Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Hoàng thượng giá lâm!

Bởi vì Hoàng Phủ Thao chuẩn bị đến Tướng phủ, tất cả người làm trong phủ đều như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng chuẩn bị cho việc tiếp đón. Người thì pha trà, người thì chuẩn bị điểm tâm, hai tỳ nữ cũng xuống hầm băng, lấy một chén băng vụn lớn, để cho các đầu bếp làm món hạt sen băng. Nhưng cho dù động tác của bọn họ có nhanh như thế nào cũng không nhanh bằng bước chân của Hoàng Phủ Thao và Thượng Quan Khuynh Vân.

Hoàng Phủ Thao thân phận là cửu ngũ chí tôn, ngày thường xuất cung luôn dẫn theo nhiều người hộ tống. Nhưng tối nay, hắn lại cho cung nữ, thị vệ lui xuống, một mình đi theo Thượng Quan Khuynh Vân về phía lầu sen.

"Thật sự đã tìm được rồi à?" Giữa đường, Hoàng Phủ Thao đột nhiên hỏi .

"Vâng."

"Xác thật là nàng?"

"Vô cùng chính xác."

"Làm sao Tể tướng có thể xác nhận được thân phận?" Hoàng Phủ Thao bỗng dưng dừng bước, khuôn mặt lộ vẻ do dự.

Thượng Quan Khuynh Vân cũng dừng bước, quay lại cúi đầu cung kính trả lời: "Vi thần từng nghe nói khi trước tiên hoàng có cất giấu một cặp ngọc trắng, ngọc trắng này nhìn thì giản dị thanh thoát nhưng khi nhìn dưới ánh trăng có thể thấy ở giữa nó có hai chữ Cát Tường rất đặc biệt. Nhưng mà ngọc trắng này đã bị tiên hoàng đánh rơi trong một lần đi tuần."

"Đúng vậy, lúc ấy mẫu hậu còn tiếc hận thay phụ hoàng không thôi, nhiều lần muốn phái người đi tìm, nhưng bị phụ hoàng ngăn lại. Lúc ấy phụ hoàng ngược lại rất bình thản, còn nói nếu người có duyên, sẽ gặp được miếng ngọc đó." Hoàng Phủ Thao cảm khái nhớ lại chuyện năm xưa. "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó miếng ngọc trắng cũng không phải bị mất đi mà là phụ hoàng tặng cho người có duyên." Mà người có duyên này, có lẽ là người cùng phụ hoàng quen biết ở ngoài, là nữ nhân cả đời phụ hoàng không quên.

Hoàng thượng cũng là người, tất nhiên cũng phải có thất tình lục dục. Nếu không phải ngày đó hắn tình cờ vào Tàng Thư Các phát hiện một bản viết tay của tiên hoàng, mà vừa khéo trong bản viết tay đó lại cất dấu một bí mật to lớn. Thì hắn cũng không ngờ mình lại có một muội muội đang lưu lạc ở bên ngoài.

Muội muội của hắn – cũng là công chúa của hoàng triều Kim Huyễn, bởi vì phụ hoàng không tiện nói ra chuyện quá khứ, khiến nàng phải lưu lạc ở bên ngoài đến mười tám năm!

Thượng Quan Khuynh Vân tôi luyện cơ mặt, không hề xuất hiện chút gợn sóng nào trên khuôn mặt.

"Hoàng thượng anh minh, điều người đoán hoàn toàn đúng." Dừng lại, hắn bình tĩnh bổ sung: "Vi thần cũng đã tìm thấy miếng ngọc trắng này và chủ nhân của nó."

"Cái gì?" Hoàng Phủ Thao sững sờ, tiếp nhận miếng ngọc trắng được Thượng Quan Khuynh Vân lấy từ trong ngực ra.


Hắn nhìn sơ đã thấy miếng ngọc trắng này, bất luận xét về tính chất, màu sắc hay độ tinh khiết đều không khác gì so với những miếng ngọc khác trong nội cung.

Thận trọng cầm lấy ngọc trắng, hắn dường như không chờ đợi được mà đưa miếng ngọc lên cao, để dưới ánh trăng.

"Chuyện này... chuyện này" Nhìn qua ánh sáng bức xạ từ mặt trăng, giữa miếng ngọc bối, những vết rạn di chuyển tạo thành một chữ. Hắn vui mừng mở to mắt, không thể tin được lại có ngày mình được nhìn thấy ngọc trắng này. "Tể tướng, mau, mau nói cho trẫm biết, khanh đã tìm thấy miếng ngọc trắng này từ nơi nào?"

"Bẩm hoàng thượng, vi thần đã tìm thấy ngọc bội này tại hiệu cầm đồ trong thành." Thượng Quan Khuynh Vân cung kính đáp, trên đường đi, hắn chưa từng ngẩng đầu nhìn thẳng mặt rồng, đứng cách Hoàng Phủ Thao tám thước, thủy chung tuân thủ phép tắt quân thần.

"Hiệu cầm đồ?" Hoàng Phủ Thao biến sắc, hơi nắm chặt miếng ngọc trong tay: "Ý Tể tướng là, cuộc sống công chúa bị thiếu thốn đến mức phải cầm đồ để sinh sống?"

"Có lẽ vậy." Thượng Quan Khuynh Vân không nhanh không chậm gật đầu. "Theo như kết quả thám thính của vi thần, thân mẫu của công chúa bệnh tật ốm yếu, cuộc sống vất vả khốn đốn. Cho đến hơn một năm trước, vì lo liệu tang lễ của mẫu thân, công chúa đã tự nguyện bán mình vào thanh lâu."

"Thanh... Lâu?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thao tối sầm, lảo đảo ngã về sau mấy bước.

"Hoàng thượng xin cẩn thận." Thượng Quan Khuynh Vân tay chân nhanh nhẹn, dường như cơ thể Hoàng Phủ Thao vừa động, hắn liền đi đến bên cạnh bảo vệ, kéo gần lại khoảng cách tám thước giữa hai người.

"Không có việc gì." Hoàng Phủ Thao phất phất tay, đem lời khuyên của hắn để đằng sau. "Cho nên, Tể tướng mới hy vọng trẫm tự mình đến một chuyến, chứ không phải trực tiếp dẫn công chúa tiến vào cung?"

"Vâng, kính xin hoàng thượng thứ lỗi."

"Trẫm không trách khanh, việc này khanh phán đoán như vậy cũng đúng. Lai lịch của công chúa phải đuọc giữ bí mật. Nếu không, không chỉ tổn hại danh tiết của công chúa, mà ngay cả uy nghiêm của tiên hoàng cũng mất sạch." Haiz, phụ hoàng nhất thời hồ đồ, lại tạo ra một đôi mẫu tử tương lai lận đận, phụ hoàng ở dưới kia khi biết liệu có đau lòng không?

Nhìn ngọc trắng trong tay, Hoàng Phủ Thao không khỏi thở dài. Thượng Quan Khuynh Vân đứng lặng một bên, cũng không nói một lời, yên tĩnh như biển sâu.

Trên hành lang gấp khúc, đèn cung đình bằng ngọc lưu ly rọi lên hai người tạo thành chiếc bóng vừa nghiêng vừa dài. Cho đến khi gió thổi mang theo mùi hương sen thơm ngát, hắn mới nhỏ giọng đánh vỡ sự im lặng này. "Bây giờ công chúa đang ở tại lầu sen, vi thần xin hỏi, Hoàng Thượng muốn đi hay không đi?"

"Cho dù công chúa lưu lạc phong trần, nhưng cũng là dòng máu của hoàng gia." Nắm chặt ngọc trắng trong tay, Hoàng Phủ Thao hít sâu một hơi. "Nàng là muội muội của trẫm, việc này vĩnh viễn không thay đổi."

Trong lầu sen, không gian yên tĩnh vắng lặng đến mức dù rớt một cây kim xuống cũng có thể nghe thấy.


Trong lúc Ấn Hỉ chạy bộ qua đầu cầu, vừa khéo gặp được Thượng Quan Khuynh Vân và Hoàng Phủ Thao đang đứng ở lầu sen. Mà tiểu mỹ nhân được Thượng Quan Khuynh Vân mang về mấy ngày trước, cũng đứng sau hai người, gương mặt tái nhợt như bị đả kích cái gì.

Ấn Hỉ đảo mắt nhỏ, nhanh chóng phán đoán tình hình trước mặt, sau đó mới nở một nụ cười ngọt ngào, đi vào lầu nhỏ hành lễ trước mặt Hoàng Phủ Thao.

"Hoàng thượng cát tường."

Không ngờ vừa đi ra ngoài liền gặp một cô nương xa lạ, Hoàng Phủ Thao hơi kinh ngạc. Vì để cho hắn tiện nói chuyện riêng với công chúa, nên trước đó Tể tướng đã cho người làm lui hết, nhưng mà hiện giờ...

Hắn không khỏi hoang mang nhìn Thượng Quan Khuynh Vân bên cạnh.

"Tể tướng, nàng là?"

"Bẩm hoàng thượng, Hỉ nhi cô nương chính là em vợ của Duệ Vương Gia. Hơn hai năm trước, đã từng gặp hoàng thượng một lần."

Thượng Quan Khuynh Vân mắt cũng không chớp, giới thiệu thân phận của Ấn Hỉ cho Hoàng Phủ Thao.

Hoàng Phủ Thao bừng tỉnh hiểu ra, "Ngươi là muội muội của Ấn Hoan... ách, của hoàng thẩm?"

"Vâng." Ấn Hỉ cười càng ngọt.

Hôm nay, nàng thắt hai bím tóc, khi cười lộ ra vẻ ngọt ngào, bộ dáng linh lợi đáng yêu. Hoàng Phủ Thao không tự giác nhìn vài lần. Chợt nhớ lại buổi tiệc cưới hơn hai năm trước, có một tiểu cô nương đột nhiên xông vào phòng bếp, đem tất cả ngự thiện còn chưa dọn lên ăn "thử" một miếng. Đám đầu bếp ở đó sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống xin tha, khiến cho buổi tiệc cưới suýt nữa trở nên hỗn loạn.

Lúc ấy, hắn còn bởi vậy mừng thầm, ước gì tiệc cười vì chuyện này mà dừng lại.

Tiểu cô nương Ấn Hỉ cười ngọt ngào trước mặt, ấy vậy mà chính là tiểu cô nương quấy rối trong trí nhớ của hắn.

"Hỉ... nhi? Ngươi là Hỉ nhi!" Hoàng Phủ Thao nhớ lại tên của nàng. "Ngươi lớn rồi, trẫm suýt chút nữa không nhận ra được nàng!" Hắn cười lên, tuy rằng hoàng thúc cuối cùng cũng lấy vợ, nhưng mà một trận náo loạn hôm đó cũng khiến tâm tình của hắn tốt lên không ít.


"Đa tạ hoàng thượng ca ngợi." Ấn Hỉ quỳ gối, cung kính cúi người: "Hơn hai năm không gặp, hoàng thượng vẫn oai phong tuấn lãng như xưa."

"Khụ ừ, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi nói cũng thật ngọt, nhưng mà trẫm cũng không định thưởng gì cả." Hoàng Phủ Thao được khen đến nở hoa trong lòng, nhưng cố duy trì uy nghiêm của Đế Vương.

"Ta không cần phần thưởng, huống chi, những điều ta nói đều là sự thật ." Ấn Hỉ cười nhẹ nhàng, nghiêm túc bổ sung.

Đầu tiên tướng mạo của nàng cũng rất hoạt bát, miệng nói lời rất ngọt. Bởi vậy hắn cũng không so đo xưng hô không biết lớn nhỏ "Ta", "Ngươi" của nàng. Dù sao đầu tiên là Ấn Hoan, sau đó là Ấn Tâm, tỷ muội họ Ấn bọn họ đều xưng hô không biết lớn nhỏ như thế, hắn cũng tập thành thói quen.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày trước hắn còn ở chỗ hoàng thúc Duệ Vương gia nghe nói, Ấn Hỉ vẫn đang ở lại Phi Thạch Phong làm bạn với Ấn Phong. Thế sao bây giờ nàng ấy lại xuất hiện ở phủ Tể tướng?

"Tể tướng, Ấn Hỉ và trẫm cũng coi như có quan hệ thông gia, thế mà sao trẫm lại không biết nàng đã vào ở phủ Tể tướng từ lúc nào?" Hoàng Phủ Thao nghi ngờ nhìn Thượng Quan Khuynh Vân.

"Vi thần biết sai." Dưới ánh trăng, Thượng Quan Khuynh Vân cung kính trả lời, thân hình cường tráng trầm tĩnh bất động, tựa như gốc tùng trăm năm.

Ấn Hỉ nhìn thấy lông mày của hắn chau lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn phiến đá dưới chân, không khỏi nghiền ngẫm nhếch lên đuôi lông mày, cố ý hươ hươ bàn tay nhỏ trước mặt hắn.

"Sao thế, trên mặt đất có vàng à?"

Con ngươi sâu như biển của hắn hiện lên chút ánh sáng, hắn nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng: "Không có."

"Nếu không có, vì sao Thượng Quan đại nhân lại nhìn chằm chằm mặt đất vậy?" Nàng ranh mãnh nháy mắt, trong giọng nói ẩn chứa một tia trêu chọc như có như không.

Mặc dù hắn không mở miệng nói chuyện, cũng không có nghĩa là nàng không nhìn thấy sắc mặt hắn biến đổi khác thường. Từ khi nhìn thấy nàng đi vào lầu nhỏ, hắn đã trầm mặc ít nói, giống như biến thành một người khác.

Tuy nàng không biết vì lý do gì hắn đột nhiên khác thường như vậy, nhưng dáng điệu tĩnh lặng như biển sâu, ôn nhu nho nhã này, quả nhiên là cực kỳ giống hình tượng tướng gia mà Như Ý hình dung, cũng là Tể tướng Hộ quốc Công thần trong miệng nhân dân tung hô. Nhưng mà trong mắt nàng, lại cảm thấy như hắn đang đeo một lớp mặt nạ.

Bình thường, hắn cũng không phải dạng đức hạnh này, như thế hắn đang diễn cho ai xem?

Đôi mắt nhìn lướt qua Hoàng Phủ Thao, ngẩng đầu nhìn về phía lầu sen, Thâm Tuyết...

"À! Trẫm hồ đồ rồi, lại quên giới thiệu Thâm Tuyết với ngươi." Hoàng Phủ Thao nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của Thâm Tuyết, tâm trạng vui vẻ xoay người vẫy tay.

Công chúa chính thức vào cung cũng là chuyện sớm muộn, cả nước đều sẽ biết, cũng không có gì cần phải giấu diếm. Điều duy nhất nên giấu diếm chỉ có lai lịch của công chúa, nếu có thể giấu được bí mật này, thì hoàng triều Kim Huyễn sẽ có thêm một vị công chúa. Đến lúc đó Thâm Tuyết muốn cái gì, hắn cũng sẽ làm cho nàng, thay tiên hoàng bù đắp nàng.


"Hoàng, hoàng thượng." Nghe thấy ý tứ của Hoàng Phủ Thao, Thâm Tuyết không dám chần chừ, chân bước như bay đến trước mặt mọi người. Nhưng mà người sáng suất đều có thể nhìn ra vẻ mặt nàng ấy không hề vui mừng sung sướng, ngược lại toát vẻ lo sợ bất an.

Ấn Hỉ thậm chí nhạy cảm nhận ra, đôi chân của nàng ấy đang run.

"Đừng gọi Hoàng thượng, lúc này muội phải gọi ta một tiếng hoàng huynh mới phải." Hoàng Phủ Thao cười như hoa, vừa định vươn tay miễn đi động tác hành lễ của nàng, ai ngờ lại làm nàng sợ đến cứng người, sắc mặt trắng bệch.
"Ơ ừm à... Hoàng, hoàng, hoàng huynh." Thâm Tuyết dùng hết khí lực mới có thể nói ra được, vẻ mặt tươi cười lúc này còn khó coi hơn cả khóc.

Hoàng Phủ Thao bất đắc dĩ thở dài, để tránh mình làm muội muội sợ hãi, đành miễn cưỡng rút tay lại.

Sau khi nghe được thân thế của mình, đừng nói là vui vẻ, muội muội mà hắn vất vả mới tìm được này lại như mây đen sương mù, bối rối hoảng sợ. Cho dù hắn đã nói rõ sẽ không để ý đến lai lịch của nàng, cũng khẩn cầu nàng theo hắn hồi cung nhưng nàng lại nhát gan không chịu đáp ứng.

Haiz, thôi, việc này cũng không nên gấp gáp, để cho nàng ấy từ từ thích ứng dần vậy!

Vừa ngẫm nghĩ lại, Hoàng Phủ Thao lại nở nụ cười, giới thiệu hai người với nhau.

"Thâm Tuyết, vị này chính là muội muội của hoàng thẩm của trẫm, gọi là Ấn Hỉ. Hôm khác, trẫm sẽ dẫn muội đi gặp mặt hoàng thúc, hoàng thẩm, để cho hai người bọn họ gặp muội được không?"

"Hoàng thượng cứ quyết định, Thâm Tuyết không, không có ý kiến."

Là không có ý kiến, hay là không dám có ý kiến?

Ấn Hỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Thâm Tuyết, cảm thấy lo lắng nàng ấy có khi nào sắp ngất xỉu hay không.

Hoàng Phủ Thao vẫn nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau.

"Hỉ nhi, nàng là Thâm Tuyết, là thứ xuất công chúa của tiên hoàng lưu lạc bên ngoài, tính ra cũng là bên thông gia với ngươi?"

"Hả?" Lông mày nhanh chóng giương nhẹ. "Ồ, thì ra nàng là công chúa, thì ra... là vậy..." Ấn Hỉ thì thào như người nhận được thông tin ngoài ý muốn, cặp mắt vô thức nhìn Thượng Quan Khuynh Vân.

"Đúng vậy, cũng nhờ có Tể tướng không ngại vất vả, thay trẫm vượt núi băng sông, đi khắp cả nam bắc mới tìm được Thâm Tuyết ở Giang Nam!" Hoàng Phủ Thao quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Khuynh Vân bên cạnh, "Tể tướng, sau khi trẫm đưa Thâm Tuyết nhận tổ quy tông sẽ trọng thưởng cho khanh!"

"Vâng." Thượng Quan Khuynh Vân khẽ vuốt cằm, khuôn mặt vẫn nghiêm cẩn.

Ngược lại Thâm Tuyết bên kia lại kinh hoàng nhìn Ấn Hỉ, sắc mặt tái nhợt hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận