.
Nét mặt của cậu bé rất bình thường, và thứ duy nhất tỏa sáng trên gương mặt ấy chính là đôi mắt sáng, dù có thua trận thì đôi mắt đó vẫn toát lên vẻ kiên cường và bất khuất, tính tình như vậy rất đáng quý.

Quần áo mặc trên cơ thể của chàng trai lúc bấy giờ được coi là quý giá, nhưng vì lăn lộn trên đất nên hiện tại đã rối tung cả lên.

Cằm bị xước da, trên cằm nhỏ còn có vết máu.

Phong Thành nhìn cậu nhóc, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Tiểu tử kia hiển nhiên không muốn để ý tới hắn, đi thẳng qua bên cạnh hắn, hướng đường cái đi tới.
Một tên tiểu tử bình thường như vậy mỗi ngày Phong Thành sẽ gặp gỡ hơn chục người, nhưng hắn không biết tại sao, giờ khắc này, hắn còn không có nghĩ tới, chân đã đuổi theo rồi.
Mãi cho đến khi đi theo đứa trẻ vài con phố, tiểu tử kia dường như đã hết kiên nhẫn, cậu ta quay đầu lại và nhìn hắn một cách dữ tợn.

Rõ ràng cậu ta có đôi mắt dữ tợn nhưng khi nói chuyện thì lại nghe rất bụ bẫm, không có tia khí thế nào, “Anh đi theo tôi làm gì?”
Phong Thành cười chỉ vào cằm của cậu, “Bị thương ở đây nè, về nhà không sợ bị mẹ mắng sao?”
Tiểu tử kia dường như lúc này mới phát hiện ra mình bị thương, bàn tay nhỏ bẩn thỉu sờ lên cằm, thật sự rất đau, nhưng cậu nhóc liền nâng cằm lên, “Mấy tên đó so với tôi còn thảm hơn nhiều!”
Phong Thành nhân cơ hội tiến gần thêm hai bước, rất có tính nhẫn nại hỏi, “Bọn họ đắc tội em sao?”
“Ai kêu bọn họ bắt nạt bạn tôi!” Tiểu tử kia có lý chẳng sợ.
Phong Thành gần như bật cười, hắn hiếm nở nụ cười như vậy, bởi vì Phong Khánh thường nói cho hắn biết rằng ngoài nụ cười chân thành với những người trong nhà, những cái khác có thể được sử dụng làm vũ khí chống lại người ngoài.

Nụ cười là vũ khí giết người, vì vậy, trên khuôn mặt hắn luôn có một nụ cười hiền lành đến lạ thường, nhưng hiếm khi hắn cười đến lòng sung sướng như thế này.

Anh chàng nhỏ bé giờ mới nhìn rõ mặt hắn, bất giác nói, “Anh à, anh lớn lên nhìn đẹp quá.”
Phong Thành không thích người ta nói về ngoại hình của mình nhất, nhưng lúc này vì được khen như vậy mà mừng rỡ vạn phần, không khỏi đưa tay sờ lên khuôn mặt bẩn thỉu của tên nhóc, “Cám ơn.”
“Nhưng mà Tần Thư nhìn cũng đẹp lắm.” Tiểu tử lại nói.
Phong Thành nhíu mày, “Tần Thư là ai?”
Tiểu tử giương mặt lên, “Bạn thân nhất của em.”
Nghe vậy, Phong Thành lại bật cười, “Em bị thương rồi, để ca ca đưa em đi băng bó chút có được không? Nếu không, mẹ nhìn thấy nhất định sẽ rất buồn.”
Tiểu tử kia suy nghĩ một hồi, chợt nở nụ cười, “Được.”
Ban đêm ở thành phố An Bình sẽ không bao giờ vắng bóng đèn đường, hiển nhiên dưới bối cảnh sáng sủa như vậy, Phong Thành vẫn cảm thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt của đứa trẻ giống như đóa hoa hướng dương, sáng đến mức chói mắt người ta.

Từ khi hắn mới sinh ra đã chìm đắm trong sự thờ ơ và lạnh lùng, nụ cười ấm áp ấy không ai khác ngoài mẹ dành cho hắn.

Khoảnh khắc ngắn ngủi này đã khiến Phong Thành mất trí.

Mãi đến nhiều năm sau, chàng trai kia lòng đã khao khát người khác, mà hắn vẫn nhớ kỹ cái đêm mùa thu này, anh chàng nhỏ bé với chiếc cằm bị thương đã cong mắt tươi cười, lộ ra vẻ ngoài đáng yêu với hàm răng trắng.
Khi còn sống người ta sẽ gặp nhiều người trong đời, nhưng chỉ riêng Phong Thành vẫn cô đơn nhớ về đứa trẻ đã tình cờ gặp hắn trong một con hẻm cũ vào đêm nay.
Đứa trẻ kia nói, “Tên em là Tiêu Ninh, Tiêu trong mười hai cung hoàng đạo, Ninh trong An Bình.”
*生肖[shēng xiào] Hoàng đạo.

= 肖 [xiào] trong họ Tiêu;
安宁[ānníng] an bình; an ninh; trật tự; trị an; yên lòng.

= 宁 [níng]: Ninh
Do chuyển đổi ngôn ngữ nên sẽ có những sai sót so với bản gốc.

Mong các bạn đọc thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui