Từ sau khi được nếm thử hương vị ngọt ngào, Thịnh Vân Trạch cứ quấn lấy Đoạn Di như hình với bóng.
Ban đầu, Đoạn Di cũng thấy thú vị.
Cậu tự tin vào tuổi trẻ và sức khỏe của mình, chiều theo ý Thịnh Vân Trạch, hai người quấn quýt bên nhau chẳng màng ngày đêm.
Thế nhưng sau đó, cậu thực sự không chịu nổi nữa.
Cậu không hiểu nổi sự tò mò và hứng thú của Thịnh Vân Trạch sao có thể kéo dài dai dẳng như vậy.
Ngày nào hắn cũng nghĩ ra đủ trò mới lạ.
Sau một thời gian, cậu kiên quyết yêu cầu hai người phải ngủ riêng phòng, đồng thời tuyên bố nếu cứ tiếp tục thế này, đừng học hành gì nữa, về nhà sinh con luôn đi.
Thực ra câu nói cuối cùng chỉ là để dọa Thịnh Vân Trạch thôi.
Chưa tốt nghiệp đại học, Đoạn Di không có ý định sinh con.
Hơn nữa, nếu để Đoạn Ký Hoài biết chuyện mang thai trước khi kết hôn, cậu sẽ bị ăn đòn nhừ tử mất.
Đoạn Di không muốn thách thức quyền uy của cha mình, thế nên mỗi lần đều ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai đúng giờ.
Chỉ là…
Chuyện mang thai ngoài ý muốn, có hay không cũng đâu phải do hai người nói là được.
Với cái tần suất dày đặc của Thịnh Vân Trạch, ngoài thời gian lên lớp, hai người gần như lúc nào cũng dính lấy nhau.
Rất dễ xảy ra “tai nạn”… Và chuyện gì đến cũng đến.
Năm thứ ba du học, cũng là năm Đoạn Di học năm tư đại học.
Vào tháng mười một, Thịnh Vân Trạch nhận được lời mời từ một giáo sư vật lý rất có uy tín ở Trung Quốc, muốn sau khi hắn về nước sẽ cùng nhau nghiên cứu một dự án mà Đoạn Di cũng không biết là gì.
Chủ yếu là lúc vào thư phòng xem qua dự án đó, cậu thấy cả một chồng hồ sơ toàn chữ tiếng Anh, trong lòng không khỏi thầm oán trách: Đồ của Trung Quốc, viết toàn tiếng Anh làm gì? Chẳng lẽ sợ cậu giải mã được sao?
Ban đầu dự định tháng mười một sẽ về nước, nhưng vì đồ án tốt nghiệp của Đoạn Di gặp chút trục trặc nên phải lùi lại đến tháng mười hai.
Mẹ Đoạn nhớ con trai nên sau khi suy nghĩ, Đoạn Di bàn bạc với Thịnh Vân Trạch đổi vé máy bay từ Bắc Kinh thành Thượng Hải.
Sau đó sẽ thuê xe từ Thượng Hải về nhà.
Thêm nữa, Đoạn Di còn nuôi một chú chó Samoyed màu trắng như tuyết tên là Trà Sữa ở Anh.
Đây là món quà sinh nhật năm hai đại học mà Thịnh Vân Trạch tặng cậu.
Nuôi hai năm rồi, tình cảm rất sâu đậm.
Thủ tục mang thú cưng về nước cũng khá rườm rà, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến chuyến bay bị trì hoãn.
Trà Sữa được một tay Đoạn Di nuôi lớn, coi cậu như mẹ ruột, suốt ngày ve vãn.
Mấy tiếng đồng hồ trên máy bay không gặp, Đoạn Di cứ nhắc đến Trà Sữa mãi, nói là xuống máy bay nhất định phải ôm Trà Sữa một cái.
Thịnh Vân Trạch nghe vậy liền nói cậu đối xử với con trai mình cũng chưa chắc đã được như vậy, Đoạn Di liền phản bác lại rằng bản thân còn chẳng có con trai.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ bay, cuối cùng Đoạn Di cũng được gặp lại Trà Sữa ở sân bay.
Cậu cứ nghĩ sẽ được chào đón bằng một cái ôm nồng nhiệt và những nụ hôn nịnh nọt, nào ngờ đâu, lúc Trà Sữa chạy đến gần lại dần dần chậm lại, chỉ quanh quẩn cọ cọ vào chân Đoạn Di ra chiều thân thiết.
Rất khác thường, hoàn toàn không giống ngày thường.
Đoạn Di thấy lạ, Trà Sữa trước giờ vẫn luôn nhiệt tình như lửa với cậu.
Mỗi lần cậu về đến nhà, mới bước vào vườn là Trà Sữa đã tự mình mở cửa chạy ra, húc ngã cậu xuống đất mới thôi.
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn, trong lòng mừng thầm.
Thực ra hắn rất ghét Trà Sữa, con chó này chẳng có mắt nhìn người, tối nào cũng chạy vào phòng ngủ của hai người, nhất định phải nhảy lên giường ngủ chung với Đoạn Di.
Bây giờ biết điều như vậy, Thịnh Vân Trạch thầm khen ngợi: “Quả nhiên là thức thời mới là trang tuấn kiệt”, không uổng công hắn dạy dỗ bấy lâu nay.
Mẹ Đoạn đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy đồ ăn ngon, toàn là món Đoạn Di thích nhất.
Đoạn Ký Hoài cũng nhân dịp Đoạn Di về nước mà về nhà một chuyến.
Vừa xuống xe, nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, Đoạn Di không những không thấy ngon miệng mà còn muốn nôn.
Nhưng vì không muốn làm mất hứng của mẹ, cậu cố nhét vài miếng vào miệng, ăn đến mức bụng khó chịu muốn chết.
Sau bữa trưa, Đoạn Ký Hoài và Thịnh Vân Trạch ngồi trên sofa bàn luận về những tin tức thời sự mà cậu không hề hứng thú.
Đoạn Di bèn chạy vào nhà vệ sinh nôn hết những thứ vừa ăn ra ngoài.
Nôn xong rồi mà bụng vẫn khó chịu, chua loét.
Đoạn Di lê dép lê xuống lầu lục tung tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua ra, miệng không ngừng tiết nước miếng.
Bình thường, những thứ chua như vậy, ăn vào cũng thấy bình thường, nhưng bây giờ, ăn gì cũng thấy ngon.
Trà Sữa đi loanh quanh trong nhà một lúc, rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống cạnh chân Đoạn Di, dụi đầu vào bụng cậu, như thể đang bảo vệ thứ gì đó.
Đoạn Di đang mải mê xem phim hoạt hình trên tivi, Trà Sữa cẩn thận đặt hai chân trước lên đùi cậu, sau đó nằm gọn bên cạnh, đuôi quấn chặt lấy Đoạn Di, một tư thế bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ.
Đoạn Di thấy lạ, đưa tay xoa đầu Trà Sữa: “Mày làm gì thế, sao hôm nay ngại ngùng thế? Không lừa tao lấy nước bọt nữa à?”
Trà Sữa lim dim mắt, há miệng, trông như đang cười mỉm, ngốc nghếch thở hổn hển.
Mẹ Đoạn muốn Thịnh Vân Trạch ở lại chơi thêm vài hôm.
Cũng chưa vội về Bắc Kinh, hơn nữa ngày mai, ngày kia còn phải đến Hàng Châu thăm mẹ Thịnh, ở đây cũng tiện.
Sau bữa tối, Đoạn Ký Hoài giữ Thịnh Vân Trạch lại chơi cờ, Đoạn Di không muốn tham gia vào trò chơi nhàm chán này, liền bỏ mặc bạn trai, dắt Trà Sữa đi dạo trong khu phố.
Đi ngang qua một cửa hàng trái cây, nhìn thấy quầy mận xanh mướt trong tủ kính, chua đến chảy nước miếng.
Bình thường cậu rất sợ ăn chua, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi ăn bữa tối toàn đồ nhiều dầu mỡ xong, cậu lại thèm ăn mận đến lạ.
Vào cửa hàng mua hai mươi tệ tiền mận, một tay dắt chó, một tay xách túi mận, Đoạn Di đi vào công viên, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, rửa sạch mận rồi vội vàng cắn một miếng.
“Chúa ơi…”.
Chua quá!
Đoạn Di nhăn nhó cả mặt mày.
Dù chua nhưng mà ngon quá.
Cứ thế, Đoạn Di ăn hết bảy, tám quả, đến khi nào răng ê buốt mới chịu dừng lại, bụng cũng dễ chịu hơn hẳn, canh xương sườn lúc nãy dường như không còn ngấy mỡ nữa.
Cậu cởi dây xích cho Trà Sữa tự do chạy nhảy trong công viên.
Bình thường thích chạy nhảy tự do bao nhiêu thì hôm nay Trà Sữa lại như bị ma ám, dây xích đã tháo mà cũng không chạy, cứ ngồi xổm cạnh Đoạn Di.
Mấy đứa trẻ trong công viên vừa chạy vừa đuổi nhau, khi đi ngang qua chỗ Đoạn Di, Trà Sữa cảnh giác dựng tai lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào lũ trẻ, cho đến khi chúng rời xa khỏi tầm mắt, giữ khoảng cách an toàn, nó mới chịu hạ đuôi xuống.
Lúc đứng thì không sao, lúc ngồi xuống, Đoạn Di mới thấy hơi đau lưng, chân hơi tê, có lẽ là do lâu rồi không vận động nên cơ thể trì trệ.
Cậu xoa xoa eo rồi sờ xuống bụng, cảm thấy có gì đó sai sai.
Nơi công cộng, cậu ngại ngùng không dám vén áo len lên xem, nhưng vừa sờ, bụng đã mềm nhũn.
Rõ ràng, cơ bụng săn chắc mà Đoạn Di luôn tự hào đã biến mất một cách ngoạn mục.
“Mẹ kiếp…” Đoạn Di hoảng hốt.
Mặc dù đôi lúc ăn nhiều quá, cơ bụng quả thực sẽ biến mất một thời gian.
Nhưng cho dù cơ bụng có biến mất, thì bụng của cậu cũng rất phẳng, tuyệt đối không giống như tối nay, có cảm giác hơi nhô lên.
“Không thể nào…” Đoạn Di vội vàng đưa tay vào sờ soạng, đúng thật là hơi phồng lên.
“Khụ…”, Đoạn Di nhanh chóng nhớ lại xem tối nay mình đã ăn những gì: “Canh xương sườn, cháo kê, thịt viên, cải thảo, cà chua xào trứng, tôm viên, thạch, trà sữa…”.
Hình như tối nay cũng đâu có ăn nhiều lắm đâu?
Đoạn Di đột nhiên phát hiện ra bụng mình hơi phồng, lúc nãy không để ý, bây giờ sờ vào mới thấy, có vẻ như cậu đã béo lên rồi.
Chắc chắn là tại Thịnh Vân Trạch, nhất định là do hắn lúc nào cũng nói cậu béo, nên cậu mới thật sự béo lên.
Dù bình thường ăn uống vô tư, không quan tâm lắm đến vóc dáng, nhưng trong lòng, Đoạn Di vẫn luôn muốn làm một soái ca tuấn tú lịch lãm, cũng khá là sĩ diện.
Vừa phát hiện ra bản thân có khả năng béo lên, cậu lập tức buồn bã, ủ rũ về nhà, ngay cả sữa chua hoa quả mà mẹ Đoạn chuẩn bị sẵn cũng không thèm ăn, dù cho nhìn thấy ly sữa chua là nước miếng đã muốn chảy ra đến nơi rồi: ( ° ﹃ °)
Không được không được … không được ăn nữa …
Đoạn Di lắc đầu nguầy nguậy, dựa vào ý chí kiên cường của bản thân để kiềm chế cơn thèm ăn, lo lắng lấy cân trong nhà ra, trèo lên trèo xuống, trèo lên trèo xuống…
Chết tiệt, thật sự béo lên rồi!
Việc tăng cân đã gây tổn thương sâu sắc đến trái tim mong manh dễ vỡ của Đoạn Di.
Mặc dù cậu cũng không lập tức xuống nhà chạy bộ, nhưng sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cậu vẫn nán lại trong nhà tắm rất lâu.
Vén áo ngủ lên nhìn bụng mình, nhìn thẳng thì không thấy gì.
Sau đó nghiêng người sang một bên nhìn, thực ra cũng không phồng lên rõ rệt lắm, nhưng Đoạn Di vẫn bị đả kích sâu sắc, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi chơi game dưới sàn nhà, không biết lấy đâu ra một bụng tức giận, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, ngay cả khuôn mặt đẹp trai của bạn trai cũng thấy ghét, chỉ muốn kiếm chuyện cãi nhau.
Thấy cậu đi ra không mang dép, Thịnh Vân Trạch lên tiếng nhắc nhở: “Không phải đã nói mùa đông phải mang dép vào sao?”
Đoạn Di cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận, cậu gắt gỏng: “Em không mang đấy! Sao anh cứ quản em mãi thế, phiền chết đi được!”.
Nói rồi cậu tự mình ngã phịch xuống giường.
Đột nhiên, Đoạn Di cảm thấy rất bực bội, khó chịu, chỉ muốn tìm người đánh nhau một trận cho hả giận.
Bị mắng một trận oan uổng, Thịnh Vân Trạch ngơ ngác không hiểu gì: “???”
Thịnh Vân Trạch mơ hồ đi tắm, lúc sấy tóc xong đi ra, Đoạn Di đang nằm nghiêng người quay lưng về phía hắn.
Hắn còn chưa kịp làm gì thì Trà Sữa đã sủa ầm ĩ ở ngoài cửa, Thịnh Vân Trạch phát bực vì tiếng chó sủa, trong lòng nảy ra hàng ngàn hàng vạn cách tống cổ nó đi, cuối cùng vẫn cam chịu đi mở cửa.
Trà Sữa “phụt” một cái chui tọt từ ngoài cửa vào, sau đó nhảy lên giường, nằm chễm chệ giữa Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di, nhìn có vẻ như muốn ngăn cách hai người.
Thịnh Vân Trạch lười so đo với một con chó, hơn nữa hắn cũng có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với Trà Sữa, trực tiếp túm hai chân trước của nó, lôi ra ngoài cửa.
Trà Sữa không chịu bỏ cuộc, tiếp tục xông vào phòng ngủ, Thịnh Vân Trạch thấy lạ, bình thường con chó này tuy thích dính lấy Đoạn Di, nhưng khi ngủ thì vẫn ngoan ngoãn chui vào ổ của mình, không bao giờ tranh giành giường chiếu với hắn, hôm nay là thế nào nhỉ?
Quyết tâm không cho hắn ngủ cùng Đoạn Di?
Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc đóng cửa lại, giành được chiến thắng ngắn ngủi trong cuộc chiến giữa người và chó.
Hắn lại nằm xuống giường, sau đó ôm Đoạn Di vào lòng, hỏi dò: “Vừa nãy em sao vậy, sao lại hung dữ với anh?”
Vừa nãy Đoạn Di thật sự rất tức giận, trong lòng khó hiểu bực bội, ngay cả việc mở nắp chai nước không được cũng có thể đổ hết lên đầu Thịnh Vân Trạch, nhưng bây giờ lại muốn khóc, đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói dịu dàng dỗ dành của hắn.
Đoạn Di mếu máo: “Em cũng không biết nữa … Hôm nay em dắt Trà Sữa ra ngoài chơi, phát hiện mình béo lên rồi…”
Thịnh Vân Trạch nghe vậy khựng lại, trong lòng âm thầm cảm thấy Đoạn Di như vậy cũng thật đáng yêu.
Kỳ thực Đoạn Di không béo, chỉ là chỗ nào cũng mềm mại, rất thích sờ.
Hắn nghiêm mặt nói: “Ai nói em béo?”
Lần này, giọng Đoạn Di đã mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng, nhưng thực ra cậu cũng không khóc, chỉ là cảm thấy rất tủi thân và tức giận, cơn giận đến một cách vô cớ: “Chính anh, là anh nói đấy! Anh suốt ngày chê em béo, chính là chê bai em.
Anh không chê cậu đàn em học trượt ván trong câu lạc bộ của anh ấy đâu, cậu ta là gầy nhất”.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ đây là chuyện bao đời nào rồi, nhưng thấy tâm trạng Đoạn Di lên xuống thất thường, hắn theo bản năng cảm thấy lúc này tốt nhất không nên nói ra những lời kích thích cậu, liền thuận theo: “Không có, em không béo”.
Hắn còn nhân tiện đưa tay nhéo nhéo bụng Đoạn Di, mềm mềm, rất dễ chịu.
Đùi cũng đầy đặn, sờ rất thích tay.
Ban đầu Thịnh Vân Trạch chỉ muốn sờ mó một chút, nhưng sờ một lúc lại không khống chế được lòng bàn tay, dần dần luồn vào trong lớp quần ngủ rộng thùng thình của Đoạn Di, muốn làm chút chuyện xấu.
Ngay lập tức, Trà Sữa ở ngoài cửa sủa inh ỏi: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu——!!!!!!!!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Phớt lờ.
Trà Sữa bắt đầu đứng thẳng người, chống hai chân trước lên cửa, dùng trán húc cửa: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu——!!!!!!!!”
Còn có cả tiếng cào ken két
Chói tai kinh khủng.
Thịnh Vân Trạch: “Chậc…”
Con chó ngu ngốc này!
Hắn xuống giường đi tới mở cửa, Trà Sữa lại giống như vừa rồi, “phụt” một tiếng nhảy phốc lên giường, nằm cạnh Đoạn Di.
Con chó này cũng ăn nhiều như Đoạn Di, được cho ăn béo tốt, thân hình to lớn, đuôi quấn một vòng, bao bọc lấy Đoạn Di một cách chắc chắn.
Thịnh Vân Trạch: “…”
Trà Sữa há miệng, thè lưỡi thở hổn hển nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch, không có ý định nhường chỗ.
Nó đặt chân trước lên gối của Thịnh Vân Trạch, ý là: Ba ba có thể ngủ ở đây..