Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy FULL


Thịnh Vân Trạch đứng dậy khỏi chỗ, tiện tay lôi luôn Đoạn Di lên.
Đoạn Di còn đang luyến tiếc nhìn mấy miếng sushi chưa kịp ăn trên bàn, vội vàng gắp cho vào miệng nhai ngấu nghiến, thề phải giải quyết sạch sẽ.
“Đợi tớ ăn thêm mấy miếng nữa!”
Thịnh Vân Trạch chẳng quan tâm, lôi cậu ra ngoài, Đoạn Di vội vã đeo ba lô lên, loạng choạng chạy theo: “Chưa ăn xong mà, cậu muốn đi đâu thế?”
“Ký túc xá.” Giọng điệu Thịnh Vân Trạch dứt khoát.
Đoạn Di bị hắn ném phịch vào phòng ký túc xá, trong lòng vẫn còn tiếc nuối miếng trứng cuộn tamagoyaki chưa kịp ăn.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên bàn Thịnh Vân Trạch có đồ ăn vặt, cậu liền ngồi xuống xé một túi ra.
Ai ngờ Thịnh Vân Trạch không cho cậu cơ hội, trực tiếp đè Đoạn Di xuống giường.
“Tớ…”
Kẹo dẻo QQ của tớ!
“Xoạt…”
Túi kẹo dẻo vị dâu từ trên không trung rơi xuống, rải đầy lên người cả hai.
“… Rơi hết rồi kìa.” Đoạn Di lầm bầm nói nốt nửa câu sau.
Người Thịnh Vân Trạch bốc hỏa: “Cậu nghĩ là cậu nói kịp thời lắm à? Sao cậu không đợi đến khi nào có cháu rồi hẵng nói?”
Đoạn Di: =口=!
“Cậu chưa cho tớ nói xong đã lôi tớ lên giường rồi! Tớ mở túi kẹo ra rồi, chẳng lẽ cứ để thế mà lãng phí sao?!” Cậu thanh minh, “Kẹo dẻo rơi trên bàn nhặt lên trong vòng ba giây thì vẫn ăn được mà! Nếu rơi trên quần áo của mình thì nhặt lên trong vòng một phút vẫn sạch sẽ!”
Thịnh Vân Trạch nhặt một viên từ cổ áo cậu, không đưa vào miệng Đoạn Di mà lại ấn lên khóe môi cậu.
Đoạn Di phải ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn, viên kẹo mềm mại ép lên môi, màu môi cậu đậm hơn so với màu kẹo dâu một chút, nhưng cũng trong suốt như vậy, càng vào trong càng trong suốt, hệt như viên kẹo dẻo.
Thịnh Vân Trạch mân mê viên kẹo, tò mò lăn qua lăn lại trên môi Đoạn Di vài lần.
Đoạn Di há miệng ngậm viên kẹo, đầu lưỡi thò ra một chút, mềm mại lại ướt át.
“Ai bảo cậu nuốt vào?” Thịnh Vân Trạch chậm rãi xoa nắn môi cậu.
Đoạn Di: “Cậu đừng sờ môi tớ nữa, tớ cắn cậu đấy!”
“Sao lại không được sờ?” Thịnh Vân Trạch rất hứng thú với cấu tạo cơ thể Đoạn Di, quyết định bắt đầu nghiên cứu từ đôi môi này.

Hai ngón tay thon dài khẽ dùng sức đã kẹp lấy một mảng ướt át.

“Liếm đi.”
Đoạn Di: =口=!
Thịnh Vân Trạch mất kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
Đoạn Di đẩy hắn ra: “Ban ngày ban mặt cậu bày đặt suất diễn nửa đêm gì thế hả?!” Giọng cậu nhỏ hơn một chút, có hơi căng thẳng.

“Này, đây là ký túc xá, người ta qua lại ầm ầm, nhỡ lát nữa có người đi vào nhìn thấy tư thế không hợp với thiếu nhi của chúng ta thì cậu thấy có được không?”
Trong miệng cậu còn ngậm ngón tay Thịnh Vân Trạch, đầu lưỡi cứ đẩy ra ngoài khiến ngón tay hắn ướt sũng.
Đoạn Di hai tay ôm lấy cánh tay Thịnh Vân Trạch đẩy ra, mặt đỏ bừng, vội vàng nuốt nước bọt.

“Cậu nhét sâu thế làm gì?!”
Thịnh Vân Trạch: “Lần trước có thể nuốt vào mà, tại sao lần này không được?”

Trong đầu Đoạn Di hiện lên một vài hình ảnh mosaic, lập tức xấu hổ: “Lần… Lần trước với lần này sao giống nhau được?!”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ…”
Nhìn thấy vẻ mặt gian tà của hắn, trong lòng Đoạn Di run lên.
Thịnh Vân Trạch: “Cậu muốn như lần trước?”
“Đừng có mà “lái xe” nữa hoa khôi!” Đoạn Di vội vàng che miệng hắn lại.

“Tim thủy tinh của tớ mà vỡ tan thì cậu chịu trách nhiệm đấy! Đừng chà đạp lên ảo tưởng đẹp đẽ của cậu bé mười bảy tuổi ngây thơ đối với hoa khôi trường nữa được không?”
Thịnh Vân Trạch trở mình đè cậu xuống.
Chiếc giường đơn cứng ngắc trong trường học phát ra tiếng “rầm” nặng nề.

Đoạn Di: “Đau chết tớ rồi! Giường cậu cứng quá…”
Giường của Đoạn Di mềm mại, được trải đến năm, sáu lớp bông, so với giường của Thịnh Vân Trạch thì đúng là một trời một vực.
Hắn véo Đoạn Di một cái: “Phía trước cứng hay phía sau cứng?”
Hai chân Đoạn Di bị ép dạng ra, một chân gác lên thành giường, chưa kịp cởi giày, không dám giẫm xuống.
“Cậu cứng cậu cứng! So với cậu thì giường cũng thành mềm!” Cậu vội nói: “Cho tớ dậy đi, tư thế này khó chịu lắm.”
Thịnh Vân Trạch không chịu buông tay, ngược lại còn đè chặt hơn, lần này thì Đoạn Di thực sự cảm nhận được hắn rất… cứng.
Sợ đến mức cậu không dám nhúc nhích.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu chằm chằm, mấy viên kẹo dẻo vị dâu lúc nãy đã lăn hết xuống đất.
Đoạn Di còn chưa kịp đau lòng, Thịnh Vân Trạch lại nảy ra ý định, kéo khóa áo đồng phục của cậu xuống.
Tốc độ cởi quần áo người yêu của nam sinh mười bảy tuổi quả thực là kỹ năng thiên phú bẩm sinh, tóm lại là lần nào cũng siêu nhanh, không cần luyện tập.

Chiếc áo khoác đồng phục của Đoạn Di bị lột đến tận cổ tay cậu mới kịp phản ứng, định kéo lên.
Kết quả Thịnh Vân Trạch đã quen đường cũ quen nẻo cởi cúc áo sơ mi của cậu ra.
Giống như cởi cúc áo lót vậy.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ.
Áo ngực của con gái được tạo thành từ hai dây vải mỏng, chất liệu mỏng manh, màu hồng nhạt dán trên ngực.
Lưng áo mỏng manh bị móc cài kim loại in hằn dấu vết đỏ ửng đầy ám muội.
Phơi trên ban công, nhỏ nhắn mong manh, phảng phất hương nước hoa nhàn nhạt lưu lại trên cơ thể.
Lúc cởi cúc áo, hắn cảm giác tay mình hơi run.
Dù sao cũng chưa từng cởi áo ngực của con gái, nhưng mà chuyện đang làm bây giờ cũng chẳng khác gì là bao.
Nhịp tim Thịnh Vân Trạch dần dần tăng tốc, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc: Đoạn Di cũng nên có một chiếc áo ngực.
Eo cậu rất thon, ngực rất mềm, giống như kẹo marshmallow vậy.
Trắng đến chói mắt, cởi áo sơ mi ra giống như bóc vỏ trứng, bên trong là thế giới bí ẩn không thuộc về thiếu niên.
Giống như một chiếc hộp được niêm phong cẩn thận, bên ngoài sặc sỡ, bên trong chứa đầy kẹo ngọt, chỉ cần bóc lớp giấy gói kẹo là có thể thưởng thức.
Áo ngực sẽ siết chặt bờ vai cậu, để lại hai vệt đỏ hằn.
Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm vào bờ vai tròn trịa trắng nõn của Đoạn Di hồi lâu, luôn cảm thấy mềm mại như vậy.
Xương quai xanh của cậu lõm xuống rất sâu, nốt ruồi đỏ nhỏ xinh đẹp động lòng người, làn da hơi ửng hồng.
Đoạn Di nắm lấy tay Thịnh Vân Trạch: “Cởi nhiều quá rồi! Lạnh…”
Thịnh Vân Trạch: “Bật điều hòa lên.”

Đoạn Di dời mắt: “Cậu muốn làm gì?”
Thịnh Vân Trạch chống người lên người cậu, cười khẽ, để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt: “Cho tớ nhìn chút.”
Ngón tay khẽ kéo cổ áo Đoạn Di, ra hiệu một chút.
Đoạn Di: =口=!
“Có gì đẹp mà nhìn… Dù sao cậu cũng có, cậu tự nhìn của cậu đi.” Cậu túm chặt lấy cổ áo không buông tay.
“Tớ không muốn.” Thịnh Vân Trạch làm nũng: “Cho tớ xem của cậu đi, tớ chỉ nhìn một chút thôi.”
Đoạn Di: “… Cậu nghĩ tớ còn tin lời nói dối của cậu nữa sao? Lần trước cậu cũng nói chỉ nhìn một chút thôi!”
Thịnh Vân Trạch thỏa hiệp, bèn thành thật một phần: “Vậy cho tớ sờ một chút.”
Đoạn Di: “… Không phải cậu nói thẳng ra là tớ sẽ đồng ý đâu nha! Cậu nói cũng vô dụng!”
Cậu trở mình muốn xuống giường, kết quả bị Thịnh Vân Trạch giữ chặt, kéo trở về.
Hoa khôi trường trên giường và dưới giường cứ như hai người khác nhau.
Lúc này hắn đang dùng đôi mắt tò mò nhìn Đoạn Di, ngây thơ vô tội, biểu cảm đáng yêu đến phạm luật: “Nhanh thôi, chỉ sờ một chút.”
Đoạn Di: “….”
Tuy rằng biết Thịnh Vân Trạch đang dùng mỹ nhân kế, nhưng hoàn toàn không chống đỡ được mà!
Tay cậu vừa buông lỏng, bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Vân Trạch đã luồn vào trong áo sơ mi.
[Thời gian chơi đùa của hotboy bắt đầu tính giờ 15 phút]
….
[Thời gian chơi đùa của hotboy kết thúc tính giờ 15 phút]
“Sao cậu lại béo thế này?”
Mục đích đã đạt được, Thịnh Vân Trạch sảng khoái tinh thần, kéo Đoạn Di nhét vào lòng mình.
“Tại sao lại béo thế này, có phải dạo này ăn nhiều quá rồi không.

Nhiều thịt thế này, trước kia rõ ràng không có, bây giờ lại chui hết ra.”
Hắn vừa dọa Đoạn Di, vừa hai tay dạo chơi trên vùng bụng cậu, thỉnh thoảng lại chạm vào vùng ngực vừa cắn, đau đến mức Đoạn Di run lên: “Béo chỗ nào mà béo?”
Sức nóng trên mặt còn chưa tan, dái tai vẫn còn đang bốc khói.
Vóc dáng Đoạn Di vẫn luôn cân đối, chỉ là có chỗ mềm mềm, thêm một chút phúng phính khiến Thịnh Vân Trạch cứ nói cậu béo.
Má nó! Cậu chính là kiểu người ăn bao nhiêu cũng không béo đấy có biết không hả!
Cùng lắm thì anh đây chỉ là mũm mĩm thôi được chưa, một chút xíu cũng không béo nhé!
Đoạn Di thầm oán trách trong lòng, sau đó gỡ tay Thịnh Vân Trạch đang làm loạn ra.

“Cậu đừng véo nữa, đau chết tớ rồi, chắc chắn là cậu cắn tớ chảy máu rồi…”
Sau đó có chút ngốc nghếch, có chút ngây thơ kéo cổ áo của mình ra, với tinh thần “trăm nghe không bằng một thấy” nhìn vào trong.
Thịnh Vân Trạch đè tay cậu lại, để quần áo dán chặt vào lồng ngực mình, không cho Đoạn Di nhìn, nhướng mày, giọng nói vừa ngang ngược vừa bá đạo: “Không được nhìn, chỉ có mình tớ được nhìn.”
Đoạn Di: “… Cậu bị dở à!”
Cậu tức giận trở mình đánh nhau với Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch nhất quyết không buông tay, hai người ngã lăn trên giường lăn qua lăn lại.
Chơi mệt rồi, Đoạn Di mới chịu nằm yên trên giường, ôm chăn của Thịnh Vân Trạch lăn mấy vòng, mái tóc bị cậu lăn đến rối bù, dừng lại, để lộ ra một đoạn bụng nhỏ trắng nõn.
Còn có dấu hôn đỏ ửng do thiếu niên ngang ngược để lại, và một vài dấu răng không thể xem nhẹ.

Đoạn Di định tìm trong gối Thịnh Vân Trạch mấy quyển truyện tranh người lớn, nhưng chẳng có gì cả.
Cậu lại thò tay vào túi áo đồng phục của Thịnh Vân Trạch lục lọi hồi lâu, chỉ mò được chiếc điện thoại.
Đoạn Di trực tiếp mở khóa bằng vân tay, hình nền đã được thay đổi, từ bức ảnh cậu ngủ ngon lành trong phòng ngủ của Thịnh Vân Trạch lần trước, thành một bức ảnh gục mặt trên bàn học.
Cậu nhàm chán lướt xem album ảnh của Thịnh Vân Trạch, không chú ý bàn tay Thịnh Vân Trạch lại đặt lên eo mình, sau đó từ eo di chuyển đến bụng, véo một cái, thấy mềm mềm, bèn thích thú xoa nắn hồi lâu.
Trong album ảnh của Thịnh Vân Trạch, ngoại trừ ảnh của cậu thì chỉ có một số hình ảnh ghi chú bài tập sai.
Chán chết đi được.
Lướt lướt lướt––
“Má ơi!”
Điện thoại đập vào mặt.
Đau đến mức sau khi kêu “má ơi” xong, Đoạn Di không nói nên lời, trực tiếp ôm mặt gập người, chỉ còn biết đau.
Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Rốt cuộc cậu còn việc gì làm tốt không?”
Đoạn Di che mặt, dịch ngón tay ra, lộ ra đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi, trên đó có một nốt ruồi nhỏ xinh xắn, trông thật câu dẫn.
Thịnh Vân Trạch kéo tay cậu: “Để tớ xem đập vào đâu nào.”
Đoạn Di chỉ chỉ môi trên, đúng là bị rách một chút da, xem ra cú đập này cũng nặng tay thật.
Cậu bĩu môi cho Thịnh Vân Trạch xem, Thịnh Vân Trạch chỉ liếc mắt một cái đã bắt bẻ: “Đã đau thành thế này rồi mà còn muốn câu dẫn tớ?”
Đoạn Di:???
“Tớ…”
Cậu còn chưa kịp phản bác, Thịnh Vân Trạch đã làm ra vẻ mặt “thôi được rồi, tớ đành chiều theo ý cậu vậy”, cắn một cái lên môi cậu, sau đó mút nhẹ, tách hai cánh môi ra, luồn chiếc lưỡi vào trong, hôn xuống một cách triền miên.
Đoạn Di há miệng, lùi về sau một chút, điều chỉnh tư thế, tránh phải ngẩng đầu lâu quá mỏi cổ.
Nụ hôn của cậu không biết cách điều hòa hơi thở, luôn nhịn đến khi kết thúc, thở cũng từng ngụm từng ngụm nhỏ, tranh thủ từng giây từng phút để hít thở không khí.
Hôn một lúc, Đoạn Di đẩy hắn ra: “Sắp đến giờ học rồi.”
“Không phải cậu lúc nào cũng đi muộn à?” Thịnh Vân Trạch đáp lại cậu.
“Cậu đừng có mà “đã tệ rồi thì kệ nó”, dù sao tớ cũng muốn sửa đổi…”
Thịnh Vân Trạch lại hôn cậu, không rời khỏi đôi môi cậu nửa bước.
Lúc nói chuyện cũng gần như ghé sát môi mà nói, từ môi đến cổ thon dài, để lại một vài dấu hôn rất rõ ràng.
Đến khi Thịnh Vân Trạch kết thúc, chuông vào lớp đã vang lên một hồi lâu.
Hắn liếm sạch dấu vết ướt át trên khóe môi Đoạn Di, lưu luyến hôn thêm một cái thật sâu, sau đó mới chịu buông ra.
“Chết rồi, tớ biết ngay hôm nay sẽ muộn học mà!” Đoạn Di che mặt, sau đó tìm gương soi, kéo cổ áo ra.

“Cậu làm lộ liễu quá, vừa vào lớp đã bị người ta phát hiện ngay.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Phát hiện thì phát hiện thôi.”
Đoạn Di: “Cậu có đồ trang điểm không, chính là cái bôi lên da sẽ trắng ra ấy, cho tớ bôi một chút.”
Thịnh Vân Trạch: “Không có, cậu muốn bôi nước miếng không?”
Đoạn Di sụp đổ, đành phải bảo vệ hình tượng nam thần thanh cao đang lung lay sắp đổ của hoa khôi: “Này! Cậu giữ hình tượng cho tử tế đi!”
Cậu lục tung ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy nửa hộp kem che khuyết điểm trong ngăn kéo của Đầu đinh.
Vừa mở nắp kem che khuyết điểm, cậu vừa bắt chước giọng điệu của thám tử Conan nói: “Tớ cá là Đầu đinh có gian tình rồi, cậu xem, không có việc gì cậu ấy lại để kem che khuyết điểm của con gái làm gì, lại còn là loại đã dùng một nửa nữa chứ, nhất định là có bạn gái rồi.

Vì hòa bình của lớp, tớ phải đi điều tra xem là bạn cùng lớp hay là bạn lớp khác, nếu là bạn lớp khác thì tớ sẽ báo cáo hết với giáo viên!”
Thịnh Vân Trạch bực bội giật lấy hộp kem che khuyết điểm: “Không được che.”
Đoạn Di: =口=!
Thịnh Vân Trạch: “Cậu cứ thế này mà đi học tự học buổi tối.”
Đoạn Di: “… Cậu đang làm khó tớ đấy.”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng: “Biết khó mới phải cố gắng.”
Cho nên lúc đến lớp, Hách San San đã dùng ánh mắt táo bón nhìn Đoạn Di.
Khăn quàng cổ của Đoạn Di quấn đến tận ba vòng.

Hách San San vỗ vai cậu: “Ba à, ba có biết vì sao một người chưa bao giờ quàng khăn trong lớp lại đột nhiên quàng một chiếc khăn dày cộp như vậy không?”
Đoạn Di ngồi xuống: “Bởi vì cửa sổ trong lớp chưa đóng kín, lạnh, đi đóng cửa sổ cho ba đi.”
Hách San San: “Không.

Là bởi vì trên cổ ba có một dấu hôn đấy.”
Đoạn Di:!
Vừa rồi sao cậu không nhìn thấy nhỉ!
Hách San San ra vẻ mặt “tớ hiểu mà”, lấy một chiếc gương đưa cho Đoạn Di soi.
Quả nhiên trên cổ có một dấu hôn mờ nhạt.
Hách San San: “Cần mượn kem che khuyết điểm CPB của tớ không?!”
Đoạn Di: “….”
“Cậu không cần phải nhấn mạnh CPB đâu!”
Hách San San ngại ngùng: “Là vì muốn cho cậu biết đây là thỏi che khuyết điểm hàng hiệu mới mua của tớ!”
Đoạn Di nhận lấy cây che khuyết điểm CPB, soi gương bắt đầu quẹt quẹt lung tung.
Thịnh Vân Trạch lại đặc biệt hứng thú với chuyện Đoạn Di dùng mỹ phẩm, bài tập không thèm làm, chống cằm thưởng thức.
Hắn cảm thấy Đoạn Di bây giờ giống như một nữ sinh cấp ba, dáng vẻ thoa kem che khuyết điểm có chút câu dẫn, nếu mà thoa thêm chút son nữa thì tốt rồi, hắn sẽ nghiêm túc ăn sạch son trên môi Đoạn Di.
Đoạn Di thoa được một lúc, Thịnh Vân Trạch đột nhiên không thèm nhìn cậu nữa, thật sự là động tác trong nháy mắt, quay người sang bên cạnh ngồi ngay ngắn làm bài tập.
Đoạn Di cười hì hì: “Sao không xem nữa? Không phải là xem rất hăng say à? Tại ai vậy hả hoa khôi? Hứ hứ, chột dạ rồi hả, không dám nhìn tớ nữa hả? Cậu cứ nhìn đi! Sao lại không dám nhìn nữa!”
Vừa khiêu khích ngông cuồng, cậu vừa quay đầu lại – sau đó nhìn thấy thầy Hà đứng bên cửa sổ với ánh mắt chết chóc qua hình ảnh phản chiếu trong gương.
“Cạch.”
Cây che khuyết điểm CPB không hề báo trước rơi xuống đất.
Đoạn Di: “….”
Thầy Hà: “….”
Thịnh Vân Trạch: Tiếp tục ngồi ngay ngắn làm bài tập, lúc thì cau mày, lúc thì diễn như chợt hiểu ra vấn đề.
Đoạn Di thầm nghĩ: Ông xã, cậu diễn sâu quá đi!!
Thầy Hà: “Trang điểm đi, sao lại không trang điểm nữa? Tiếp tục đi, trước mặt tôi đấy.”
Đoạn Di: “…………”
–– Hèn hạ! Thịnh Vân Trạch! Hèn hạ!
Đoạn Di gào thét trong lòng:
Có phúc cùng hưởng có họa thì tự giải quyết phải không?!!!
Vợ chồng vốn là chim chim liền cành, có hoạn nạn thì bay tứ tán đúng không?!!!
Cố ý đúng không, cố ý đúng không, cậu chính là cố ý trả thù tớ che dấu hôn của cậu đúng không?!!! Thấy thầy Hà cũng không nói cho tớ biết đúng không?!!!
Chia tay, cuộc tình này không thể nào tiếp tục thêm một ngày nào nữa! Ngay bây giờ, lập tức, chia tay ngay!!!
Buổi chào cờ sáng thứ Hai.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Đoạn Di đã trở về sân khấu lớn thuộc về mình!
Biểu diễn tiết mục: Đọc bản kiểm điểm dưới quốc kỳ.
Thầy Hà đứng dưới quốc kỳ, nghiến răng nghiến lợi, hận sắt không thành thép: “Tiếp theo tôi xin tuyên bố một bản cảnh cáo, em học sinh Đoạn Di lớp 12/1, tối thứ Sáu, trong giờ tự học buổi tối đã trang điểm bằng kem che khuyết điểm GDP bên cửa sổ, thậm chí còn ép buộc khiêu khích bạn nam cùng lớp, yêu cầu đối phương xem toàn bộ quá trình trang điểm của mình, thái độ tồi tệ, chứng nào tật nấy, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của nhà trường.

Sau khi thảo luận, nhà trường quyết định xử phạt em học sinh Đoạn Di lên đọc bản kiểm điểm dưới quốc kỳ!”
Thầy Hà đưa mic cho Đoạn Di: “Em còn gì muốn nói không?”
Đoạn Di thành khẩn nói: “Thầy Hà, kỳ thực là cái kem che khuyết điểm mà em dùng là CPB…”
Thầy Hà mặt không cảm xúc nhận lại mic, tiếp tục tuyên bố: “Bổ sung thêm một tội danh xem thường, sỉ nhục giáo viên! Bản kiểm điểm 5000 từ, chép phạt một lần bộ “Thần Điêu Đại Hiệp”!”
Đoạn Di: =口=!!!!
“Thầy Hà! Em sai rồi! Là GDP!! Là GDP!!!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận