Phủ Tể tướng chiếm diện tích bao la, bố cục thanh nhã, nơi nào cũng được trang trí rất dụng tâm. Nếu như ngày thường, nàng nhất định sẽ thưởng thức một phen. Thế nhưng lúc này, nàng lại không có thời gian rảnh như vậy.
Nhìn mười món thức ăn được bưng lên, nàng dường như không thể ngăn được nhịp đập trái tim mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng đỏ lên, thoạt nhìn trông thật mỹ lệ.
Nàng điều hòa hơi thở, nhìn kỹ một phen từng món ăn đặt trên bàn. Mười món ăn này tổng hợp lại thành một bàn ăn tám hệ (Bát Đại Thái Hệ), gồm món cay Tứ Xuyên (Xuyên Thái), món ăn Quảng Đông (Việt Thái), món ăn Giang Tô (Tô Thái), món ăn Sơn Đông (Lỗ Thái), món ăn Phúc Kiến (Mân Thái), món ăn Chiết Giang (Chiết Thái), món ăn Hồ Nam (Tương Thái), món ăn An Huy (Huy Thái) đầy đủ các phần không thiếu thứ gì, ngoài ra còn thêm hai dĩa thức ăn lạ nàng chưa từng thấy bao giờ. (1)
Thiết Vực không hổ là đầu bếp trước của lầu Phong Hạc, tâm tư kín đáo, tay nghề cũng thật xuất chúng. Chỉ nhìn vào màu sắc, mùi thơm đã khiến bụng nàng đói cồn cào, ngón tay nhúc nhích muốn ăn hết vào trong bụng.
Hít sâu một hơi, nàng cơ hồ vội vã cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng Tùng Thử Quế Ngư (2) vào trong miệng.
"Cái này, cái này, cái này – – "
Cầm đôi đũa ngà voi khắc hoa, Ấn Hỉ không khỏi mở to mắt.
"Tiểu thư, có hợp khẩu vị của tiểu thư không? Có cần nô tỳ giúp tiểu thư gắp thêm không ạ?"
Bên bàn tròn, Như Ý và Mãn được tổng quản lưu lại để phục vụ, ân cần đến hỏi ý kiến Ấn Hỉ, đôi tay không ngừng giúp nàng gắp thức ăn.
Hai người một người múc canh, một người gắp rau, phục vụ Ấn Hỉ cẩn thận. Đáng tiếc đối mặt với sự ân cần của các nàng, Ấn Hỉ lại không có cách nào phản ứng được, chỉ có thể lặp đi lặp lại một lời y hệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ biểu lộ sự khó tin không thể tưởng tượng được.
"Cái này, cái này, cái này – – "
"Tiểu thư? Ngài bị sao thế?" Như Ý cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt Ấn Hỉ hơi kỳ lạ.
"Hay là thức ăn không hợp khẩu vị của tiểu thư?" Mãn Ý vội vàng đoán, lòng rối rắm lo lắng vô cùng.
Tổng quản trước khi đi còn đặc biệt căn dặn các nàng phải chăm sóc Hỉ nhi tiểu thư thật tốt. Trước khi Tể tướng trở lại, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì. Nhưng mà tiểu thư chỉ vừa mới ăn một miếng, sắc mặt liền trắng bệch ra.
Hu hu, tại sao lại có thể như vậy?
Ngay trong lúc hai người đồng thời bối rối, Ấn Hỉ cũng vội há miệng, không khách khí nhả thức ăn trong miệng vào chén.
"Phun! Đây là thứ quái quỷ gì thế!" Nàng cuối cùng cũng nói được ra thành lời, chỉ tiếc lại kêu rên run sợ liên tục. Nàng run rẩy chỉ một bàn thức ăn đậm đà hương vị trước mặt, cái hương vị của món Tùng Thử Quế Ngư này đủ để giết chết người đấy. Nàng sợ tới mức ném đôi đũa trong tay.
Như Ý và Mãn Ý đều kinh hãi, nhưng hai người họ vẫn cẩn thận nhìn kỹ món Tùng Thử Quế Ngư một lần, sau đó liền nhanh chóng trả lời.
"Tiểu thư, đây là cá hồi."
Ấn Hỉ gần như muốn trợn trắng mắt.
"Đây không phải cá hồi, đây là cá hồi rất khó ăn." Nàng cao giọng khẳng định, "Những thứ căn bản không phải cho người ăn. Đây là – – đây là – – đây là độc dược!" Cảm giác nơi đầu lưỡi nóng rực khiến nàng phải há miệng dùng bàn tay nhỏ quạt bớt hơi nóng đi.
Nàng thật không thể tin được, nàng lại bị lừa gạt rồi.
Cái gì ăn một miếng thì kinh diễm, thêm một miếng liền điên cuồng, miếng thứ ba đã mê mẩn ngất ngây. Tất cả đều là nói dối trắng trợn!
Tùng Thử Quế Ngư là món ăn nổi tiếng của Tô Châu, điểm đặc sắc ở chỗ nước nêm cay nồng song vẫn giữ vị thanh đạm, thịt cá tươi ngon lại giòn tan. Nhưng dĩa Tùng Thử Quế Ngư này lại cay thấy đau đớn, đầu lưỡi nàng tê dại đến tận cuống họng. Nàng ho sặc sụa tới đỏ mắt, phải vỗ ngực liên tục để lấy lại hơi.
Từ hồi nàng tám tuổi đến giờ, chưa bao giờ ăn phải thức ăn kinh khủng như vậy. Uổng công nàng khổ sợ vượt ngàn dặm tới đây, ngồi xe ngựa xóc nảy suốt một tháng, suýt bầm nát cái mông của nàng, không ngờ, không ngờ...
Như Ý đứng bên thấy nàng hình như bị cay dẫn đến sặc cổ họng, vội vàng rót một chén nước trà cho nàng.
"Tiểu thư mau uống chút nước đi."
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Mãn Ý thấy bắt đầu ho khan họng, vội vàng chạy ra phía sau, giơ tay vuốt nhẹ lưng nàng.
"Ta – – khụ! Trông giống như là – – khụ, không có chuyện gì à?" Ấn Hỉ cầm lấy chén sứ, há miệng uống một ngụm trà Bích Loa Xuân.
Bích Loa Xuân hương vị thơm ngọt, nhưng cũng không đủ át chế được vị vừa cay vừa mặn ở đầu lưỡi. Cái lưỡi của nàng bấy giờ giống như bị ngàn cây châm đâm vào, cảm giác tê dại đau đớn khiến nàng muốn bật khóc. Bàn tay quạt liên tục.
Hai người nhìn thấy nàng đau đớn thống khổ, cũng cho rằng trong thức ăn có độc, dọa sợ họ khóc òa lên.
"Tiểu thư, ngài, ngài đừng làm chúng nô tỳ sợ! Đầu bếp trong phủ đã làm được vài chục năm rồi. Cho tới bây giờ cũng không có xảy ra sai lầm nào. Trong thức ăn hẳn là không có độc đâu." Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tại sao sự việc lại biến chuyển đến như vậy? Nếu chất độc bộc phát, tiểu thư có thể tuyệt khí bỏ mạng hay không?
Hai người cuống cuồng chạy loạn xung quanh như ruồi bay, không biết phải đi tìm đại phu trước hay bẩm báo việc này đến tổng quản, hay là đi tìm đầu bếp, để giải thích rõ tình huống một phen.
Phanh!
Một tiếng vang ầm lên, hai người hoảng sợ nhảy cẫng lên, vội vàng quay đầu lại nhìn Ấn Hỉ.
Ông trời thương xót, nàng vẫn còn chưa tới số, cũng không có bỏ mạng. Chỉ là khuôn mặt nàng trở nên nghiêm trọng, người đang ngồi trên ghế dựa bỗng đứng dậy. Sau đó sải bước nhanh ra ngoài hành lang.
Hai người xiết chặt váy, vội vàng đuổi theo.
"Tiểu thư, ngài muốn đi đâu ạ?"
Ấn Hỉ cũng không quay đầu lại.
"Về phòng."
"Ơ? Vậy, vậy, vậy tìm đại phu sao ạ? Hay là đi tìm tổng quan trước? Tiểu thư hãy nghe nô tỳ nói, đầu bếp thật sự không có hạ độc đâu. Ông ấy vô tội mà!" Hai người run sợ, nói năng lộn xộn, nhưng vẫn cố gắng làm chứng cho đầu bếp.
"Ta không có trúng độc, đừng có kinh động ai."
Thì ra tiểu thư không có trúng độc?
Hóa ra bọn họ sợ bóng sợ gió mà thôi!
Như Ý Mãn Ý ở phía sau, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu thư, những thức ăn kia nên xử lý thế nào?"
"Đem xuống đi!" Nàng nhanh chóng quyết định. "Đúng rồi, các ngươi ở kinh thành hẳn quen biết nhiều hơn ta. Vậy làm phiền hai người giúp ta thuê một cỗ xe ngựa hạng tốt, đặc biệt là phải có giường nằm êm." Quẹo khúc quanh, nàng bước thẳng đến khách phòng của chính mình đã ở lúc nãy.
"Giường nằm?" Hai người đồng thời sững sờ, lại đành bất chấp tôn ti, chạy vội vàng đến bên người nàng."Tiểu thư, tại sao phải mướn xe ngựa, tiểu thư muốn rời khỏi sao?" Hai người cung kính hỏi, liền phát hiện sắc mặt của Ấn Hỉ như cứng lại, dường như tâm trạng của nàng đang rất khó chịu.
"Đúng vậy, ta phải lập tức rời khỏi Kinh Thành."
Không ngờ sư phụ cũng dám lừa gạt nàng? Cũng may trước đó nàng còn đòi hai ngàn lượng bạc, nếu không chẳng phải đi chuyến này liền tiền mất tật mang sao? Nàng phải nhanh chóng dọn đồ trở về cốc, đi tìm sư phụ đến đối chất mới được.
Nắm chặt tay, nàng nhanh chóng vượt qua qua bậc cửa, bước thẳng vào phòng, sau khi cầm lấy tay nải đặt ở đầu giường, liền mau chóng xoay người đi tới cửa chính.
Như Ý, Mãn Ý ở phía sau vội vàng chạy theo. Họ tự hỏi phải làm cách nào để giữ chân nàng lại, bỗng có một bóng người cao lớn xuất hiện ngay ngoài cửa. Ấn Hỉ phản ứng không kịp, nên đụng vào....
Chú thích:
(1) Các món ăn nổi tiếng nhất tập chung trong các hệ món ăn lớn. Chủ yếu là tám hệ: Tứ Xuyên ,Sơn Đông , Giang Tô ,Quảng Đông,
– Món ăn Tứ Xuyên: Món gà miếng Cung Bảo, thịt gà xé, thịt xé trộn nấm hương cá, cá chép chiên giòn, đậu phụ the cay...
– Món ăn Sơn Đông : Canh tố yến , sò biển hầm tương, cá trác hấp, đùi gà hải sâm ninh, cá chép Hoàng Hà sốt chua ngọt...
– Món ăn GiangTô: Cá cháy hấp, chả thịt heo trộn cua ninh nhừ, cá bạc chiên giòn, canh gà đậu phụ lat...
– Món ăn Quảng Đông: Heo sữa quay ,long hổ đấu ,da gà chiên giòn ,thịt răn chúa sốt gà măng xé ...
– Món ăn Phúc Kiến :phật nhảy tường ,thịt gà ngâm bỗng (rượu), thịt vịt miếng hầm măm cá (tôm),cá chẽm bông cúc ...
– Món ăn Chiết Giang: Gà mái tơ dồn thịt hầm, tôm nõn Long Tỉnh, cá sốt chua Tây Hồ, thịt hầm Đông Pha ...
– Món ăn An Huy: Vịt nấu bầu, gà nướng Phù li tập, cá que(cá mó) tươi dầm, gà rừng nướng tuyết đông ...
– Món ăn Hồ Nam: Gà Đông An , vi cá om,gà con tê cay ,món bao tử chua cay ...
– Món ăn Bắc Kinh: Gà xào lăn với tương,vịt quay, các món chiên giòn, canh tổ yến thịt gà xé...
(2) Tùng Thử Quế Ngư: Có nghĩa là món cá bài trí như một con sóc. Thức ăn đặc sản của vùng Giang Tô, được bán trong phố ẩm thực Thập Toàn, Phượng Hoàng, đường Can Tương.
Gọi "Tùng thử" là bởi vì người ta bài trí món ăn trông giống như con sóc. Hơn nữa khi người ta rưới nước sốt nóng hổi lên món ăn thì sẽ tạo ra âm thanh như tiếng sóc kêu.