—— cậu đang làm gì?
Hà Liê Tinh cảm thấy đầu óc một mảng choáng váng, cậu cũng không biết mình đang làm gì, vừa nãy hoàn toàn là kích động nhất thời, cậu sao lại làm ra loại hành vi mạo muội đó.
Về phần tại sao lại kích động...!không thể nghĩ ra.
Tay Hà Liêu Tinh bị Bùi Túc kéo, muốn trốn cũng không trốn được, cậu đành cắn răng cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, bất kể hoảng loạn đến mức nào, chỉ cần giả vờ bình tĩnh, không ai có thể gỡ mặt nạ của cậu xuống được.
Ỷ vào việc trong bóng tối không thể nhìn thấy mặt nhau, Hà Liêu Tinh nỗ lực chỉnh giọng đường hoàng trịnh trọng, thật giống như vừa nãy không xảy ra chuyện gì hết: "Giúp cậu lau vết mực."
Bùi Túc dường như khẽ cười: "Chỉ là lau mực?"
"Nếu không thì sao?" Trong lòng Hà Liêu Tinh hoảng hốt bao nhiêu, mặt ngoài bình tĩnh bấy nhiêu, thậm chí còn cơ trí mà hỏi ngược, "Nếu không thì cậu cho là mình đang làm gì?"
Bùi Túc không lên tiếng, như là bị cậu á khẩu, cho nên không thể phản bác.
Hà Liêu Tinh thoáng thở một hơi, nhân cơ hội tiêu tan nhiệt độ trên mặt, sau đó cậu dịch sang bên ngoài một bước, muốn đào tẩu bằng động tác nhỏ.
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, Bùi Túc bỗng nhiên đưa tay ra, lần thứ hai nắm chặt tay Hà Liêu Tinh, không giống lần trước lơ đễnh nắm lấy liền buông ra, y chậm rãi, từng chút một, nắm chặt lòng bàn tay Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh thoáng chốc ngơ ra như tượng, năng lực suy nghĩ toàn bộ biến mất.
Giọng cậu trai vang lên, như là một khúc dương cầm tao nhã chảy trong buổi đêm: "Vậy cậu cảm thấy mình đang làm gì?"
Vô số ngọn đèn Khổng Minh lay động trong gió, bồng bềnh hướng đến bầu trời cao hơn nữa, như là trở về với những ánh sao ấm áp nơi chân trời.
Dưới ngàn sao, trong góc tối không ai biết, có hai thiếu niên dùng tư thế thân mật như vậy đến gần nhau.
Buổi tối mười hai giờ, Hà Liêu Tinh nằm ở trên giường, ôm chăn vào ngực, cậu nằm nghiêng co ro, đã duy trì tư thế này rất lâu.
Cậu cảm thấy hơi tà ác, không phải là hơi, hẳn phải là quá tà ác, bất kể là hành động của cậu hay Bùi Túc.
Như vậy vẫn là anh em tốt bình thường à?2
...!Có thể nào là Bùi Túc xuất phát từ mục đích trả thù, y thấy mình bị Hà Liêu Tinh sỗ sàng sờ môi, y không làm gì sẽ không giữ được mặt mũi, cho nên liền đan tay mười ngón với cậu? Cố ý muốn kích thích cậu?
Cái logic này hình như có vẻ xuôi tai?
Nghĩ như vậy Hà Liêu Tinh trong nháy mắt cảm thấy rất có lý, cậu thoáng chốc liền bị bản thân thuyết phục.
Hầy, cậu đã nói mà, cậu và Bùi Túc là anh em, hơn nữa lần trước đã khó xử một lần rồi, đoán mò một lần rồi, kết quả Bùi Túc nói hai người họ là bạn bè, chỉ là cậu cả nghĩ quá thôi.
Lần này cậu tuyệt đối không thể nghĩ nhiều nữa.
Sau khi nghĩ thông Hà Liêu Tinh không đến năm phút đồng hồ liền đi vào mộng đẹp.
Dưới lầu, Sở Yên cùng Hà Huy ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn đèn đồ chơi bày trên bàn trà, là Hà Liêu Tinh mang về từ hội hoa đăng, nói là quà tặng họ.
Đây là lần đầu tiên từ khi Hà Liêu Tinh lớn lên trong tình huống không lễ không tết mà tặng quà cho họ, điều này làm cho hai người họ hơi ái ngại.
Sở Yên hỏi Hà Liêu Tinh đi chơi cái gì, Hà Liêu Tinh cũng trả lời bà, kể lại cho bà chuyện tiên nữ thả đèn hóa thần.
Đây đại khái là lần trò chuyện nhiều nhất từ trước đến nay của họ.
"Nó về cùng Bùi Túc à?" Hà Huy đứng dậy, vào bếp rót một ly nước, "Anh thấy hai đứa nhỏ này không khí hình như hơi lạ."
Ông uống một hớp, điện thoại di động rung lên, là cấp dưới nhắn tin, liên quan tới dự án, ông nhắn trả lời.
"Tinh có thể nhờ vào đứa bạn giỏi giang như Bùi Túc là chuyện tốt." Sở Yên không để ý lắm, "Giữa bạn bè, nào có thể không va chạm, chuyện của tụi nó để chính tụi nó giải quyết, anh sốt sắng cái gì."
"Anh không có lo mà, anh nói vậy thôi." Hà Huy suy nghĩ một chút, "Đúng rồi, Tinh không phải là từng quen một đứa bạn trong trại hè à?"
Hà Liêu Tinh từ lúc bắt đầu đi học đến năm hai sơ trung, đều thuận buồm xuôi gió, không biết làm sao, đến năm ba sơ trung, đủ thứ chuyện lũ lượt kéo đến, cứ như là sao Thủy nghịch hành [1].
[1]Hiện tượng thiên văn khi sao Thủy trông như đang xoay ngược quanh Mặt Trời - ý nói việc đi ngược lại với tự nhiên, không thuận lợi
Sau khi phát sinh sự kiện kho hàng năm ba sơ trung, Hà Liêu Tinh bị ép tiếp nhận trị liệu tâm lý, lúc đó là thời điểm Sở Yên Hà Huy bận rộn nhất, không có thời gian để ý cậu.
Sau khi trị liệu, Hà Liêu Tinh trở về trường học, Sở Yên không yên lòng, có nghe nói, rất nhiều người có thành kiến với Hà Liêu Tinh.
Đó là một năm quan trọng nhất, sắp sửa thi vào cao trung, Sở Yên vừa phải bận rộn công tác vừa phải chú ý gia đình, thực sự không có cách nào, bà hỏi Hà Liêu Tinh có muốn chuyển trường không, Hà Liêu Tinh từ chối, vì vậy vẫn học đến tốt nghiệp.
Bọn họ từ khi đó chỉ lo Hà Liêu Tinh không có bạn bè, tính tình sẽ kỳ cục, cho nên kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp sơ trung, để phân tán lực chú ý của cậu, họ đăng ký cho cậu một trại hè thiên văn.
Trại hè thiên văn chuyên môn dạy học sinh một ít kiến thức tinh tượng cơ bản và phổ cập khoa học thiên văn học, thầy cô dẫn đoàn đảm bảo sẽ chăm sóc Tinh thật tốt.
Trại hè kéo dài nửa tháng, đến cắm trại ngắm sao ở một vùng núi đôi nơi giao nhau giữa Xuân Thành và Hạ Thành.
Dù gì cũng là lần đầu tiên Hà Liêu Tinh đi xa nhà, hơn nữa còn đi lâu như vậy, trên đường Hà Huy và Sở Yên đều liên lạc với cậu, tâm trạng Hà Liêu Tinh vẫn luôn ổn định, còn kể chuyện bạn mới với họ, rất vui vẻ.
"Đúng rồi." Sở Yên nhớ tương đối rõ, bà nhíu mày, "Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
Hà Liêu Tinh khi trở về từ trại hè bị thương, ngày đó bà vừa khéo phải họp với lãnh đạo, không rút thời gian ra được, vì vậy để bảo mẫu đi đón Hà Liêu Tinh, lại không đón được.
Sau đó biết được Hà Liêu Tinh gặp chuyện.
Bà vẫn luôn không muốn nhớ đến chuyện tồi tệ đó.
Hà Huy cũng là nghe thấy hai chữ bạn bè này mới bỗng nhiên liên tưởng đến: "Cứ cảm giác như quên mất cái gì...!A...!Hình như nó từng nói với chúng ta đứa bạn đó của nó cũng thi lên năm nhất cao trung giống nó?"
Ông nhớ ra mình quên cái gì: "Lạ quá, nó còn nói với anh muốn tặng máy chụp hình anh mua cho nó cho đứa bạn đó, hỏi anh được không, còn nói muốn chia sách và đồ ăn vặt cho người ta, bởi vì điều kiện gia đình người ta không tốt, sau đó còn muốn đi học chung với người ta, sao mà sau này không nghe tin nữa?"
"Có chuyện này à?" Sở Yên lúc đầu còn hơi mờ mịt, "...!À đúng rồi, có phải là nhờ chúng ta giúp đóng gói không?"
Bà lúc đó còn thấy kỳ lạ, cảm giác Hà Liêu Tinh hình như bị lừa, nào có đứa bạn mới quen không bao lâu nào không ngừng đòi đồ đạc từ cậu, mà sau đó túi quà kia cũng không có gửi đi, bà cũng quên mất.
"Đúng rồi, anh còn nói trại hè này không đáng tin, quen loại bạn gì, không có tin tức cũng tốt, ngược lại Tinh cũng không nhớ kỹ." So sánh rồi, Hà Huy trong nháy mắt cảm thấy Bùi Túc thật là tuyệt vời, ông để ly nước sang một bên, "Em nói đúng, cho dù có va chạm, cũng là chuyện của nó và Bùi Túc, để hai đứa chúng nó tự đi giải quyết đi."
Nhắc tới Hà Liêu Tinh bị mất trí nhớ Sở Yên liền phiền lòng, là loại buồn bực mang theo lo lắng: "Bác sĩ nói Tinh bị mất trí nhớ là bị kích thích...!có thể là sẽ không khôi phục được."
Hà Huy đột nhiên trở nên trầm mặc, hồi lâu, thở thật dài một cái, ông mở cửa sổ rút một điếu thuốc, hạ giọng nói một câu sẽ có cách, chợt liền định lên lầu.
Bị Sở Yên gọi lại: "Anh mang cái đèn con thỏ này lên để trên tủ đầu giường chúng ta đi, cái đèn này dễ thương thật đấy chứ."
Hà Huy quay đầu lại lấy đèn, suy nghĩ một chút, liền ôm cả túi đèn phát sáng kia lên cả.
Hôm sau là cuối tuần, Hà Liêu Tinh nằm nướng đến mười giờ sáng mới dậy, Hà Huy chuyện lạ dậy sớm làm bữa sớm, tuy rằng chiên trứng khét, bánh mì cũng nướng khét, mà tốt xấu không có độc.
Hà Liêu Tinh cứ như trôi từ trên lầu xuống ăn sáng, ngồi cạnh bàn ăn, bắt đầu gặm bánh mì.
Hà Huy lại thấp thỏm: "Bữa sáng ăn ngon không con trai?"
Sở Yên nhìn một mớ màu đen trong cái khay kia, chả có gì ăn được cả, bà lườm ông một cái: "Anh lại còn hỏi Tinh ăn ngon không được à?"
"Cũng, cũng được." Hà Liêu Tin không muốn đả kích sự tích cực của Hà Huy, đây dù sao cũng là lần đầu tiên ông làm bữa sáng, cậu duỗi tay cầm sữa bò bên cạnh lên, uống một ngụm, bánh mì rốt cuộc bớt khó nuốt.
Nghe đến hai chữ cũng được, Hà Huy thoáng chốc cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi hỏng bét, trong lòng rất vui.
Ai biết mới vừa gặm xong một nửa, Hà Liêu Tinh đã ăn không vô nữa, yên lặng uống hết sữa bò, đứng dậy: "Nếu không thì cha mẹ cứ ngồi đi, để đó con làm."
Sau hai mươi phút, Hà Liêu Tinh làm trứng chần, trứng ốp la vàng óng ánh, nấu cháo, bày đầy một bàn.
Hà Huy cùng Sở Yên nhìn một bàn bữa sáng này mà rơi vào trầm tư.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hà Liêu Tinh kêu mấy đứa cùng tuổi trong tiểu khu cùng chơi bóng rổ.
Trong Lam Hải Biệt Uyển có sân bóng rổ, trong khu có mấy người thích chơi bóng cố định, Hà Liêu Tinh có lúc sẽ đi chơi với họ.
Hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp chơi bóng rổ.
Hà Liêu Tinh chơi mấy trận, không thích mồ hôi mồ kê, về nhà tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong ra ngoài, Sở Yên ở dưới lầu kêu cậu.
Điện thoại di động của Hà Liêu Tinh ở trên bàn rung lên, cậu cầm lên nhìn, là Đại Cẩu nhắn tin cho cậu.
[Hôm nay vẫn đang học tập: Thầy Hà mau giúp tôi xem một chút cuộc trò chuyện có vấn đề không, tôi thấy tôi sắp thành công rồi!]
Anh gửi một tài khoản cùng mật mã đến, cho cậu xem lịch sử trò chuyện cùng cô bé gạt tiền kia.
Hà Liêu Tinh tiện tay đăng nhập tài khoản, sau đó đi xuống lầu.
Sở Yên từ trong phòng bếp đi ra, ló đầu nhìn lên lầu: "Tinh —— đi cầu thang đừng có chơi điện thoại!"
Hà Liêu Tinh đáp một tiếng, cất điện thoại.
Sở Yên bưng một phần cơm nắm thịt bò ra: "Giúp mẹ đưa cái này cho Bùi Túc."
Cơm nắm thịt bò rất thơm, nhìn thôi cũng biết là bán thành phẩm mua về, đồ ăn cho đảng tay phế.
Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi: "Cho cậu ấy thử độc? Hay là để con đi, con ngộ độc thực phẩm bảo đảm sẽ không khởi tố mẹ."
Sở Yên cười liếc cậu một cái: "Đoán mò cái gì, cái này thật sự không phải mẹ nấu, mẹ chỉ hâm lại thôi, trưa nay nhà chúng ta cũng ăn cái này.
Bên nhà Bùi Túc đi thăm người thân hết rồi, để một mình nó ở nhà, dì Vương trước khi đi nhờ mẹ để ý nó."
Thì ra là vậy.
Hà Liêu Tinh nhận cơm nắm, ra khỏi nhà, đi đến cửa nhà Bùi Túc, đưa tay ấn chuông cửa.
Không có ai mở cửa, căn biệt thự màu trắng sữa vắng lặng mà trống trải.
Hà Liêu Tinh xem giờ, cảm thấy không đến mức giờ này rồi mà còn chưa dậy, huống hồ Bùi Túc thật không phải là người thích nướng lắm.
Thế nhưng Hà Liêu Tinh đợi năm phút, cũng không có ai mở cửa cho cậu.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Bùi Túc.
Lần gọi đầu tiên, cuộc gọi trực tiếp bị từ chối.
Hà Liêu Tinh hơi không dám tin, dù sao Bùi Túc chưa từng cắt điện thoại của cậu, rất nhanh cậu gọi lần thứ hai.
Lần này điện thoại đi vào trạng thái không có người nhận, tự động ngắt.
Hà Liêu Tinh hơi hoảng, cậu lo Bùi Túc ở nhà một mình có phải là đã xảy ra chuyện gì đó hay không, vì vậy liền kiên trì gọi lần thứ ba, lần này cậu vừa gọi vừa lùi ra sau vài bước, nghiên cứu nhà này có rào hoặc là cửa sổ nào trèo vào được.
Vạn hạnh, lần này, cuộc gọi cuối cùng cũng được nhận, nhưng Bùi Túc không nói gì.
Hà Liêu Tinh rất sốt ruột: "Bùi Túc? Cậu có ở nhà không?"
Bên kia đường dây ngắn gọn ừm một tiếng, giọng nghe rất khàn.
Nếu ở nhà, tại sao không nhận điện thoại của cậu?
Hơn nữa giọng thế này nghe sai sai.
Tim Hà Liêu Tinh lập tức loạn: "Mình ở ngoài nhà cậu, có thể mở cửa cho mình được không?"
"Đừng." Giọng Bùi Túc lạnh lẽo, "Hai ngày này đừng tới tìm mình."
...!Tại sao nha?
Hà Liêu Tinh càng nghi là Bùi Túc bị bệnh, lúc này nhà Bùi Túc không có ai, chỉ một mình y ở nhà, y bệnh rồi ai chăm sóc y?
Tiếng hít thở bên kia điện thoại không có quy luật lắm, chợt sẽ cúp điện thoại, Hà Liêu Tinh nhanh chóng lên tiếng: "Bùi Túc, cậu biết mình biết trèo tường mà?"
Bùi Túc đột nhiên trở nên trầm mặc.
Hà Liêu Tinh tiếp tục nói: "Nếu như cậu không cho mình vào, mình sẽ gọi điện cho dì Vương, mình còn muốn tự trèo tường vào, tường nhà cậu cao như vậy, không biết mình có té..."
Bùi Túc nhắm mắt lại, cật lực ngửa đầu: "...!Cậu đi vào sẽ hối hận."
Hà Liêu Tinh vô cùng bình tĩnh: "Sẽ không, nhanh xuống mở cửa."
Cậu đợi ở dưới lầu một lát, cánh cửa trước mặt cậu đóng chặt như trước, mà không biết tại sao, trái tim cậu nhảy càng lúc càng nhanh, cách một tấm cửa, cậu nhận ra được chất dẫn dụ mãnh liệt nồng nặc cách cậu càng ngày gần.
Khí thế biển sâu rộng lớn vô ngần, như là một con thứ dữ ngủ đông, sắp thoát ra khỏi tù đày.
Cửa từ từ được mở ra.
Cậu trai đứng ở nơi huyền quan, trên người mặc một áo dài tay màu xám bằng vải bông, ống tay áo bị đùn lên, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được gân xanh nhạt, ngũ quan y đều biến mất trong bóng tối sau cánh cửa, cặp mắt vẫn luôn bình tĩnh kia giờ khắc này trầm sâu, giấu đi cảm xúc kêu gào vô cùng rõ ràng.2
Cả người y mang thôi khí thế bạo ngược tàn ác, như là lúc nào cũng có thể phát điên hủy diệt tất cả.
Trước khí tràng mạnh mẽ kia, dường như mọi thứ trên đời đều trở nên bé nhỏ yếu ớt.
Hô hấp của Hà Liêu Tinh ngưng lại trong nháy mắt, kiến thức trong lớp sinh lý hiện lên.
——Kỳ mẫn cảm của Alpha, nóng nảy, dễ tức giận, Alpha càng mạnh, tính chất công kích càng mạnh, bình thường lực tự kiềm chế mạnh bao nhiêu, Alpha trong kỳ mẫn cảm càng dễ mất khống chế bấy nhiêu..