Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full




Trăng non vừa lên, có một chiếc xe đi qua trạm gác cổng, di chuyển thong thả vào trong thành.

Vó ngựa đạp lên con đường đá, phát ra tiếng lọc cọc lọc cọc. Tiếng chân ngựa truyền từ xa đến gần, chạy chậm chạp vào trong chợ Tây.

Chợ Tây có chín khu, các loại cửa hang đứng sát bên đường. Bởi thế dù rằng bây giờ là ban đêm nhưng khu chợ vẫn náo nhiệt nhộn nhịp. Người đánh xe ngựa giữ chặt dây cương đi thẳng đến phía trước. Gió đêm thổi qua làm lay động dãy đèn lồng đỏ thẫm phía trên. Ánh sáng hồng rọi sáng xuống con đường đá, cũng ánh lên vẻ mặt xuân hồng của người đi đường.

Đằng trước là một khu cửa hang xây khác bình thường, kiến trúc chỗ này cao lớn đồ sộ, mặt trước cửa hàng rộng rãi bao la. Cho dù đang bước ở xa vẫn có thể thấy được cảnh xa hoa tráng lệ của nơi này. Trong tiếng đàn ca sáo vút, chỉ thấy trên lan can lầu hai của mỗi tòa nhà, đều có từng tốp nữ nhân trang điểm đậm son, ăn mặc hở hang, đứng vẫy khăn trêu ghẹo người qua đường bên dưới.

Xe ngựa dừng lại, người đánh xe không dám nhìn xung quanh, vội vã quay lại đằng sau lên tiếng.

"Tiểu thư, đã đến rồi."

"....." Trong xe ngựa thật yên tĩnh.

"Tiểu thư? Đã đến nơi tiểu thư nói rồi." Không nghe được âm thanh đáp lại, người đánh xe đành phải lớn giọng nói lần nữa, Khuôn mặt hắn lộ vẻ lo lắng, suốt dọc đường đi, tiểu thư ở bên trong hết ăn rồi lại uống, sau đó ngủ say li bì, chẳng lẽ vì thế mà sinh bệnh rồi sao?

"... Đến rồi à?" Sau một lúc lâu, giọng nói mềm mại ôn hòa mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Nghe thấy có tiếng người đáp, người đánh xe cuối cùng cũng thở phào.

"Vâng, đã đến."

"Đến đâu?" Ngón tay mềm mại không xương nhẹ nhàng vén rèm lên, Ấn Hỉ yếu ớt dựa lên thành lười biếng khẽ ngáp một cái.


"Đến, đến Mẫu Đơn Các." Người đánh xe cung kính cúi đầu, khuôn mặt ngăm đen thành thật đã có chút ửng hồng.

Đôi mắt lim dim khẽ mở lên, nhờ vào ánh sáng hồng của đèn lồng, nàng nhìn tấm bảng có khắc hoa văn xinh đẹp. "Mẫu Đơn Các, ồ, đúng là đã đến rồi."

Người đánh xe hạ giọng, vội vàng về phía trước.

"Tiểu thư, ngài có chắc thật sự muốn dùng cơm ở đây không?"

"Đúng vậy, ta nghe nói thức ăn ở Mẫu Đơn Các rất ngon." Người tựa lên thành xe, nàng không bận tâm ánh mắt kinh ngạc của người đi đường quanh mình, trong đầu chỉ đang tính toán chút nữa sẽ gọi món ngon nào.

Tuy nói một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhưng lắc lư mệt mỏi trên đường dài như thế quả thật đã hành xác nảng rồi. Cũng may cuối cùng cũng đến được kinh thành. Nàng tất nhiên phải bồi dưỡng bản thân thật thỏa thích một phên. Trên cửa của Mẫu Đơn Các này có mười hai khung. Mỗi khung đều được chạm trổ đa dạng những hình chim phỉ thúy, kim hoa, có thể thấy được chi phí xa xỉ cỡ nào. Ở một nơi xa hoa như thế, những thứ bên trong hẳn không thể kém cỏi được.

"Tiểu... tiểu nhân thấy chỗ này hình như không giống nơi bán thức ăn cho lắm." Người đánh xe uyển chuyển ám chỉ, chỉ sợ Ấn Hỉ không hiểu thế sự, cứ tưởng nơi phố hoa này là chỗ bán thức ăn ngon.

"Ta biết rồi."

Thực sự biết sao?

Người đánh xe nhịn không được tiếp tục khuyên: "Tiểu thư, không bằng như vậy đi, lúc nãy trên đường tiểu nhân cũng thấy không ít tiệm cơm quán trọ. Bây giờ để tiểu nhân chở tiểu thư đến đó dùng cơm, tiểu thư thấy sao?"

"Không cần phiền phức như thế." Ấn Hỉ mỉm cười, lấy hai thỏi bạc trắng từ trong tay nải đưa cho người đánh xe. "Đại thúc, một đường này thật sự rất cảm ơn đại thúc. Phiền thúc giúp ta đặt một cái thang gỗ, ta muốn đi xuống ăn cơm rồi."

Người đánh xe cầm đồng bạc trong tay vừa vui lại vừa lo, lương tâm áy náy vô cùng. Hắn đặt cái thang bên thềm xe, tiếp tục khuyên bảo: "Tiểu thư, ngài nghe tiểu nhân nói, nơi này là chuyên môn bán, bán... ách, nói tóm lại, nơi này không cho nữ nhân vào đâu. Hãy để tiểu nhân chở tiểu thư đi đến chỗ khác được không?"

"Không sao, đúng là nơi này." Ấn Hi ra khỏi buồng xe ngựa, bước thong thả trên thang gỗ, đặt chân lên con đường đá rực ánh hồng, sải bước đến Mẫu Đơn Các.

Người đánh xe vẫn rất lo lắng, nhưng không dám nói thẳng ra, đành phải rầu rĩ đi theo phía sau.


Quả nhiên, vừa mới đến cửa, đã có một gã tráng hán nhanh nhẹn dũng mãnh ngăn cản hai người họ đi vào.

"Cô nương xin dừng bước, nơi này không phải nơi cô nương nên tới, mời cô nương trở về." Tráng hán nghiêm giọng lên tiếng.

"Vì sao ta không nên tới?" Nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, hồn nhiên ngọt ngào.

"Chỗ này của chúng ta không tiếp nữ nhân."

Nàng nhướng đôi mày liễu, lấy một tờ ngân phiếu từ trong tay nải ra.

"Một ngàn lượng bạc cũng không tiếp à?" Nàng cười hỏi.

Một ngàn lượng bạc?

Trong chớp mắt cả người đánh xe lẫn tráng hán kia đều ngây ngẩn cả người, bốn mắt họ mở to tròn nhìn vào tờ ngân phiếu kia. Sau một lúc lâu họ vẫn không bình tĩnh lại được. Cũng may ở đây còn có một tiểu nha hoàn thông minh, nàng ta vội vàng chạy vào trong Mẫu Đơn Các bẩm báo với tú bà. Không lâu sau, đã thấy tú bà tay cầm khăn lụa, đôi mắt cong tròn, miệng cười tươi rói, đang vội vàng bước ra ngoài cửa.

"Ôi trời, khách quý ghé thăm. Tiểu thư bôn ba một đường chắc hẳn bây đang mệt mỏi rồi phải không?" Tú bà liếc mắt nhìn thấy chỗ bánh xe ngựa bám đầy bụi đất, bà liền đoán Ấn Hỉ nhất định đã lặn lội đường xa mà đến.

"Ta cũng không mệt lắm, chỉ cảm thấy hơi đói bụng mà thôi." Ấn Hỉ cười rộ lên, cổ tay chuyển qua đặt tờ ngân phiếu đó vào trong tay tú bà. "Bà chủ, bà nói xem nhiêu đây có đủ để ăn vài món ngon không?"

Nhìn tờ ngân phiếu ở trên tay, tú bà ngớ người ra, chốc sau liền vội lên tiếng đón chào.

"Sơn trân hải vị, món ngon vật lạ ở mọi nơi đều có đủ cả. Nếu tiểu thư muốn ở trọ cũng được hết." Tú bà nhanh chóng nhét ngân phiếu vào người, há miệng cười đon đả, lớp phấn trên mặt rơi li ti xuống.

Tuy rằng bây giờ phong tục của dân chúng ở vương triều Kim Huyễn khá cởi mở, thế nhưng để nữ tử đến chơi thanh lâu quả thật là chuyện kinh thế hãi tục. Càng không nói đến việc trắng trợn đi xe ngựa mà đến. Dù sao người có tiền chính là đại gia, đại gia đến chơi thanh lâu cũng là chuyện bình thường, bà cần gì phải từ bỏ những ngân phiếu đến tay này?


Vẫy khăn hương, bà vội vàng phân phó nha hoàn bên người cẩn thận dẫn Ấn Hỉ đi vào đại sảnh, rồi ra lệnh gã sai vặt nhanh chóng chuẩn bị nước trà, còn mình thì nhắm mắt đi theo sau Ấn Hỉ.

Mẫu Đơn Các không hổ danh là đại thanh lâu đệ nhất kinh thành, chỉ ở mỗi đại sảnh thôi đã chiếm diện tích lớn như một tòa khách điếm vậy. Chớ nói đến các sân đằng sau đại sảnh, nơi đây đủ dạng hình thức giải trí, từ ngâm thơ uống rượu, đến tìm hoan mua vui. Không dạng nào không có.

Trong đại sảnh, thanh quan bán nghệ đang ôm đàn tỳ bà ngâm xướng tiểu khúc. Năm, sáu nàng vũ cơ múa uyển chuyển ở một bên. Đám nam nhân nhìn như say như mê, đến khi Ấn Hỉ đột nhiên xuất hiện, không khí bỗng chốc rối ren.

Nàng không hề để ý đến cái nhìn kinh ngạc của mọi người, thản nhiên đi đến ngồi lên một bàn ghế đen làm từ gỗ đàn hương, bên trên được phủ một lớp vải nhung dày. Sau đó nàng thong thả nhận lấy nước trà do gã sai vặt đưa tới, tao nhã nhấp vài ngụm rồi mới chậm rãi mở miệng nói.

"Bà chủ, đêm nay ta sẽ không ở trọ. Ta chỉ muốn ăn bữa cơm ở đây, đồng thời sẵn tiện chờ một người tới."

Bầu không khí ngưng đọng ở đại sảnh khiến cho tù bà có chút lo lắng, nhưng khi nhớ đến tờ ngân phiếu ở trong ngực, bà liền cười tươi rói, ân cần đến bên cạnh Ấn Hỉ.

"Thì ra tiểu thư đang đợi người, không biết tiểu thư chờ ai? Nếu được tiểu thư có thể tiện miêu tả vài nét tướng mạo của người đó, giúp ta dễ dàng phân phó người giúp tiểu thư chú ý."

Đôi mắt linh lợi quay tròn một vòng, Ấn Hỉ nở một nụ cười bí ẩn kỳ lạ.

"Ta đang đợi một nam nhân."

Nam nhân? Chẳng lẽ là hẹn hò riêng??

Tú bà hiểu biết sâu rộng, không biểu lộ kinh ngạc lên mặt, vẫn tiếp tục ra vẻ a dua nịnh nọt,

"Ồ vậy thì càng phải chú ý thật kỹ, không thể bỏ lỡ được."

"Đúng vậy." Ấn Hỉ cũng gật đầu. "Bởi vậy có thể làm phiền bà chủ cho ta một gian sương phòng ở lầu hai phía Tây được không?"

Lầu Phi Thiên?

Tú bà không khỏi sửng sốt.


Lầu Phi Thiên ở phía Tây là biệt viện bí mật nhất của Mẫu Đơn Các, lối vào cửa quanh co, người gác cổng nghiêm ngặt. Chuyên được sử dụng để chiêu đãi hoàng thân quốc thích, quan lớn phú thương. Trước đó đại thương nhân đệ nhất kinh thành – Long gia cũng vừa khéo đến đây.

Long gia làm việc lặng lẽ thần bí, trước kia nếu hắn muốn ngủ lại, thì sẽ bao trọn cả tòa lầu Phi Thiên, không cho phép bất cứ ai đến gàn. Hôm nay hắn không có phân phó gì, nếu chuyển một gian sương phòng cho vị cô nương này, hẳn sẽ không có gì.

"Vâng được ạ, ta sẽ sai người dẫn tiểu thư đến lầu Phi Thiên. Tiểu Mi mau mời khách quý đến Phi Thiên đi."

Nhận định Ấn Hỉ đến đây để hẹn hò riêng với nam nhân, tú bà lén phân phó hạ nhân không được tùy ý ra vào sương phòng của Ấn Hỉ, đồng thời còn bảo bọn nha hoàn sau khi dọn thức ăn xong thì phải nhanh chóng rời đi.

Hành động săn sóc chu đáo này rất vừa lòng Ấn Hỉ. Không có người đến quấy rầy, vừa vặn giúp nàng tiện làm việc chính.

Cầm đôi đũa trúc khắc hoa, nàng mỉm cười gắp miếng thịt bò dầu hào đến miệng, thịt bò mềm nhuyễn không ngấy vị. Đôi mắt sáng trong nhìn xuyên qua khe cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài.

Lầu Phi Thiên do bốn tòa nhà lầu tạo thành, sân nhà chính giữa trồng nhiều hoa cỏ trúc xanh, còn có một hòn non bộ nước giả để che lấp. Không kể tới hương nồng bốn mùa, chỉ cần nghe tiếng nước chảy róc rách kia cũng đủ át đi tiếng rên rỉ thở gấp của người trong phòng, giúp khách tìm hoan giữ lại một chút riêng tư tối thiểu.

Nhưng mà không nghe đươc, cũng không có nghĩa là không nhìn được.

Nhìn xuyên qua khe hở của hoa lá, nàng ngồi thoải mái như xem diễn, thưởng thức động tĩnh của sương phòng đối diện.

Nương theo ánh sáng do ánh nến hắt lên, một bóng người thon thả thướt tha đang bước đến gần cửa sổ. Nhìn dáng người ấy hẳn là nữ nhân. Nàng ấy đi được vài bước, đã bị một bóng người cường tráng khác ôm vào trong lòng. Cánh tay tráng kiện cùng thể hình kia, không khó để đoán đó là nam nhân.

Mắt thấy hai người nam nữ thân mật hòa chung một thể, nàng vểnh miệng chu môi, múc một chén canh bí đao, nhấp nháp từng ngụm một. Suốt cả quá trình, đôi mắt đen láy vẫn không dời mắt khỏi khung cửa sổ, không để sót bất kỳ chi tiết nào.

Thời gian lẳng lặng trôi từng chút, nhìn trên cửa sổ, bóng của hai người càng quấn chặt vào nhau, gần như sắp thành bánh cuốn quai chèo. Nàng tính toán thời gian, cầm đôi đũa trúc gấp vài miếng thức ăn. Mãi đến khi xác định mỗi món ngon trên bàn đều được ăn một miếng, nàng mới nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống.

"Thời cơ cũng xê xích lắm." Rút khăn tay ra, Ấn Hỉ tao nhã lau khóe miệng. Sau đó nàng cầm tay nải, đột nhiên đứng dậy, đẩy cánh cửa điểu khắc hoa văn ra.

Nương theo ánh trăng rọi, nàng đi vòng qua vài chỗ quanh co ở hành lang, bước dần dần đến cánh cửa bên kia.

Cốc cốc!

Vén ống tay áo lên, nàng lịch sự gõ hai tiếng lên cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận