Người ta thường nói, người có bệnh không thể nào tự chữa lành được.
...___*___...
"Đình Đình!" Tiếng gọi nhuốm dục vọng gọi cô vào buổi đêm tĩnh mịch.
Tô Doãn Đình giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường nhỏ.
Cô sờ soạng tìm công tắc đèn ngủ, nhưng chưa chạm tới đèn ngủ đã bị một bàn tay thô ráp kéo xuống.
Cả người cô bị ấn xuống chiếc giường nhỏ.
Sau đó ông ta từ từ thưởng thức cơ thể nhỏ bé của cô gái mười sáu tuổi, từng chút lấp liếm những chỗ mẫn cảm.
Năm ấy Tô Doãn Đình mười lăm tuổi, cha bị tai nạn mất trong một vụ hoả hoạn, mẹ cô ngay sau đó liền cưới một người đàn ông khác về làm chồng.
Có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra, Tô Doãn Đình lúc ấy vẫn vô tư, vô lo.
Ngày ngày chỉ cần đến trường, tiếp nhận một đống kiến thức chỉ nhìn vào thôi cũng thấy đau đầu.
Cha mất, cả cô và mẹ đều đau khổ, nhưng rồi cũng chấp nhận được sự thật.
Ngày mẹ cô đưa người đàn ông đó về nhà, ông ta tỏ ra rất hoà nhã với cô, hoàn toàn không để lộ bản chất cầm thú của mình ra ngoài.
Nhưng sau lưng không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện kinh tởm.
Đỉnh điểm là vào học kì hai của năm lớp mười, Tô Doãn Đình thấy mẹ cùng ông ta không giống như trước nữa, hai người tỏ ra xa cách hẳn.
Đã thế mẹ đột nhiên lại trở nên nghiện rượu, lúc nào cũng cáu gắt mắng chửi cô.
Sau đó cô liền biết...!tên đàn ông đó ra ngoài ngoại tình.
.........
Mẹ Tô đứng chắn trước cửa, hai hàng lệ không ngừng tuôn: "Xin anh, đừng nhẫn tâm như thế có được không! Đừng làm ảnh hưởng đến con bé."
Hắn ta nhìn người phụ nữ đứng ngáng đường mình, thẳng thừng đẩy ngã bà.
"Thì sao chứ! Liên quan đến tôi sao?"
Sau đó mẹ Tô lao đến giữ chặt ông ta, để mặc cho những cú đánh giáng xuống người.
Tô Doãn Đình đứng bên ngoài, chỉ cách một cánh cửa đã có thể nghe hết toàn bộ mọi chuyện.
Hình như lúc đó cô đã khóc, giữ chặt lấy miệng không để tiếng nấc nghẹn thoát ra ngoài.
Nếu mọi chuyện đã dừng lại ở đó thì ngày hôm nay có lẽ sẽ không như vậy.
Ban đầu mẹ giấu cô, nhưng rồi nó cũng như cây kim trong bọc, đến thời điểm nào đó không ai chạm đến cũng lòi ra ngoài.
Hắn đánh đập mẹ Tô đã man trước mặt cô, sau đó sẽ bỏ ra ngoài uống rượu, cờ bạc.
Đến tận đêm muộn sẽ quay về, về rồi sẽ tìm đến phòng ngủ của cô làm ra mấy chuyện đồi bại.
Tô Doãn Đình không có sức phản kháng, năm ấy.
Cô gái mười sáu tuổi liền mất đi sự trinh trắng.
Mẹ Tô biết, biết toàn bộ.
Biết mỗi đêm tên khốn đó sẽ quấy rối con gái mình.
Nhưng bà không nói, cũng không làm gì cả.
Năm đó mẹ Tô treo cổ tự sát, ông ta sợ liên lụy nên cũng bỏ đi.
Tô Doãn Đình cứ thế biến thành trẻ mồ côi không cha, không mẹ.
Cô vào côi nhi viện.
Tiếp tục việc học tại một trường học nhỏ lụp xụp.
Vì bị cha dượng bạo hành một thời gian dài, không biết lúc nào đã hình thành bóng ma tâm lý trong cô.
Hai năm trời trước lúc lên đại học, Tô Doãn Đình như một cái xác không hồn, không tiếp xúc cười đùa với bất kỳ ai, ngày ngày cũng chỉ lủi thủi một mình.
.........
"Tôi muốn chữa lành vết thương lòng cho người khác!"
Đó chính là đáp án mà mỗi lần người khác hỏi cô vì sao lại chọn nghề bác sĩ điều trị tâm lý.
Họ nghe xong liền tặc lưỡi khen ngợi tuổi trẻ suy nghĩ chín chắn.
Nhưng vốn dĩ cô như thế là vì vẫn còn chút hy vọng vào chính bản thân mình.
Người ta thường nói, người có bệnh không thể nào tự chữa lành được.
Nhưng biết đâu cô có thể.
Xoá đi vết nhơ trong tâm trí mình.
Ngoài mặt sẽ tỏ ra không sao, tự biến mình thành con người hai mặt.
Trước cười sau khóc, để chỉ mỗi cô biết.
Đến khi gặp được Tề Hiên, cô liền biết suy nghĩ của mình sai rồi.
Cô mãi mãi sẽ chết dần chết mòn trong cảm giác tự ghê tởm bản thân.
Chính là không có cách nào tự chữa lành....