Cao Triều ngồi trên ghế sofa ăn miếng lê giòn ngọt ngon miệng, nhìn Trần Tùy Văn ở trong nhà bếp hầm súp cho mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cảm giác có người chăm sóc thật dễ chịu.
Tuyết lê này một chút bã cũng không có, thật sự rất ngon, Trần Tùy Văn thật biết cách mua đồ.
Trần Tùy Văn để tuyết lê lên chưng rồi đi tắm, lúc đi ra thấy Cao Triều nằm trên sofa đã sớm ngủ thiếp đi rồi, anh dùng khăn lông lau tóc, cầm lấy một cái gối ném qua, nói: "Cao Triều, đừng nằm ngủ ở đây, cẩn thận cảm lạnh nặng thêm.
Gần đây trời trở lạnh rồi, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, có thể tắt điều hòa, mở cửa sổ là được."
Cao Triều mở mắt ra, uể oải ngáp một cái: "Tôi bây giờ bất tri hữu Hán, vô luận Ngụy Tấn*." Nói xong lại ho mấy tiếng.
*Câu nói của Trung Quốc: "không biết đến nhà Hán, huống chi là Ngụy Tấn".
Diễn tả sự xa rời thực tế trong một thời gian dài, không biết gì về điều kiện xã hội, đặc biệt là những điều mới mẻ.
Trần Tùy Văn nhìn anh cười, ngày tháng trải qua hồ đồ như vậy, cũng thật không còn ai khác nữa, tuổi còn trẻ mà trông cứ như ông lão vậy.
Anh đi vào bếp, Cao Triều thả chân xuống khỏi sofa: "Không phải cậu còn phải đi làm sao, sẽ không làm chậm trễ việc của cậu chứ?"
Trần Tùy Văn nói: "Không sao.
Tôi chín giờ mới vào làm, còn sớm." Anh bắt đầu đun nước nấu sủi cảo.
Khúc Lạc lúc này cũng thức dậy, nhìn thấy Cao Triều trong nhà mình, bị dọa một trận: "Sao anh lại chạy đến nhà tôi nữa rồi?"
Cao Triều cười hắc hắc: "Bị bạn cùng nhà của cô nhặt về đó."
Ánh mắt Khúc Lạc lưu chuyển giữa Cao Triều và Trần Tùy Văn một hồi: "Thành thật khai báo, giữa hai người có bí mật gì không thể nói cho người khác biết!"
Cao Triều dương dương đắc ý: "Nếu đã là bí mật, vậy tại sao phải nói cho cô biết!"
Trần Tùy Văn nói: "Không có gì, chăm sóc người già yếu bệnh tật mà thôi.
Khúc Lạc, sủi cảo của cậu tớ nấu cùng luôn rồi?"
"Ừm, được, cảm ơn!"
Lê đường phèn vẫn chưa chưng xong, sủi cảo đã nấu xong trước rồi.
Trần Tùy Văn bưng hai bát ra, Cao Triều háo hức nhìn về phía trên bàn, Trần Tùy Văn nói: "Còn có một bát ở trong bếp, cậu tự lấy đi."
Cao Triều nhảy cẫng lên: "Trần Tùy Văn anh đúng là một người tốt bụng!"
Khúc Lạc rửa mặt xong đi tới ăn sáng: "Cao Triều, có phải anh lén ăn sủi cảo của tôi không, của tôi chỉ còn lại có tám cái!"
Cao Triều cười hì hì: "Một cô gái như cô, buổi sáng ăn tám cái sủi cảo còn chê ít? Cô xem, gần đây cô tròn ra rồi đấy, nên ăn kiêng!"
Câu này chọc vào chỗ đau của Khúc Lạc, cô lập tức xù lông lên: "Cao Trào, anh đi chết đi!"
Cao Triều cười đắc ý quá, sau đó liền ho dữ dội, ho đến nối thức ăn trong miệng đều theo khoang mũi sộc lên trên, lần này khiến hắn khó chịu đến mức nước mắt cũng trào ra.
Khúc Lạc hả hê: "Đáng đời anh!" Trần Tùy Văn nhìn không nổi nữa, rảnh tay vỗ vào lưng anh ta vài cái.
Khúc Lạc nhìn vào mắt, cũng không nói gì.
Đợi Cao Triều bình tĩnh lại Khúc Lạc đã ăn xong, cô buông bát đũa xuống, vươn vai: "Hai người ăn xong chưa? Đến tôi rửa bát rồi.
Quốc khánh hai người có dự tính gì không?"
"Không biết, khắp nơi đều là người, chắc là ở nhà." Trần Tùy Văn nói.
Khúc Lạc nói: "Vừa hay, Dương Lỗi ngày 11 về rồi, muốn mời cậu ăn cơm."
Trần Tùy Văn cười: "Tớ mời cậu ấy thì đúng hơn." Có điều Dương Lỗi về bồi bạn gái, mình ở đây làm bóng đèn e rằng không hay lắm, hay là tìm chỗ nào đó nấp đi, vừa vặn cuốn tiểu thuyết trên tay kiếm được mấy ngàn tệ, xem như thu nhập thêm, có thể ra ngoài chơi mấy ngày, chỉ là khắp nơi toàn là người, phải tìm chỗ nào ít người mới được.
Trần Tùy Văn đem lê đường phèn đã chưng xong bưng ra cho Cao Triều: "Anh bưng về uống đi, tôi phải đi làm rồi."
"Được, cảm ơn nhiều nhé!" Cao Triều hết sức cảm kích bưng tuyết lê về nhà, lúc uống nước lê hấp đường phèn ngọt ngào, nghĩ nếu Trần Tùy Văn là con gái thì tốt biết bao, dịu dàng chu đáo, thận trọng tinh tế, lại biết chăm sóc người khác, lại cứ phải là một người đàn ông, thật đáng tiếc!
Khúc Lạc và Trần Tùy Văn cùng nhau ra cửa: "Cậu làm gì cho Cao Triều vậy?"
Trần Tùy Văn nói: "Anh ta ho, chưng cho anh ít lê đường phèn."
Khúc Lạc ý vị thâm trường nhìn Trần Tùy Văn: "Hắn ta thẳng đó!" Bạn tốt sao mỗi lần đều nhìn trúng trai thẳng chứ.
"Tớ biết! Tớ không có nhìn trúng anh ta, cậu yên tâm được rồi." Trần Tùy Văn hiểu lo lắng của bạn mình.
"Thật không?" Khúc Lạc nghiêng người về phía anh.
Trần Tùy Văn cười cười, nói: "Anh ta khác quá xa so với hình mẫu lý tưởng trong lòng tớ."
Khúc Lạc nghi hoặc liếc anh một cái: "Thật sự?"
"Lừa cậu làm gì.
Xe của cậu tới rồi, nhanh lên xe đi." Trần Tùy Văn nói.
Tan ca về đến nhà, lúc Trần Tùy Văn mở cửa liếc nhìn phòng cách vách một cái, không biết Cao Triều đã đỡ hơn chưa, anh chần chừ một lát, đưa tay gõ cửa nhà 801: "Cao Triều, có đó không?"
Gần như là cùng lúc, Cao Triều mở cửa phòng ra, trên người mặc một chiếc áo blazer, đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng húp hé mở, thỉnh thoảng còn ho vài tiếng: "Cậu tan làm rồi?" Nói chuyện cũng không có sức lực.
Trần Tùy Văn nói: "Anh đỡ hơn chút nào chưa? Muốn ra ngoài?"
Cao Triều lấy tay che miệng tiếp tục ho khan: "Khá hơn rồi, nhưng vẫn còn ho.
Tôi đi mua thuốc, thuận tiện đi mua chút đồ ăn."
"Lúc ho là như vậy đấy, không thể nào khỏi ngay hết được, phải mất mấy ngày.
Hay là tôi chưng thêm ít lê cho anh?"
Cao Triều xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn."
Trần Tùy Văn cũng không khăng khăng, anh nghĩ một lát: "Anh thôi đừng ra ngoài mua đồ ăn nữa, không hợp vệ sinh.
Bây giờ tôi đi nấu cơm, lát nữa qua chỗ tôi ăn."
Cao Triều mở to mắt nhìn Trần Tùy Văn, phảng phất như nhìn thấy vầng hào quang trên đầu anh, thật đúng là bồ tát sống tại thế: "Vậy thì ngại lắm."
Trần Tùy Văn cười: "Anh còn biết ngại à.
Cứ quyết định như vậy nhé, tôi đi nấu cơm trước."
Trần Tùy Văn còn đang nấu ăn, Khúc Lạc về đến nhà, liếc nhìn trên bàn cơm: "Thức ăn hôm nay sao lại thanh đạm thế, không có tí ớt nào, bị bệnh trĩ rồi?" Khúc Lạc là một cô gái rất vô tư, có đôi lúc nói chuyện không kiêng kị chút nào.
Trần Tùy Văn lặng lẽ nhìn lên trần nhà: "Lát nữa Cao Triều qua đây ăn cơm, tớ cố ý nấu thanh đạm chút."
"Hắn ta còn chưa khỏi à?" Khúc Lạc nghi ngờ nhìn Trần Tùy Văn, cảm thấy anh quá tốt với Cao Triều, thật sự không có vấn đề chứ?
"Làm gì mà nhanh như vậy." Trần Tùy Văn bưng canh bí đao lên, bắt đầu xào cà chua trứng.
Lúc Cao Triều đến đồ ăn đã nấu xong rồi, trên bàn bày sườn hấp, thịt thái lát xào nấm tươi, cà chua xào trứng, xà lách xào dầu và canh bí đao, không có một chút ớt nào: "Hôm nay sao lại ăn thanh đạm như vậy?"
Khúc Lạc lấy một lọ Lao Gan Ma* từ trong tủ lạnh ra đặt lên bàn: "Còn không phải vì chiếu cố cho bệnh nhân là anh à, Tùy Văn của chúng tôi đúng là chu đáo đến cực điểm."
*Lao gan ma: hay còn gọi là bà già đỡ đầu: là một thương hiệu gia vị ớt nổi tiếng của Trung Quốc.
Trần Tùy Văn cởi tạp dề ra, treo sau cửa bếp, bưng ra một bát tương ớt: "Tớ có chần tương ớt rồi, nếu muốn có thể chấm ăn."
Cao Triều nhìn Trần Tùy Văn: "Cảm ơn nhé, Trần Tùy Văn."
Trần Tùy Văn không nhìn anh ta: "Anh không được ăn ớt.
Ăn cơm đi."
Cho dù không có ớt, tay nghề của Trần Tùy Văn vẫn không chê vào đâu được, đồ ăn vô cùng ngon và hợp miệng, Cao Triều ăn những ba bát cơm vẫn chưa thấy đủ.
Khúc Lạc nói: "Khẩu vị này của anh, chỗ nào giống người bệnh chứ."
Cao Triều ợ một tiếng: "Bệnh của tôi là bệnh đói, sau này đến nhà cô cọ cơm được rồi, tôi trả phí sinh hoạt."
Khúc Lạc liếc hắn một cái: "Anh nghĩ cũng thật đẹp!"
Cao Triều ở chỗ Trần Tùy Văn ăn bữa cơm, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, tinh thần vô cùng tốt, cứ nghĩ rằng bệnh của mình khỏi hẳn rồi, buổi tối còn cùng mọi người hợp văn những hai tiếng đồng hồ.
Trần Tùy Văn trước khi tắt máy tính nói với Cao Triều: "Anh nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm nữa, bệnh còn chưa khỏi hẳn."
Cao Triều ngoài miệng đáp ứng, nhưng cũng không xem trọng, thức đêm thành thói quen, càng về khuya càng sung sức, căn bản không ngủ được, sau nửa đêm lại trong trò chơi ác chiến đến tận khi trời sáng.
Ăn gói mì rồi đi ngủ, kết quả ho đến mức tỉnh lại, cảm thấy khó thở, toàn thân vô lực, không chỉ ho càng nghiêm trọng hơn mà còn phát sốt.
Cao Triều hối hận không nghe lời Trần Tùy Văn nghỉ ngơi cho tốt, anh ta cố gắng gượng dậy uống thuốc trị ho rồi lại ngủ thiếp đi.
Buổi tối Trần Tùy Văn lên mạng đánh chữ, không nhìn thấy Cao Triều, có chút kỳ lạ, hỏi mọi người đều nói không biết, nhắn tin cho anh ta, cũng không thấy trả lời, trong lòng thấy có chút kỳ lạ, kiên nhẫn gõ chữ một hồi, cuối cùng vẫn là không yên tâm, gọi cho Cao Triều một cuộc điện thoại, không có ai bắt máy, lại gọi lại lần nữa, mãi đến khi sắp ngắt máy, Cao Triều cuối cùng cũng yếu ớt bắt máy: "A lô?"
"Anh ở đâu vậy? Sao không lên mạng?" Câu này của anh còn chưa hỏi xong, liền nghe thấy bên kia giống như có tiếng ống bễ vang lên, Cao Triều rõ ràng hô hấp cũng trở nên khó khăn, "Anh ở nhà có đúng không?"
Cao Triều rên rỉ một tiếng: "Ừ." Sau đó trong điện thoai vang lên tiếng một tiếng "bốp", sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Trần Tùy Văn vội vàng chạy sang cách vách gõ cửa, Cao Triều vẫn không hề ra mở cửa, Khúc Lạc cũng bị giật mình, chạy ra hỏi: "Sao vậy?"
Trần Tùy Văn nói: "Cao Triều hình như bệnh càng thêm nặng rồi, nhưng mà không vào được."
Khúc Lạc nói: "Chỗ tớ có chìa khóa dự phòng của anh ta, để tớ đi lấy." Lần trước sau khi Cao Triều thay khóa, liền để lại một chiếc dự phòng ở chỗ cô.
Cửa mở ra, Trần Tùy Văn đi thẳng vào phòng ngủ, phát hiện Cao Triều đang nằm trên sàn nhà, người sốt đến mơ hồ.
Anh nhanh chóng kéo người dậy, cõng lên lưng đưa thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi bác sĩ kiểm tra qua, Cao Triều sốt bốn mươi độ, kèm theo viêm phổi, phải nhập viện tiêm thuốc.
Trần Tùy Văn thấy kim được tiêm vào rồi, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh vừa rồi mệt đến mọt thân đổ đầy mồ hôi, Cao Triều mặc dù gầy, nhưng vẫn rất cao, trong lúc cấp bách không cảm thấy nặng bao nhiêu, đợi đến lúc hết sức lực đó rồi, mới cảm thấy mệt mỏi ghê gớm.
Khúc Lạc cũng theo anh bận trước bận sau, nhìn Cao Triều hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, nói: "Người này có phải bị ngu không, uổng công sống hơn hai mươi mấy năm, có bệnh thì trị đi, dọa chết bà cô đây rồi."
Trần Tùy Văn lau mặt: "Khúc Lạc, tớ ở chỗ này trông anh ta, cậu về nghỉ ngơi đi."
Khúc Lạc nói: "Cậu một mình ở đây không mệt sao?"
"Cái này thì có gì đâu.
Đi đi, tớ đưa cậu đi bắt xe." Trần Tùy Văn đưa Khúc Lạc lên xe xong, chụp lại biển số xe taxi, dặn dò tài xế đưa đến dưới lầu nhà bọn họ, lúc này mới xoay người về bệnh viện.
Cao Triều truyền liền bốn bình nước, cơn sốt cao cuối cùng cũng hạ xuống.
Trần Tùy Văn trông ở đó cả buổi tối, hai mắt cũng mở không lên nữa, cuối cùng nằm sấp bên cạnh giường ngủ thiếp đi.
Cao Triều tỉnh lại, phát hiện mình đăng nằm trong bệnh viện, vừa quay đầu liền nhìn thấy một cái đầu đầy tóc nằm bên cạnh giường, trong đầu hắn vẫn còn chưa thanh tỉnh: Xảy ra chuyện gì rồi? Bàng quang căng phồng khó chịu, hắn nhấc chăn lên đứng dậy đi tiểu, làm đánh thức Trần Tùy Văn đang ngủ.
Trần Tùy Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Triều xuống giường, liền vội vàng đứng dậy: "Anh tỉnh rồi? Muốn đi đâu?"
Cao Triều nhìn thấy Trần Tùy Văn, đầy mặt ngạc nhiên: "Là cậu đưa tôi đến?"
Trần Tùy Văn cười: "Không thì anh tự mình mộng du đến chắc?"
"Cảm ơn nhé." Cao Triều nói cảm ơn, vội vàng vào nhà vệ sinh đi tiểu.
Lúc Cao Triều đi ra, Trần Tùy Văn đã không thấy đâu, hắn ta nhìn trái nhìn phải, đều không thấy người, qua khoảng mười mấy phút, Trần Tùy Văn mới quay lại, trên tay cầm đồ dùng hàng ngày và thức ăn sáng: "Tôi hỏi bác sĩ, anh bị viêm phổi cấp tính, cần nằm viện quan sát vài ngày.
Tôi mua đồ dùng hằng ngày với thức ăn sáng cho anh rồi, anh ở đây nằm viện đi, tôi phải đi làm."
Cao Triều gật đầu: "Được, cảm ơn.
Cảm ơn cậu tối qua đưa tôi đến bệnh viện."
Trần Tùy Văn cười nói: "Anh cũng thật là, sốt đến bốn mươi độ còn không biết đến bệnh viện, lỡ như sốt hỏng đầu, xem anh sau này còn viết tiểu thuyết thế nào."
Cao Triều cười mỉm: "Vậy nên may nhờ có cậu, nếu không tôi đã lên tin tức thời sự rồi."
"Đúng, tác giả văn học mạng nào đó sống một mình, chết vì phát sốt, nhiều ngày sau thi thể thối rửa bốc mùi bị hàng xóm phát hiện." Trần Tùy Văn không khách khí nói.
Cao Triều cười hắc hắc: "May nhờ có hàng xóm tốt là cậu, mới tránh khỏi bi kịch tàn khốc như vậy phát sinh, cảm ơn nhé."
"Vậy tôi đi đây, tan làm đến thăm anh, buổi trưa anh tự mình gọi cơm nhé, hoặc là đi căn tin ăn cũng được, nhớ phải thanh đạm một chút." Trần Tùy Văn nói.
Cao Triều nói: "Biết rồi, Trần ma ma."
Trần Tùy Văn vỗ vỗ đầu hắn ta: "Con ngoan, chăm sóc bản thân thật tốt, đi đây."
Cao Triều không ngờ Trần Tùy Văn vậy mà cũng biết nói đùa, nhịn không được tâm tình trở nên tốt hơn.
Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, Cao Triều mới biết đêm qua bệnh tình của mình nguy hiểm đến mức nào, thật may mắn có Trần Tùy Văn, nếu không anh đã đi báo danh ở đâu đó rồi.
Lúc gặp lại Trần Tùy Văn lần nữa, Cao Triều biết ơn không thôi, một bộ không có gì để báo đáp.
Khúc Lạc cũng đến thăm bệnh, thấy hắn như vậy, không khỏi nối da gà, nói: "Tôi nói này Cao Triều, anh dứt khoát lấy thân đền đáp là được rồi, như vậy là có thể báo đáp ân cứu mạng của Tùy Văn rồi."
Trần Tùy Văn đang ngồi gọt lê thật không biết làm sao, nói: "Khúc Lạc, đừng nói bậy."
Cao Triều cười híp mắt: "Hắc hắc, cậu ta không vừa ý thân thể này của tôi."
Khúc Lạc liếc hắn một cái: "Chỉ bằng thân thể yếu ớt như gà con của anh, đến tôi còn xem thường, đừng nói là Tùy Văn."
Trần Tùy Văn đem lê đã gọt xong đưa qua cho Cao Triều, hạ thấp giọng nói: "Hai người có thể thu liễm chút được không? Đây là nơi công cộng!" Trên mặt anh đã nổi lên từng rặng mây hồng không dễ phát hiện.
Cao Triều cười hắc hắc: "Cảm ơn!"
Trần Tùy Văn nói: "Tôi nói Cao Triều, thói quen làm việc nghỉ ngơi của anh vẫn nên thay đổi đi.
Đêm hôm trước khẳng định là anh thức thâu đêm, nếu không bệnh tình cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Bác sĩ cũng nói rồi, anh thức đêm lâu ngày, dinh dưỡng không đầy đủ, bệnh tình mới nghiêm trọng như vậy."
Cao Triều nói: "Đổi, tôi nhất định thay đổi! Có thể về lấy máy tính đến đây giúp tôi không, tôi còn phải cập nhật tiểu thuyết."
Trần Tùy Văn nói: "Được, quay lại lấy cho anh."
Khúc Lạc nói: "Anh đã nằm viện rồi, không thể ngừng cập nhật vài ngày sao?"
Cao Triều nói: "Cô xem, vẫn là Trần Tùy Văn cậu ấy hiểu tôi.
Hôm qua tôi đã không cập nhật rồi, cũng không xin nghỉ, hôm nay mà còn không cập nhật, độc giả đều chạy mất hết, chị à, tôi còn phải dựa vào cái này để kiếm cơm, không có thu nhập, cô nuôi tôi nha?"
"Bớt ở đó than khổ với tôi đi, anh còn giàu hơn bọn tôi nhiều." Khúc Lạc nói.
Trần Tùy Văn nói: "Ngắt cập nhật không hay lắm, anh chắc là có bản thảo tồn.
Một lát tôi giúp anh lấy máy tính đem đến đây, mấy ngày này anh đừng đánh chữ nữa, rất hao tâm tổn sức, dùng bản thảo tồn đi, nghỉ ngơi thật tốt."
Cao Triều cười hắc hắc: "Tuân lệnh! Người hiểu tôi, chỉ có Tùy Văn!".