"Hoàng, hoàng, hoàng, hoàng huynh?"
Hoàng Phủ Thao vô cùng hưng phấn, hắn thật không thể tin được lỗ tai của mình.
"Thâm Tuyết có việc muốn nói với trẫm?" Hic, muội muội của hắn chủ động gọi hắn rồi. Hắn cảm động quá!
"Dạ." Thâm Tuyết nắm chặt hai tay đang run rẩy, hít sâu vài hơi, mới có thể cất tiếng nói một từ.
"Cái này, kỳ thật, Thâm Tuyết đã gặp qua Hỉ nhi cô nương rồi."
"Gặp qua rồi hả?" Hoàng Phủ Thao vẫn mang vẻ mặt tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng như liễu, e sợ sẽ dọa Thâm Tuyết khó khăn lắm mới chủ động nói chuyện với hắn."Vậy thì tốt, hoàng huynh còn lo muội muội ở đây không quen, không có ai nói chuyện phiếm giải sầu với muội. Nếu hai người đã quen nhau từ trước thì quá tốt rồi."
"Không! Không... Không phải." Giọng nàng vẫn nhỏ lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Vậy thì sao?" Hoàng Phủ Thao cảm thấy khó hiểu.
"Thực ra... thực ra... bọn muội đã gặp tại Phù Dung Hương các."
Nụ cười sáng lạn lập tức bị đóng băng.
"Phù Dung Hương?" Hoàng Phủ Thao sững sờ lặp lại.
"Phù Dung Hương chính là thanh...thanh lâu...thật ra Thâm Tuyết...ách" Thâm Tuyết kinh sợ vội vàng gật đầu, nàng không dám buông lời nói dối trước mặt đương kim thánh thượng.
Tuy rằng, cuộc trò chuyện tại lầu sen đó, hoàng huynh và Thượng Quan Khuynh Vân đã thay nàng chế tác ra một câu chuyện hoàn hảo, thế nhưng Hỉ nhi cô nương này lại có duyên gặp nàng một lần, việc này chỉ sợ khó làm nàng ấy tin được.
Hoàng Phủ Thao căn bản không chờ nàng nói xong, quay đầu sang nhìn Thượng Quan Khuynh Vân.
"Thừa Tướng, chuyện này là như thế nào?" Trời ạ, chẳng lẽ bí mật tình sử phong lưu của phụ hoàng hắn, bí mật lớn nhất của Kim Xuân vương triều, kỳ thực sớm đã bị người khác phát hiện rồi sao?
Hoàng Phủ Thao giơ tay ôm trán, lúc này hắn chỉ cảm thấy một màu đen tối trước mặt, đầu ong lên, thế nhưng Thượng Quan Khuynh Vân đứng ở bên vẫn nghiêm cẩn bất động, dù chỉ một chút dao động cũng không xuất hiện trên gương mặt tuấn tú đó.
"Vi thần vô ý, thỉnh mong hoàng thượng trách phạt." Hắn trôi chảy đáp lại, tựa như đang đàm luận chuyện thời tiết hôm nay thế nào, chứ không hề giải thích nguyên do, hay có nét ảo não nào.
"Có gì mà phải trách phạt, bất quá cũng chỉ là đi thanh lâu." Chợt có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, bỗng nhiên chen vào trong ý thức của Hoàng Phủ Thao. "Thượng Quan đại nhân cũng không thường xuyên đi thanh lâu, có cái gì lớn lao đâu."
Ồ, nàng còn ngỡ hắn muốn Kim ốc tàng kiều, hóa ra tiểu mỹ nhân mà hắn đem về từ Phù Dung Hương lại là công chúa, như vậy rốt cuộc có bí mật gì nhỉ?
Chẳng lẽ hắn đến thanh lâu nhiều lần như thế chỉ vì tìm người?
Dưới ánh trăng sáng, con ngươi nhẹ nhàng sóng chuyển, Ấn Hỉ cố tình liếc sang nhìn Thượng Quan Khuynh Vân vài lần, chân mày không giấu được nét vui mừng, dường như vô cùng cao hứng khi nghe được tin tức này.
Hoàng Phủ Thao rất nhanh tỉnh lại từ trong cơn choáng váng.
Hắn vừa mừng vừa lo nhìn Ấn Hỉ, khiêm tốn hỏi: "Thừa tướng đến thanh lâu?" Hắn có nghe lầm hay không? Mau! Mau! Mau nói cho hắn biết chuyện này là sao? Chẳng lẽ Thượng Quan Khuynh Vân lại là người như thế?
Thừa tướng của Kim Xuân hoàng triều, hộ quốc công thần, lại thường xuyên đến thanh lâu?
Trời ạ, không thể nào, chuyện này nhất định không thể nào chứ? Từ lúc hắn đăng cơ đến nay, đây là tin tức kích thích nhất mà hắn nghe được.
"Hỉ nhi cô nương hiểu lầm rồi, vi thần lên thanh lâu cũng vì tìm người." Thượng Quan Khuynh Vân đánh vỡ không khí im lặng, cất giọng nói trầm khàn, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã gợn sóng, đôi con ngươi đen nhìn thẳng Ấn Hỉ. Ấy vậy, nàng lại vô tội nhìn hắn, con ngươi lanh lợi chợt vụt sang.
"Thì ra 'chỉ là' đi tìm người " Nàng cảm thấy buồn cười vô cùng. "Không cẩn thận đã hiểu lầm Thượng Quan Khuynh Vân đại nhân, mong rằng đại nhân không trách móc." Nàng cười nhẹ nhàng cúi người với hắn, âm từ "Đại nhân" kêu ra vừa mềm vừa đáng yêu, lại ngập tràn sự giảo hoạt.
Sâu trong con ngươi đen của hắn chợt léo lên một tia sáng tới, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn lộ vẻ thờ ơ hờ hững.
"Không đâu."
Hoàng Phủ Thao không khỏi thất vọng, rủ hai vai xuống.
"Thì ra chỉ là vì tìm người, thì ra chỉ là như vậy ... Ai, nếu không phải khanh thay trẫm làm việc, với tác phong làm việc nghiêm trang, chững chạc, cương trực của Thừa tướng chắc chắn sẽ không đi thanh lâu đâu." Ánh mắt hắn ngập tràn sự mong đợi, quan hệ quân thần với Thừa tướng cũng đã nhiều, hắn còn không biết rõ Thừa tướng sao?
Tại sao Hỉ nhi chỉ thuận miệng nói một câu, hắn lại nhanh chóng tin tưởng như vậy? Hắn nào có dễ dàng bị người ta dắt mũi thế được?
Hoàng Phủ Thao hoang mang nhìn Ấn Hỉ, thấy nàng đưa tay che lấy cái miệng nhỏ nhắn, nở nụ cười khanh khách nhìn dò xét Thượng Quan Khuynh Vân. Thiếu nữ yêu kiều đáng yêu lại mang theo một loại cảm giác khó nói thành lời...
Xảo trá?
"Hoàng thượng có thể tìm lại được công chúa, thật sự là điều đáng mừng." Ấn Hỉ liếc qua nhìn khuôn mặt ẩn chứa sự nghi ngờ của Hoàng Phủ Thao, nàng cười nhàn nhạt. "Nhưng mà giống như hoàng thượng đã nói, chúng ta là quan hệ thông gia, đã là quan hệ thông gia, dĩ nhiên là có trách nhiệm giữ gìn thân thế lai lịch của công chúa rồi, ngài nói xem có đúng không?" Nàng nháy mắt, bắt giọng điệu nghiêm trang của Thượng Quan Khuynh Vân.
"Ách..." Hoàng PhủTthao nhìn Ấn Hỉ, đột nhiên cảm giác nàng có cái gì đó khiến người ta không thể nào đoán được.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Không, không, đương nhiên là phải, đương nhiên là phải." Hoàng Phủ Thao nhanh chóng hoàn hồn.
Ấn Hỉ cười cười, "Nếu hoàng thượng đã lo lắng công chúa ở chỗ này chưa quen, như vậy chỉ cần Ấn Hỉ có thời gian rảnh, sẽ đến đây nói chuyện cùng công chúa có được không?"
"Thật à?" Không chỉ là Hoàng Phủ Thao, mà ngay cả Thâm Tuyết đang đứng ở một bên cũng vui lên.
Nàng xuất thân thấp hèn, từ trước đến nay nàng đều phải phục vụ người khác, cho tới bây giờ chưa từng được người khác phục vụ bao giờ. Tuy rằng hoàng thượng và Thượng Quan Khuynh Vân đại nhân nói nàng chính là thứ xuất công chúa, thế nhưng nàng vẫn chưa thể tiếp nhận nổi tin tức lớn này.
Nàng không muốn vào cung, cũng không quen sống ở tướng phủ, nếu như có người cùng trò chuyện có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Tuy rằng nàng chỉ mới gặp Hỉ nhi cô nương có một lần, thế nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác an tâm về nàng ấy.
"Đương nhiên, chúng ta là quan hệ thông gia mà!" Nàng lại nhấn mạnh mối quan hệ này, đôi mắt lanh lợi lóe sáng lên.
"Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng không có quan hệ máu mủ, nhưng quan hệ thông gia cũng coi như là người một nhà." Hoàng Phủ Thao cũng đồng ý với lời nói này của nàng.
"Cho nên chiếu cố công chúa cũng là trách nhiệm của ta." Nàng lập tức cười tủm tỉm nói tiếp, không phát hiện Thượng Quan Khuynh Vân đang nhìn nàng."Nhưng mà trước đây, ta nghe nói có hộp điểm tâm được đem tới nơi này, không biết công chúa cùng hoàng thượng có nhìn thấy hay không?" Nàng đột nhiên chuyển chủ đề.
"Điểm tâm?" Điểm tẩm nào? Hoàng Phủ Thao hoang mang khó hiểu.
"Ách, Hỉ nhi cô nương nói chính là hộp bánh hoa quế kèm mật lô hội?" Thâm Tuyết phản ứng nhanh nhất, thoáng cái liền nhớ đến hộp kim hoa mới được đưa đến nửa giờ trước.
"Thì ra điểm tâm đêm nay là hoa quế kèm mật lô hội?" Hai mắt Ấn Hỉ vụt sáng ngời. "Nó như thế nào, ăn ngon không?"
"Vâng, ăn rất ngon." Thâm Tuyết thẹn thùng gật đầu. "Nếu ta nhớ không lầm, hình như trong đại sảnh còn có thừa vài miếng, Hỉ nhi cô nương có muốn nếm thử không?"
"Đa tạ công chúa!" Ấn Hỉ dường như không thể chờ đợi được đã cầm hai tay Thâm Tuyết ngay. "Công chúa huệ chất lan tâm, người đẹp hào phóng, thật sự là giai nhân hiếm có, dáng vẻ này không giống người ta, có mới nói cũ..ách không biết đạo nghĩa." Nàng không khỏi vô ý liếc nhìn Thượng Quan Khuynh Vân bên cạnh."Loại người như vậy là đáng ghê tởm nhất!" Cuối cùng, nàng vẫn không quên bổ sung một câu cuối.
Tin tức Hoàng Phủ Thao đến phủ Tể tướng, Như Ý Mãn Ý đã sớm báo cáo cho nàng, việc không liên quan đến mình, nàng cũng lười để ý tới. Nhưng ai biết được khi nàng đến phòng bếp lấy điểm tâm ăn, tổng quản lại nói với nàng hộp điểm tâm kia đã được Thượng Quan Khuynh Vân đem tới lầu sen.
Hừ, đúng vậy! Nàng chỉ là một người ham ăn, không có Hoàng Thượng làm anh lớn, cũng không có xinh đẹp như Thâm Tuyết, nhưng mà nhìn giao tình hiện tại, lẽ nào lại không cho nàng một ít điểm tâm sao?
Khổ cho nàng lo lắng hắn như vậy, cả ngày cả đêm thay hắn bói toán, ấy vậy mà hắn lại hồi báo với nàng như thế đấy!
"Hỉ nhi cô nương quá khen rồi." Thâm Tuyết được nàng ca ngợi, thẹn thùng, đỏ bừng cả hai má.
"Haizz, hoàng thượng cũng đã nói, chúng ta là người một nhà, đừng gọi cô nương này cô nương nọ nữa. Sau này ta gọi công chúa là Thâm Tuyết, công chúa cứ kêu ta là Hỉ nhi, vậy có được không ?" Ấn Hỉ cười tủm tỉm hỏi, cách nói và dáng điệu trông thật như thân thiết đã từ lâu.
Thâm Tuyết cũng bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của nàng, nhất thời quên đi áp lực của Hoàng Phủ Thao và Thượng Quan Khuynh Vân mang đến, mặt đỏ hồng gật đầu.
"Tốt, Hỉ, Hỉ nhi." Thâm Tuyết nhỏ giọng khẽ gọi tên nàng."Bây giờ ta liền dẫn muội đi ăn hoa quế kèm mật lô hội được không?" Thâm Tuyết e lệ hỏi, nàng cảm thấy vui sướng khi có them một bằng hữu.
"Đương nhiên được!" Ấn Hỉ vui vẻ lôi kéo nàng đi, đổi khách thành chủ chủ động lôi kéo nàng bước lên thềm đá, chỉ là vừa mới đi vài bước, lại đột nhiên xoay người. "Đúng rồi, Thượng Quan đại nhân, có chuyện thiếu chút nữa ta quên nói với ngươi!"
Thượng Quan Khuynh Vân mặt không đổi sắc ngẩng đầu, trên mặt hắn vẫn giữ vẻ nhàn nhạt điềm tĩnh cùng với nụ cười xinh đẹp.
"Hỉ nhi cô nương mời nói."
"Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chỉ là sáng sớm nay ta thay ngài bói một quẻ. Kết quả đó là một quẻ Đoài Vi Trạch, ngài sẽ phải gặp Nữ họa sắp tới." Nàng cong đôi môi đỏ, giọng nói ngọt ngào ngây thơ nhấn mạnh bổ sung thêm: "Nữ họa này mặc dù không hung ác như họa giết chóc, thế nhưng nếu ngài phớt lờ, thờ ơ, có thể sẽ gây ra đại họa. Thế nên ngài ngàn vạn lần đừng tùy hứng phóng túng, cũng đừng nên thường xuyên đến thanh lâu "tìm người". Nêu không, thì tương lai sẽ không thể nào đoán nổi!"
Nữ họa?
Hoàng Phủ Thao thật sự rất kinh ngạc, trước đó, hắn từng nghe được Ấn lão tiền bối là một vị cao nhân bí ẩn, ba ái đồ của ông ấy đều có sở trường xuất sắc riêng. Ấn Hoan võ công cao cường, Ấn Tâm nội lực thâm hậu, bây giờ Ấn Hỉ tinh thông bói toán, hắn cũng không ngạc nhiên nhưng mà...Thừa tướng lại gặp nữ họa?
Hắn và Thừa Tướng đã làm quân thần nhiều năm, trong ấn tượng của hắn, Tể Tướng thanh tâm quả dục, giữ mình rất nghiêm, chưa bao giờ lại gần nữ sắc, bây giờ lại gặp nữ họa, sự việc này là sao đây?
Hoàng Phủ Thao nghĩ đến đau đầu, nhưng cũng tài nào đoán ra được lý do gì. Còn Thâm Tuyết đứng ở bên cũng không kìm được kinh ngạc mà lén lút nhìn hắn nhiều hơn vài lần. Ấy vậy mà, thân là người trong cuộc, Thượng Quan Khuynh Vân vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không lộ chút tâm trạng nào khác thường, chỉ có tận sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một ít tia sáng, tiết lộ ít tâm tình của hắn.
"Cảm tạ Hỉ nhi cô nương quan tâm, tại hạ đã biết rồi."
"Thượng Quan đại nhân không cần khách khí, bình thường được ngài chiếu cố nhiều, ta ngẫu nhiên "có qua có lại" xem giúp ngài một quẻ bói mà thôi." Ừ hừ! Xem ngươi lần sau có dám thấy sắc quên bạn, dám đem điểm tâm đưa cho người khác nữa hay không!
Ấn Hỉ đắc ý nhìn Thượng Quan Khuynh Vân cười, sau đó kéo Thâm Tuyết rời đi, hai người họ cùng tiến vào lầu sen.
Hai người rời đi vội vàng, không có làm lễ cáo lui, Hoàng Phủ Thao cũng không để ý, chỉ đăm chiêu nhìn Thượng Quan Khuynh Vân.
"Thừa tướng, vì tìm kiếm Thâm Tuyết, ngươi hẳn đi qua không ít thanh lâu nha?" Hắn tò mò hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, vi thần đã đi qua tổng cộng 18 chỗ." Thượng Quan Khuynh Vân nói một con số chính xác.
"18 nơi?" Ồ, thật tốt, hắn ngay cả phố bán hoa cũng chưa từng đi dạo nữa! "Vậy ngươi thật đúng là lợi hại, như thế mà lại không để lộ một chút tin tức gì." Đường đường Thừa Tướng đi đến thanh lâu thể nào cũng là một việc lớn, thế mà hắn đã đi qua mười tám nơi nhưng ại không có mảy may một chút tin đồn nào.
"Vi thần đã tận lực chú ý."
"Thật là rất cẩn thận." Hoàng Phủ Thao không yên lòng gật nhẹ đầu, một đại nam nhân đi thanh lâu, tuyệt đối không có khả năng kiềm hãm bản năng giống đực. Có lẽ nào, Tể tướng thật ra đã sớm dứt bỏ đạo đức quy phạm, vươn tay ôm ấp hưởng cảnh xuấn. Thế nên Hỉ nhi mới có thể bói ra chuyện hắn sắp gặp nữ họa?
Tuy rằng phẩm hạnh bất chính là trái với lương tâm, nhưng mà hắn thật sự cũng rất tò mò lắm.
Cái gọi là nữ họa, rốt cuộc là như thế nào?
Xem ra hắn cứ im lặng xem trò vui là tốt nhất!