Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

“Bảo sao cứ thấy quản lý Từ sao mà cưng chiều Tiểu Mễ lắm thế, thì ra là có nội tình mà.” Lam Thiếu Bằng gật đầu.

“Gã ta bồng bột lắm. Tiểu Mễ lúc mới sinh đã bị chẩn đoán là bệnh sống không lâu. Gã thấy thằng bé sắp chết nên chẳng thèm chữa trị mà bảo rằng sẽ cho anh một khoản tiền để anh lo cho nó.” Ông lại nhớ về chuyện cũ, trong lòng bi thương héo úa vô hạn. “Anh không lấy tiền của gã, anh một mực không tin Tiểu Mễ nhà anh sẽ chết. Tiểu Mễ nhà anh mạng lớn phúc lớn, không chết được đâu mà.”

Lam Thiếu Bằng cười nói: “Ông trời thương anh mà, Tiểu Mễ trưởng thành bình an.”

“Đúng vậy, có đôi lúc anh muốn buông tay, nhưng rồi lại nghĩ, chỉ cần có hi vọng thì cứ tiếp tục bám lấy.” Ông thở dài một hơi, “Khi Tiểu Mễ còn bé, anh nghe nói có một bệnh viện có thể trị được bệnh cho nó, bèn cùng A Triết ôm Tiểu Mễ đi đến đấy. Năm đó mùa đông lạnh hơn mọi lần, bọn anh ra nhà ga bắt taxi nhưng không tìm được một chiếc nào. Gió lạnh thổi vào mặt buốt như dao cắt, A Triết đi tìm taxi, anh khoác áo gió ôm Tiểu Mễ như một cục bông đứng đợi tại giao lộ. Chợt có người đi ngang qua anh, móc ra mười tệ dúi cho anh rồi bảo anh ôm thằng bé đến quán nào ăn uống chút gì cho ấm bụng đi, đừng ra đứng gió tội nghiệp đứa nhỏ. Thế éo nào anh lại biến thành ăn mày mới vãi chứ!”

Lam Thiếu Bằng cười ha hả, hắn chủ động ôm lấy vai ông, “Nếu anh là ăn mày thì cũng là tên ăn mày đẹp trai nhất đó.”

“Vậy hả?” Ông thích Lam Thiếu Bằng khen ông lắm cơ, điều này chứng tỏ hắn rất yêu thích ông ~~~~

“Bây giờ cũng tốt mà. Anh còn phiền não cái gì?” Lam Thiếu Bằng tựa vào vai ông.

“Anh sợ Từ Quân đoạt Tiểu Mễ khỏi anh. Anh có thể nhìn ra gã ấy thật lòng xót cho Tiểu Mễ. Có lẽ là gã muốn đền bù tổn thất cho Tiểu Mễ đi, nhưng anh rất lo rằng gã sẽ mang Tiểu Mễ đi mất. Anh sẽ chẳng còn lại gì ngoài hai bàn tay trắng cả.” Ông lại bắt đầu bực bội bất an, không hút thuốc lá được nên đành bứt tóc.

Lam Thiếu Bằng nắm tay ông đặt lên mặt hắn rồi dịu dàng nói: “Nào phải hai bàn tay trắng, anh còn có em, tương thân tương ái tạo thành một gia đình, không phải anh đã từng nói như vậy sao?”

Trời đất ơi, Lam Thiếu Bằng biến tướng đang tỏ tình với ông kìa. Ông cả kinh mở to mắt, dù cho Lam Thiếu Bằng chưa nói ba từ “em yêu anh”, nhưng hắn đã chịu tỏ ý rằng hắn yêu ông rồi.

“Đúng vậy, anh còn em nữa.” Ông đưa tay ôm Lam Thiếu Bằng vào lòng, an tâm nói, “Anh đã cũng nghĩ qua, nếu Tiểu Mễ muốn sống cùng cha ruột thì anh cũng không phản đối. Anh không nên ích kỷ chia rẽ cha con họ như vậy. Anh đã quyết định nuôi dưỡng Tiểu Mễ trưởng thành, trong một khắc ấy anh không mong Tiểu Mễ sẽ hồi báo anh bất kì điều gì cả. Có một loại yêu thương không cần đáp trả. Anh sẽ đợi Tiểu Mễ lựa chọn như thế nào rồi mới tính tiếp.”

Lam Thiếu Bằng mắt long lanh nhìn ông, hắn kéo mặt ông lại gần rồi chủ động hôn: “Hùng ca của em là đàn ông đích thực, đầu đội trời đạp đất.”

Ông mỉm cười, thật lòng ông không nỡ để Tiểu Mễ biết mặt cha ruột nó chút nào, nhưng lại không nỡ chia xa nó. Ông vĩnh viễn là cha của Tiểu Mễ, ông tin rằng vị thế của ông trong lòng của thằng bé là không thể thay thế.

Từ Quân đến đúng hẹn, Tiểu Mễ xách túi du lịch cùng Từ Quân cùng lên xe. Từ Quân cười vui vẻ, Tiểu Mễ cũng phấn khởi vô cùng, vẫy tay chào bọn ông.

Ông nhìn chiếc xe Từ Quân từ từ rẽ ra khỏi cổng chung cư, trong lòng có một nỗi xúc động muốn chạy theo úp chết gã.

Đậu xanh rau má, để Tiểu Mễ lại cho ông, đó là con của ông mà!

“Anh đổi ý rồi, giờ anh đuổi theo bắt Tiểu Mễ về rồi quật chết Từ Quân đây!” Ông xoay người đi tới chỗ con Bach, định lái xe cướp cậu ấm nhà mình về.

Lam Thiếu Bằng tóm ông lại, động viên: “Tiểu Mễ có phải đi luôn đâu. Anh lo lắng cái gì? Anh đừng quên, anh chính là người hùng trong lòng Tiểu Mễ đấy.”

“Thời nay tà môn nhiều vô đối, làm anh hùng phải đổ máu lại rơi lệ thân tàn mang dại, khổ quá sức khổ mà.” Ông mếu máo làm nũng với Lam Thiếu Bằng, “Lam Lam, người ta thương tâm rồi, cầu an ủi.”

“Thôi thôi, con của anh sẽ về nhà sau vài hôm nữa mà, đừng xót nữa.” Lam Thiếu Bằng vỗ vỗ lưng ông như dỗ dành con trẻ.

“Lam Lam, ngày mai thứ bảy em không đi làm đúng không?” Ông bụm mặt buồn thiu nói.

“Thứ bảy tui đi trực ban à nha.” Lam Thiếu Bằng nói.

“A, vậy ngày mai chúng ta làm đi. Nếu em thương anh thì hãy dùng thân thể xinh đẹp của em để an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh đi.”

“…” Lam Thiếu Bằng nhéo lưng ông mạnh thiệt mạnh. Yêu nhau lắm cắn nhau đau mà!

Lại nói, Từ Quân lái xe chở Tiểu Mễ về nhà mình bèn nói với nó: “Chú đính chính là máy bay sẽ xuất phát vào buổi tối, thế nên giờ con cứ ở nhà chú chơi trước, rồi tối đến mình cùng đi máy bay nhé?”

“Dạ.” Tiểu Mễ gật gật đầu, nó duỗi cổ nhìn biệt thự nhà Từ Quân, quy mô và khí thế kém hơn nhà chú Hồng Đào một chút. Đã quen nhìn cách ăn vận và tiêu xài phô trương phú quý của gia nhân nhà Hồng Đào, giờ nhìn lại nhà Từ Quân, Tiểu Mễ không có một chút cảm giác nào khi đặt chân vào ngưỡng cửa nhà giàu hết.

Bà Từ trông qua cửa sổ thấy Từ Quân lái xe tiến đến, bèn vô cùng cao hứng giục người giúp việc chuẩn bị đồ uống và đồ ăn vặt cho nhóc nhỏ, còn mình thì cười dịu dàng đẩy cửa đi ra đón cháu trai.

Ơ, vì sao bà ấy lại mỉm cười thân thiết với mình vậy kìa? Tiểu Mễ vẫn không thể nào hiểu được tại sao chú Từ với bà Từ lại đối tốt với nó như vậy. Nhưng thằng bé cũng không cảm thấy xa lạ với mà còn cảm thấy rất thân thiết với bà Từ, bèn mở miệng gọi “bà” một tiếng. Bà Từ nghe thấy liền cảm thấy mát hết cả lòng.

Bà Từ hỏi Tiểu Mễ, “Tiểu Mễ, con thấy ba con hay chú Từ tốt hơn?”

Tiểu Mễ không hề nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Đương nhiên là ba con tốt hơn rồi.”

Bà Từ nói: “Nhưng chú Từ dẫn con đi công viên Disneyland cơ mà.”

Tiểu Mễ nói: “Khi con còn bé, mỗi lần con phát bệnh thở không ra ngủ không được, ba con luôn bên cạnh vỗ về con cho đến khi con hết mới thôi. Ba con lợi hại lắm đó nha. Một mình ba con tay không tấc sắt bắt hai tên trộm, là đại anh hùng, còn có giấy chứng nhận anh hùng nữa. Ba con tuyệt nhất quả đất.”

“Giấy chứng nhận anh hùng á?” Bà Từ khó hiểu, “Làm anh hùng cũng phải có giấy chứng nhận nữa à?”

“Mẹ à, giấy chứng nhận anh hùng là giấy khen làm việc nghĩa đó.” Từ Quân giải thích.

“Như vậy à, hiểu rồi.” Bà Từ mặt mỉm cười gật đầu. Bà càng hài lòng hơn khi biết về người nhà của cháu mình.

Tiểu Mễ thấy bên ngoài có nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa bèn nói với bà Từ: “Bà ơi con đi ra ngoài chơi một lát nhen.”

“Ừ, đi đi con, nhớ về nhà sớm để còn dùng cơm nha.” Bà Từ xoa đầu Tiểu Mễ dặn dò đầy yêu thương.

“Con biết rồi, con đi đây.” Tiểu Mễ nói xong quay người chạy ra tìm bạn.

Bà Từ yêu thích Tiểu Mễ đến tậm đáy tim, bèn nói với con trai rằng: “Con này, mẹ thích Tiểu Mễ quá. Con tìm cách dỗ Tiểu Mễ qua ở nhà ta mấy ngày nhân kỳ nghỉ đông xem.”

“Được, đến lúc đó con sẽ có cách.” Từ Quân cười ha hả nói.

“Mẹ nghe nói Tôn Anh Hùng là lưu manh, không nghĩ cậu ta có thể nuôi thằng nhóc tốt như vậy, làm khó cậu ta mất rồi.” Bà Từ thở dài, “Cậu ta cũng đã vất vả nhiều rồi, thật muốn bù đắp cho cậu ta quá.”

“Hắn bướng bỉnh lắm, chúng ta nếu cho hắn tiền chắc chắn hắn sẽ không nhận đâu.” Từ Quân nghĩ rồi nói.

“Mẹ nghĩ rằng con cứ giới thiệu vài công trình cho cậu ta làm đi, xem như bù đắp cho cậu ấy. Lại nói cậu ta cũng là thân thích của chúng ta, đã là thân thích thì càng phải giúp đỡ đúng không?” Bà Từ nói.

“Cũng đúng nhỉ, đến lúc đó rồi nói sau.” Từ Quân đáp.

Thứ bảy là một ngày tốt lành, trời quang mây tạnh. Hôm nay là ngày các chủ hộ hẹn nhau đi quẩy ở công ty bất động sản. Sáng sớm, ông thức dậy sảng khoái tinh thần, Lam Thiếu Bằng bưng một ly sữa sáng cho ông. Sữa này vốn mua để Tiểu Mễ dùng bữa sáng đấy, cơ mà oắt con không ở nhà, không uống thì hết hạn mất, thế nên ông và Lam Thiếu Bằng uống luôn.

Lam Thiếu Bằng cười tủm tỉm nhìn ông uống cạn sữa, liền cầm cặp công văn nói, “Mình đi thôi, hôm nay em trực ban.”

“Ừa, để anh chở em đi.” Ông cười hì hì cùng Lam Thiếu Bằng đi xuống lầu, lên xe mô tô phiêu đến công ty.

Kỳ thật ông ghét cay ghét đắng việc Lam Thiếu Bằng phải làm tăng ca, bởi tăng ca sẽ ảnh hưởng đến hai ngày nghỉ phúc lợi của ông. Bữa nào chắc phải tìm sếp hắn nói chuyện mới được, chứ kiểu này sẽ ảnh hưởng đến vấn đề hạnh phúc của bọn ông mất thôi.

Đến công ty nhà đất, ông nhìn đồng hồ, mới tám giờ ba mươi, còn giờ hẹn nhóm chủ hộ nhóm thì đến chín giờ. Lúc này trước cửa công ty vẫn còn hiu quạnh, không có bóng ma nào lảng vảng hết.

Ông dừng mô tô. Lam Thiếu Bằng đi làm, còn ông thì ngồi im bên đường nhắn tin cho đám chủ hộ.

Màn hình điện thoại di động của ông là ảnh chụp Tiểu Mễ hồi một tuổi, nhìn cưng y như cúp bế vậy.

Lại nói, ông sẽ đem ảnh chụp Tiểu Mễ từ nhỏ đến lớn ra studio đóng thành album ảnh, bên trên cố ý đề tựa là: “Tôn Tiểu Mễ – Chân dung thiếu niên kiệt xuất vượt thời đại.” ( chắc chớt =)))))))))))))))))))))))))))

Than ôi, nước chảy đá mòn, ai rồi cũng khác, là thằng bé lớn hay vẫn là ông già rồi? Lòng ông chợt dâng lên một cảm giác tang thương khó tả.

Trong chốc lát, ông trông thấy vài người đi xe đạp đến, bọn hắn dừng xe đạp rồi đứng trước cửa công ty.

“Không phải hẹn chín giờ đến sao? Giờ có thấy mống nào đâu?”

Một người nhìn đồng hồ rồi nói: “Vẫn chưa tới chín giờ, chắc chúng ta đến sớm, đợi một tý xem sao.”

“Anh cũng là chủ hộ rao bán hồi kỳ ba hả?”

“Đúng vậy, anh mua hộ số mấy?”

“Tôi mua số 27 tầng mười.”

“Bao nhiêu mét vuông?”

“Mua hộ bình dân thôi.”

Mọi người bắt đầu ngươi một lời ta một câu bàn chuyện nhà cửa. Ông vờ ngồi nhắn tin ven đường xem chuyện vui không nói lời nào. Thời gian dần trôi qua, chủ hộ lục tục kéo đến, nhưng chỉ có hơn chục người mà thôi.

Một thím dẫn đầu một nhóm phụ nữ trung niên đến, nổi giận đùng đùng đẩy cửa công ty tiến vào bên trong. Chốc lát sau, chất giọng có chút Đông Bắc của thím ấy oang oang vang ra. Trò hay bắt đầu rồi.

Ông đứng lên định qua xem náo nhiệt, bỗng thấy trong bụng có chút khó chịu. Chợt một chiếc Santana lượn qua, cửa xe mở ra, một gã đàn ông gầy như khỉ đói vận một bộ đồ màu hồng nhạt bước ra hỏi, “Các anh chị đều là chủ hộ kỳ ba à?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều là chủ hộ kỳ ba đây.”

Gã nói: “Ồ, vậy không phải đều là những thành viên trong nhóm chat hẹn tới đây sao? Các tên có nick Tôn Hành Giả kia đâu rồi? Hắn chửi to nhất đám cơ mà, sao giờ không thấy tăm hơi đâu cả?”

“Ôi, anh hùng bàn phím ấy mà.” Một bà nói.

Ông ở một bên nghe, ông không thèm nhận ông chính là tên Tôn Hành Giả ấy đấy. Đừng hòng khích tướng ông.

Cửa vào công ty bị đẩy ra. Lam Thiếu Bằng và vài nhân viên tiếp tân đang đứng phía trước kiên nhẫn giải thích cho mấy thím trung niên. Mấy thím căn bản không chừa đường nói cho hắn mà cứ lớn tiếng ồn ào, “Đây là quyền lợi khách hàng cơ mà. Chúng tôi mua nhà theo kỳ chứ có phải mua nhà có sẵn đâu, sao vừa mua đã bị hạ giá vậy? Mấy người kinh doanh không có chút uy tín nào cả.”

“Chị à, xin chị bớt giận, giá nhà không thuộc quyền định đoạt của chúng tôi. Chị nhìn xem, không ít nhân viên trong công ty chúng tôi cũng mua nhà kỳ ba, bây giờ cũng đang hoang mang lắm. Chúng tôi cũng bị tổn thất như các anh chị thôi. Công ty cũng không có cho chúng tôi một lời giải thích nào cả, chúng tôi cũng không dám đòi công ty giải thích nữa. Vì quyền lợi của chủ hộ nên tôi cũng chỉ có thể phản ánh trường hợp của các anh chị lên cấp trên, chỉ có ban giám đốc công ty mới có thể ra quyết định thôi ạ.” Lam Thiếu Bằng mỉm cười kiên nhẫn giải thích cẩn thận, tung ra tuyệt đỉnh nói xạo, “Tôi cũng mua nhà, bị tổn thất cũng không có người bồi thường cho tôi, tôi cũng giận mà nào dám nói gì.”

Ơ hay, thế éo nào ông lại không biết Lam Thiếu Bằng mua nhà kỳ ba do công ty của hắn bán nhỉ? Ơ hay, trình nói dối không chớp mắt vô đối thật nhỉ?

“Cậu cũng đã mua nhà kỳ ba vậy thì tránh đường cho chúng tôi tìm tổng giám đốc của các cậu nói chuyện đi. Nhà bên Thông Châu hạ giá cũng đền bù mà. Đây không phải đã có tiền lệ sao? Công ty của các cậu nếu có thực lực, có danh dự thì hãy học cách làm của người ta đi. Hãy đền giá cho chúng tôi đi.” Vị thím giận đỏ mặt tía tai, “Mấy người làm chúng tôi lỗ mất mười hai vạn, nếu không phải con tôi sắp lấy vợ thì tôi mà đi mua nhà lúc giá nhà đang cao như vậy ốc à. Vì mua nhà mà tôi nợ hết sáu mươi vạn đấy. Bảo có tức không chứ!”

“Đúng vậy, chúng tôi vì mua nhà mà phải mắc nợ đây. Lợn chết không sợ nước sôi đâu. Chúng tôi muốn đền bù giá!” Tên đàn ông mặc áo hồng cũng la lên ở phía sau.

Lam Thiếu Bằng nhìn sang ông. Ông nhe răng cười cười, im lặng đứng bên bên cạnh bàn trưng bày mô hình xem náo nhiệt. Vẻ mặt Lam Thiếu Bằng như là ‘Anh đắc ý cái gì? Mau ngoan ngoãn một chút cho tôi.’

Ông mỉm cười, ông chỉ đứng xem chứ có lên tiếng đâu.

Bỏ mẹ thật! Đau bụng quá! Sao mà đau mãnh liệt thế này? Ông hỏi một nhân viên: “Toilet ở đâu vậy?”

Nhân viên thấy bộ dạng đau đớn của ông bèn bèn chỉ đường đến WC rất tận tâm. Đến khi ông đi ị xong, bên ngoài cãi lộn vẫn chưa kết thúc. Nhóm chủ hộ thì kích động, Lam Thiếu Bằng thì cười muôn hoa đua nở.. Dù nhóm chủ hộ có nói gì đi nữa, hắn vẫn chỉ trả lời một câu: “Tôi có thể giúp các anh chị phản ánh lên trên, nhưng tôi không thể hứa rằng chuyện này có thể giải quyết lập tức được. Tôi chỉ là quản lý kinh doanh ở công ty này thôi. Chính sách của công ty là do ban giám đốc quyết định, tôi không có quyền ra quyết định.”

Cãi lộn một hồi, nhóm chủ hộ giận sôi máu. Thấy có người đến mua phòng ốc, họ bèn đuổi tất cả đi hết, “Hôm nay ở đây không có bán nhà đâu!”

Một bảo vệ lặng lẽ nói với ông: “Đừng ầm ĩ ở đây nữa. Đợi thứ hai công ty tổ chức hội nghị thường kỳ rồi hãy đến.”

Ông gật đầu, cười ha hả đến nói với gã áo hồng: “Hôm nay cuối tuần, các anh được nghỉ, tổng giám đốc công ty người ta cũng nghỉ. Tôi nghe nói thứ hai họ sẽ tổ chức hội nghị thường kỳ, cho nên thứ hai lại đến xem sao.”

Nhóm chủ hộ nghe xong cũng thấy đúng, bèn kéo nhau đi về. Gã áo hồng lấy ra một cuốn sổ tay, trên đó ghi một đống số điện thoại, đều là số điện thoại của các chủ hộ kỳ ba, “Tôi có số điện thoại của các chủ hộ đây. Chúng ta trở về lần lượt gọi thông báo cho tất cả các chủ hộ, bảo họ sáng thứ hai gặp mặt ở công ty nhà đất này.”

“Anh đi photo mấy số điện thoại đi, có gì bọn tôi gọi điện phụ anh luôn.” Vài chủ hộ xung phong nhận việc.

Gã áo hồng tong teo như khỉ ốm giờ lại ưỡn ngực nói: “Đợi thứ Hai kéo đến vài trăm người xem mấy người tính sao.”

Ông vừa định bảo gã chỉ được cái vẻ cáo mượn oai hùm thì cảm thấy bụng lại đau. Không được rồi, phải ị tiếp thôi. Ông bay vèo vào nhà vệ sinh.

Đến lúc ông ra khỏi toilet, nhóm chủ hộ vẫn chưa chịu đi. Ô kê, mấy người không đi thì tôi đi, về nhà uống tí thuốc tiêu chảy cái coi. Đờ mờ có khi nào món sữa hồi sáng quá hạn rồi không? Làm ông hư mất bụng con mợ nó rồi.

Ông không kịp chào tạm biệt Lam Thiếu Bằng mà lao ngay ra khỏi công ty, phóng mô-tô như bay về nhà, đến lầu dưới khóa cổ xe xong liền chạy ngay lên lầu mở cửa, lao vào trong phòng thằng đệ tìm hai viên thuốc tiêu chảy uống ngay tắp lự với nước lọc, xong xuôi rồi mới thấy lòng bình yên.

Ông vào phòng bếp, lục lọi thùng rác tìm bao bì sữa đã uống hôm nay để xem hạn dùng. Không có quá hạn mà, sao ông lại đau bụng cơ chứ? Ông cúi đầu nhìn. Trong thùng rác, phía dưới bao bì sữa lộ ra một hũ thuốc nhỏ, trên đó viết…

Vãi luyện ~ Là thuốc xổ!!!

Lam Thiếu Bằng, mày chơi anh!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui