Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ, loang lổ sáng tối trên mặt đất, gió sớm phất nhẹ, những lốm đốm kia cũng hơi lay động.
Chăn màu đen trên giường vừa mới đổi không tới một ngày đã lại đổi mới, vải lụa băng màu xám nhạt mềm mại, mềm mại với da.
Hà Liêu Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình không có mặc quần áo, đang vùi trong ngực một người khác.
Anh hơi ngẩng đầu, thấy Bùi Túc sắc mặt cứng ngắc, tròng mắt hẹp dài mà lạnh nhạt kia tràn đầy tâm tư.
Nhận ra động tĩnh của người trong ngực, Bùi Túc chậm rãi hạ con ngươi nhìn thẳng anh.
"Em không còn sạch sẽ nữa rồi," Hà Liêu Tinh một giây trở mặt, không hổ là làm đạo diễn, hết sức quen với việc điều chỉnh tâm trạng, trong vẻ rưng rưng muốn khóc có chút lắp bắp, "Hôm qua anh chơi có vui không?"
Bùi Túc:...
Bùi Túc không nói gì ngẩng đầu nhìn trời, y đã nghĩ chuyện nhân sinh hồi lâu rồi, thật sự không biết sự tình làm sao lại diễn biến tới tình trạng ngày hôm nay.
Y luôn luôn tự hào nhất về khả năng tự chủ của mình, mà vạn vạn không nghĩ tới, y thế mà sẽ khó kìm lòng nổi, còn vô sự tự thông...
Giờ khắc này độ phức tạp nội tâm quả thực khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Không có ý muốn...!chơi anh..." Bùi Túc cuối cùng khó khăn nói, "Tôi không phải cái người khốn nạn cưỡng ép lấy tiền đập người kia, nếu đã cùng anh...!thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Nội tâm Hà Liêu Tinh cười muốn điên, anh không nghĩ Bùi Túc mười tám tuổi lại ngây thơ đến độ như vậy.
...! Ừm, Bùi Túc hai mươi tám tuổi xác thực khốn nạn, lúc nào xuống giường thì đàng hoàng trịnh trọng, áo mũ chỉnh tề, nhìn qua lạnh lùng lại khắc chế, thế nhưng chỉ có Hà Liêu Tinh biết, vừa đến trên giường, y sẽ biến trò gian bắt Hà Liêu Tinh nói chút ít gì độ xấu hổ tăng mạnh.
Những lúc này mất trí nhớ, hơn nữa rối loạn thời gian, y vậy mà thuần khiết đến mức những từ như "chơi" và "lên giường" cũng khó mà mở miệng.
Đáng yêu tương phản [1] cũng không thể đáng yêu hơn y.
[1] Nguyên văn: 反差萌, Hán Việt: "tương phản manh", từ ngữ lưu hành trên mạng, nói về kiểu đáng yêu khi các nhân vật ACGN ( Anime, Manga và Game) thể hiện nhiều kiểu tính cách khác nhau so với hình ảnh ban đầu – theo Baidu
"Vậy à." Hà Liêu Tinh đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực y, cố ý hỏi, "Vậy anh muốn làm sao chịu trách nhiệm với em?"
Hoàn toàn không biết Hà Liêu Tinh từ đâu có được nhiều thủ đoạn ghẹo người như vậy, Bùi Túc không chịu được mà duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay anh, nắm trong tay, không cẩn thận đụng vào cơ thể trần trụi của đối phương, nhanh như chớp rút lại.
Cứ như cái người hôm qua lột đồ người ta căn bản không phải y.
Bùi Túc buồn bực nói: "Tôi sẽ đối xử tốt với anh."
Làm như vậy là rất thoả đáng, cũng thích hợp nhất.
Bùi Túc không rõ lắm tâm tư của y đối với Hà Liêu Tinh có phải là thói quen nhiều năm và bản năng quấy phá không, mà nếu mọi cử động của đối phương đều có thể đả động đến tâm trạng của y, vậy hay là tạm thời trước tiên thuận theo nội tâm.
Hà Liêu Tinh hơi mở to hai mắt: "Chỉ là đối xử tốt với em?"
Ngữ khí của đối phương hình như có chút bất mãn, có thể không chỉ muốn cái cam kết này.
Bùi Túc cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, suy tư một hồi xem còn có thể cho đối phương cái gì: "Vậy anh muốn cái gì?"
"Em cảm thấy anh rất đáng yêu." Ngữ khí Hà Liêu Tinh vô cùng ngượng ngùng, "Hình như em thích anh."
Bởi vì một câu nói này, Bùi Túc cả một buổi sáng đều không tỉnh lại được.
Y sống mười tám năm, lần đầu tiên giao thiệp với người như thế, thẳng thắn rõ ràng, hở ra là hôn y, bây giờ lại nhiệt liệt mà trực tiếp tỏ tình.
...!Anh thích cái gì ở y?
Anh nhanh như vậy đã thích y?
Anh thích là y hay là Bùi Túc hai mươi tám tuổi? Bùi Túc hai mươi tám tuổi vừa bắt người ta làm thế thân, lại còn cưỡng ép anh làm cái này cái kia...!cho nên người anh thích hẳn là y bây giờ nhỉ..
Vậy bây giờ Hà Liêu Tinh tỏ tình với y là có ý gì...? Anh có phải là rốt cuộc bị Bùi Túc hai mươi tám tuổi làm đau thấu tim, tìm được an ủi nơi y?
Bùi Túc cảm thấy chính mình có hơi phập phồng, cả ánh mắt nhìn Hà LiêuTinh đều rất do dự bất định.
Cảm giác này vẫn cứ duy trì đến khi nhìn thấy bánh ngọt trong phòng khách.
Cái bánh này hôm qua sau khi làm xong Bùi Túc để lên trên bàn, là cho Hà Liêu Tinh ăn, thế nhưng người ta lại không động tới.
Là không thích sao?
Bùi Túc có chút thấp thỏm, trong tiềm thức y, Hà Liêu Tinh hẳn là sẽ rất thích ăn cái bánh này.
Hà Liêu Tinh thoải mái mà vào bếp làm điểm tâm, còn tiện tay rót cho Bùi Túc một ly sữa óc chó, hiện tại Bùi Túc mới mười tám tuổi, phải bồi bổ não nhiều nhiều.
Sau khi bưng bữa sáng ra ngoài rồi, quay người liền nhìn thấy Bùi Túc không chớp mắt nhìn anh, tư thế ngồi quy củ đoan chính.
Hà Liêu Tinh nhướng mày, từ trên mặt đối phương đọc ra được bốn chữ muốn nói lại thôi.
Có lẽ đùa nghiện, Hà Liêu Tinh cũng không mở miệng hỏi y muốn nói gì, chỉ từ từ ăn cháo kê.
"Hà...!Hà Tinh Tinh." Bùi Túc nghiêm túc nói, "Tôi sẽ không coi anh là thế thân, tôi cũng không có từng thích người nào."
Những lời này của y là đang đáp lại câu tỏ tình hồi sáng sớm của anh?
Hà Liêu Tinh nhịn cười, giả vờ mừng rỡ: "Có thật không?"
Bùi Túc như thể thật tình mà gật đầu.
Hà Liêu Tinh vô cùng u ám: "Thế nhưng trước đây anh nói đời này chỉ yêu một mình Hà Liêu Tinh, nói em chẳng qua chỉ là một thế thân, bất kể làm gì, đều không sánh nói dù chỉ một sợi tóc của người ta."
Bùi Túc không thể tin được Bùi Túc hai mươi tám tuổi thế mà có thể đểu tới mức độ như vậy, y trong lòng khiển trách chính mình một vạn lần, trịnh trọng cam kết nói: "Tôi không quen biết Hà Liêu Tinh gì hết, cũng sẽ không thích cậu ta, tôi sẽ không so sánh anh và những người khác, anh chính là anh."
Hà Liêu Tinh cảm động cực kỳ: "Anh thật tốt, em thích anh lắm."
Lần thứ hai nghe thấy người ta nói thích, Bùi Túc so với lần đầu tiên bình tĩnh hơn nhiều, không lại như bay trong mây, mà không thể khống chế, lỗ tai vẫn cứ lặng yên nổi lên một vầng ửng đỏ.
Chẳng qua chỉ là cam kết đối xử tốt với anh, không bắt anh làm thế thân, Hà Liêu Tinh đã thỏa mãn như này, có thể thấy ngày tháng trước đây của anh nước sôi lửa bỏng đến thế nào.
Như vậy thì sau này y phải đối xử với y tốt hơn một chút nữa.
Y trấn định mà bưng sữa óc chó lên uống, thuận thế nói: "Tối hôm qua tôi làm nhiều bánh sữa chua, nếu như anh thích, thì cứ lấy ăn."
Lời này giả đến mức không thể nào giả hơn, Bùi Túc tổng cộng chỉ làm một cái bánh, không ăn dù chỉ một ngụm, không thể nói làm nhiều.
Ánh mắt Hà Liêu Tinh rơi lên trên bánh ngọt ở một bên, cũng không vạch trần, khẽ mỉm cười: "Được nha."
Lo lắng Bùi Túc mất trí nhớ sẽ ảnh hưởng đến công tác, Hà Liêu Tinh gọi điện cho Bùi thị, xin nghỉ tạm thời cho Bùi Túc, cũng không yên lòng để y ở nhà một mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mang gia thuộc đi làm.
Vừa đến phòng làm việc, công chuyện các thứ lũ lượt kéo đến, đều cần anh quyết định, Hà Liêu Tinh bận rộn đến chân không chạm đất, giao Bùi Túc cho trợ lý chăm sóc.
Bùi Túc hôm nay mặc áo sơ mi dài tay cổ thấp màu xám nhạt, quần dài thể thao, giày thể thao, trông trẻ trung đẹp trai, khi xuất hiện trong phòng làm việc, khiến cho những người khác dồn dập liếc nhìn, mà cũng không dám nhìn nhiều.
Phòng làm việc của Hà Liêu Tinh có quy tắc, không thích nhất là nhân viên nói huyên thuyên, lan truyền đàm tiếu.
Trợ lý mang Bùi Túc tới trong phòng nghỉ dàn xếp xong xuôi, hỏi y cần gì, Bùi Túc nhìn nhìn xung quanh, cảm giác mình cũng không giống như lần đầu tiên tới nơi này, nói cảm ơn cô, không cần.
Vì vậy trợ lý rời đi.
Gian phòng nghỉ này đơn giản phóng khoảng, không có quá nhiều đồ trang trí, xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, có thể thu hết cả thành phố vào đáy mắt, tầm nhìn rất tốt.
Bùi Túc ngồi trên ghế sô-pha, tiện tay lật vài tờ tạp chí giải trí, những tin tức này đều đại khái giống nhau, cái gì mà XXX tuyên bố yêu đương với XX, XX bằng mặt không bằng lòng với XX, bạn gái tin đồn của XX xuất hiện.
Bùi Túc lật một lát, cảm thấy phát chán, tiện tay ném qua một bên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Hà Liêu Tinh in trên một quyển tạp chí, y nảy ra một điểm hứng thú, lấy tới xem, trang đầu tiên chính là phỏng vấn riêng Hà Liêu Tinh.
Thời gian của phỏng vấn riêng là sau khi Hà Liêu Tinh thông qua "Tàng Đông" lấy được giải thưởng Đạo Diễn Mới Xuất Sắc Nhất, những vấn đề phóng viên hỏi tới đều liên quan đến bộ phim này.
Hà Liêu Tinh trả lời vô cùng chuyên nghiệp, cũng rất có trình tự, phân tích cặn kẽ, ăn nói có duyên.
Dù sao anh từ thời niên thiếu yêu thích nhiếp ảnh, đại học lại học hệ biên đạo, là đang làm việc mình thích.
Giữa những hàng chữ đều có thể nhìn ra sự nghiêm túc của anh.
Sau khi phỏng vấn rất nhiều vấn đề về mặt công việc, phóng viên hỏi vai nam chính của "Tàng Đông" lúc trước sao lại chọn Trần Đông, đùa giỡn nói có phải là vì tên của anh ta có một chữ "Đông" không.
Hà Liêu Tinh trả lời, không phải, là bởi vì lúc đó sự lý giải của anh ta với nhân vật vô cùng độc đáo, diễn rất linh hoạt.
Kế tiếp là một đoạn khích lệ thương mại, Bùi Túc không hứng thú gì với việc anh khen người khác, đang muốn nhảy qua, lại nhìn thấy ở cuối đoạn khích lệ kia, Hà Liêu Tinh nói Trần Đông rất đáng yêu.
...!Đáng yêu?
Hà Liêu Tinh sáng sớm mới vừa nói, anh thích Bùi Túc, là vì y rất đáng yêu.
Cho nên cái từ này cũng không phải đặc biệt dùng để khen y?
Bùi Túc mím môi dưới, trong lòng bay lên một sự hụt hẫng nhẹ, y tiếp tục đọc tiếp.
Sau đó là một ít đề tài mang tính thương mại, ví dụ như tiếp theo có dự định gì, liệu có thử nghiệm đề tài mới không...
Cứ nhảy mãi đến một chủ đề cuối cùng, phóng viên dường như cũng ý thức được những câu hỏi của mình không đủ bạo, vì vậy thả vấn đề nặng nhất xuống phần cuối.
Hắn hỏi, nghe nói đạo diễn Hà là người đã kết hôn rồi, đối phương là người thế nào?
Hà Liêu Tinh trả lời, anh ấy rất ưu tú, tôi rất yêu anh ấy.
Không giống với phong cách trả lời vấn đề lúc trước, câu trả lời này không theo bất kỳ khuôn phép, không có bất kỳ khách sáo gì.
Bùi Túc ngây ngẩn cả người, cầm tạp chí, nhíu lông mày.
...!Hà Liêu Tinh thích y của lúc trước?
Lúc trước rõ ràng y đểu như vậy...
Vậy anh nói thích y bây giờ có phải là đang dỗ ngọt y không?
Bùi Túc cảm thấy Hà Liêu Tinh người đàn ông này như là sương mù, khiến người ta nhìn không thấu.
Lại còn hoa tâm, thuận miệng ghẹo người.
Bùi Túc mặt không hề cảm xúc khép lại tạp chí.
Không thể đọc nổi tạp chí, nói không chừng chờ lát nữa liền thấy Hà Liêu Tnh khen vị diễn viên này đáng yêu, vị diễn viên kia đáng yêu.
Bất kể ai ở trong mắt anh cũng đáng yêu, anh đều thích.
A.
Bùi Túc cảm thấy ở trong phòng nghỉ chán chường, vì vậy đi ra ngoài một chút.
Bên ngoài phòng nghỉ đối diện với văn phòng của Hà Liêu Tinh, lúc này hẳn anh ở trong làm việc, Bùi Túc muốn vào xem anh, mà cảm thấy tâm trạng trước mắt của mình không quá tốt, không muốn ảnh hưởng đến anh.
Y nhẹ nhàng hít một hơi, định đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc cho tỉnh táo lại.
Cuối hành lang sáng đến kế thể soi người là cửa sổ và khu hút thuốc, Bùi Túc đi được hai bước, bỗng nhiên bước chân dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu.
Bên tay trái là một tấm tường thủy tinh trong suốt, đây là một phòng họp nhỏ, Hà Liêu Tinh quay lưng với tường thủy tinh, ngồi ở bên bàn dài.
Đối diện anh ngồi một minh tinh nhỏ, là Omega nam, mặc áo sơ mi đỏ cổ thấp, cổ áo mở rộng đến mức gần như có thể thấy hai viên đậu đỏ, nửa người cậu ta dựa về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Hà Liêu Tinh lộ liễu mà si mê.
Hà Liêu Tinh đẩy kịch bản qua, đối phương sau khi nhận kịch bản, ngón tay như có như không quẹt lên mu bàn tay anh.
Hà Liêu Tinh:...
Kỹ xảo cấp thấp như vậy, Hà Liêu Tinh làm đạo diễn cũng coi như được một đoạn thời gian, chuyện như vậy gặp qua không ít, nhưng hôm nay khi vị này được người đại diện đưa tới, tự xưng rất ngây thơ rất tuân thủ quy củ.
Người này là tiểu sinh hot nhất giới giải trí hiện giờ, dựa vào một gương mặt mỹ nhân lạnh lùng mê đảo vô số Alpha và Beta, Hà Liêu Tinh mặc dù không đến nỗi tin tưởng hình tượng trên bao bì, nhưng vạn vạn không ngờ người ta lại là mặt hàng như vậy.
Chớp mắt này anh gần như bị tức cười, vừa định lên cơn, bỗng nhiên cửa bị mở ra, người đàn ông lưng cao chân dài đi tới, ung dung thong thả, thản nhiên không vội mà khí thế vô cùng.
Y đi tới trước bàn dài, đưa tay gõ trên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Bộ phim này sẽ không dùng cậu, cút."
Minh tinh nhỏ ngơ ngác, có một phút chốc bị khí thế mạnh mẽ của đối phương ép tới không dám nhúc nhích, sau khi phản ứng lại lập tức cau mày: "Anh là ai vậy? Đạo diễn Hà còn chưa lên tiếng, đến phiên anh nói này nói kia?"
Bàn tính nhỏ trong lòng cậu ta tính rất vang, người này tuấn tú, mà không mặc chính trang, có thể thấy được không phải đến bàn bạc nghiệp vụ, cũng không mặc đồ công sở, vậy thì cũng không phải là nhân viên của phòng làm việc.
Chỉ còn lại một khả năng, y cũng đến bàn vai diễn.
Trước khi tới cậu ta đã nghe qua, Hà Liêu Tinh ghét nhất người không lễ phép không có quy củ.
Người này thế mà không nói tiếng nào tùy tiện xông tới, nhất định là sẽ bị Hà Liêu Tinh đuổi ra ngoài! Như vậy thì sau đó cậu ta có thể tiếp tục ở trong thế giới hai người với Hà Liêu Tinh.
Minh tinh nhỏ đang muốn quạt gió thổi lửa hai câu, Hà Liêu Tinh lời ít ý nhiều mà nói: "Mời cậu ra ngoài."
Quả thế!
Minh tinh nhỏ vênh vang đắc ý hất cằm lên: "Nghe không? Đạo diễn Hà kêu anh cút!"
Bùi Túc mặt không hề cảm xúc nhìn cậu ta.
Hà Liêu Tinh hai tay vòng qua ngực, phong độ nhẹ nhàng: "Ngại quá, tôi nói cậu, cửa ở bên kia, tạm biệt không tiễn, phim của tôi sẽ không dùng cậu."
Minh tinh nhỏ: ???
Nói là bị sét đánh cũng không quá đáng, minh tinh nhỏ mở to hai mắt, rất khó mà tin nổi, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Đạo diễn Hà, có phải là có hiểu lầm gì..."
Một câu của cậu ta còn chưa nói hết, Hà Liêu Tinh vẫy tay với bên ngoài tường thủy tinh, trợ lý lập tức tiến vào, làm động tác mời với minh tinh nhỏ: "Thưa anh, tôi tiễn anh đi."
Trước mặt người ngoài, minh tinh nhỏ không tiện nói gì khác, sắc mặt tái nhớt mà đi tới cửa.
"Còn có, " Hà Liêu Tinh nói, "Anh ấy quả thật không phải ai cả, anh ấy chỉ là Alpha của tôi."
Minh tinh nhỏ đột nhiên quay đầu lại, trợ lý như một người điếc, ôn hòa mà không cho chống cự đưa tay kéo cánh tay cậu ta, mời người ta ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa.
Bùi Túc đứng ở bên cạnh bàn, không nói một câu.
Hà Liêu Tinh an tĩnh một lát, thu dọn kịch bản một chút, tùy ý dựa vào bên cạnh bàn: "Chờ ở trong chán quá à? Trong văn phòng của em có máy tính bảng, anh có thể cầm chơi."
Bùi Túc khẽ nói: "Không cần."
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một lát: "Vậy anh có đói bụng không? Em kêu người mua đồ ăn cho anh."
Bùi Túc lúc này ngay cả lời cũng không nói, trực tiếp lắc đầu.
Hà Liêu Tinh nhận ra được tâm tình của y dường như không giống với hồi sáng sớm lắm: "...!Anh làm sao vậy?"
Mấy phút sau, Hà Liêu Tinh bị Bùi Túc mang vào phòng nghỉ, nhìn thấy cái phỏng vấn kia.
Hà Liêu Tinh:...
Bùi Túc đầy mặt lạnh lùng, trên mặt viết tôi nhìn thấu anh, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào đi.
"Cậu ta quyến rũ anh, còn mò tay anh." Bùi Túc lạnh nhạt mà lên án nói, "Căn cứ theo môn xác suất, anh cứ mười ngày sẽ có chín ngày gặp phải chuyện như vậy, mới có thể trùng hợp như vậy bị tôi gặp được."
Sau khi nói xanh, y đúng lúc à lên một tiếng.
Cứ như một bé dễ thương bị trai đểu làm cho đau thấu tim.
Hà Liêu Tinh:......
Hà Liêu Tinh ngửa đầu nhìn trần nhà một lát, hồi lâu, một mặt chân thành mà tiến lên một bước, đưa tay kéo y: "Vừa nãy anh không đến, em cũng sẽ từ chối cậu ta, từ nay không gặp cậu ta nữa."
Bùi Túc mím chặt môi, dường như chịu phải đả kích nghiêm trọng, căn bản không định tin anh.
Nhưng mà không có tránh tay anh.
Hà Liêu Tinh ôm lấy eo y, dựa lên bả vai y làm nũng: "Trong lòng em chỉ có anh không có cậu ta, anh phải tin em."
Sợ y còn cáu kỉnh, anh nhón chân lên hôn lên môi đối phương.
Mắt Bùi Túc trợn to, dường như không nghĩ tới anh sẽ dùng loại kỹ xảo này.
Hà Liêu Tinh hơi lui lại, xem xét sắc mặt y, lại hôn y.
Chớp mắt này, Bùi Túc:......
Hà Liêu Tinh hơi quá đáng! Anh thế mà dùng loại thủ đoạn này đánh động y, đáng ghét!
...!Nhưng y vậy mà thật sự thật sự...không chống nổi...
Bùi Túc không nói gì nhìn anh một lát, đối mặt với ánh mắt tươi cười kia của người ta, y giơ tay giữ chặt gáy đối phương, đổi bị động thành chủ động.
Một cái hôn sâu.
Hà Liêu Tinh dựa vào ngực y, hơi hơi thở dốc, anh nhếch môi dưới: "Bây giờ không giận chứ?"
Rõ ràng quyết định không bao giờ tin tưởng cái miệng biết lừa người này của Hà Liêu Tinh nữa, nhưng khi người ta thân thiết với y, y liền khó có thể tự kiềm chế, toàn bộ phòng tuyến tan rã cả.
Hà Liêu Tinh sao lại biết làm nũng thế? Phiền muốn chết.
"Phỏng vấn là thế nào? Bùi Túc nghiêm mặt, "Rốt cuộc anh thích ai?"
"Vậy rốt cuộc anh thích ai?" Hà Liêu Tinh nói năng hùng hồn, xảo diệu nói sang chuyện khác, "Lúc anh kết hôn với em, lại quăng thẻ đen lên người em, bắt em không được nảy sinh bất kỳ vọng tưởng với anh, em khóc đủ cả ba ngày ba đêm đấy."
Bùi Túc:...!?
Y thật sự làm chuyện thiên lý bất dung thế sao?
Người ta thật sự khóc ba ngày ba đêm?
Tại sao lần nào y cũng cảm thấy mình đã đủ cặn bã, nhưng kiểu gì một khắc tiếp theo phát hiện mình còn có thể đểu tới một cao độ mới?
Bùi Túc không khỏi rơi vào trầm tư và suy tư.
"Anh coi em là thế thân, nói là yêu nhất Hà Liêu Tinh hồi cao trung, thương tổn trái tim em còn nhiều hơn đó," Người đàn ông họ Hà nào đó cây ngay không sợ chết đứng, "Em nhắc anh đấy, tuyến lệ của em phát triển rất tốt, anh mà còn không tin em, em khóc cho anh xem."
Nghe thấy cái chữ khóc này, Bùi Túc theo bản năng hoảng loạn: "Anh đừng khóc, tôi không hỏi."
Hà Liêu Tinh dường như không tin: "Có thật không?"
Bùi Túc rất là nghiêm túc: "Thật sự."
Y bây giờ thậm chí hơi phản cảm với Hà Liêu Tinh thời cao trung, rõ ràng y chưa từng nghe nói tới người như vậy, làm sao chỗ nào cũng có cậu ta.
Hà Liêu Tinh lúc này mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, như là một con mèo nhỏ rù quyến người ta.
Buổi trưa họ cùng đi ăn cơm, sau đó lại trở về văn phòng.
Trải qua chuyện buổi sáng, Hà Liêu Tinh sợ Bùi Túc một mình lại nhìn thấy cái gì lung ta lung tung nghĩ nhiều, trực tiếp để y chơi trong văn phòng của mình.
Bùi Túc lấy máy tính bảng nhìn tin tức tài chính và kinh tế một lát, cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu đau nhè nhẹ, y lấy ngón tay ấn lên trán, thả máy tính bảng xuống, nằm lên sô-pha nhắm mắt lại.
Ghế sô-pha trong văn phòng là cho khách dùng, cũng không rộng rãi, Bùi Túc lưng cao chân dài, là một Alpha tuổi trẻ thể tráng, nằm trên sô-pha bó tay bó chân, cứ như một chốc là sẽ rớt xuống.
Hà Liêu Tinh từ trong công việc ngước mắt lên, nhìn thấy cảnh này, sợ y ngã, ngồi xổm bên cạnh y, muốn ôm y lên kiểu công chúa...!ôm không lên.
...!Cái này rất không khoa học.
Trong đầu Hà Liêu Tinh chợt lóe lên cảnh tượng vô số lần Bùi Túc dễ như ăn cháo ôm công chúa anh, trầm mặc nhìn người đàn ông trên sô-pha.
Bùi Túc bị đánh thức, mơ hồ mở mắt ra: "?"
Hà Liêu Tinh mở miệng nói: "Vào phòng nghỉ ngủ đi, giường to, ngủ thoải mái."
"Không cần." Đầu Bùi Túc rất đau, y trở mình, đối mắt Hà Liêu Tinh, nhắm mắt lại, "Tôi muốn nhìn anh."
Tim Hà Liêu Tinh thoáng chốc hóa thành một bãi nước, anh suy nghĩ một chút, đi lấy mấy cái ghế tựa, dựa vào cạnh sô-pha, lại khoác một cái chăn nhỏ lên cho y.
Anh trở lại bên bàn làm việc, xử lý chút công tác, lại gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho những người đại diện quen biết, hỏi họ có nghệ sĩ thích hợp nào đề cử không.
Dương Lệ đi tới, báo cáo tiến độ công tác chuẩn bị "Đao Sa" hiện tại cho anh.
Địa điểm đã sắp xếp xong, đạo cụ tất cả đều vào chỗ, trước mắt định ra mấy nam nữ chính, ba ngày sau họp thử kính.
Hà Liêu Tinh tình cờ xen vào, giọng rất nhẹ.
Nhớ tới nghệ sĩ vừa nãy nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng, Dương Lệ do dự nói: "Cậu minh tinh nhỏ đến hôm nay đó...!không hợp?"
Đây chính là người mà họ nhất trí cho là ứng cử viên phù hợp nhất, lịch trình thích hợp, mặt mày dáng dấp đẹp, mặc hí phục vào, tư thái mềm mại, không phải là vai nam chính đi ra từ trong kịch bản à?
"Không hợp." Biểu cảm của Hà Liêu Tinh rất nhạt, tay theo thói quen xoay bút, "Sau này phàm là phim của tôi, đều đừng dùng cậu ta."
Anh nheo mắt, ngũ quan xinh đẹp quá mức thời niên thiếu ở mười năm sau nhiều thêm mấy phần cảm giác xa cách lãnh diễm, như một đóa mân côi sinh trưởng ở đỉnh núi cao.
Dương Lệ không nói nhiều, hiểu rõ mà gật đầu.
Đề tài trong công tác chấm dứt ở đây, ánh mắt Dương Lệ rơi lên người trên sô-pha, hiếu kỳ nói: "Hôm nay chủ tịch Bùi cũng tới đây?"
Bùi Túc cảm thấy đầu rất đau, như là có mũi khoan mở một cái lỗ trên đầu ra, rất nhiều mảnh vỡ linh tinh hợp lại với nhau.
Cái gì mà thế thân, thẻ đen, một trăm triệu...
Cảnh tượng trong mảnh vỡ, toàn bộ đều liên quan đến một người, người kia híp mắt, hạ mày, cười với y.
Thân đến mức không thể quen thuộc hơn.
Ý thức như thể chậm rãi bồng bềnh trong biển sâu, dần dần hợp lại, ký ức hai ngày này như tranh liên hoàn nối liền vào nhau.
Cơn đau đầu tản đi, Bùi Túc chậm rãi mở mắt ra, con ngươi hẹp dài phảng phất như hồ sâu không thấy đáy, y như một con báo tuyết thức tỉnh từ giấc ngủ mê, khí chất mạnh mẽ lạnh nhạt.
Hai người bên kia không phát hiện y tỉnh rồi, còn đang tán gẫu.
"Anh ấy bị thiếu hụt một ít ký ức, cho nên mới thành ra như vậy." Người đàn ông xoay bút, như thế cảm thấy thú vị, khóe môi cong cong, "Ầy, Nuông Chiều O Cưng 3 lần trước cô cho tôi xem rất hay đó, có phần tiếp theo không?"
Dương Lệ có chút kinh ngạc: "Có phần 4, nhưng mà phần 2 lần trước tôi cho anh xem không phải bị chủ tịch Bùi lấy rồi à."
"Chuyện cười, anh ấy mà quản được tôi à?" Người đàn ông mặt mày hớn hở, "Bây giờ Bùi Túc dễ đùa lắm, anh ấy trong thời gian ngắn sẽ không khôi phục như cũ, ngược lại cũng đã lừa vào bẫy rồi, không thử vài cái thì quá uổng."
Dương Lệ nghe như hiểu mà không hiểu, ồ một tiếng: "Vậy quay lại tôi tìm phần 4 cho anh."
Tán gẫu xong, cô quay người định bước ra, mà đột nhiên không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa va vào một người, ngũ quan đối phương anh tuấn sắc bén, trên mặt không có biểu cảm gì, hờ hững liếc mắt qua một cái, khiến người ta có loại kích động nhũn chân.
Khí thế của Dương Lệ không kiềm được mềm xuống một khúc trước người nọ, thấp giọng hô: "Chủ, chủ tịch Bùi..."
Bùi Túc lạnh nhạt ừm một tiếng.
Dương Lệ chạy trối chết ra ngoài, cửa phòng làm việc bị đóng lại, phát ra một tiếng "bang" vang to.
Bên trong phòng làm việc bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Rõ ràng đối phương không nói gì cả, mà Hà Liêu Tinh lại trong vô hình cảm nhận được biến hóa của y, suy nghĩ thêm mấy phút trước anh đã nói những gì, mấy ngày nay đều đã làm những gì, ngón tay hụt, cây bút xoay đảo tuần tự kia cứ như vậy rơi xuống.
"A Túc," Hà Liêu Tinh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, mặt mày anh trấn tĩnh, "Anh tỉnh rồi à?"
Bùi Túc ung dung thong thả đi tới trước mặt anh, hơi cúi người, tay chống lên tay vịn ghế dựa của anh, hơi thở hải dương thơm tho bao phủ cả người anh.
Y gọi anh, giọng như lãnh ngọc ngâm vào nước suối trong: "Tinh Tinh.".