Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy FULL


Hàng lang càng lúc càng đông học sinh vây xem.
Thậm chí còn có người lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh, nhưng chỉ kịp chụp được bóng lưng Thịnh Vân Trạch.
Sau đó, bức ảnh lập tức được đăng tải lên diễn đàn nội bộ của trường.
Khu vực Giao Lưu – Diễn đàn BBS trường Hàng Thành:
BÀI ĐĂNG HOT NHẤT: Má ơi, Thịnh Vân Trạch đang đánh nhau ở trước cửa lớp 10/7, tầng 4, tòa nhà C!
[Hình ảnh: Bóng lưng Thịnh Vân Trạch mờ ảo 1]
[Hình ảnh: Bóng lưng Thịnh Vân Trạch mờ ảo 2]
?????????????
Không từ ngữ chấn động nào có thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này?????
Trời đất ơi Hoa khôi trường đi đánh nhau????
Tên con trai kia chọc giận Thịnh Vân Trạch kiểu gì thế? Tôi học ở đây hai năm rồi chưa từng nghe nói Thịnh Vân Trạch đánh nhau bao giờ??
Cậu ấy trong mắt tôi lúc nào cũng là Tiểu Long Nữ thoát tục, tiên khí lượn lờ?????
[Cứ tưởng người đăng bài giật tít câu view ai ngờ là thật]
[Má ơi… Thầy cô đến chưa?]
[Có mặt tại hiện trường, phải nói là hoa khôi trường mình đánh nhau ngầu bá cháy, A một cái là tim tôi tan chảy! Bật đèn! Bật đèn!*]
[*Bật đèn là thuật ngữ trong chương trình truyền hình “Phi thường hoàn mỹ” của Trung Quốc, nghĩa là bày tỏ sự yêu thích với ai đó]
[Đậu má, nhìn kỹ thì cũng đẹp trai phết chứ đùa, đều tại mấy người mấy năm nay cứ gọi người ta là hoa khôi, làm tôi quên béng mất cậu ấy là alpha rồi!]
[Sống lâu thật là cái gì cũng được thấy]
[Thằng ngồi bệt dưới đất kia không phải là Sẹo Rỗ à? Vậy thì đáng đời nó bị đánh]
[Hình như có ẩn tình gì ở đây?]
[Sẹo Rỗ đó, thằng chó má lớp 10, sau khi ra ngoài trường nhận “anh lớn”* thì vênh váo ngang ngược, nói chung là vừa giả nai vừa kinh tởm, còn quấy rối tình dục một bạn omega lớp tôi, khiến người ta suýt nữa thì bỏ học]
[Ghê tởm thật…]
[Hoa khôi trường ra tay trừ hại cho dân?]
[Không phải tôi nói chứ, bây giờ chẳng phải nên thảo luận xem Sẹo Rỗ chọc giận Thịnh Vân Trạch thế nào chứ nhỉ? Giận dữ đến mức này, ngoài việc cướp vợ thì tôi thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác…]
[Lại đến chuyên mục “Luận bàn mỗi ngày”: Liệu hoa khôi trường đã có người yêu?]

“???” Hách San San đang lướt diễn đàn thì đột nhiên ôm lấy điện thoại, trợn tròn mắt vẻ kinh ngạc.
Tưởng Vọng Thư bị dáng vẻ kinh ngạc của cô bạn làm cho khó hiểu, bèn buông bút, nhìn cô bạn mím chặt môi, dùng vẻ mặt như đang bị táo bón ra sức chỉ vào màn hình điện thoại.
Tưởng Vọng Thư nhướn mày: “Cậu muốn đi nặng à?”
Hách San San mím môi, dùng sức đánh một bộ quyền Hách gia, sau đó lại chỉ tay vào điện thoại.
Tưởng Vọng Thư: “Ờ… Vịnh Xuân Quyền, Diệp Vấn? Hay cậu muốn xem phim?”
Hách San San đột nhiên hét lên: “Thịnh bí… Thịnh Vân Trạch đánh nhau! Ở lớp 10/7!”
Giọng nói the thé của cô bạn thành công khiến cả lớp tỉnh ngủ.
Vừa nghe thấy cái tên Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di lập tức theo phản xạ mà ngồi thẳng người, “Hả?”
Cả lớp im lặng, tràn ngập những dấu chấm hỏi to đùng.
Hách San San đặt điện thoại lên bàn, Tưởng Vọng Thư giúp cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: Không có thầy cô.
“Đánh nhau gì cơ?” Đoạn Di hỏi, đầu óc có chút mơ hồ.
Hách San San đưa bài đăng cho cậu xem, Tưởng Vọng Thư liếc mắt nhìn: “Trời đất, đây là anh rể phải không vậy? Không phải ảnh ghép chứ hả?”
“Cái quái…” Đoạn Di thầm nghĩ, “Cậu ấy lừa mình ư?!”
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu.
Chưa kịp hoàn hồn, cơ thể đã tự động hành động trước.
Đoạn Di chộp lấy một chiếc áo khoác đồng phục, chạy ra khỏi cửa sau lớp học.
Tưởng Vọng Thư vội vàng đuổi theo, hét lớn về phía Hách San San: “Lát nữa xin phép giúp tớ với, bảo là tớ đưa Đoạn Di đi phòng y tế!”
Hách San San đáp: “Ờ, hai người định khi nào quay lại đấy?”
Bóng dáng hai người đã khuất xa.
Trong lớp học vẫn còn chìm trong sự choáng váng tột độ, chờ đến khi Đoạn Di chạy khuất, mọi người mới hoàn hồn, lũ lượt lôi điện thoại ra, cuồng lướt diễn đàn nội bộ của trường.
“Tránh ra, tránh ra.”
Tòa nhà C đông nghịt người, khi Đoạn Di đi từ tầng ba xuống, hành lang chật kín học sinh vây xem.
“Đệt, điên thật rồi.” Đoạn Di thầm chửi thề một tiếng, trong lòng có chút bồn chồn.
Đánh nhau đâu phải chuyện hay ho gì.

Bản thân Đoạn Di đánh nhau thì không sao.

Dù sao cậu cũng chẳng thiếu giấy tờ kỷ luật, nhất là hình thức cảnh cáo miệng, không biết đã viết bao nhiêu bản kiểm điểm rồi.
Nhưng Thịnh Vân Trạch thì không thể bị kỷ luật được.

Lớn chuyện thế này, nếu không kỷ luật thì ban giáo vụ không cách nào xoa dịu dư luận trong trường.
Nếu bị kỷ luật, chắc chắn sẽ không được tuyển thẳng đại học.
Đoạn Di nóng ruột đến mức đầu óc có phần thiếu tỉnh táo, bước đi cũng không vững – chủ yếu là do vết thương ở đùi bị cọ xát vào quần áo đồng phục, đau muốn chết.
Chen lấn trong đám đông, chưa kịp đi tới, bỗng nghe thấy tiếng người phía trước nói: “Thầy Hà tới kìa!”

“Trời, hình như thầy Hà tức giận lắm…”
“Hôm nay ai là giáo viên trực nhỉ? Đi cùng thầy Hà là ai thế, có thầy Tiêu không?”
“Hiệu trưởng cũng tới?”
Không biết đã xảy ra chuyện gì ở phía trước, học sinh đứng ở hành lang đều bị lùa vào lớp hết.
Đoạn Di cuối cùng cũng có thể di chuyển dễ dàng hơn, liền chen lên phía trước.
Ở đằng trước có vài người đang đứng, thầy Hà dẫn theo hai giáo viên trực ban đứng ở giữa, Thịnh Vân Trạch đứng dựa vào tường ở một góc hành lang.

Còn Sẹo Rỗ thì đang ngồi bệt dưới đất, kêu la thảm thiết – Đoạn Di cảm thấy hắn ta đang giả vờ, tên khốn này giỏi nhất là giả bộ đáng thương để lấy lòng thương hại của người khác.
Thầy Hà với sắc mặt âm trầm không biết đang nói gì với Thịnh Vân Trạch, lúc này, Đoạn Di và Tưởng Vọng Thư vừa bước tới thì bị thầy Hà nhìn thấy.
“Mấy đứa đến đây làm gì?” Thầy Hà trừng mắt nhìn Đoạn Di, sau đó lại nhớ đến “thành tích” bất hảo của cậu học trò này, bèn giận dữ phán đoán: “Đến giúp bạn đánh nhau à?!”
“Dạ không, không có.” Tưởng Vọng Thư vội vàng lên tiếng trả lời.
Đoạn Di thản nhiên nói: “Học sinh lớp em đánh nhau, thầy Hà à, với tư cách là lớp trưởng, em đến xem sao ạ, hôm nay giáo viên chủ nhiệm của lớp em xin nghỉ.”
Lý do này nghe cũng hợp lý, thầy Hà không có lý do gì để phản bác.
Đoạn Di vội vàng chạy đến bên cạnh Thịnh Vân Trạch, lúc này mới tỏ ra tức giận một chút: “Đây là cái cậu gọi là có việc riêng phải làm à?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên gật đầu.
Đoạn Di tức đến mức hai mắt tối sầm: “Học sinh giỏi cái gì! Đánh nhau là việc cậu nên làm sao? Tớ ngu ngốc lắm hả? Hắn ta gây chuyện với tớ, tớ nhất định phải tự mình đánh trả lại chứ.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu có thể đánh tiếp, nhưng tớ cũng sẽ không tha cho hắn ta.”
Đoạn Di thầm nghĩ, đúng là học sinh ngoan.
Đánh nhau không chọn ngày lành tháng tốt, cũng không chọn địa điểm, không chọn ngày thầy Hà vắng mặt mà đánh, lại cố tình đánh nhau trước cửa lớp người ta, sợ mọi chuyện chưa đủ lớn đúng không?
Đoạn Di nắm lấy tay hắn: “Để tớ xem cậu có bị thương không?”
Thịnh Vân Trạch: “Bị trầy da rồi.”
Giọng nói của hắn có phần trầm thấp, nghe như đang tủi thân.
“Đau muốn chết.”
Đoạn Di lập tức quỳ xuống đất xin tha, cũng quên béng luôn chuyện muốn tính sổ với Thịnh Vân Trạch.
Trên lòng bàn tay quả nhiên là có chút trầy da.
Lúc này, thầy Hà đang chống nạnh mắng: “Thịnh Vân Trạch, tôi xem thường cậu rồi đấy! Hôm nay cậu uống nhầm phải rượu gì thế hả? Bình thường không gây chuyện gì, lần này thì chơi lớn luôn ha?”
Nói xong lại nhìn thấy Đoạn Di đang loay hoay ở đó với Thịnh Vân Trạch, lập tức nổi trận lôi đình: “Đoạn Di! Đó là cách cậu làm lớp trưởng sao hả? Tự học buổi tối mà không điểm danh? Cậu xem học sinh lớp cậu còn dám chạy sang tận lớp 10 đánh nhau kìa?”
Đoạn Di thản nhiên nói: “Thầy Hà à, em làm lớp trưởng chứ không phải vợ cậu ấy, học sinh lớp em đi đâu em làm sao biết được ạ.” Cậu lý sự hùng hồn: “Hơn nữa đâu phải Thịnh Vân Trạch đánh người một chiều, lực tác dụng là lực tương tác, cậu ấy đánh Từ… à, Từ Lượng*, chắc chắn cậu ta cũng đau.

Em tin tưởng Thịnh Vân Trạch đã nhận được bài học thích đáng, thầy xem, tay cậu ấy còn bị trầy da kia kìa, phải nhanh chóng băng bó mới được…”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Sẹo Rỗ đang được hai giáo viên trực nhật dìu, mặt mũi bầm dập, cổ tay còn bị gãy, lệch hẳn sang một bên.
Đoạn Di chớp chớp mắt, vô tội nói: “Vậy em đưa Thịnh Vân Trạch đi trước nhé?”
Thầy Hà: “Tất cả cùng tôi đến văn phòng giáo vụ hết!”
“Tự mình nói rõ, vì sao lại đánh nhau.” Thầy Hà vừa rót một cốc nước nóng vào cốc, vừa lạnh lùng nói.
Trong văn phòng ban giáo vụ, Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di, Từ Lượng – cũng chính là tên thật của Sẹo Rỗ, cùng với hai giáo viên trực ban đều có mặt đông đủ.
Đoạn Di đã đuổi Tưởng Vọng Thư về quản lý lớp học, tiện thể thông báo tình hình, chờ khi nào thầy Hà gọi học sinh lên thì sẽ thống nhất lời khai.

Còn gọi là gì nhỉ? À, ” Xuyên cung*”, đúng rồi.
*Thông đồng bịa đặt lời khai
Thầy Tiêu – hiệu phó trường trung học số 2 Hàng Thành đang ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, vẻ mặt âm trầm.
Từ Lượng là người lên tiếng trước: “Em phát hiện Đoạn Di sử dụng thuốc kích thích pheromone omega, định bụng tố cáo, kết quả bị cậu ta phát hiện.”
Câu nói như sấm sét giữa trời quang, thầy Hà lập tức tức giận đập mạnh cốc nước xuống bàn: “Từ Lượng! Em có biết em đang nói gì không!”
Vu oan giá hoại một học sinh trung học – một alpha chưa đủ 18 tuổi, lại còn là sử dụng thuốc kích thích pheromone omega, hậu quả gây ra không chỉ đơn giản là đuổi học, ảnh hưởng tới xã hội cũng đủ để cho Đoạn Di vào tù một thời gian rồi.
Một trong hai giáo viên trực ban là Ngô Tư Niên, giáo viên dạy Ngữ văn khối 10, là một omega trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, là thanh mai trúc mã với bác sĩ “lão Trương” Tống Bách Kiều của phòng y tế.
Anh ta kín đáo đóng cửa văn phòng giáo vụ lại.
Trước đây, Đoạn Di thường xuyên la cà ở phòng y tế ăn mì gói với lão Trương, thỉnh thoảng Ngô Tư Niên sẽ mang đồ ăn tới cho, cho nên Đoạn Di toàn gọi người ta là “chị dâu”.
Giọng nói của Ngô Tư Niên rất dịu dàng, nhưng vô cùng kiên định, anh nghiêm nghị nói: “Từ Lượng, em nói chuyện phải có chứng cứ.

Em có biết tàng trữ thuốc kích thích pheromone omega là chuyện nghiêm trọng cỡ nào không? Đoạn Di rất có thể sẽ bị đuổi học vì câu nói này của em.”
Đoạn Di chưa kịp lên tiếng thì thầy Hà đã liếc mắt nhìn, Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay cậu, ý bảo cậu tạm thời đừng nói gì cả.
Đoạn Di chưa hiểu ý của họ, chỉ chợt nhớ đến một chuyện khác, trong lòng bỗng nhiên lạnh toát.
Cậu bỗng nhiên phát hiện ra rằng, mình không có lập trường gì để phản bác lại lời nói của Sẹo Rỗ cả.
Thứ nhất, chắc chắn trên người cậu vẫn còn sót lại thành phần thuốc kích thích pheromone omega từ chiếc áo đồng phục kia.
Thứ hai, kết quả kiểm tra chỉ có thể cho thấy cậu là omega.

Điều này thì cũng không phải chuyện gì to tát.

Điều duy nhất khiến cậu mặt mày tái mét chính là: Trên người cậu có dấu hiệu đánh dấu vĩnh viễn của Thịnh Vân Trạch.
“Em không hề nói lung tung, em nói đều là sự thật.” Vì bị đá vào chân nên Sẹo Rỗ chỉ có thể ngồi trên ghế, đôi mắt toát lên vẻ oán độc: “Em biết ba của Đoạn Di là Đoạn Ký Hoài, là con ông cháu cha, thầy cô nhất định sẽ bênh vực cậu ta.

Dù sao em cũng chẳng còn gì để mất, các thầy không xử lý Đoạn Di, em sẽ tự mình đi nói cho cả trường biết.”

“Thái độ gì đây hả!” Thầy Tiêu đứng bật dậy: “Từ Lượng, em còn ra dáng học sinh nữa không?”
“Thầy Tiêu, em nói đều là sự thật, thầy là hiệu trưởng, thầy muốn bao che cho Đoạn Di thì em cũng đành chịu.

Dù sao chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay, thật giả thế nào, bác sĩ sẽ nói rõ.” Từ Lượng dừng lại một chút, nói tiếp: “Em nghĩ thầy cô nên nhanh chóng kiểm tra đi, dù sao Đoạn Di cũng là alpha, ai biết cậu ta lấy thuốc kích thích pheromone omega để làm gì, lỡ như đã có omega nào đó dính bẫy rồi thì sao.”
“Mẹ kiếp!” Đoạn Di tức giận đá Từ Lượng ngã lăn ra đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi người đều không kịp phản ứng.
Thịnh Vân Trạch nhanh tay lôi Đoạn Di lại, Đoạn Di vẫn chưa chịu bỏ qua, còn định lao vào cho Từ Lượng thêm vài đá nữa.
Lúc này Từ Lượng lại biết điều, đứng im cho Đoạn Di đánh, làm ra vẻ mình là một “bạch liên hoa” yếu đuối, bị người ta ức hiếp.
Thầy Hà gầm lên một tiếng: “Được rồi! Đều đứng im cho tôi! Đoạn Di! Em càng ngày càng không coi thầy cô ra gì phải không? Còn ra thể thống gì nữa! Dám đánh nhau ngay trong phòng giáo vụ sao? Em không biết sợ hả!”
Mắt Đoạn Di đỏ hoe: “Từ Lượng vu oan giá hoạ cho em!”
Thầy Hà bị ồn ào đến nhức đầu, “Đây không phải chuyện nhỏ.”
Bàn tay đang sờ lên cốc trà của ông có chút run rẩy, đầu đau như búa bổ.

Ông nhìn Đoạn Di, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thốt ra được câu “Đến bệnh viện kiểm tra”.
Một khi đã đến bệnh viện kiểm tra, có nghĩa là họ nghi ngờ Đoạn Di.
Trong trường hợp không có bất kỳ chứng cứ nào, với tư cách là một nhà giáo nhân dân, không nên có bất kỳ sự nghi ngờ nào đối với học sinh của mình.
Ở cái tuổi mười bảy, mười tám của các em, giáo viên là người dẫn đường, mọi hành động của giáo viên đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến học sinh.
Một quyết định sai lầm, có thể hủy hoại cả cuộc đời của một học sinh.
Một lúc sau, thầy Hà nói: “Bây giờ các em hãy về lớp hết đi, nhà trường sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để bất kỳ ai phải chịu ấm ức.”
Ông nhìn Đoạn Di: “Em ở lại.”
Thịnh Vân Trạch cũng nhìn Đoạn Di, Đoạn Di gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ không sao, cậu đi trước đi.”
“Tớ đợi cậu ở ngoài.” Thần sắc Thịnh Vân Trạch có vẻ không tốt lắm, mím chặt môi, không nói một lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Ngô Tư Niên lấy cồn và bông băng từ phòng y tế đến, gọi Thịnh Vân Trạch: “Tới đây nào, vết thương trên tay bị đinh đâm trúng à?”
Thịnh Vân Trạch: “Không phải.”
Ngô Tư Niên: “Thầy vừa đưa Từ Lượng xuống phòng y tế, bảo lão Tống kiểm tra cho cậu ấy, em ra tay cũng nặng quá, lỡ mà đánh ra chuyện gì thì sao.


Thịnh Vân Trạch không nói gì.

Ngô Tư Niên đặt cồn lên bàn, lên tiếng: “Vì Đoạn Di phải không?”
Thịnh Vân Trạch: “Là Từ Lượng dùng thuốc kích thích pheromone.”
Ngô Tư Niên cười một tiếng: “Bình thường thông minh lắm cơ mà, sao đụng chuyện liên quan đến Đoạn Di lại hấp tấp như vậy?” Vừa mở nắp chai cồn, anh ta vừa nói: “Thôi được rồi, tuổi này của các em không hấp tấp thì gọi gì là thanh xuân chứ.”
Thịnh Vân Trạch càng mím chặt môi hơn.
Ngô Tư Niên: “Yên tâm đi, thầy tin tưởng Đoạn Di, thằng bé không phải loại người sẽ lấy thuốc kích thích pheromone ra đùa cợt.”
“Em nói đi.” Trong văn phòng ban giáo vụ, thầy Hà ngồi trên ghế.
Đoạn Di thành thật kể lại: “Lần trước Từ Lượng ức hiếp một bạn nữ omega ở ngoài trường, em đã đánh cậu ta một trận, chắc cậu ta ghi hận trong lòng.

Lần này, cô bạn kia trả áo đồng phục cho em, cậu ta đã nhân cơ hội bỏ thuốc kích thích pheromone vào trong áo.”
Thầy Hà sa sầm mặt: “Ý em là, trong ngăn bàn của em vẫn còn chiếc áo đồng phục dính thuốc kích thích pheromone, bây giờ đến bệnh viện kiểm tra cũng sẽ phát hiện ra thành phần thuốc trong cơ thể em sao?”
Đoạn Di không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, lần đầu tiên cảm thấy có lỗi với thầy Hà: “…Hình như là vậy.”
Thầy Hà nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Đoạn Di, em muốn làm thầy tức chết phải không! Em muốn làm thầy tức chết rồi phải không!”
Thầy Hà im lặng đứng dậy, đứng trước cửa sổ, nhìn về phía thư viện lớn do ba của Đoạn Di quyên góp xây dựng.
Vì thư viện này, vì muốn cho học sinh trong trường có một môi trường học tập thoải mái hơn, cho nên thầy Hà đã một tay gánh vác trách nhiệm lau dọn “bãi chiến trường” cho Đoạn Di trong suốt thời gian qua.
Lúc này, ông cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, nỗi chua xót trong lòng biết trút vào đâu đây!
Không nhận ra mình đã lau dọn “bãi chiến trường” cho cậu học trò này đến tận năm lớp 12 rồi.
Ông thở dài, nghĩ đến Đoạn Di, dù sao cũng là học sinh do mình dạy dỗ, cho nên ông có chút tình cảm khác biệt với Đoạn Di.
Làm mẹ của Đoạn Di còn không phải vất vả bằng ông!
Thầy Hà cảm thấy tủi thân, quay đầu nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di đang cúi đầu nhìn giày, dáng vẻ trông có chút đáng thương.
Thầy Hà bỗng chốc mềm lòng.
Tuy rằng Đoạn Di nghịch ngợm, nhưng cũng không đến nỗi khiến ông phải đau đầu như Từ Lượng.
Từ Lượng là loại người thực sự xấu xa.

Năm lớp 10 cậu ta đã bị đâm một nhát dao trong lúc đánh nhau ngoài trường.

Lúc đó thầy Hà đã cảm thấy không nên giữ học sinh này lại nữa, quá nguy hiểm.
Không phải trường trung học số 2 không thể dạy dỗ được cậu ta, mà là tính cách của Từ Lượng có vấn đề.
Nhỡ đâu gây hại đến học sinh khác trong trường thì sao?

Ban đầu vẫn quyết định giữ cậu ta lại cũng là vì nghĩ cậu ta còn nhỏ, cũng là học sinh của mình, nếu có thể dạy dỗ được thì cứ dạy dỗ, đừng để lãng phí cả cuộc đời cậu ta.
Sự thực chứng minh: Không dạy dỗ được.
Còn gây rắc rối lớn như vậy cho ông.
“Trở về đi.” Thầy Hà phẩy tay: “Ngày mai em và Từ Lượng cùng đến phòng giáo vụ một chuyến.”
Đoạn Di “dạ” một tiếng, lê chân ra khỏi văn phòng ban giáo vụ, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang đứng đợi cậu ở góc rẽ hành lang.
Tâm trạng của Đoạn Di lập tức tốt hơn.
“Cậu đợi tớ à?” Cậu vội vàng tiến lại gần.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay cậu: “Thầy Hà nói gì với cậu vậy?”
Đoạn Di: “Không nói gì, chỉ hỏi về chuyện thuốc kích thích pheromone thôi.

Cậu yên tâm đi, trong lòng thầy Hà rõ ràng, sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
Nói xong câu này, cậu phát hiện Thịnh Vân Trạch không lên tiếng.
Điều này không giống với anh bạn trai của cậu cho lắm.

Anh bạn trai của cậu rất độc mồm độc miệng, cậu nói cái gì đối phương cũng có thể chỉ ra lỗi sai.
Đoạn Di dừng bước: “Sao thế?”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu một cái: “Xin lỗi.”
Tim Đoạn Di lỡ một nhịp, cảm thấy lời xin lỗi của Thịnh Vân Trạch có vẻ rất nghiêm trọng.

Cậu dần thu lại nụ cười: “Sao cậu lại xin lỗi tớ, cậu làm gì có lỗi với tớ? Chẳng lẽ cuối cùng cậu cũng nhận ra chiều nay mình ra tay quá nặng rồi sao? Ừ thì đúng là cậu nên xin lỗi ấy, giờ tớ đi còn đau.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
“Lúc nghiêm túc như vầy mà cậu còn không ngừng pha trò được à?” Hắn thầm nghĩ.
Bị Đoạn Di chen ngang như vậy, không khí ngột ngạt giữa hai người lập tức biến mất.
Đoạn Di nói: “Cho tớ xem vết thương của cậu xử lý chưa?”
Thịnh Vân Trạch: “Chờ một lúc nữa cậu mới xem thì chắc nó lành rồi.”
Đoạn Di ngẩng đầu lên nhìn, kéo Thịnh Vân Trạch đến một góc khuất camera giám sát, nhón chân lên, ôm lấy khuôn mặt hắn, hôn chụt một cái.
Thịnh Vân Trạch giật mình, sau đó lập tức lật ngược tình thế, càng hôn say đắm hơn.
Ở góc cầu thang vắng người qua lại, nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, hai thiếu niên vô tư trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.
“Hơi kích thích đấy.” Đoạn Di cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Kết thúc nụ hôn, Thịnh Vân Trạch dán lên môi cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu không muốn nói gì với tớ sao?”
“Nói cái gì chứ?” Đoạn Di thầm nghĩ chuyện này có gì đáng nói đâu?
Nghĩ một lúc, quyết định chơi lớn một chút.
Cậu ho khan một tiếng, diễn giọng nũng nịu: “Chồng ơi, đánh nhau ngầu quá đi, em chết mất!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di vẫn còn đang diễn rất nhiệt tình, sau đó nghiêm túc nhìn Thịnh Vân Trạch: “Chồng ơi, anh thấy màn trình diễn vừa nãy của em thế nào?”
Thịnh Vân Trạch gõ lên đầu cậu một cái, Đoạn Di kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm đầu.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Vô duyên!”
Sau đó xoay người, cả người cứng đờ bước về phía tòa nhà học tập.
Bước đi hơi lộn xộn.Sáng hôm sau, trước bảng thông báo ở khu vực ký tên đông nghịt người.
Giản Kiều vừa bước ra khỏi ký túc xá nữ, miệng ngậm một hộp sữa, nhìn thấy phía trước có nhiều người, liền kéo một nam sinh đang đứng gần đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu nam sinh được hoa khôi trường chú ý tới đến nỗi tim đập thình thịch, vội vàng trả lời: “Có người dùng bút lông viết lên bảng thông báo nói Đoạn Di lạm dụng thuốc kích thích pheromone omega…”
Sắc mặt Giản Kiều lập tức cứng đờ.
Cô nàng ném hộp sữa đi, chen vào trong đám đông.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Chen lấn đến được phía trước, quả nhiên thấy trên bảng thông báo có vài dòng chữ được viết bằng bút lông.
— Đoạn Di, dùng thuốc kích thích sướng không?
— Đoạn Di, lên giường với Mạnh Điềm sướng không?
“Rầm” một tiếng, kính bảng thông báo bị người ta đập vỡ, phát ra âm thanh chói tai.
Giản Kiều tức giận xé toàn bộ giấy viết trong bảng thông báo xuống, vò thành một đống, ném vào thùng rác, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Đoạn Di.
Học sinh vây xem nhìn thấy Giản Kiều phát hỏa, liền không dám nán lại nữa, người thì đi ăn cơm, người thì uống nước, nhưng chủ đề bàn tán đều chuyển từ phim ảnh, người nổi tiếng, bài kiểm tra sang Đoạn Di, thuốc kích thích pheromone omega và Mạnh Điềm.
Mạnh Điềm.
Đoạn Di có ấn tượng với cô bạn này.
Cậu từng giúp đỡ cô bạn, cũng chính là nữ sinh lớp 11 đã trả lại áo đồng phục cho cậu.
Cô bạn lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, thường cúi gằm mặt xuống đất, trên cánh tay thường xuất hiện những vết thương xanh tím không rõ lý do.
Như thể bị va đập, cũng giống như bị vật gì đó đập trúng.
— Mày ngủ với Mạnh Điềm sướng không hả, Đoạn Di.
Trên bảng đen viết vài dòng chữ to tướng.
Học sinh lớp 12/1 đứng đơ người ở cửa lớp, không một ai dám bước vào.
Đoạn Di đứng một mình trong lớp, quay lưng về phía bảng đen, im lặng không nói.
Thịnh Vân Trạch đá cửa bước vào, cầm giẻ lau nhanh chóng lau sạch những dòng chữ trên bảng đen.
Sau đó hắn quay lại, mặt lạnh tanh: “Tối qua ai trực nhật?”
“Tớ…” Cậu học sinh nhút nhát lầm lũi giơ tay: “Lúc về bảng đen vẫn còn sạch mà.”
Hách San San bừng tỉnh, sờ lên bệ cửa sổ.
Cửa sổ bên phía hành lang bị hỏng, cô nàng nói: “Cửa sổ này có thể mở từ bên ngoài, chắc là có người đã leo từ bên ngoài vào để viết lên đấy.”
Lúc tập trung, chìa khóa lớp học do Đoạn Di giữ, mà Đoạn Di lại hay quên trước quên sau, một chiếc chìa khóa mỗi học kỳ cậu có thể đánh rơi mười mấy lần.
Hoặc có lúc đang tập trung tự dưng Đoạn Di lại biến mất, đợi khi Đầu Bằng và mấy đứa khác về trước sẽ dùng tay cạy cửa sổ để chui vào.
Cửa sổ này bị cạy qua cạy lại nên khóa bị lỏng, sau này ai cũng có thể mở được.
“Xuống ký túc xá tớ cũng thấy rồi.” Cô bạn nấm lùn nhỏ nhỏ nói: “Cái đứa Mạnh Điềm kia cùng ký túc xá với tớ, sáng nay ở dưới lầu cô ta còn bị một đám con gái đẩy ngã ra đất, nói cô ta trơ trẽn.”
Sắc mặt Đoạn Di trở nên khó coi.
Tưởng Vọng Thư: “Ai là Mạnh Điềm thế? Sao lại ngủ với tiểu Di nhà tao rồi? “
Hách San San: “A, tớ nhớ ra rồi! Lần trước không phải cậu hỏi tớ chuyện Lê Nguyên sao? Là con bé Mạnh Điềm đó.


Không biết nó chọc giận Lê Nguyên như thế nào, bị băng nhóm cậu ta để ý đến, mấy lần tan học trước đó tớ thấy Lê Nguyên đợi cô ta ở cổng trường, cậu ta dựa người vào xe mô tô, mặc áo khoác đen quần jean đen, nổi bật lắm luôn.”
Tưởng Vọng Thư nhướng mày: “Cậu nói cái thằng Lê Nguyên ngày nào cũng phải ngầu lòi một lần mới chịu được đó hả?”
Hách San San: “Nói thì nói vậy, nhưng nhìn cậu ta ra dáng lắm luôn.”
Tưởng Vọng Thư khoác tay lên vai Đoạn Di: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, có lẽ là Sẹo Rỗ nghĩ ra để trả thù đó, đừng để bụng làm gì.”
Đoạn Di: “Ai thèm quan tâm tên khốn đó làm gì chứ, giống như thằng ngu.”
Nhưng mà vẫn tức.
Cả buổi sáng đều tức anh ách.
Lúc ăn trưa còn ăn ít hơn mọi khi hai miếng cơm!
Giản Kiều gọi điện nói, những chỗ dễ thấy trong trường Sẹo Rỗ đều viết cả.
Ngoài ra trên diễn đàn còn đăng bài nói Đoạn Di dùng thuốc kích thích pheromone omega ở khắp nơi.

Lại còn không phải là diễn đàn nội bộ của trường, mà trực tiếp đăng lên trang chủ diễn đàn giao lưu của các trường trung học phổ thông thành phố Hàng Châu luôn.
Giống như spam vậy.

Buổi sáng tất cả mọi người lướt diễn đàn nội bộ đều đang hỏi xem Đoạn Di là ai.
Dù sao diễn đàn đó còn có học sinh trường số 4, trường số 7, trường số 1, cùng với trường trung học phổ thông ngoại ngữ, trung học phổ thông phía tây, trung học phổ thông Chiết Giang …
Lộn xộn hết cả lên, tổng cộng cũng phải hơn mười trường trung học phổ thông, chắc chắn sẽ có người không biết Đoạn Di là ai.
Chuyện này lên men đến chiều hôm đó ngày càng nghiêm trọng.
Gần như tất cả mọi người trong trường đều đang bàn tán chuyện này.
Thậm chí đến cả trường số 1 của Tần Thư cũng có người bàn tán chuyện này.

Họ nói rằng có một nam sinh alpha ở trường số 2 lạm dụng thuốc kích thích pheromone cưỡng hiếp omega.

Tin đồn ngày càng xa sự thật, Tần Thư đã đặc biệt gọi điện cho Đoạn Di để hỏi han tình hình.
Đoạn Di gác điện thoại, nhìn đề bài trên giấy, vốn dĩ đã không làm được bài nào, bây giờ thậm chí còn không muốn làm nữa.
Học sinh lớp 12/1 vì Đoạn Di cho nên không ai nhắc tới chuyện này, nhưng cả lớp không còn náo nhiệt như mọi khi nữa, ai nấy đều có vẻ trầm tư.
Trong lớp không nói, nhưng chỉ cần Đoạn Di đi trên đường, đi xuống căn tin, thậm chí là đi chơi bóng rổ, cũng sẽ bị người khác lén lút dòm ngó, sau đó lại thì thầm bàn tán.
“Chậc!” Đoạn Di ném quả bóng rổ xuống đất một cái “Ầm”, cậu trực tiếp hỏi: “Nói cái gì đấy hả?”
Vài nam sinh bị dọa giật mình, nhìn về phía Đoạn Di.
Tất cả mọi người trên sân bóng rổ đều đồng loạt dừng hành động.
Đoạn Di vừa bật bóng vừa nói, trên tay đeo băng bảo vệ, từ tay trái sang tay phải.
Quả bóng rổ lên xuống nhịp nhàng, nhịp tim của vài nam sinh kia cũng theo tiếng bóng rổ mà đập thình thịch.
“Nói cho tao nghe luôn đi.” Đoạn Di nhướng mày: “Nói về chuyện thuốc kích thích hay là Mạnh Điềm đây? Muốn biết thì cứ hỏi trước mặt tao đi, còn sợ cái gì?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Đoạn Di lạnh mặt: “Không có gan hỏi thì đừng có để tao bắt được mấy người buôn chuyện sau lưng tao nữa, nếu không lần sau tao gặp một lần tao đánh một lần.”
Mấy nam sinh kia lập tức thu dọn ba lô rời khỏi sân bóng rổ.
Tưởng Vọng Thư ném quả bóng rổ vào người Đoạn Di, đánh rơi quả bóng trong tay cậu: “Còn chơi nữa không?”
“Không chơi nữa, mệt quá.” Đoạn Di ngồi xuống dưới rổ bóng rổ.
Tưởng Vọng Thư: “Thịnh Vân Trạch bị thầy Hà gọi đi rồi à? Cả buổi chiều nay không thấy tên đó đâu cả.”
Đoạn Di: “Tớ không hỏi, có lẽ có việc gì đó thôi.” Nói rồi, cậu nói tiếp: “Cậu đừng có nói cho cậu ấy biết nhé, tớ không muốn lôi cậu ấy vào cuộc.”
“Thôi đi, ồn ào như thế này làm sao mà cậu ấy không biết được?” Tưởng Vọng Thư nói: “Hay là như thế này đi, nếu không thì cậu nói với ba cậu một tiếng, bảo ông ấy giúp cậu giải quyết đi.

Dù sao tên mặt Sẹo cũng đã nói mày dựa vào quyền thế rồi, hay là chúng ta chơi lớn luôn đi!”
Đoạn Di cạn lời: “Không được, ba tớ mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đánh gãy chân tớ.”
Đoạn Di nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ, không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, mắt phải cứ giật liên tục.
Dù rằng bị người khác bàn tán cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng bị người ta vu oan, bôi nhọ danh dự như thế thực sự rất khó chịu.
Tên Sẹo Rỗ này thật đểu cáng.
Ban đầu cậu còn nghĩ để im cho chuyện này tự nó qua đi.
Cậu không làm, lòng không sợ.

Nếu Sẹo Rỗ muốn chơi bẩn, cứ để hắn ta tung hoành.
Đoạn Di không tin hắn ta làm gì được mình.
Kết quả là ngày hôm sau, Sẹo Rỗ đã im bặt.
Không phải là hắn ta bỗng nhiên ngộ ra chân lý, hối cải tội lỗi của mình.
Mà là vì bị người ta đánh một trận thừa sống thiếu chết: tay phải bị gãy, xương chày bị gãy, xương sườn bị gãy, mí mắt bị thương, hủy dung nhan nhẹ, chấn thương não nhẹ, đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Lúc nghe được tin tức này, não Đoạn Di ong ong, phản ứng đầu tiên là phủ nhận.
Sẹo Rỗ mà bị đánh thảm thế này, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ là do cậu làm.
Nhưng mà cậu không hề đánh Sẹo Rỗ mà…
Tin tức của thầy Hà đến rất nhanh, thông báo cho Đoạn Di biết: Ba mẹ Sẹo Rỗ đã đến trường.
Ý của thầy Hà chính là muốn ba của Đoạn Di nhanh chóng đến trường một chuyến.
Sẹo Rỗ vẫn chưa tỉnh, nếu hắn ta để lại di chứng gì đó, hoặc là không qua khỏi, thì chuyện này không còn đơn giản là ẩu đả trong trường học nữa.
Mà sẽ được đưa lên mức trách nhiệm hình sự.
Tác giả có lời muốn nói:
Gây chuyện một chút, để tiểu Đoạn bị lộ thân phận nào [đẩy kính]
Hoa khôi trường kích động rồi! Thừa nhận rồi! Lúc đó thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đánh Sẹo Rỗ một trận mà thôi, đứng trước tình yêu ai cũng như ai, Amen.
Cũng nhân đây, tôi biết mình nợ mọi người! Chiều hôm qua có chút việc đột xuất nên lỡ hẹn, hôm nay sẽ đăng bù! Xin lỗi mọi người!!!
·
Lão Hà: Vì ngôi trường này mà tôi đã hy sinh quá nhiều rồi [lau nước mắt già nua, lau kính lão.jpg].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận