Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Ấn Hỉ chớp đôi mắt đen còn ướt át, nhất thời, nàng vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Mãi đến khi nàng chợt nhận ra hình như không có tiếng gió cắt bên mang tai, cảm giác hai tay của hắn đang đặt trên người nàng, và mình không còn cảm giác nhấp nhô trên lưng ngựa, nàng mới bối rối rũ hai mắt xuống.

Trời ơi! Sao nàng lại ngồi trên bắp đùi cứng ngắc của hắn?

Phát hiện điều này khiến Ấn Hỉ sợ hãi, chỉ thấy nàng lại bắt đầu uốn éo người, cố gắng len người thoát ra khỏi đùi hắn.

"Á! Từ lúc nào ngươi đã làm... làm thế...mau, mau buông ta xuống!"

"Đừng động, nàng còn tiếp tục nhúc nhích nữa, sẽ khiến tình huống càng tệ hơn."

Câu nói này tuyệt đối không phải chỉ đe dọa suông mà thôi.

Bởi vì Ấn Hỉ lập tức cảm giác ngay bên dưới mông mình, có một vật thể cứng rắn nào đó đang nhanh chóng trồi lên, áp chặt vào khoảng giữa hai chân mềm mại của nàng.

Tuy nàng không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng cũng không phải dạng người dốt nát ngu ngốc. Cho dù nàng không hiểu thứ quái lạ đó là gì, nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn cũng có thể đoán được, nàng sắp gặp phải nguy cơ chưa từng có trước đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng mắc cỡ, nàng cử động cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ có thể cứng người ngồi ở trên đùi hắn, thở phì phò la mắng.

"Đồ háo sắc xấu xa! Ngươi dẫn ta đến chỗ này làm cái gì?"

"Nơi này là biệt uyển của ta." Hắn hít sâu một hơi.

"Vậy thì sao? Có biệt uyển thì hay à? Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, sau này ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu của ta. Chúng ta cả đời không qua lại với nhau, rốt cuộc ngươi còn muốn sao nữa?"

"Ta muốn cưới nàng làm vợ." Hắn ngang nhiên tuyên bố.

"Ngươi thật là quá đáng, suốt mấy ngày qua này, ta đến giúp ngươi tìm lành tránh họa, đã vậy còn cứu ngươi một mạng, thế mà đây lại là phương pháp báo ân của ngươi à? Ta cũng đã – -" Nàng bỗng dưng im bặt

Vân... Vân, vừa rồi hắn nói gì đó?

"Ta muốn cưới nàng làm vợ." Hắn nghiêm túc lặp lại, giọng điệu trầm trọng hung hẵn hơn. "Nàng chính là ý trung nhân của ta, nếu không phải nàng ta sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào cả." Đôi mắt nóng rực nhìn thẳng nàng, cái bàn tay vốn dĩ đang giữ cằm nàng, cũng dần dần chuyển lên xoa gò má mịn của nàng. Nàng ngồi ngây ra như phỗng, một hồi cũng không nói được câu gì, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch liên tục, càng đập càng dữ dội.


"Nàng có thể nghe hết lời ta nói xong rồi hẵng định tội ta được không?" Hắn nhẹ nhàng nói.

Bởi vì nàng cho rằng hắn... cho rằng hắn muốn kết hôn với cô gái khác.

Ấn Hỉ đột nhiên mới nhớ lại, dường như hắn đã từng thử giải thích rồi, nhưng nàng lại dùng dằng không chịu nghe.

"Ta thích nàng ghen vì ta, nhưng mà nàng tự ăn dấm chua chính mình, không cảm thấy kỳ quái sao?" Hắn cười khẽ, nâng cằm nàng lên cúi xuống hôn lên môi của nàng.

Đầu óc nàng đang rối loạn cào cào, nên khi bị tập kích bỗng trở nên trống rỗng.

Trông thấy nàng sợ run, hắn thừa cơ lập tức dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi nàng, đưa lưỡi mình vào miệng nàng, càn quét quấy cuộn cái lưỡi đinh hương kia. Bàn tay hắn cũng từ từ len vào sau gáy nàng, để đẩy nàng ấn sát vào môi mình, tiếp tục tận hưởng vị ngọt dâng tràn.

"Ưm..." Ấn Hỉ khẽ rên, nàng trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại không có sức để chống cự.

Ngoại trừ cổ tay phía sau, hắn muốn chuyển tay sang sau lưng nàng, đẩy nàng áp sát vào người mình, để cho mình có thể cảm nhận mùi hương thơm ngát và cơ thể mềm mại của nàng.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức khiến nàng hoa mắt váng đầu, toàn thân xụi lơ mềm nhũn ra, rốt cuộc không còn chút khí lực nào, hắn mới không nỡ buông nàng ra.

"Ta yêu nàng, nàng gả cho ta được không?" Hắn khát vọng nói, thân hình cường tráng bởi vì phải kiềm nén dục vọng dâng trào mà căng cứng ngắc.

Ánh mắt nàng mê ly mộng nước, hai gò má đỏ ửng, chỉ có thể nhũn người dựa trên ngực hắn để hô hấp thuận khí, không nghe rõ bất kỳ chữ nào.

Thì ra, người hắn muốn cưới là nàng.

Thì ra, hắn mang nàng tới chỗ này là để giải thích.

Thì ra, hắn lại – – lại yêu nàng!

Nụ cười vui sướng nở rộ bên môi, nhưng trong nháy mắt kế tiếp, đột nhiên biến mất không chút dấu vết! Nàng cau mày, nhớ lại chuyện mấy ngày trước, hắn đi du hồ cùng ca kỹ...


"Hỉ nhi?" Đợi mãi vẫn không có được đáp án, hắn cảm thấy lo lắng gấp gáp.

"Ta không muốn." Nàng rốt cuộc cũng trả lời, nhưng lại buông lời cự tuyệt dứt khoát như đinh chém sắt, không chỉ có như thế, nàng còn lạnh lùng đẩy hắn ra, muốn leo lên giường tránh né.

Thế nhưng hắn lại ôm chặt nàng.

"Tại sao?" Hắn lạnh lòng hỏi theo, không thể tin được lần đầu tiên mình cầu hôn lại gặp thất bại như vậy.

"Bởi vì ngươi quá hoa tâm rồi." Biết mình đánh không lại hắn, nàng cũng không giãy dụa nữa, chỉ dùng móng tay đâm hắn. "Hơn nữa làm sao ta có thể biết được ngươi thật lòng hay không? Nếu như hôm sau, người lại chạy đi du hồ, hoặc đến thanh lâu nào đó 'tìm người', vậy ta há chẳng phải tiền mất tật mang à?" Nàng còn lâu mới ngu xuẩn như thế!

Không ngờ lúc này nàng lại muốn tính nợ cũ, Thượng Quan Khuynh Vân không khỏi rét sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, ta cam đoan..."

Nàng xua tay, "Nói miệng không bằng chứng, ta không tin."

"Vậy nàng muốn ta phải làm sao thì nàng mới chịu tin tưởng ta?" Hắn bất an vội hỏi, giọng điệu khẩn cầu tha thiết, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bối rối và lo lắng đan xen.

Nàng chưa từng thấy hắn như thế bao giờ.

Từ lúc quen biết đến nay, hắn vẫn luôn bình tĩnh nhàn nhã, dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được hắn. Cho dù đối mặt với tình huống nguy nan nào, hắn đều có thể tỉnh táo bày mưu nghĩ kế, đẩy cục diện về thế cân bằng. Thế mà lúc này đây hắn lại bối rối, hoảng loạn tựa như một đứa bé làm sai chuyện, luống cuống tay chân cố gắng đền bù sai lầm ấy.

Thì ra, hắn lại để tâm đến nàng nhiều như vậy.

Quan tâm đến mức ngay cả tôn nghiêm cũng có thể bỏ xuống.

Tận sâu trong lòng nàng, cảm giác bất an lẫn nghi ngờ nhè nhẹ tiêu biến, thay vào là sự ấm áp khi được hắn dịu dàng chăm sóc, bảo vệ và quan tâm.

Ánh mắt dịu hòa, nàng nghĩ lại, dù sao ngoại trừ quẻ thuật, mệnh thuật, tướng học, nàng còn biết cả bố trí trận pháp nữa. Nếu sau này hắn dám phản bội nàng, nàng có thể đùa bỡn hắn xoay vòng vòng, khiến cho hắn sống không bằng chết.


Hơn nữa nói lại, kỳ thật gả cho hắn cũng không đến nỗi tệ.

Tạm thời không nói tới việc được thưởng thức tay nghề của Thiết Vực cả đời, hắn còn có thể lấy cho nàng mỹ thực các nơi lẫn điểm tâm cung đình.

Sự im lặng của nàng không thể nghi chính là cuộc khiêu chiến lớn nhất đời hắn.

Hắn hiểu được tính tình nàng không hề giống như những cô gái bình thường, nàng đã nói được thì sẽ làm được, nếu nhưng nàng quyết tâm muốn rời khỏi hắn, vậy hắn...

Chỉ trong một thời gian ngắn, lại giống như trải qua cả một năm dài đằng đẵng. Hắn như ngồi trên bàn trông, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, thân thể cường tráng cứng ngắc cơ hồ có thể vừa gõ liền vỡ nát.

Cuối cùng, ngay lúc hắn cúi đầu khẩn cầu thì nàng rốt cuộc cũng mở miệng nói.

"Ta còn chưa ăn cơm tối nữa!"

"Hả?"

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nguệch ra của hắn, chợt bật cười hì hì một tiếng.

"Chúng ta trở về thôi, ta còn muốn ăn mứt quả Lạc Thần nữa, ta chỉ mới nếm được có một viên thôi hà." May mắn nàng có bảo Như Ý cất hộp sơn đó vào trong hầm băng để bảo quản, bằng không chỉ sợ món mứt quả kia đã sớm bị chảy chua rồi.

Hắn khựng người một lúc, mới mở miệng nói.

"Điều này nghĩa là nàng đồng ý tiếp nhận ta rồi sao?" Hắn lắp bắp hỏi .

Nàng lại bật cười thành tiếng, nhưng mà lần này khuôn mắt nhỏ nhắn lại có chút thẹn thùng.

Nàng rũ mắt xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh vô thức vẽ vòng vòng trên ngực hắn. "Cho đến tận bây giờ ngươi cũng chưa từng ăn cơm với ta, sau này, mỗi ngày ngươi phải dành chút thời gian ăn cơm chung với ta." Nàng yếu ớt yêu cầu.

Nhưng mà lời yêu cầu nho nhỏ này lại làm cho Thượng Quan Khuynh Vân mừng rõ như điên.

"Điều này chứng tỏ nàng đồng ý gả cho ta ư?"

Nàng thẹn thùng né tránh ánh mắt của hắn, chỉ hừ nhẹ một tiếng thay câu trả lời, gương mặt xinh đẹp sớm đã đỏ hồng.


Hắn vô cùng sung sướng, ôm chặt nàng vào ngực, cảm nhận phút giây hạnh phúc này, nhưng mà hắn cũng không dám kéo dài thời gian quá nhiều.

Nghĩ tới nàng vừa mới khỏi bệnh, lại không được dùng bữa đúng giờ, khiến hắn đau lòng xót xa. Hắn ôm nàng lên, đi ra ngoài cửa.

"Chúng ta về nhà thôi."

Phải, là về nhà, không phải hồi phủ.

Ừ, nàng thích nghe hắn nói như vậy.

Môi son khẽ cong lên, nàng yếu ớt ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đuối lả người.

Chuyện xảy ra hôm nay thật quá nhiều, đã sớm tiêu hao biết bao thể lực của nàng, bây giờ sự việc đã ổn thỏa, nàng cũng an tâm rồi. Ngực của hắn lại ấm áp như thế, nàng dĩ nhiên muốn ngủ gục rồi.

Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi. "Vậy ta có thể ngủ một chút được không?"

"Nàng ngủ đi, khi nào đến nơi ta sẽ gọi nàng."

"Ừm." Nàng gật đầu, rồi quay đầu xuống, ngủ thiếp đi.

Trông nàng ngủ thật ngọt ngào, hắn cố gắng bước chân nhẹ, không gây tiếng động đi ra khỏi tòa lầu, ôm nàng xuống nơi dưới ánh trăng rọi.

Gió đêm thổi nhẹ, hoa cỏ rung rinh chập chờn, mùi hương thơm ngát say quyện người, hắn ôm nàng thật chặt, cẩn thận không để cho nàng bị nhiễm lạnh, chợt bất ngờ ngầng lên nhìn ánh trắng sáng trong chiếu rọi trên bầu trời đêm.

Trăng tròn hoa thắm. (1)

Hắn nở nụ cười hạnh phúc.

– Hoàn chính văn –

Chú thích:
(1) Nghĩa là đoàn tụ sum vầy.

, dry


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận