Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full




Trên đỉnh núi Phi Thạch Phong, tuyết phủ quanh năm, mây mù lượn lờ. Có một tảng đá lớn rơi xuống chắn ngang, thế nên trăm ngàn năm qua không có người nào có thể thấy được phong cảnh trên đỉnh núi. Cũng nhờ thế chưa từng có ai phát hiện một tòa nhà trúc tao nhã lịch sự được xây ở đỉnh núi Phi Thạch Phong này.

Trái ngược với cơn cuồng phong bão tuyết mây u trời mịt, bên ngoài trời tòa nhà trúc kia lại trong lành tinh khiết, cỏ xanh mượt mà. Giữa vùng xanh ngọc bích, có khóm trúc xanh đu đưa, hoa cỏ lay động, không nơi đâu mà không rộn ràng tiếng chim cùng mùi hương hoa nồng nàn.

Bấy giờ, trên cây Vân Sam bỗng nhiên có một con chồn tuyết lông đuôi bạc trượt xuống. Nó chúi mũi, kêu chi chi hai tiếng, rồi lập tức chạy nhanh về phía bờ hồ.

Giữa vùng hoa cỏ ngát hương, có một nàng thiếu nữ nằm bên bờ hồ, đang chợp mắt ngủ say. Tà váy áo lụa tơ tằm màu tím che kín thân thể nàng, không cho gió xuân nhìn thấy được tay chân của nàng. Mặt hồ sóng sánh yên ả, ánh mặt trời rọi xuống phản chiếu lên làn da trắng ngần của nàng.

Cúi đầu xuống, con chồn tuyết nhỏ kề đến bên má của nàng, cọ nhẹ vài cái, nhưng nàng dường như vẫn chưa hề có cảm giác. Lông mi dài cong lên vẫn nằm yên trên hốc mắt tạo thành đường cong duyên dáng. Con chồn tuyết chưa chịu từ bỏ, nó tiếp tục cọ thêm lần nữa nhưng người thiếu nữ ấy cũng không hề động tĩnh. Cuối cùng con chồn tuyết đành phải chết tâm, đuôi dài hạ xuống, chạy nhanh vào tòa nhà trúc bên kia.

Bóng cây lắc lư, ánh nắng chầm chậm ngả về phía Tây. Một hàng hạc trắng bay ngang qua bầu trời. Một số cặp chim nhiều màu sắc bay qua những ngọn cây. Một đám thỏ trắng nhảy qua nhảy lại vài vòng ở trên thảm cỏ, nhưng người thiếu nữ vẫn nằm ngủ say sưa.

Nàng tựa như búp hoa súng yếu ớt đang chớm nở trong hồ nước, ngủ rất sâu rất lâu. Có khi dù trời có sập xuống cũng không có cách nào đánh thức nàng dậy.

"Chi chi!"

Tòa nhà trúc mở cánh cửa ra, con chồn tuyết hưng phấn kêu lên.

Từ trong tòa nhà một ông lão bước ra, con chồn tuyết nhảy cẫng lên, mắt mở to tròn nhìn đau đáu vào món ngon mà ông lão đang cầm chặt trong tay. Cái miệng nhỏ hơi lộ răng nanh, bên khóe miệng sụt sùi đầy nước miếng.

"Gà ăn mày......"

Bên bờ hồ, thiếu nữ nói mê tên của món ăn, chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng chiếu chói mắt, khiến cho đôi mắt ướt mê man như sương không khỏi hơi hơi nheo lại. Dù có như vậy, người thiếu nữ vẫn mơ màng nhìn dáo dác xung quanh.

Cái mũ nhỏ hít một hơi, trên bàn đá phía trước, quả nhiên có một miếng Gà ăn mày ngập mỡ trên đó.

"Đúng là gà ăn mày!" Nhìn lớp da vàng óng ánh đậm đà sắc hương của Gà ăn mày. Thiếu nữ – cũng chính là Ấn Hỉ, nào còn có buồn ngủ nữa?


Mắt thấy con chồn tuyết đang thèm nhỏ dãi nhảy lên bàn đá, nàng nhanh chong duỗi người, khẽ ngáp một hơi. Sau đó mới vịn trên bãi cỏ đứng dậy, bước uyển chuyển đến bên bàn đá.

Khi bước tới, tà váy áo bị cành cây kéo lấy, nàng cũng không bận tâm. Giày thêu vấp phải hòn đá nhỏ, thất lạc bên bụi hoa Đỗ Quyên, nàng cũng mặc kệ. Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, liền cầm cái đùi gà ngon đến bên miệng.

"Chi!" Con chồn tuyết đứng ở lập tức bất mình kêu lên. Đôi mắt đen láy nhìn nàng đau đáu. Giống như đang lên án nàng không tuân thủ trật tự, không biết quy củ thứ tự trước sau.

"Ta đói bụng." Nàng nở nụ cười xinh đẹp yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hơi đỏ ửng, xinh đẹp như hoa. Môi hồng chúm chím vừa hé ra, liền cắn một miếng thịt mềm, không khách khí mà thưởng thức cảm giác món Gà ăn mày ngoài giòn trong mềm lại có mùi hương sen thơm nức này.

"Chi chi chi!" Đôi mắt con chồn tuyết trừng lớn hơn nữa, nó nhe răng trợn mắt đi một vòng quanh món Gà ăn mày. Toàn bộ lông trên người đều dựng thẳng lên, giống hệt như một con nhím con vậy.

"Đừng có nhỏ mọn như vậy, vẫn còn một cái chân đây, đủ cho mi ăn." Chùi lớp mỡ bên đôi môi đỏ mọng, nàng vươn ngón tay thon ngọc bẻ lấy một cái chân gà đưa cho con chồn tuyết. "Thay vì tức giận với ta, chi bằng thừa lúc sư phụ còn chưa trở lại mà nhanh chóng hưởng thụ đi. Nếu không sau đấy ngay cả cánh gà ngươi cũng không có để mà cắn đâu." Nàng dịu dàng dụ dỗ, chất giọng ngọt ngào êm dịu tựa như làn gió thoảng, khiến người nghe cảm thấy thư thái tâm hồn.

"Chi chi." Cũng đúng.

Con chồn tuyết rất có linh tính, lập tức phân tích được cái lợi cái hại. Mắt thấy Ấn Phong vừa lúc đang xuống bếp bưng thức ăn, nó lập tức thu hồi bộ lông đang dựng thẳng lại, giương nanh múa vuốt về phía chân gà ngon mềm kia.

"Trong mắt không có tôn trưởng, lại giấu trên lừa dưới. Vi sư không nhớ đã từng dạy con như thế." Từ sau cánh cửa tòa nhà trúc, Ấn Phong tay bưng mâm đựng đồ ăn, bỗng nhiên xuất hiện.

Không ngờ được vừa định làm chuyện xấu đã bị bắt quả tang, con chồn tuyết chột dạ cúi đầu. Nhưng với bản tính động vậy, lại khiến nó thừa lúc Ấn Phong đang bày món ăn, ngậm ngay cái chân gà rồi nhảy vụt xuống bàn đá, vội vã trốn lên cây Vân Sam.

"Sư phụ quả thật không hề dạy đồ nhi như vậy, sư phụ chỉ dạy đồ nhi rằng trên đời không hề có bữa cơm nào miễn phí cả." Nhìn con chồn nhỏ cướp thành công miếng thịt, Ấn Hỉ bật cười vui vẻ. Môi hồng cong lên như trăng hồng. Một miếng lại một miếng, nàng nhấm nháp thưởng thức hương vị thơm ngon của món Gà ăn mày, không hề để ý đến Ấn Phong đang tất bật bên cạnh.

"Ta nuôi con đã những mười mấy năm, chẳng phải ngày nào con cũng đều ăn cơm miễn phí sao?" Ấn Phong nhịn không được phải nhắc đi nhắc lại.

"Vậy cũng phải." Vừa lúc miếng thịt mềm vào bụng, nàng lười biếng rót một chén trà cho mình, uống từng ngụm từng ngụm để giải khát.

Từ nhỏ nàng vốn dĩ đã lười nhác, không thích cần cù học võ như Hoan Hoan, cũng không hề say mê nấu nướng như Ấn Tâm. Chuyện duy nhất nàng rành chính là trà đến há miệng, cơm đến chìa tay. Tuy rằng tinh thông thuật Huyền Hoàng*, nhưng dù có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể biến ra đồ ăn ngon lấp đầy bụng rỗng. Bởi vậy từ khi Ấn Tâm gả xa đến Bắc Cương, đành phải "không oán không hối hận" mà gửi gắm vào sư phụ.
*Bói toán, bấm quẻ dự đoán tương lai, làm phép, dàn trận...

Mắt thấy Ấn Phong đã bày biện các dĩa thức ăn xong, nàng đặt cốc sứ xuống, cầm lấy đôi đũa bằng trúc màu xanh, gắp một miếng măng xào tôm khô vào trong miệng nếm thử. Vị ngọt thuần khiết hòa tan trên cuống lưỡi, nàng vui sướng cười lên lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.


"Thế nào? Tay nghề của sư phụ vẫn chưa xuống cấp chứ?" Oán giận thì oán giận, nhưng nhìn thấy đồ nhi ăn uống vui vẻ. Ấn Phong cũng cảm thấy kiêu ngạo hãnh diện.

"Tất nhiên sư phụ vẫn chưa xuống đâu, hơn nữa còn tiến bộ hơn rất nhiều."

"Thật à?" Ấn Phong cao hứng, vội vàng đẩy mâm đựng thức ăn ở trên bàn đến trước mặt Ấn Hỉ. "Sư phụ còn làm đậu hũ phù dung, cá lư hoa cúc, tôm viên quả vải, hoa quế ngó sen, còn có món canh củ cải yến sào mà con thích nhất nữa. Con mau nếm thử đi."

"Ồ?" Nhìn một mâm đựng toàn món ăn hiếm lạ đậm đà sắc hương. Ấn Hỉ cười rộ lên, tay cầm đôi đũa trúc xanh, nhẹ nhàng gắp một miếng đậu hủ vào miệng.

Động tác của nàng chậm chạp, tướng ăn tao nhã. Mỗi dĩa thức ăn, nàng chỉ ăn một, hai miếng, sau đó lại cầm đôi đũa trúc chuyển sang gắp món ăn tiếp theo. Gió thổi thoảng qua, nàng hơi híp mắt lại, đặc biệt cẩn thận thưởng thức mùi vị từng món một.

"Thế nào? Thế nào?" Ấn Phong vội vã muốn nghe đánh giá.

"Hừm..... Nên nói sao nhỉ?"

"Có gì cứ việc nói thẳng, sư phụ rất tự tin với chính mình."

"Cũng được, vậy đồ nhi liền đi thẳng vào vấn đề. Tay nghề của sư phụ quả thật đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Thông qua các món ăn này, đồ nhi bỗng nhiên hiểu ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

Đôi môi đỏ mọng chúm lại, nàng chậm rãi đặt đôi đũa trúc xuống.

"Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp." Nàng cười yếu ớt. "Hôm qua chỉ là cháo trắng rau dưa. Hôm nay lại thành món ăn hiếm lạ. Rốt cuộc là có ngọn gió nào thổi đến khiến cho người tâm huyết dâng trào vậy?"

"Nếu có ngọn gió nào tới, chẳng lẽ con cũng không tính ra sao?" Ấn Phong cười ha ha, nhưng lại không phủ nhận chính mình có tâm cơ khác.

Ấn Hỉ mặt không đổi sắc, rút khăn lụa ra xoa nhẹ bên môi vài cái. Một lúc sau mới lại mở miệng: "Nếu là ngọn gió đến từ kinh thành, thì đáp án của đồ nhi chỉ sợ chỉ có một."

"Không có cửa đâu?" Ấn Phong nói tiếp, dường như đã sớm đoán được đáp án của nàng.

"Biết đồ nhi chỉ có sư phụ, sư phụ đã hiểu được đồ nhi không có dự tính vào kinh. Vậy đồ nhi trước cảm ơn bữa chiêu đãi của sư phụ. Hôm nay đồ nhi nhất định sẽ ăn uống thỏa thuê." Cất khăn lụa xuống, nàng lại khôi phục dáng vẻ lười nhác ban đầu.


Ánh nắng ấm áp rọi lên, nàng thỏa mãn nhìn hoa lay cỏ động. Cái miệng nhỏ khẽ ngáp một cái.

Sống ẩn cư trong núi bao nhiêu năm, chỉ có trời trăng mây nước làm bạn, nàng cũng không có nhiều chuyện để làm. Mười mấy năm nay nàng đã sớm hình thành thói quen ngủ đã liền ăn, ăn no rồi lại ngủ. Bây giờ bụng nhỏ no căng tròn, tất nhiên lại muốn ngủ.

"Đừng cảm ơn vội, sư phụ chuẩn bị sơn trân hải vị cho con không phải chỉ có như thế đâu!"

"Còn có cái khác à?" Nàng nhắm mắt ti hí, không thế nào kháng cự được cơn buồn ngủ đang vọt tới, chỉ chừa một phần thanh tỉnh để đối thoại với Ấn Phong.

"Đúng vậy, ngay tại trong phủ tể tướng ở kinh thành kia."

"Sao lại nói tới kinh thành nữa, con đã nói không đi rồi."

Cách đây vài ngày, nàng đã tính được bản thân sắp phải đi xa, điểm đến chính là kinh thành. Tuy rằng kinh thành phồn hoa như mộng, văn hóa ẩm thực tám phương đều tụ lại một phương. Thế nhưng suốt mười mấy năm qua, dưới sự "nuôi dưỡng" tỉ mỉ của Ấn Tâm và sư phụ, cái miệng của nàng đã sớm rất kén chọn rồi.

Cơm rau dưa thì nàng nuốt không nỗi, ngay cả đồ ăn bình thường ở các cửa tiệm nàng cũng không ưa thích. Tay nghề của đầu bếp nổi danh lại càng không hợp với dạ dày của nàng. Huống chi đường xá xa xôi, bôn ba cực khổ, nói chính xác hơn là ăn trong gió ngủ trong sương. Vậy thì nàng cần gì phải tự ngược đãi chính mình?

Vẫn là ở lại trong cốc Tiếu Tiếu, tiếp tục sống bên cạnh sư phụ hết ăn lại uống, mới là cử chỉ sáng suốt.

"Cho dù đầu bếp cũ của lầu Phượng Hạc ở kinh thành con cũng không đi?" Ấn Phong vuốt chòm râu, bỗng lên tiếng nói một câu.

Hàng mi đen nhánh hơi run rẩy, một lúc sau, Ấn Hỉ hé mắt, chau màu nghi ngờ nhìn Ấn Phong.

"Sư phụ vừa mới nói ai?"

Ấn Phong cười khẽ. "Còn có thể là ai? Đương nhiên là đầu bếp Thiết Vực của lầu Phượng Hạc đã từng làm một bàn ăn thịnh soạn khiến vi sư ta thất kinh đến mức lao vào ăn điên cuồng của năm năm trước!"

"Thiết Vực, đầu bếp cũ của lầu Phượng Hạc?" Ấn Hỉ bất chợt thì thào, chân mày cau lại, nàng không thể hiểu nổi. "Người nói hiện giờ hắn ta đang ở đâu?"

"Trong phủ tể tướng ở kinh thành." Ấn Phong đáp.

"Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?" Nàng vội hỏi.

Lầu Phượng Hạc danh vang gần xa, bao nhiêu hoàng cung quý tộc bỏ hàng vạn kim tệ, chỉ vì có thể thưởng thức tay nghề của Thiết Vực. Thế nhưng Thiết Vực tính tình cổ quái, một ngày chỉ làm mười bàn thức ăn, tùy theo tình huống mà điều chỉnh số lượng. Đoàn người đến ăn buộc phải theo quy củ thứ tự trước sau. Chỉ tiếc năm năm trước, chỉ trong một đêm Thiết Vực đột nhiên tựa như biến mất khỏi nhân gian.

Không có ai biết được hắn biến mất như thế nào, càng không có ai biết được hắn đã đi đâu. Lầu Phượng Hạc phái người truy tìm tung tích của hắn đằng đẵng suốt một năm, mới tuyên cáo bỏ cuộc. Từ sau khi Thiết Vực rời đi, danh tiếng của lầu Phượng Hạc liền tụt dốc không phanh. Rốt cuộc vào lúc bốn năm về trước đã đóng cửa nghỉ bán. Cũng vì thế khiến nàng tự nhiên vô duyên với nguyện vọng ao ước bấy lâu nay.


"Hắn mất tích cũng không chứng tỏ rằng hắn đã chết. Huống chi Thiết Vực cũng không có tướng đoản mệnh." Ấn Phong nhàn nhạt ngồi bắt chéo chân.

"Sư phụ sớm biết được Thiết Vực không hề chết? Vậy sư phụ đã dùng phương pháp gì đã tìm được hắn?" Vài năm trước, nàng đã từng thay Thiết Vực bói quỷ vài lần. Thế nhưng tất cả quẻ đều là không có. Bởi thế nàng mới cho rằng Thiết Vực hẳn là đã chết.

"Hắc hắc, ý trời không thể lộ." Ấn Phong cười nhẹ, tiếp theo nói sang chuyện khác. "Thế nào? Chỉ cần con chịu đi tới kinh thành, thì có thể hoàn thành nguyện vọng lâu nay của mình. Ngày ngày ăn thơm uống cay, cuộc giao dịch này quả thật rất hời đúng không?"

Ấn Hỉ hơi nhíu mày.

"Vậy điều kiện là gì?" Nàng hỏi trực tiếp, tất nhiên nàng rõ sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.

Ấn Phong ngửa đầu cười vang, ông thầm khen Ấn Hỉ lanh lợi thông minh. Tuy rằng trong ba đứa đồ đệ, nàng là đứa không có tiền đồ nhất. Nhưng xét về tính tình, nàng lại rất giống ông.

"Rất đơn giản, con tìm cách vào ở trong phủ Tể tướng, giúp đương kim Tể tướng giải trừ kiếp nạn, bảo đảm cho hắn sống yên bình trong một năm." Ông đi thẳng vào vấn đề, đưa ra điều kiện.

"Chỉ như thế?"

"Đúng vậy!"

Hừ, khẳng định là có quỷ.

Sư phụ quăng ra hai mồi câu lớn như thế, mục đích tuyệt đối không có khả năng chỉ có như thế. Nhớ ngày đó, Hoan Hoan và Ấn Tâm cũng giao dịch với sư phụ, rồi phân biệt hai hướng đi tới phủ Duệ vương gia và Bắc Cương. Kết quả vừa đi liền không trở lại, lúc này rốt cục cũng đã đến phiên nàng rồi à?

Hừm, tuy vậy nhưng cũng vì mặt mũi của Thiết Vực, nàng miễn cưỡng có thể đi một chuyến lên kinh thành. Nếu như tay nghề của hắn quả thật xuất thần nhập hóa như những lời sư phụ từng tán thưởng. Vậy thì nàng tất nhiên sẽ giữ chữ tín mà nhận lời, giúp đương kim Tể tướng giải trừ kiếp nạn. Nếu không, nàng sẽ phất ống tay áo của mình, lặng lẽ rời đi như đám mây.

Chỉ là, bôn ba đường dài cũng rất mệt mỏi, nàng cần phải có "chuẩn bị" mới được.

Con ngươi đen láy đảo tròn một vòng. Nàng cười duyên dáng, chậm rãi ngồi thẳng lên.

"Thật ra sư phụ muốn đồ nhi đến kinh thành cũng không phải việc khó. Chỉ cần sư phụ đáp ứng đồ nhi một chuyện, đồ nhi lập tức có thể lên đường."

"Ồ? Chuyện gì?" Ấn Phong sáng hai mắt lên.

Đôi môi đỏ mọng nhuếch lên, Ấn Hỉ chìa bàn tay trắng nõn trước mặt ông, sắc mặt hồn nhiên ngây thơ: "Rất đơn giản, đưa cho đồ nhi hai ngàn lượng bạc."

��8wA�*0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận