Thang máy đi thẳng lên tầng 8, "đing đong" một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra, Khúc Lạc nói với Trần Tùy Văn: "Đến rồi, hoàn cảnh nơi đây cũng không tệ đi, rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ." Cô kéo một chiếc vali bước ra ngoài trước, chưa đi được mấy bước đã dừng lại, sau đó hét lên như nổi điên: "Cao Triều đáng chết, anh lại ném bịch rác ra khỏi cửa nữa rồi, nước mì lại chảy ra ngoài! Cao Triều, anh ra đây cho tôi!" Nói xong thì đặt vali xuống, lao đến trước cánh cửa căn phòng phía trong cùng, "bịch bịch bịch" trực tiếp đập cửa.
Trần Tùy Văn theo sau ra ngoài bị dọa cho một trận, quay đầu nhìn về phía hành lang, ánh sáng rõ ràng, vách tường trắng xóa, sàn nhà nếu như không có một túi rác đựng đầy hộp mì, hơn nữa nước mì rỉ ra khắp nửa cái hành lang, quả thực vẫn tính là sạch sẽ.
Trần Tùy Văn nhìn nước mì vung vãi uốn lượn trên mặt sàn, đang có xu hướng tiếp cận về phía mình, anh nhanh chóng kéo chiếc vali sang một bên, chân lùi một bước về phía bức tường, quên mất trên lưng còn đang đeo một chiếc túi xách cồng kềnh, đỉnh đến xém chút nữa khiến anh vồ xuống bãi nước mì trên sàn.
Anh phản ứng thần tốc bước chân ra đứng vững, suýt chút nữa dẫm lên vũng nước mì, cẩn thận đem chiếc túi đặt đến nơi an toàn, lại nhấc chiếc vali cùng đưa qua.
Đi xem Khúc Lạc, cô vẫn đang kiên nhẫn miệt mài mà đập cửa, thậm chí còn dùng chân đạp vào cửa: "Cao Triều, anh ra đây cho tôi, anh cái tên vương bát đản* này! Tôi phải giết anh!"
*Vương bát đản (王八蛋): Đồ con rùa rụt cổ, chỉ những người nhát gan, hay trốn tránh.
Lần này Trần Tùy Văn nghe rõ rồi, anh suýt chút nữa phun ra, cư nhiên lại có người tên Cao Trào*, thật là một cái tên hay.
Cao Trào này sẽ không phải là bạn cùng phòng của mình đấy chứ? Khúc Lạc đá cửa một hồi, cũng không kinh động được đến tôn đại thần trong phòng.
*Tên anh công Cao Triều với cao trào (lên đỉnh) phát âm giống nhau.
Trần Tùy Văn nói: "Khúc Lạc, bên trong chắc không có người."
Khúc Lạc thở phì phò đạp cửa một cái, sau đó móc ra chìa khóa, mở cánh cửa phòng 802 bên cạnh ra, Trần Tùy Văn thở ra một hơi, cũng may, đó không phải bạn cùng phòng.
Anh xách túi, cẩn thận từng tí bước qua vũng nước mì, không biết mì gói này để bao lâu rồi, thời tiết nóng bức, bắt đầu có mùi ôi thiu.
Trần Tùy Văn nín thở, mạnh mẽ dằn xuống sự khó chịu, bước nhanh vào phòng 802.
Khúc Lạc xoay người đi nhấc vali, vẫn còn rất tức giận: "Tên Cao Triều này, thật sự quá đáng lắm rồi, đã nói với hắn ta bao nhiêu lần rồi, đừng có đặt túi rác trước cửa, xách đến cầu thang còn có mấy bước nữa, trạch chết hắn ta cho rồi!"
Trần Tùy Văn vòng lại nhận lấy vali: "Để tôi.
Người này là ai vậy? Cậu quen à?" Anh đối với cái người tên Cao Trào này khơi lên chút tò mò.
Khúc Lạc trợn trắng mắt, không vui nói: "Một tên trạch nam chết tiệt!"
Lúc này một giọng nói lười biếng mà hoa lệ ở bên cạnh vang lên: "Khúc Lạc (lấy lòng) mỹ nữ, trạch nam thì trạch nam, đừng có thêm từ chết vào.
Còn nữa, tôi tên Cao Triều (cao chiêu), không phải Cao Trào, cô gọi tôi Cao Trào cô cũng không lên đỉnh được đâu, ha ha." Trần Tùy Văn đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, anh là một người thanh khống*, thanh âm này hay đến mức có thể làm lỗ tai mang thai, nhưng nội dung lời nói lại thật sự là thô tục đến cực điểm, làm anh có loại cảm giác thật phung phí của trời.
*Thanh khống: chỉ những người yêu thích giọng nói.
Khúc Lạc vốn dĩ định vào phòng, nghe thấy câu này, xô Trần Tùy Văn ra, hai ba bước liền xông đến trước mặt người kia, trực tiếp đạp một phát vào đầu gối đối phương, hai tay chống eo, mắt trợn lớn, giống như một con rồng phun lửa: "Cao Triều, anh đúng thật là tên lưu manh! Có bản lĩnh lấy tên này, còn không cho người ta gọi? Anh xem anh làm hành lang ra nông nỗi này, anh có còn chút đạo đức công cộng nào không hả!"
Trần Tùy Văn nhịn không được quay đầu qua nhìn người đàn ông tên Cao Trào đó, đối phương đang há to miệng ngáp, vóc người không thấp, không mặc áo trên, nước da màu lúa mì, một chiếc khăn tắm lỏng lẻo buộc quanh eo, gầy đến mức sắp nhìn thấy xương sườn, thân hình trạch nam điển hình.
Đại khái qua khoảng 8 giây, cái ngáp dài mới kết thúc, cuối cùng xem như có thể thấy được mặt mũi trông như thế nào, lớn lên trông cũng ổn, chỉ là khắp mặt xanh xao, một bộ dáng túng dục quá độ.
Người kia đánh ngáp xong, nhìn thấy Trần Tùy Văn phía sau Khúc Lạc đang xách hành lý, nhếch mép cười: "Yô, muội tử, cô đây là muốn kim ốc tàng kiều* à, cẩn thận tôi cáo trạng với lão Dương."
*Kim ốc tàng kiều (金屋藏嬌): một ngạn ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, chỉ nhà đẹp sang trọng cất giấu giai nhân, người tình.
Khúc Lạc tưởng như muốn phát điên rồi, vóc người cô nhỏ nhắn, chỉ đành ngẩng đầu tức giận trừng mắt với đối phương: "Tôi tàng kiều liên quan gì đến anh! Quản tốt chuyện của anh đi, đừng cứ để người khác lau mông giúp mình! Anh nói đây là lần thứ mấy anh đổ nước mì trước cửa nhà tôi rôi?"
Đối phương cúi đầu ngắm nghía hành làng một cái, uể oải nói: "Ồ, không phải tôi cố ý đâu, đợi tôi ngủ dậy rồi lại dọn dẹp.
Tôi đi ngủ trước đây, mới nãy vừa nằm xuống, đã bị cô làm ồn đến tỉnh.
Bái bai!" Lời này nói như thể Khúc Lạc sai vậy, anh ta nói xong liền đi vào trong phòng.
"Cao Triều anh quay lại cho tôi, quét dọn xong rồi lại ngủ!" Khúc Lạc là một cô gái rất đanh đá, tính cách nóng nảy, cô thấy đối phương sắp vào phòng, thô bạo đưa tay ra kéo lại, kết quả cánh tay không kéo được, chỉ bắt được chiếc khăn quấn quanh eo, chiếc khăn vốn dĩ không được buộc chặt, mới kéo nhẹ một cái, cảnh xuân trực tiếp lộ ra ngoài, Khúc Lạc đột ngột buông tay, nhắm mắt lại kinh hô: "Lưu manh!"
Khăn tắm rơi trên sàn nhà, cái mông trần của Cao Triều lộ ra bên ngoài, bên dưới chiếc khăn tắm vậy mà không có mặc gì cả.
Trần Tùy Văn nhịn không được xấu hổ dùm đối phương, anh nhanh chóng đấy Khúc Lạc ra phía sau lưng mình.
Cao Triều nhanh chóng trốn sau cánh cửa, cùng lúc túm lấy chiếc khăn tắm trên sàn nhà, ở sau cửa cười ha ha nói: "Lại không phải tôi giở trò lưu manh với cô, tôi đây là bị người ta lưu manh, mắt mọc kim tôi không phụ trách đâu đấy.
Tôi đi ngủ trước đây, chốc nữa lại đến dọn dẹp." Nói xong liền đóng cửa lại.
Khúc Lạc tức đến mức dậm chân, cuối cùng đạp một phát lên cửa phòng 801 trút giận, thế nhưng phía trong cánh cửa lại không có phản ứng.
Trần Tùy Văn an ủi Khúc Lạc: "Được rồi, thôi bỏ đi, không cần tức giận với loại người này." Đây hiển nhiên là một tên đàn ông thô lỗ.
Khúc Lạc chạy vào nhà vệ sinh, tìm được cây lau nhà, thở hồng hộc tức giận bắt đầu lau nhà, Trần Tùy Văn đặt chiếc túi đeo trên vai xuống, cũng qua giúp một tay: "Không phải cậu ta nói cậu ta sẽ dọn dẹp sao?"
Khúc Lạc "xì" một tiếng: "Đợi hắn ta đến dọn, chúng ta phải chịu mùi hôi cả ngày, đến lúc đó ruồi muỗi cũng đến hết cả rồi.
Cậu không cần giúp đâu, tớ dọn là được rồi, cậu đi sắp xếp đồ đạc của cậu đi, phòng trống ở bên trái là của cậu đấy."
Trần Tùy Văn ngồi tàu suốt cả đêm, lại là ghế cứng, bên cạnh còn có đứa trẻ hai ba tuổi khóc nháo suốt cả đêm, căn bản không nhắm mắt qua, lúc này thực sự đã mệt đến mức không được rồi, nhưng anh vẫn cầm túi rác lên hỏi Khúc Lạc: "Cái này phải vứt ở đâu?"
Khúc Lạc chỉ vào cửa an ninh bên tay trái: "Sau cánh cửa có một cái thùng rác, thực ra chỉ cách có vài bước chân.
Cao Triều này, đúng là lười đến mức chuột rút!"
Trần Tùy Văn đem túi rác vứt vào trong thùng rác phía sau cửa an ninh, xoay người lại hỏi: "Cậu quen biết với anh ta?"
Khúc Lạc "hừ" một tiếng: "Bạn học cùng khoa với Dương Lỗi." Dương Lỗi là bạn trai của cô.
Trần Tùy Văn nghĩ đến câu nói lúc nãy của Cao Triều: "Đúng rồi, tớ dọn đến đây, cậu đã nói với Dương Lỗi chưa vậy?"
"Nói rồi.
Anh ấy vui lắm, chỉ mong sao cậu đến ở, còn có thể giúp tớ làm vài việc tốn thể lực, tớ có thể bớt than phiền với anh ấy đôi câu." Bạn trai của Khúc Lạc – Dương Lỗi được cử đến tổng công ty ở Thâm Quyến học tập, đi cũng gần một năm rồi, còn hơn một năm nữa mới kết thúc.
Trần Tùy Văn cười nói: "Không vấn đề, sau này đều giao cho tớ là được, nhưng mà tớ đoán chắc cũng không có mấy hoạt động thể lực đâu nhỉ."
Động tác của Khúc Lạc vô cùng khéo léo, mấy phút đã xử lý xong sàn nhà, cô nói: "Trên cơ bản là không có, thỉnh thoảng đi siêu thị hay gì đó sẽ có một ít đồ đạc nặng.
Được rồi, chúng ta đi thu dọn phòng." Hành lang được lau sạch sẽ, sáng đến mức có thể soi thấy người, như thể mớ hỗn độn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khúc Lạc rửa tay, bước vào căn phòng bên trái: "Đây là phòng đồng nghiệp của tớ lúc trước ở, cô ấy mới chuyển đến Hà Đông cách đây không lâu, tớ còn đang định cho thuê lại, vừa hay cậu quay lại rồi, tớ cũng không cần thích ứng với người lạ nữa.
Phòng ốc hôm qua tớ có dọn dẹp qua rồi, đồ đạc trực tiếp để vào là được."
"Được, cảm ơn, chẳng trách lại sạch sẽ như vậy." Trần Tùy Văn mở vali ra, đem sách ở bên trong từng chồng bê ra ngoài, đặt chúng ngay ngắn trên bàn.
Khúc Lạc cũng đến giúp, một bên bận rộn một bên càm ràm: "Nhiều sách như vậy, cậu còn dọn đến dọn lui, cũng không chê nặng! Gửi chuyển phát nhanh là được rồi."
Trần Tùy Văn nói: "Đã gửi hai bọc rồi, số sách này là tớ không dễ dàng gì chọn lọc ra đấy, sợ làm mất, nên mới tự mình mang đi."
Khúc Lạc thở dài: "Tớ sớm đã khuyên cậu rồi, bảo cậu đừng đi Thượng Hải, Hứa Vưu cái tên tra nam đó, gan bé như chuột, lại không có trách nhiệm, chỉ biết chơi trò ái muội với cậu thôi, không phải là thật sự thích cậu, cậu hà tất phải lãng phí thời gian trên người hắn.
Cậu xem đi, bây giờ quả nhiên là vậy, một khi xảy ra chuyện liền đẩy hết trách nhiệm lên đầu cậu, tớ cũng không biết nên nói cậu như thế nào nữa."
Hứa Vưu là bạn đại học của Trần Tùy Văn, Trần Tùy Văn thích hắn, còn tỏ từng tỏ tình, đối phương lại không từ chối rõ ràng, còn rất vui vẻ làm bạn tốt với anh, khiến cho Trần Tùy Văn có loại ảo giác rằng mình vẫn còn cơ hội.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người cùng nhau vào một công ty quảng cáo nhỏ ở Thượng Hải, Trần Tùy Văn vốn dĩ làm kế hoạch quảng cáo, nhưng bộ phận nghiệp vụ cần người, chỉ đành trước tiên làm nghiệp vụ.
Trần Tùy Văn không thích làm nghiệp vụ, nhưng vì được ở cùng Hứa Vưu, nên mới không rời khỏi.
Nghiệp vụ của anh làm tốt hơn Hứa Vưu, hy vọng thăng tiến trước mắt, hai người họ cùng phụ trách một đơn hàng lớn xảy ra vấn đề, gây ra tổn thất không nhỏ, bộ phận xảy ra sự cố là do Hứa Vưu phụ trách, nhưng người chịu trách nhiệm chính cho toàn bộ đơn hàng là anh.
Đối mặt với sự van nài của Hứa Vưu, Trần Tùy Văn ầm thầm gánh hết chuyện này, bởi vì đối với chuyện này bản thân đích thực cũng có trách nhiệm, chuyện thăng chức coi như đi tong.
Trong lúc anh sứt đầu mẻ trán đi giải quyết vấn đề, anh phát hiện ra quan hệ của Hứa Vưu với nữ cấp trên, là một đồng nghiệp quan hệ khá tốt tiết lộ cho anh, chính là nữ cấp trên đó bày mưu cho Hứa Vưu gài bẫy anh, đây trở thành cọng rơm cuối cùng đè ép anh.
Trần Tùy Văn bị đánh cho tả tơi không còn manh giáp, hoảng hốt trốn chạy khỏi Thượng Hải, quay lại thành phố mà anh đã sinh sống bốn năm.
Trần Tùy Văn không nói chuyện, cúi đầu lặng lẽ thu dọn đồ đạc, động tác trên tay rõ ràng chậm lại.
Khúc Lạc thấy bạn tốt bắt đầu ủ rũ, đưa tay lên vỗ vỗ vai anh: " Bỏ đi, ai mà không gặp vài kẻ cặn bã trong đời, vực dậy tinh thần, phải nhìn về phía trước, nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn.
Hắn ta không biết trân trọng cậu, đó là tổn thất của hắn ta, rồi sẽ có người đối tốt với cậu."
Trần Tùy Văn cười khổ một cái, trải qua chuyện này, anh đã có chút tâm tàn ý lạnh rồi.
Yêu thầm suốt năm năm, dốc hết cả tâm can, không có kết quả cũng thôi đi, cuối cùng đổi lại vẫn là lợi dụng và phản bội, anh không cảm thấy mình còn có dũng khí để đi thích một người nữa.
Khúc Lạc nói: "Được rồi, cậu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, còn muốn mua thứ gì, đợi cậu ngủ dậy rồi hãy nói.
Tớ đi mua chút thức ăn, cậu muốn ăn gì?"
"Tùy tiện ăn gì cũng được, tớ không kén ăn.
Khúc Lạc, đợi đã." Anh nhớ ra điều gì, gọi Khúc Lạc lại, móc ví ra, từ bên trong lấy ra một nghìn tệ đưa cho cô: "Gửi trước tiền phòng tháng này cho cậu."
Khúc Lạc nhìn anh, cười nói: "Vội vàng như thế làm gì? Cậu trước cứ ở lại chỗ tớ, đợi cậu tìm được công việc rồi, nói không chừng còn phải dọn đi chỗ khác."
Trần Tùy Văn nói: "Tớ thấy chỗ này không tệ, tìm công việc thì tìm gần đây vậy, xa nữa thì tớ không làm.
Nếu thật sự không tìm được, vậy trước tiên nghỉ ngơi mấy tháng vậy, qua năm sau lại nói."
Khúc Lạc gật đầu: "Cũng được, nghỉ ngơi cho tốt, tớ thấy trạng thái tinh thần hiện tại của cậu đặc biệt kém.
Không hết nhiều như vậy đâu, tiền phòng một tháng mới có một ngàn, hai ta chia đều, một người năm trăm là đủ rồi."
"Vậy còn tiền điện nước với tiền mạng, nếu nhiều thì để làm phí sinh hoạt đi." Trần Tùy Văn nói.
Khúc Lạc từ một ngàn tệ lấy ra năm trăm, dúi cho Trần Tùy Văn: "Tiền mạng chỗ tớ một năm có năm trăm thôi, lúc này cũng qua nửa năm rồi, không cần lấy nữa, sang năm hãy nói.
Điện nước đến cuối tháng mới kết trang.
Sinh hoạt phí thì tụi mình tính riêng, mua đồ ăn thì ghi sổ lại, sau đó chia đều.
Trước đây tớ với đồng nghiệp cũng tính như vậy."
"Như vậy không hay lắm thì phải, tớ ăn nhiều lắm đấy, chia đều cậu sẽ bị thiệt đó." Trần Tùy Văn cười nói.
Khúc Lạc cười xua tay: "Được rồi, nếu cậu thấy áy náy, thì mua nhiều trái cây đồ ăn vặt là được.
Cứ quyết định như vậy nhé, mau chóng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, cậu coi hai cái quầng thâm mắt của cậu kìa.
Tớ đi đây." Cô từ trên tủ đựng giày bên cửa lấy ra một chiếc túi và ô che nắng, đổi giày sau đó đi ra ngoài.
Trần Tùy Văn nhìn cửa đóng lại, đem tiền cất đi, anh dự cảm trọ chung với Khúc Lạc sẽ rất vui vẻ, bởi vì đều là người không tính toán chi li.
Anh nhìn quanh căn phòng rộng rãi và sạch sẽ, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nhài và một chậu sen đá, chắc là Khúc Lạc để đó cho anh, cô là một cô gái lạc quan, tích cực và yêu đời.
Anh đưa tay chạm vào những chiếc lá mập mạp của cây sen đá, tâm trạng chán nán trở nên thông suốt hơn nhiều.
Căn phòng hướng về phía nam, ánh sáng vô cùng tốt, ánh mắt trời chiếu trên bệ cửa sổ, chiếu cho căn phòng vô cùng sáng sủa, anh thò đầu nhìn xuống dưới lầu, hôm nay là cuối tuần, có không ít trẻ con đang nô đùa rượt đuổi trong hoa viên phía dưới.
Căn nhà bên trái cũng lắp đặt cửa sổ chống trộm, bụi bám đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có của ô cửa sổ, bể cá thủy tinh xếp chồng lên nhau, hộp đựng giày, cây lau nhà, hộp đựng thức ăn nhanh và các mảnh vụn chất thải khác...!Đây hẳn là nơi tên đàn ông thô tục lúc nãy sống, ra ngoài gặp con gái, ngay cả quần lót cũng không mặc, còn có người nào thô lỗ hơn anh ta nữa sao? Tên còn gọi là Cao Triều, đúng là tục tĩu đến cực điểm, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong*.
*Tinh tẫn nhân vong: "lao lực" quá độ mà chết.
Trần Tùy Văn khẽ cười một tiếng, kéo rèm cửa lên, tắm rửa đi ngủ.
Trong phòng có điều hòa, anh tìm điều khiển từ xa bật điều hòa, kết quả nửa điểm động tĩnh đều không có, kiểm tra một lát, nguồn điện đã kết nối, pin điều khiển cũng còn mới, thử mấy lần, vẫn không mở lên được.
Hư rồi? Đợi Khúc Lạc quay lại hỏi xem.
Anh tìm thấy một chiếc quạt gió ở góc tường, cắm điện vào thổi về phía mình, loại thời tiết như trong phòng tắm hơi không có máy điều hòa hay quạt gió, thật sự không cách nào chịu nổi.
Cứ vậy ngủ đến khi trời sẩm tối, Trần Tùy Văn bị sặc mùi ớt cay kích thích đến tỉnh lại, hương vị lâu ngày không gặp, ngửi đến là bắt đầu thèm ăn.
Buổi sáng bọn họ ở bên ngoài ăn tô bún gạo, căn bản là không đủ no, bụng sớm đã trống không rồi.
Anh ngồi dậy, xoa mặt bước vào bếp, nhìn thấy Khúc Lạc đeo tạp dề đang đứng nấu ăn trước bếp, những u ám mấy ngày liền đều tiêu tán đi, có người phản bội anh, cũng có người ôm lấy anh, mất đi tình yêu, anh còn có tình bạn, bản thân vốn không có đánh mất cả thế giới, anh niết niết cánh mũi.
Khúc Lạc nhìn thấy anh, hướng anh cườ: "Có phải đói tỉnh rồi không? Buổi trưa tớ thấy cậu ngủ say quá, nên không có đánh thức cậu, sắp ăn được rồi, giúp tớ đem đầu cá hấp ớt dọn lên với, ở trong nồi hấp ấy."
Trần Tùy Văn mau chóng đi rửa tay dọn thức ăn lên: "Khúc Lạc, cậu thật biết làm, Dương Lỗi đúng là thật có phúc."
Khúc Lạc xuỵt một tiếng, cười hì hì nói: "Nhất quyết đừng nói với anh ấy là tớ biết làm cơm, tớ vẫn luôn nói với anh ấy là không biết làm, lúc có anh ấy ở đây đều là anh ấy tự nấu đấy.
Tớ nói với anh ấy lúc không có bạn cùng phòng, tớ toàn đi bên ngoài ăn."
Trần Tùy Văn cười ha ha: "Được, ngày mai tớ nấu cơm cho cậu."
"Được thôi, à đúng rồi, tớ quên nói với cậu, điều hòa trong phòng cậu hư rồi, đồng nghiệp của tớ cô ấy không sợ nóng, mùa hè cũng không có dùng điều hòa nên tớ vẫn chưa sửa.
Lát nữa tớ gọi Cao Triều phòng kế bên đến xem thử." Khúc Lạc đem thịt rán trong nồi múc ra, để lên trên bếp, lại đi xào rau xanh.
Trần Tùy Văn hơi có chút tò mò: "Cao Triều làm công việc gì vậy?"
Khúc Lạc nói: "Anh ta à, là một tên trạch chết, không đi làm, ở lì trong nhà viết tiểu thuyết."
Trần Tùy Văn tính hiếu kỳ của Trần Tùy Văn càng sâu: "Vậy sao? Viết trên trang mạng nào vậy?"
"Trang mạng Khởi Điểm.
Viết ra toàn là thể loại văn ngựa giống đồi trụy, không thể xem!" Khúc Lạc đầy mặt chán ghét.
Trần Tùy Văn bật cười ra tiếng, thực sự phù hợp với hình tượng và cả cái tên của hắn ta.
Lúc này cửa bị gõ vang lên, Khúc Lạc nói: "Đi xem giúp tớ là ai."
Trần Tùy Văn đem món thịt rán đặt lên bàn, đi ra đến cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài, nói: "Là hàng xóm cách vách của cậu."
Khúc Lạc nói: "Cao Triều à? Để anh ta vào, vừa hay làm tay sai cho tớ.".