30 phút sau Tống Thiên An tắm xong ra ngoài " A\~ ..
ưmm..
Cái này..."
Sâm Đằng quay ra nhìn Tống Thiên An, ôi mẹ ơi! Cái gì đây...!Tống Thiên An mặc áo phông của Sâm Đằng hình như đã quá rộng với thân hình nhỏ bé của cậu, cổ áo đã trễ tới bên vai lộ ra hõm xương quai xanh vô cùng quyến rũ.
Bên dứoi còn không mặc quần, chiếc áo thun dài ngang tớp bắp đùi Tống Thiên An, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn vô cùng vô cùng xinh đẹp.
Sâm Đằng rụi rụi mắt, anh nhìn kĩ lại lần nữa, đúng là không nhìn lầm.
Sao Tống Thiên An lại ngon thế, nếu là con gái thì không biết Sâm Đằng anh đã làm gì rồi.
" Quần của anh, tôi mặc đều bị tụt xuống nên tôi không mặc nữa, với lại phòng anh có máy sưởi vô cùng ấm nên chắc không cần đâu!" Tống Thiên An nói , mắt liếc sang phía Sâm Đằng " A\~ anh đang chơi game hả? Tôi biết chơi trò này!" Tống Thiên An chạy tới chui luôn lên lòng Sâm Đằng ngồi rồi cầm máy điện thoại của anh " Tôi phá đảo trò này đó, xem nè!"
Tiếc là Sâm Đằng không hề xem Tống Thiên An chơi game, anh hít mùi hương cơ thể cậu, mùi đào này là sữa tắm của anh, vì nó hơi trơn nên anh chỉ sử dụng có một lần rồi dùng xà phòng, nhưng Tống Thiên An đã dùng nó, rất thơm.
Sâm Đằng nhìn đôi vai trắng hồng của Tống Thiên An, nhỏ nhắn mà đẹp tới mê người, chiếc áo không an phận mà cứ tụt xuống, trong áo lấp ló điểm hồng nhạt đẹp đẹp khiêu gợi của Tống Thiên An như muốn anh chạm lấy chúng.
Sâm Đằng lắc lắc đầu, anh không muốn có suy nghĩ bệnh hoạn này, đều là đàn ông cả.
Mở mắt ra liền mặt đối mặt với Tống Thiên An.
Đôi môi hồng hào mọng nước nhìn chỉ muốn cắn, làn da cũng mịn màng trắng nõn không một hột mụn, cũng không có một chút dia mép, toàn thân đều không có lông luôn.
Hai con mắt to tròn đen nháy đang chớp chớp nói chuyện.
" Sâm Đằng..
Sâm Đằng!"
Gọi tới hai lần Sâm Đằng mới bừng tỉnh, Tống Thiên An chỉ chỉ vào điện thoại của anh " Tôi chơi thắng rồi nè!"
Sâm Đằng bế sốc Tống Thiên An lên đặt cậu lại trên ghế ngồi " Tôi đi lấy thuốc bôi cho cậu!" Rồi lấy hộp thuốc trong tủ ra " Đưa tay đây "
Tống Thiên An giấu tay đi lắc lắc đầu " Thôi..
đau lắm"
" Còn biết sợ đau cơ à! Lúc trêu chọc người khác có biết tới cảm giác của họ không?" Sâm Đằng nói
" Không quan tâm !"
Sâm Đằng chộp lấy tay bị thương Tống Thiên An rửa vết thương.
" A\~ đau..
"
" Muốn làm bác sĩ mà sợ đau sao làm được?" Sâm Đằng tỉ mỉ lấy bông tăm chấm nhẹ lên vết thương Tống Thiên An.
" Tôi đâu có thích làm bác sĩ! Bố mẹ tôi ép!"
" Thế cậu thích làm gì?"
" Tôi muốn làm streamer , chơi game!" Tống Thiên An nói
" Ha\~ streamer đanh đá như cậu, còn không hiểu lòng người khác , người ta không đánh cậu là may!"
" Xì! Người ta còn yêu thương tôi không hết, nếu đánh chỉ có đánh cái tên mặt khỉ như anh thôi!" Tống Thiên An hếch hàm nói
Sâm Đằng nắm chặt cổ tay Tống Thiên An
" Cậu chơi xấu tôi, tôi vẫn chưa chừng trị cậu đâu đấy!" Sâm Đằng áp sát Tống Thiên An vào tường, nâng cằm cậu lên " Huống hồ, tôi làm gì, cậu cũng chẳng phản kháng được!"
Tống Thiên An bị thất thế, nuốt nước bọt cái ực đánh lảng sang chuyện khác " Đói !"
" Tự nấu !"
" Nhưng mà..."
" Không biết nấu chứ gì? "
Tống Thiên An gật đầu
" Nhiều tiền như vậy sao không tự đặt đồ bên ngoài mà ăn đi, bình thường cậu cao ngạo lắm cơ mà!" Sâm Đằng cất lại hộp thuốc vào trong tủ.
Tống Thiên An làm vẻ mặt mếu máo tội nghiệp" Tôi ..
không có tiền .."
Sâm Đằng trong bếp đã đang xào nấu, mùi thức ăn thơm nức mũi, Tống Thiếu An chạy ra xem anh nấu nướng, tài nghệ thật đỉnh, cầm chảo xoay xoay đảo đảo mấy vòng là ra ngay món thịt bò xào tỏi thức lừng.
Sầm Đằng đổ đĩa thịt bò xào tỏi để ra một bên, tay lại đổ thêm một chút dầu ăn tiếp tục làm món khác.
" Wow! Ở nhà tôi cũng hay được ăn thịt bò, nhưng sao thịt bò này khác ghê!" Tống Thiên An chỉ chỉ
" Thịt bò này sao định nổi với bò bít tết và bò kô bê của cậu ấm nhà giàu hay ăn được !"
" Hừ! Anh thử giàu có xem anh có hay ăn những món đó không? Có những người mãi mãi chẳng bao giờ được ăn !"
" Vậy thì cậu cũng sẽ không bao giờ được ăn những món bình dị như thế này đâu!" Sâm Đằng nói
" Xì! Ai thèm !" Tống Thiên An giận dỗi bỏ ra ghế ngồi chơi điện thoại.
Những món ăn cuối cùng cũng được Sâm Đằng nấu nướng xong, anh từng món từng món đặt lên bàn, hương thơm bay phảng phớt tới mũi Tống Thiên An, cậu dù đói vẫn cứ nhịn không để ý đến.
" Wow..
thơm thật " Sâm Đằng cố ý nói to , cầm miếng thịt gà sốt mật ong đưa lên miệng " Ôi mẹ ơi! Sao lại ngon thế này! Ưm..
ngon quá!!" Còn cố tình nhai để tiếng thật to trêu chọc cậu.
Bụng Tống Thiên An liên tục đánh trống sôi sùng sục, miệng cũng mím môi cắn chặt răng.
Sâm Đằng thấy từ ngữ khi nãy anh nói có hơi quá, thật ra cũng không muốn châm chọc nhưng thi thoảng nói chuyện với tên nhóc ương bướng này làm anh lại muốn tức lên mà nói vài câu không vừa ý.
" Còn không mau qua đây ăn!"
" Xì , không thèm, ai vừa nói tôi không bao giờ ăn được những món đó!"
Sâm Đằng đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, anh bế sốc cậu lên, đánh vào mông mấy cái
" Ở với tôi, thì nên học thái độ ngoan ngoãn nghe lời đi!"
" A\~ A\~ Tôi ăn tôi ăn !" Tông Thiên An đặt xuống ghế, mâm cơm quá trời nhiều món lạ mắt, thật ra thì ở nhà.
Cậu cũng thi thoảng xem mukbang, những món như khoai tây hay gà quá nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khoẻ nên cậu ít khi được ăn, thèm cũng không được, thực đơn chỉ chất dinh dưỡng chán phèo cậu ngán tới tận cổ.
Tông Thiên An cầm ngay miếng đùi gà mật ong, cắn một miếng ngon tới rùng mình, rồi lấy vài miếng khoai tây chấm ngập sốt bỏ vào miệng.
Bị đồ ăn làm cho mê hoặc, Tống Thiên An miệng ăn không ngừng, một chút lại dừng lại cười tới híp mắt.
" Ở nhà cậu không được ăn những món này sao?" Sâm Đằng nhìn biểu cảm ăn uống vô cùng hạnh phúc của Tống Thiên An có chút buồn cười.
Tống Thiên An lắc đầu " Đều phải ăn đồ dinh dưỡng theo thực đơn, ít được ăn thịt lắm "
Ăn uống căng bụng, Tống Thiên An ợ một cái, ngồi xoa xoa bụng " Thích thật!"
" Tôi nấu ăn rồi! Cậu rửa bát đi!"
" Hả? Rửa bát á ?" TỐNG Thiên An gãi đầu, từ bé tới bây giờ còn chưa rửa bát một lần nào, sao mà biết rửa.
" Ra đây, tôi dạy cậu!"