Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Ồ, đó là mùi hương gì thế?


Người này có điểm tâm à?

"Ta không quen biết tôn sư của cô nương." Thượng Quan Khuynh Vân nói ra điểm đáng ngờ.

Hơn hai năm trước, tuy rằng hắn và Ấn Phong từng có duyên gặp mặt một lần ở trong hôn lễ. Thế nhưng cũng chưa từng bắt chuyện bao giờ. Hai người có thể nói không hề quen biết lẫn nhau. Ấy vậy mà ông ta lại tốn công tốn sức để cho nàng đi tới kinh thành giúp hắn hóa nguy giải nan. Chẳng phải kỳ lạ lắm à?

"Chuyện này cũng rất bình thường, ngày trước Duệ vương gia cũng không hề quen biết sư phụ. Nhưng sư phụ bói được hắn gặp Đào hoa kiếp, nên phái Hoan Hoan đến bảo vệ hắn." Ấn Hỉ lại không hề nghi ngờ nào, dường như nàng sớm hình thành tính cách luôn nghe Ấn Phong nói gió là gió, nói mưa là mưa."Năm trước, sư phụ cũng bói ra Thú Tướng quân có tai kiếp, liền bảo Ấn Tâm đến Bắc Cương đi bảo vệ thú Tướng quân." Cuối cùng, nàng nhịn không được bổ sung thêm một câu.

Đông Phương Thú Thiên?

Con ngươi đen chớp mắt một cái, Thượng Quan Khuynh Vân lập tức nhớ ra, Đông Phương Thú Thiên vừa mới thành hôn vào năm trước. Ba tháng trước tướng quân dẫn theo thê tử tân hôn vào cung yết kiến hoàng thượng. Khi đó hắn đang đi cùng Công Bộ Thượng Thư đến Giang Nam xử lý lũ lụt, nên không có duyên gặp mặt.

Nhưng mà, đầu tiên là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, sau đó là Đông Phương Thú Thiên. Cả hai người họ trước sau đều lập gia đình, ái thê của họ đều là ái đồ của Ấn Phong. Nếu như nói chỉ là trùng hợp thì quả thật nghe hơi gượng ép.

"Cho nên lần này đến phiên cô nương à?" Hắn đăm chiêu nhìn qua nàng.

"Ừm, chính xác mà nói, hẳn là đến phiên ngài mới đúng." Nàng không bận tâm mấy, tiếp tục nói, "Ta nhìn thấy ấn đường của ngài có giấu sát, e rằng sẽ có tai ương huyết quang. Mấy ngày này cần phải cẩn thẩn hành sự." Chóp mũi nhỏ liên tục cau lại, ồ, đúng thật là một mùi thơm ngọt ngọt, chẳng lẽ....

Đôi mắt tinh khiết quay sang nhìn chiếc hộp sơn mài màu vàng vừa được mang đến.

"Hóa ra Hỉ nhi cô nương biết xem bói toán." Thượng Quan Khuynh Vân giả lả hỏi, khi nghe được nàng tiên đoán rằng mình sẽ gặp phải tai ương huyết quang, hắn ngược lại cũng không hoang mang chút nào.

"Chỉ biết một chút da lông mà thôi." Nàng nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tâm, ngược lại duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra, chỉ về hộp sơn chưa mở trước người hắn."Cái đó có gì vậy?"


Ánh mắt nàng lộ vẻ mong mỏi, con ngươi sáng rực mỹ lệ, gò má nhỏ phiếm hồng cũng mang theo niềm hưng phấn reo vui, thoạt nhìn trông nàng vừa đáng yêu vừa mê người.

Dường như chờ không nỗi câu trả lời của hắn, nàng hơi nghiêng người, co nở cái mũi nhỏ. Làn tóc đen mượt như suối đỏ rủ xuống bên gương mặt nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nay càng thêm kiều mỵ. Ngay cả cơ thể gầy gò nhỏ nhắn cũng trở nên điềm đạm đáng yêu. Lúc này, trông nàng không còn giống loại trái cây tươi ngon, mà ngược lại như mỹ nhân xinh đẹp yếu nhược.

Hắn nhìn nàng một hồi, mới chậm rãi mở miệng trả lời, "Bánh hoa quế ướp lạnh."

Nàng nhịn không được lại hỏi, "Do Thiết Vực làm?"

Hắn nhíu mày, cảm thấy thú vị khi nàng luôn có thể nói chính xác mỗi sự việc khác nhau.

"Đây cũng nhờ bói ra à?"

"Chút chuyện nhỏ này không cần phải bói ra, tự ta cũng có thể ngửi được." Nàng vui vẻ nói lại, nhịn không được bèn đứng dậy đi đến bên cạnh bàn sách.

Nàng giống như con bướm trắng lao vào đóa hoa ngọt ngào, hân hoan hớn hở quay vòng quanh chiếc hộp sơn. Chỉ là dường như còn đang ngại chủ nhân là hắn ở đây, nên không dám tự tiện mở hộp sơn ra. Nhìn thấy nàng cắn ngón tay nhỏ cúi đầu suy tư một chốc, rồi ngẩng đầu mỉm cười với hắn, đôi môi son nhỏ vểnh lên. Dường như đã thâu tóm hết toàn bộ vẻ đẹp của trăng sao trên bầu trời đêm.

"Ta nhìn thấy cái hộp này rất lớn, bên trong hẳn chứa không ít bánh hoa quế nhỉ?" Nàng nói bâng quơ như trò chuyện phiếm bình thường, thế nhưng đôi bàn tay lại quấn quýt quanh chiếc hộp, tiết lộ tâm trạng đang khát khao của nàng.

"Có không ít." Hắn nhịn cười.

"Chắc Thượng Quan đại nhân ăn một mình không hết được nhỉ?" Nàng lại hỏi, âm thầm nhắc nhở chính mình ngàn vạn đừng thất thố.

Tuy nhiên nàng không tiếp xúc cảnh đời nhiều, cũng chưa từng gặp nam tử nhiều, nên không thể nào biết được có phải chỉ cần là nam nhân đều khẳng khái hào phóng như thế. Nhưng nàng hiểu Thượng Quan Khuynh Vân đối xử tốt với nàng, tựa như đối xử tốt với vị hôn phu của Hoan Hoan – à là tỷ phu của nàng mới đúng.

Suốt mấy ngày nay, hắn cho nàng ăn uống ngon bổ, chỗ ngủ êm ái, thế nên sao nàng có thể xông xộc vào giành giật như thổ phỉ được?


Tuy nàng to gan, nhưng cũng biết khiêm nhường.

Tay nắm tà váy lụa, cưỡng chế chính mình phải thu tay ngay lại, mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.

"Cái này..." Hắn vốn có thể nói ậm ừ, nhưng lại có cảm giác muốn cố ý treo khẩu vị nàng.

Có lẽ bản thân nàng không để ý đến, nhưng chỉ khi nàng có việc muốn nhờ mới thể cung kính gọi hắn một tiếng Thượng Quan đại nhân. Giọng nói nàng mềm mại ngọt ngào, khi thốt ra âm ngữ 'đại nhân'mang theo xúc cảm tê dại. Mỗi lần nghe nàng gọi hắn như vậy, khiến lòng hắn ngưa ngứa khó hiểu.

"Sao vậy, chẳng lẽ ngài không đói à?" Đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe được lời đối phương đáp lại, nàng bồn chồn lo lắng, đôi chân nhỏ chà chà, bối rối cố gắng xê dịch cự ly gần lại.

"Cũng tạm." Hắn nói lập lờ nước đôi, không có nhắc đến nàng, nàng trông rất đói khát, lông mày cau lại lộ vẻ lo lắng gấp gáp đến mức muốn dậm chân rồi. Hắn nghĩ, nếu như hắn thật sự không cho nàng ăn, chỉ sợ nàng sẽ lật cả bàn lên.

"Cũng tạm tất là không đói lắm đúng không? Cho nên ngài nhất định ăn không hết cả hộp bánh hoa quế ướp lạnh này đúng không?"

Nàng nhịn không được, vì vậy nói ra kết luận, sau đó không đợi hắn trả lời đã vội nói tiếp: "Nhưng mà ta có thể giúp một chút đó." Nàng nhiệt tình giúp hắn mang hộp sơn đến, thậm chí còn mở nắp hộp vì hắn, "Bánh ướp lạnh phải nên ăn sớm, nếu để lâu sẽ khiến da bánh thô xốp, nhân bánh cứng ngắc, mùi vị khi đó không ngon đâu." Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, tay bưng hộp sơn giơ lên dường như sắp chạm đến cằm của hắn.

Ánh mắt của nàng lộ vẻ gấp gáp, ám chỉ hắn tốt nhất mau thức thời thuận theo ý nàng. Nếu không nàng sẽ chủ động ra, cầm miếng bánh hoa quế ướp lạnh nhét vào trong miệng của hắn.

Rốt cuộc hắn không kiềm chế sự buồn cười này được nữa, hắn chỉ đành thuận theo ý nàng, cầm một miếng bánh cắn một cái, nhằm ngăn cản tiếng cười khoái trá sắp bật ra.

"Mùi vị không tệ, phần còn lại đành phải làm phiền Hỉ nhi cô nương rồi." Sau khi nếm một miếng, hắn lập tức tỏ vẻ hào phóng, giao tất cả bánh còn lại cho nàng một mình xử lý.

"Thượng Quan đại nhân quá khách khí rồi !" Ấn Hỉ cười tít mắt.


Nàng nhịn cơn xúc động reo hò, ôm lấy hộp sơn mài màu vàng, bước thướt tha đến chiếc ghế làm bằng gỗ cây tử đàn bên cạnh hắn. Trong hộp sơn mài còn có vài miếng bánh ngon ngọt, trên mỗi một miếng bánh đều có những đóa hoa tạo hình tinh xảo. Nàng cầm một miếng bánh có hình hoa Lan u nhã, miệng nhỏ bắt đầu nhấm nháp.

Khác hẳn với người bình thường chủ yếu dùng bột mì làm da bánh, Thiết Vực đặc biệt lấy gạo nếp làm nguyên liệu, sau khi chưng chín gạo nếp cho nát nhừ, mới cán mịn bùn gạo nếp để thành lớp da bên ngoài. Gạo nếp khi chế thành da bánh vừa mềm lại vừa đàn hồi tốt, rồi phủ thêm một lớp bột mịn màng tinh tế. Khi cắn xuống đã ngửi thấy mùi hoa quế thanh khiết tỏa ra, lúc cuốn lưỡi đưa vào trong miệng, bột đậu xanh nhỏ li ti tựa như phấn ngọc trai nhanh chóng hòa tan trên đầu lưỡi. Mùi vị ngọt mà không ngấy, đậm đà ngát hương.

Mỗi lần cắn một miệng, nàng lại tán thưởng mùi vị của bánh hoa quế này. Thượng Quan Khuynh Vân nhìn nàng say sưa thưởng thức, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ theo, tự giác hạ thấp địa vị (2) rót cho nàng một chén trà nóng.

Giữa hai người là một bàn trà thanh nhã, hương trà lan tỏa bốn bên, trên người hắn dường như có một mùi thơm lạ. Mùi thơm này nồng nàn ngọt mềm, giống như hỗn hợp một số loại hoa mà ra vậy.

Nàng nuốt bánh hoa quế xuống, chóp mũi tự co rúm lại, tò mò ngửi thêm vài cái.

"Lúc trở về đã quá muộn, thế nên còn chưa kịp tắm rửa." Dù cho hắn đang cúi mắt suy nghĩ, thế nhưng hắn vẫn luôn phát giác được mỗi một động tác nho nhỏ của nàng."Mong Hỉ nhi cô nương đừng quá để ý." Hắn cười khẽ khàng, tiếp đó ngay cả con ngươi đen láy cũng rạng rỡ phát sáng theo.

Nàng dường như có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Thì ra hắn "vừa" đến thanh lâu, hương hoa trên người của hắn, chính là mùi của các cô gái lây vào.

Ồ, xem ra Như Ý và Mãn Ý cuối cùng cũng nói đúng một câu, Tể tướng các nàng quả thật là vô cùng cúc cung tận tụy với dân chúng khắp thiên hạ, nhưng lại chẳng biết phân biệt mặt hàng phẩm chất như thế nào. Chỉ sợ nếu hắn vẫn còn tiếp tục lang thang như thế nữa, nàng đoán khoảng chừng mấy năm tới, có lẽ hắn thật sự 'đến chết mới thôi' rồi.

"Thượng Quan đại nhân quá lo lắng rồi, bởi vì có cái gọi là khách tùy chủ tiện, cho dù ngài muốn đi du sông một chuyến, ta cũng không dám có ý kiến nào." Đúng vậy, đúng vậy, nếu ngay cả bản thân hắn cũng không lo lắng tương lai mình có thể sẽ chết nhanh như gió, thì một người khách đến ăn chực như nàng sao dám có ý kiến gì?

Nhưng mà, đường đường là một Tể tướng quốc gia, nếu bị chết vì loại bệnh như thế, vậy thật là...

Nghĩ tới hình ảnh thú vị đó, nàng che miệng lén cười, chân mày cũng lộ vẻ tinh nghịch, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay bởi vì có má lúm đồng tiền nên khi cười rộ lên trông ngọt ngào, sáng rỡ.

Sau một hồi phát tiết toàn bộ vui vẻ tràn trề trong lòng, nàng điềm nhiêm như không có gì ngầng đầu lên, thì phát hiện hắn đang mỉm cười chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt của hắn nóng rực như lò lửa đốt than đỏ, nướng nóng toàn thân người đối diện, bên môi lại nở nụ cười vui vẻ, càng tạo thêm cảm giác ngượng ngùng đỏ mặt cho người ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nàng vô tình cúi mắt xuống, chớt thấy bên trong hộp chỉ còn ba miếng bánh quế. Đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ tính toán, chỉ trong nháy mắt nàng đã bừng tỉnh hiểu ra sự việc.

A, xem nàng đang suy nghĩ lung tung gì này, thì ra hắn đang nhìn cái hộp bánh hoa quế!


Nhất định khi nãy hắn vẫn còn ăn chưa đủ, lại không tiện mở miệng, thế nên mới phải lén lút nhìn nàng chằm chằm. Ừm, nhất định hắn đang ám chỉ nàng phải trả "vật về chủ cũ".

"Thêm một miếng nữa không?" Vừa suy xét xong, nàng lập tức sảng khoái bưng hộp sơn mài đến trước mặt hắn.

Hắn yên lặng xem xét nàng một lúc, mới nhếch môi cự tuyệt."Không cần."

"Xác định không cần phải?" Ơ, hắn cần gì phải khách khí như vậy, bận tâm đến mặt mũi của Tể tướng à?

Hắn vẫn lắc đầu.

"Được rồi." Nàng nhún vai, khéo léo không nói miễn cưỡng nữa, chỉ đặt hộp sơn trả lại trên bàn sách của hắn.

Vốn nàng còn định đem phần bánh hoa quế còn lại mang về cho Như Ý và Mãn Ý, nhưng mà xem ra, nàng nên dẹp bỏ suy nghĩ này đi. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, tên Thiết Vực này thật đúng là kẻ nặng bên này nhẹ bên kia, tội nghiệp nàng ngày ngày ca ngợi tay nghề của hắn, thế nhưng lại không biết hắn cũng biết làm những món điểm tâm ngon ngọt như thế. Nếu không phải do nàng tình cờ đến thư phòng, há chẳng phải sẽ để lọt mất mỹ vị nhân gian này rồi sao?

Ừm, sau này nàng nhất định phải yêu cầu thêm vài món điểm tâm ngọt mới được, cũng để cho Như Ý và Mãn Ý ngồi nếm thử.

Nghĩ đến kế hoạch ngày mai, bản thân lại có thêm nhiều món ngon ăn không xuể, Ấn Hỉ tốt bụng, nói thêm một câu đầy ý vị sâu xa."Ta nhìn thấy mặt ngài có đào hoa, thứ này cũng tạo diễm phúc không ngừng. Nhưng mà cho phép ta lắm miệng khuyên thêm một câu. Năm nay là năm hạn tai ương của ngài, khi làm việc hãy biết có chừng có mực, nếu không coi chừng tai nạn liên miên đấy."

"Đa tạ Hỉ nhi cô nương quan tâm, ta sẽ để ý."

Thật sự sẽ để ý sao?

Trông hắn không giống như đang bận tâm lắm. Nàng chau mày suy ngẫm, cũng không nói gì thêm nữa.

Sự thật thắng hùng biện, hắn rất nhanh sẽ hiểu rõ, có một số chuyện cần phải tin là có.

Chú thích:

(1) Quế Hoa Lương Cao (桂花凉糕) Leo Sing chuyển ngữ thành Bánh quế hoa ướp lạnh. Có thể sai sót các bạn góp ý mình nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận