Nó bây giờ thật đáng thương. Như một cánh hoa bị sóng gió cuốn bay, bây giờ đang trôi dập dờn trên con thuyền của hy vọng. Gương mặt không còn một chút huyết sắc.
Không biết chuyện gì đã làm nó kinh động đến thế?
Cuộc nói chuyện chỉ dừng lại trong vỏn vẹn trong 5 câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm nó cả kinh lên rồi. Đây đơn thuần chỉ là một cuộc gọi thông báo nhẹ nhàng. Nhưng thật sự rất đáng sợ.
“Đây có phải số của Nguyễn Thác Lữ My?
“Dạ đúng ạ. Nhưng ông là ai?”
“Là ai không quan trọng. Bây giờ tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Mẹ cô đã bị tai nạn, đang nằm ở bệnh viện Halo”
“Sao? Ông đùa đúng không? Ông đùa đúng không?”
“Không, đây là sự thật. Tạm biệt”
Tut…tut…
Giọng của người đàn ông kia vừa kết thúc thì chiếc điện thoại của nó đã tuột khỏi tay một cách hững hờ và tiếp đất một cách mạnh mẽ. Nhưng may là không có thương tổn gì quan trọng.
Nó bỗng quay về phía hắn, làm vẻ mặt hốt hoảng không thể nói nên lời. Đúng thật là nó đang hoảng sợ, sợ như thể nó sắp vuột mất một điều vô cùng quan trọng.
“Làm ơn đưa tôi đi bệnh viện Halo, xin anh.” Nó khẩn cẩu một cách đáng thương. Không lẽ ai đã bị thương đang ở đó? Suy đi tính lại thì chỉ có một người mà nó quan tâm nhất. Chỉ có mẹ nó mà thôi.
“Tại sao ông ta lại gọi của cô?” Hắn hỏi đầy ẩn ý. Một người không hề quan tâm gì đến người khác sao lại có thể gọi ột người vô danh tiểu tốt như nó làm gì. Chắc chắn đây là yêu cầu của phu nhân.
“Làm ơn đi. Lên xe tôi sẽ nói cho anh.” Nó khẩn cầu lần nữa. Chỉ mong hắn chấp nhận.
Hắn do dự một hồi thì gương mặt hờ hững đồng ý. Nãy giờ, hắn đang lựa chọn giữa lý trí và trái tim. Hai nguồn sức mạnh như đang đối kháng nhau, tranh giành sự quyết định. Hắn đang ngập ngừng vì hắn chưa từng cho người con gái nào lên xe mình, dẫu có là bạn gái đi chăng nữa. Vì hắn không muốn lại cảm thấy một mùi hỗn tạp của những đứa con gái hắn quen còn lơ lững đâu đó quanh chỗ hắn ngồi. Rất khó chịu.
Nhưng con tim hắn lại thao thao bất tuyệt, vô cùng kiên định. Hắn một mặt muốn đưa nó đến chỗ mẹ nó, để nó giảm bớt phiền muộn trong lòng. Hắn thật sự muốn làm nó an lòng, không còn phải lo lắng một cách hoảng sợ như thế nữa. Nó đã rơi nước mắt quá nhiều rồi.
“Thôi được. Để tôi ra ngoài kêu” Hắn trở lời hờ hững, hai tay đút túi quần mà than nhiên ra ngoài. Vẻ ngoài thì nhàn hạ như thể không quan tâm gì nhưng trong lòng thì cũng có một chút lo lắng.
Hắn ra trước cổng nhà, bàn tay phải lướt luớt một cách điêu luyện trong phút chốc như một dân chơi thực thụ.
Xong, hắn quay về phía nó đang run rẩy kia mà cất giọng nhẹ nhàng. “Đi thôi”
Nó cũng hoàn hồn lại, từ từ nhặt những vật dụng của mình lên và chạy nhanh theo bóng lưng cường tráng trước mặt. Trong lòng dâng trào một cỗ cảm giác vô cùng biết ơn. Nó dường như đã từng nghĩ, hắn cũng như những người con trai khác, làm ngơ trước người khác. Nhưng không ngờ lâu lâu hắn cũng có lòng như thế.
Cả hai người chạy nhanh đến chiếc xe Audi đậu trước hẻm, đang trong tư thế chuẩn bị kỹ càng. Với tốc độ như báo của nó, nó xông lên trước, mở cửa ngồi vào trong, sắc mặt hiện rõ sự hoang mang. Hai tay đâu lại với nhau, khẽ cầu nguyện. Nó thật sự rất sợ mất đi người mẹ yêu quý của mình.
Hắn đến sau, nhanh chóng đóng cửa lại và lạnh lùng ra hiệu cho người tài xế thân cận đang sẵn sàng chờ lệnh như cái máy không cảm xúc.
“Đến Halo”
“Vâng”
Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh với tốc độ khá nhanh, cố gắng vượt làn xe trước mặt. May là bây giờ là buổi tối nên cũng không có cảnh sát bắt gặp. Nó vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện. Hai bàn tay đã ướt đẫm do mồ hôi lạnh. Có thể thấy nó đang rất khổ sở.
Hắn thoáng chút lại nhìn sang nó, ngồi suy tư, cũng thầm thán phục. Nó vì mẹ mình mà không màng cầu xin hắn. Thật khiến cho người ta cảm thấy cảm động.
Cảnh vật xung quanh vẫn nhộn nhịp. Dù đã làm tối khuya nhưng đèn đường vẫn còn sáng rực. Ánh sáng vẫn còn lưu hình. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào như đi hội. Người người đi trên đường dẫu có ít hơn nhưng vẫn không thể giấu nỗi sự ồn ào. Tạo cho người ta cảm giác náo nhiệt. Thật không hổ là thành phố phồn hoa nhất nước.
Chiếc xe đang đến cổng cửa bệnh viện Halo. Đây là bệnh viện có rất nhiều y bác sĩ đại tài, luôn đứng nhất trong các hệ thống y tế toàn nước. Cơ sở vật chất rất tiên tiến, đạt được rất nhiều giải thưởng y học.
Bây giờ, trời đã quá khuya. Ánh trăng hiện rõ dần, làm nổi bật cả một vùng trời đen như mực. Thật huyền ảo. Dẫu là có ở thành phố hay nông thôn thì cảnh đẹp này cũng khiến người ta mê người.
Thế nhưng, bây giờ không phải để lo những khung cảnh thiên nhiên trước mắt. Mục đích trọng yếu chính là đi vào trong tìm mẹ nó. Người người ra vào cổng bệnh viện cũng thưa thớt dần. Ánh điện trong bệnh viện vẫn không ngừng mở với hiệu suất tối đa.
Nó vội vã đẩy cửa ra, chạy một mạch vào trong quầy tiếp tân. Hai cô tiếp tân khuôn mặt cũng khả ái nhìn nó bằng một cặp mắt đầy sát khí. Nguyên nhân chính là tên con trai bên cạnh. Một mỹ nam tuyệt sắc, ngũ quan thuần mĩ như thế sao lại đi với một cô gái vô cùng bình thường thế kia. Ghen tị quá!
“Xin hỏi, phòng 112 ở đâu ạ?” Nó nhỏ giọng, cố gắng gọt bỏ những ánh mắt quỷ hờn kia của những cô tiếp tân.
“Xin hỏi, quý khách muốn gì?” Cô thứ nhất từ trái sang không thèm quay qua để ý một miếng gì đến lời nói giọng be bé của nó, mà chỉ có đôi mắt “ngây thơ” ngước nhìn người mỹ nam bên cạnh, mong lấy được lòng. Thật là may mắn. Hôm nay mới mua cây son mới màu đỏ rực vô cùng quyến rũ. Chắc chàng trai kia sẽ nhìn chết mê chết mệt. Hí hí. Cô ta cười thầm trong bụng.
“Trả lời câu hỏi của cô ta đi” Hắn lạnh giọng ra lệnh một cách bạo ngược không thể tưởng tượng được. Đối tượng như hoá đá, lúc này mới sợ hãi bắt đầu chuyển ánh nhìn sang nó, thầm rủa. Cũng tại nó mà mình bị một màn quê thúi mặt. Đúng là tức chết đi được. Lúc này, cô gái bên cạnh cười muốn rớt cả quai hàm. Đúng là hôm nay thật may mắn.
“À.. Phòng 112 ở dưới chân cầu thang.” Cô ta ngước nhìn nó, nâng mắt khinh thường nói. Một cô gái tầm thường thế này mà cũng đòi tranh trai với cô ta. Đầu tóc thì loạn xạ, thanh âm thì khô khan, không một chút mềm mỏng, dáng người thì vừa tầm. Không biết lượng sức mình. Chỉ được cái thánh thiện chứ dung mạo cũng chỉ ở mức khả ái. Không thể hơn được hoa khôi của bệnh viện như cô ta. Thật là nhàm chán.(t/g: rồi chị chờ xem *cười cười)
“Cảm ơn” Nó cũng đáp lễ. Không nên để người ta cười chê là người có ơn mà không biết trả. Một câu bằng miệng là đủ.
Nó không thể đứng dây dưa ở đây lâu được. Bây giờ không biết mẹ sao rồi. Nó lo quá.
Nó theo lời hướng dẫn của cô nhân viên mà chạy như ma đuổi. Hắn thì cũng chạy theo, vẻ mặt thì hơi lạnh nhưng không như thường ngày. Không biết cái cảm giác hiện giờ là gì.
Lo lắng? Hắn đang lo cho nó? Một cô gái chỉ mới gặp vỏn vẹn một ngày? Nhưng cỗ cảm giác đó cứ vực trào trong lòng, không ngừng tản ra.
Trước cửa phòng bệnh, một người đàn ông trung niên, trên mình một bộ âu phục xanh đen, cà vạt thắt gọn trong áo. Hai túi quần đều chỉnh tề. Hình như là quản gia. Nó cũng cũng nhận ra người đàn ông đó chính là người đã báo cho nó sự việc.
Cũng không quan tâm mấy đến người đàn ông nọ, bây giờ tâm trí của nó đã đặt lên mẹ. Một khắc cũng không thể chậm trễ. Nhưng hiện tại, nó không thể nhận ra một thứ vô cùng quan trọng đang nằm trong tay người quản gia.
Người quản gia nọ thì vẫn giữ tư thế hiên ngang, ương ngạnh như cũ, không mảy may quan tâm đến thần thái đang hết sức hỗn loạn của nó. Chỉ là người truyền tin nên cũng chỉ làm công việc theo mức cho phép thôi. Không thể tuỳ tiện hỏi han. Nhưng đâu đó trong mắt xuất hiện tia khác thường.
“Mẹ” Nó la lên. Một dáng người nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường bệnh viện trắng xoá. Ống thở đưa hờ trên khóe mũi. Bàn tay gầy gò với chằng chịt dây truyền. Khuôn mặt trắng bệch, làn môi tím đen, như đang trải qua rất nhiều đau thương. Khắp người bó bột toàn thân, nhìn mà thấy xót cho thân thể đang hôn mê kia.
Mẹ đang đau lắm phải không? Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi.
Nó như khóc ngất khi nhìn thấy bóng dáng gầy gò của mẹ. Là nó không ngoan, không vâng lời mẹ, tại sao mẹ lại không ở nhà. Tại sao mẹ phải tìm con cơ chứ? Để mẹ phải bị tai nạn ra nông nỗi này.
Nó khóc bên bàn tay đang duy trì trạng thái bất động của bà Nhiên. Căn phòng tràn ngập mùi sát trùng hiện giờ bao trùm bởi những cảm giác bi thương.
Nãy giờ, hắn đã thấy tất cả. Chứng kiến cái gọi là sự đau đớn khi thấy mẹ mình nằm bất động trên giường bệnh. Hắn cũng đã từng như nó, trải quá cái cảm giác tột cùng đáng sợ kia. Nhưng hắn chỉ có thể bất lực nhìn nó.
Khóc xong, nó sực nhớ đến người đàn ông ngoài kia, lòng đầy cảm kích. Nếu không có người đó, không biết nó có thể gặp mẹ nó ở đâu.
Nó xoay lại nhìn góc phòng kia, chỉ con vương vấn mùi thoang thoảng. Hắn không biết đã đi từ lúc nào.
“Mẹ ơi, mẹ hãy tỉnh lại nha. Con chờ mẹ” Nó nhìn bàn tay gầy gò mình đang nắm chặt, giương ánh mắt kiên định nói. Nó phải mạnh mẽ lên, để giúp nó và giúp cả mẹ nữa.
Nó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Bây giờ chỉ còn một mảnh tĩnh lặng. Bước đến gần chỗ người đàn ông đó, nó nghe được giọng nói của hắn. Hình như là hai người họ quen biết nhau.
“Cậu chủ về nhà đi, bà chủ đợi.”
“Ông tại sao lại ở đây? Mẹ tôi sao rồi”
“Bà chủ đi trên đường thì gặp mẹ của cô Lữ My. Bà chủ nói tôi đến giúp họ. Bà ấy về rồi”
“Được. Cảm ơn”
Hắn xoay lại vừa lúc nó vừa bước ra khỏi căn phòng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn xuất hiện tia đồng cảm. Nó cũng không biết vì sao. Nó nhìn hắn, gật đầu nói rằng mình không sao, hắn có thể an tâm.
Nó rời khỏi ánh mắt của hắn. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy một tia mất mát không rõ ràng.
Nó bước đến vị trí người đàn ông đang định rời đi. Khoé mắt ươn ướt chứa đầy sự cảm kích. Còn người đàn ông thì chỉ là một mảnh lạnh lùng nhìn nó. Sau đó, như nhớ ra gì đó, ông vương tay về phía túi áo -lê, cẩn thận rút một cái hộp đã bị dính bùn. Nhưng có thể thấy rõ rằng đây là một cái rương nhỏ có những hoa văn tinh xảo, xem ra là một vật rất mắc tiền. Hình như cần mật mã nào đó để mở. Nhưng chỗ duy nhất có thể coi là chìa khoá thì chỉ là một cái lỗ nhỏ, không thể cậy được.
Nhìn cái rương trên tay người đàn ông nọ, nó thầm nghi hoặc. Không biết ông ta mang nó ra làm gì. Chẳng lẽ là của nó? Nó cũng không rõ nữa.
Tức thì, thấy động tác của ông ta vươn về phía nó, nó cũng vô thức đưa tay nhận lấy. Nó thật sự vô cùng ngạc nhiên vì nó chưa từng thấy vật này bao giờ. Sao lại đưa cho nó nhỉ?
“Đây là vật mẹ cô nói muốn trao cho cô lúc đã bị tai nạn.” Người đàn ông xung quanh chỉ là mảnh lạnh lùng kia trầm giọng nói. Vốn là người vô cùng tiếc lời với người ngoài nhưng không biết vì sao ông lại có thể nói với nó nhiều như vậy.
“Còn lá thư này nữa” Ông ta cũng thuận tay lấy một phong bì có thư đưa nó. Nhìn nét chữ nắn nót kia viết tên nó, nó nghẹn ngào. Đúng là chữ viết của mẹ đây mà.
“Tạm biệt cậu chủ” Sau khi xong nhiệm vụ của mình, ông ta thong dõng bước đi nhưng không mất đi phong thái tao nhã của người quản gia.
“Ông ơi, còn tiền viện phí?”
“Chúng tôi trả rồi”
Tiếng bước chân đều của người đàn ông nọ xa dần, nó cũng bắt đầu thấy mệt mỏi. Nó thẫn thờ bước ra ngoài cổng bệnh viện. Mọi việc xảy ra thật nhanh làm nó choáng váng. Nó cần được một mình
Hắn lúc này cũng từ từ bước ra khỏi cổng, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm. Mình thật vô dụng.