Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Ông không phải dạng người đa sầu đa cảm, vậy mà gần đây cứ cảm thấy mình sến súa thế nào ấy. Theo phân tích của ông, đây là vì bên cạnh ông có một kẻ có thể khiến ông bánh bèo hẳn ra, khiến ông muốn làm một người như Trần Quán Hi vậy. Nếu nói tên đó thích chụp ảnh sex với nhiều gái đẹp, vậy ông đây lại càng thích chụp ảnh sex, nhưng chỉ với một đại mỹ nhân mà thôi.

Thằng đệ với Hồng Đào đã chính thức tốt hơn, thế mà lòng ông càng thêm lo lắng. Thằng đệ nhà ông yếu thế hơn hẳn, đòi tiền không có tiền, đòi thế lực éo có thế lực, về sau Hồng Đào trở mặt bỏ rơi nó là nó không có chỗ vục mặt mà khóc luôn. Không phải ông không mong người ta hạnh phúc, chỉ là ông thật sự không thể nào đoán trước tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu A Triết hạnh phúc thì ông yên tâm rồi, còn nếu nó màn trời chiếu đất thì phải làm sao đây? Tình yêu đâu có thể đem làm cơm ăn áo mặc, cái thứ nhìn không thấy sờ không được ấy đâu thể bảo đảm hạnh phúc cả đời cho bất cứ kẻ nào được.

Ông vẫn còn muốn mua nhà cho thằng đệ, ít nhất về sau A Triết có chỗ ở, về phần nó có thể lấy vợ sinh con được hay không thì đành phó mặc cho trời rồi.

Đậu xanh rau má, thế vẹo nào ông cảm thấy cứ như mua của hồi môn cho thằng đệ vậy? Sợ đồ cưới ít cái nó bị khi dễ ~

Lấy sổ tiết kiệm ra, tính xem nếu công ty Lam Thiếu Bằng hạ giá nhà, mua một căn hộ nhỏ cũng hết bảy mươi vạn rồi. Ông chỉ còn dư năm mươi vạn gởi ngân hàng, vậy hai mươi vạn còn lại làm sao bây giờ? Đúng rồi, Trần Cẩm Bình còn thiếu nợ ông với Lão Ngũ mỗi người ba mươi vạn tiền công trình mà.

Ôi, ai nói làm thầu khoán tốt đâu, thời nay chả có công việc gì là ngon ăn cả.

Chủ nhật A Triết không có về nhà, ông sốt ruột muốn chết. Lam Thiếu Bằng nhìn ông đứng trên lửa mà thờ ơ. Ờ thì… anh thừa nhận ngày hôm qua ông có chút quá phận trên giường, nhưng không phải chỉ là làm em bất tỉnh thôi sao? Em làm anh bị tiêu chảy kia kìa, anh có so đo gì nhiều đâu mà em hờn giận hoài vậy? Em là cái đồ không có lương tâm, cũng không biết an ủi người ta một câu nữa.

Ông ai oán nhìn Lam Thiếu Bằng bưng ly nước uống, Giang Hà nhịn cười, nhìn nhìn Lam Thiếu Bằng rồi nhìn nhìn ông, sau đó cúi đầu ăn cơm.

TV chiếu một đoạn ngắn về cảnh Chu Nghệ Thông lái xe đâm chết người. Máu của người bị hắn đâm chết và kéo lê tạo thành một đường cong đỏ au. Cảnh sát Lý bắt người xấu thì được TV chiếu chính diện. Chu Nghệ Thông mang còng tay, hai tay che khuất mặt không thấy rõ biểu cảm. Đậu xanh rau má ông nghi thằng Lý Nhất Minh này tính dấn thân vô showbiz luôn hay sao ấy, diễn sâu quá chừng hà.

Lam Thiếu Bằng thấy cảnh đó thì trầm mặc. Giang Hà không biết sự tình, chỉ vào TV nói: “Loại người này là xấu nhất rồi, bắt hắn làm gì, phải trực tiếp kéo ra ngoài xử bắn luôn mới đúng.”

“Tai nạn giao thông ấy mà.” Ông hời hợt, “Có gì mới lạ đâu.”

“Ỷ nhà mình có tiền có quyền nên làm trời làm đất. Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi.” Giang Hà phẫn nộ nói. “Tại làm sao mà đi đua xe ở đường hẹp té vậy? Là hắn cố ý đấy!”

Màn hình TV chiếu cảnh ông cưỡi mô-tô chở Lam Thiếu Bằng rẽ nhanh vào hẻm, chiếc Mercedes phía sau bọn ông cũng rẽ vào…

“Chú Hai, chú lên TV kìa! Chiếc Mercedes muốn đâm chết chú đúng không vậy? Chú xem tốc độ điên cuồng kia kìa!” Giang Hà tọng một họng cơm rồi giơ đũa chỉ vào TV.

“Em làm việc đây. Ngày mai công ty sẽ họp bàn phương án mới.” Lam Thiếu Bằng không muốn xem TV, “Em mượn máy tính A Triết chút nhé.”

“Em đi đi, để anh dọn bàn cho.” Ông ăn no rồi phì phèo khói thuốc xem TV với Giang Hà.

Lam Thiếu Bằng cầm cặp công văn đi mất. Ông cười hì hì xem tivi. Chờ Lam Thiếu Bằng vào phòng A Triết đóng cửa lại làm việc, ông mới ngoắc ngoắc tay. Giang Hà đẩy chén cơm ra, chồm tới hỏi: “Gì vậy chú Hai?”

“Kể cho mày nghe, ngày hôm qua chiếc Mercedes đó muốn đâm chết chú. May mà chú nhanh nhẹn, thoát được một kiếp.” Ông nhỏ giọng nói.

“Sao chiếc Mercedes muốn đâm chú vậy?” Giang Hà hỏi ta.

“Thằng chủ xe là Chu Nghệ Thông, trước kia cặp với Lam Thiếu Bằng. Chu Nghệ Thông thay lòng đổi dạ, đi kết hôn với người khác. Chú Hai mày khi ấy phải dùng đủ mọi kế sách mới cưa được Lam Thiếu Bằng đấy. Dù gì thì Chu Nghệ Thông cũng là tình cũ của Lam Thiếu Bằng, mốt đừng có nhắc đến vụ này trước mặt chú Lam, nghe chưa?” Ông căn dặn thằng cu ngốc.

“Vậy sao tên đó muốn đâm chết hai người vậy?”

“Chú nào biết, chắc nó thấy chú đẹp trai nên ghen ăn tức ở với chú đó mà.”

“Chú đừng đùa chứ, con là con thấy hắn hận chú cướp đi chú Lam thì có ấy.” Giang Hà bĩu môi một cái, “Vấn đề là Chu Nghệ Thông sẽ không bị phán tử hình, về sau hắn ta còn có thể trả thù các chú được đấy. Phải tính sao bây giờ?” Giang Hà phiền não ôm bông băng trên đầu, “Phải diệt trừ Chu Nghệ Thông thì thiên hạ mới thái bình được.”

“Ha ha ha…” Ông cười mà không nói, cứ để cho Giang Hà sầu muộn đi, kệ mẹ nó:v

Ông gọi cho Lão Ngũ: “Lão Ngũ, ngày mai đám chủ hộ lại đi biểu tình nữa đó. Mình qua đó xem chút đi, sau đó hai anh em mình đi đòi nợ ha!”

“Được.” Lão Ngũ nghe thấy hai chữ “đòi nợ” liền vui tít thò lò.

“Giờ giá nhà đang giảm, chúng ta đòi nợ xong về mua thêm căn hộ nữa.” Ông cười nói.

“Duyệt luôn.” Lão Ngũ cười ha hả đáp.

Lão Ngũ có hiếu lắm. Gã định sẽ chăm sóc cha mẹ dưới quê mình, mua nhà cửa vẹn toàn đôi bên. Lo cho cha mẹ xong xuôi, gã ắt hẳn sẽ mua nhà cho nhóc con, ông chắc mẩm.

Sáng sớm, ông chở Lam Thiếu Bằng đến công ty nhà đất, rồi tìm một chỗ ngồi chổm hổm chờ như lần trước. Chỉ chốc lát sau, chiếc Audi của Lão Ngũ trườn tới. Gã đỗ xe trong bãi, bắt gặp ông ngồi xổm ven đường xem điện thoại ra vẻ đáng thương, thế là bèn ngồi xổm ven đường xem điện thoại ra vẻ đáng thương cùng ông.

“Hùng ca, quản lí Lam biết anh tới đây không?” Lão Ngũ đưa điếu thuốc, nhỏ giọng hỏi ông.

Châm điếu thuốc gã chuyền qua, sẵn mồi luôn điếu gã đang ngậm, ông đáp, “Biết chớ, nhưng hắn không có ngăn cản anh chú.”

“Hắn không giận anh sao?”

“Không có.” Ông đáp, “Anh hứa với hắn là chỉ xem thôi chứ không tham gia.”

“Xem như nào bây giờ?”

“Nếu có người hỏi thì chú trả lời rằng người thân chú mua nhà ở đây, nhưng hôm nay bận công tác, nên chú đến đây để ủng hộ thay người đó.” Ông dặn dò Lão Ngũ. Lão Ngũ sáng mắt gật đầu duỗi ngón cái.

Đến chín giờ, ông trông thấy đoàn người lục tục kéo đến, xe đạp có, xe máy có, ô tô có, mà đi bộ cũng có nốt. Cuối cùng hai chiếc xe buýt đến, cửa xe mở ra, từ trên kéo xuống cỡ trăm mạng. Nguyên một đám nổi giận đùng đùng chạy về phía công ty. Ông cùng Lão Ngũ đứng lên đi theo hóng hớt.

Có người hỏi ông: “Anh là gì thế?”

“Thằng em tôi mua nhà ở đây, cơ mà nay nó đang đi làm xa nên chúng tôi đại diện người nhà đến đây ủng hộ mọi người.”

“Tốt, mình không tới được thì phải bảo người nhà đến ủng hộ vậy mới tốt chứ.” Đám chủ hộ tấm tắc.

Mọi người tràn vào công ty. Đại sảnh thoắt chật ních người, cả đám bảy mồm tám mỏ chõ vào còn náo nhiệt hơn cái chợ. Nhân viên ngăn đám người muốn xông vào văn phòng lại, kéo cửa văn phòng xuống.

“Mấy người tính sao vậy? Bọn tôi vừa mua nhà xong cái mấy người hạ giá! Quân lường gạt! Bắt nạt dân đen cũng đừng thiếu đạo đức như vậy chứ!”

“Đúng đấy, bọn tôi đều cõng hơn mười vạn nợ nần trên lưng. Mấy người không xót nên đương nhiên không quan tâm rồi!”

“Mấy người nhìn tiền lãi ngân hàng xem! Mấy người giảm giá phòng, chúng tôi thua thiệt hơn mười vạn đấy! Đền đi!”

“Đúng đấy, đền bù đi!”

“Hồi bán nhà mấy người ngon ngọt bảo nhà sẽ tăng giá, lừa gạt bọn tôi! Quân bất lương!”

“Dối trá! Lường gạt! Đền tiền!”

“Nhà nước không cho bán nhà theo kỳ mà mấy người còn dám bán. Nhà cửa còn chưa bàn giao mà đã bắt đầu hạ giá! Dám lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của dân lành!”

“Mọi người đừng kích động. Chuyện này lãnh đạo của chúng tôi đã rõ và đang suy nghĩ, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thoả đáng mà.”

“Lừa ai đó? Mấy người đã có câu trả lời trước khi hạ giá phòng rồi! Nói đi, tính đền bù tổn thất cho chúng tôi như nào?” Đám chủ hộ như nước đổ lá môn. Bọn họ điên tiết tìm kiếm một câu trả lời thuyết phục.

“Gọi lãnh đạo của mấy người ra đây đi. Bọn tôi không nói chuyện với mấy người!” Cầm đầu chính là giọng của gã mặc áo hường, mọi người cũng hùa theo, “Đúng, gọi cấp trên ra đây đi!”

Ông kéo Lão Ngũ đứng coi gần đó. Trong chốc lát cửa thông hành lang mở ra, Lam Thiếu Bằng mỉm cười ấm áp đi tới, “Xin mọi người im lặng trong giây lát. Tôi là quản lý kinh doanh ở đây, trực tiếp gặp mặt các khách hàng lớn. Chuyện là thế này, đây là hoạt động kỉ niệm hai mươi năm thành lập của công ty chúng tôi dành cho khác hàng ạ.”

“Dẹp đi, kỉ niệm cái gì? Mấy người chỉ đơn giả là hạ giá nhà thôi, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết!” Một thím hét lên.

“Đúng vậy, mấy người tưởng bọn tôi ngu lắm hả!” Đám chủ hộ lao xao.

“Là như vầy, nếu các vị có cái gì không hài lòng hoặc có ý kiến hay nhu cầu gì thì liệt kê ra, tôi có thể thay mọi người báo cáo lên ban giám đốc công ty để thảo luận.” Lam Thiếu Bằng tiếp tục mỉm cười, “Mọi người tụ tập ở đây cũng sẽ không có kết quả gì, chi bằng mọi người thảo luận một chút có điều kiện với yêu cầu gì thì liệt kê danh sách ra, chọn vài người đại diện, lưu lại phương thức liên lạc để chúng tôi thuận tiện trao đổi.”

“Không có yêu cầu gì hết, chỉ muốn điều chỉnh giá với đền bù thôi!”

“Ngài xem nếu ngài mua cổ phiếu, hôm nay tăng ngày mai giảm, vậy lúc giảm chẳng lẽ ngài còn đòi công ty chứng khoán trả lại tiền cho ngài sao?” Lam Thiếu Bằng cười nói.

“Cậu nói vô lý, giá nhà với cổ phiếu căn bản là hai chuyện khác nhau. Cổ phiếu giảm tôi có thể bán đi ngay được, còn nhà cửa thì bán liền cho ai được? Bây giờ tụi tôi còn chưa có sổ đỏ trong tay nữa là!”

“Đúng rồi, sao so sánh như vậy được!” Đám chủ hộ ồn ào.

Đúng lúc này, ông thấy bên ngoài ngừng lại mấy chiếc xe con, mười tên lưu manh xuống xe đi đến từ bốn phía. Đây là tay chân bọn họ mướn đến bảo kê đấy.

Gã áo hồng thấy lưu manh đến bèn lập tức không nói lời nào lui ra đằng sau, nhỏ giọng nói: “Cho phụ nữ và bà già xông vào phòng làm việc của chúng đi, cho mấy người già đi trước, bọn hắn sẽ không dám đụng vào người già đâu.”

Nghe thấy mọi người đòi chọn chủ hộ đại diện, gã bèn lao lên nói: “Chọn cái gì? Không chọn, hôm nay phải bắt bọn hắn trả lời chúng ta cho bằng được!”

Lão Ngũ ngán ngẩm tên này, liền nói với ông: “Chúng ta đi thôi, buồn nôn quá.”

“Đừng có gấp, cứ cho là đang xem hài kịch đi.” Ông khoanh tay xem náo nhiệt.

Thật là, một lớp đã san bằng, một lớp khác lại kéo đến. Ông với Lão Ngũ đứng hút thuốc cạnh cửa ngắm đám chỉ hộ kỳ ba náo loạn ở bên đây thì bắt gặp mấy chục người mặt mày hung hăn tay cầm cục gạch đi đến trước cửa công ty. Mười tên lưu manh kia cũng trợn tròn mắt, bọn hắn không dám ra tay vì nhân số bên kia quá nhiều.

Cục gạch bay đến chỗ cửa ra vào công ty.

Xoảng!

Cửa sổ nát.

“Mẹ tụi bây, gọi cấp trên của tụi bây ra đây! Con mẹ nó ông mua nhà mở bán kỳ hai, tụi bây lén lút sửa lại cửa sổ, đổi cửa sổ lớn thành cửa sổ nhỏ! Mau sửa lại cho bọn ông!”

“Nhà bọn ông ở cả đời mà chúng bây tự tiện sửa chữa bản vẽ cải biến kết cấu nhà ở! Sửa lại mau!”

“Vụ cửa sổ căn hộ kỳ hai là như nào? Công ty mấy người trả lời cho ra hồn coi, bằng không hôm nay không yên đâu!”

Đám chủ hộ kỳ hai cầm gạch lao như điên tới chỗ sa bàn trong công ty, đẩy ngã cái bàn. Có vị đại tỷ còn cởi giày cao gót định đập Lam Thiếu Bằng. Cũng may Lam Thiếu Bằng lẫn nhanh, rút vào trong văn phòng công ty. Cửa thông lối đi lại bị khóa. Đứng trước cửa là bốn tên vạm vỡ.

Ông cũng không biết căn hộ kỳ hai bị gì nữa. Hôm nay sao mà náo nhiệt quá vậy cà?

Tiếng còi xe cảnh sát kéo đến. Bọn hắn chạy thẳng đến chỗ mười tên lưu manh, “Mấy người đến đây gây sự đúng không? Có người trong tòa nhà gọi cảnh sát đến đấy.”

“Chúng tôi đến bảo vệ chỗ này thì có!” Lưu manh nói.

Bà mẹ nó, đứa nào chơi ác ôn vậy? Ông kinh ngạc. Đã gọi lưu manh tới rồi còn gọi thêm cảnh sát tới nữa, vậy cuối cùng phải bắt ai bây giờ? Đây không phải làm khó cảnh sát sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui