" Ồ! Cơn gió nào đã khiến ngài tới đây vậy? Ngài Thiếu Uý " Tào Kinh đứng dậy kính cẩn.
( chức của Cao Uý - Thiếu Uý trong quân đội Trung Hoa Dân Quốc)
Cao Uý ung dung ngồi trên ghế " Chỉ là muốn tới xem Tào Kinh trong truyền thuyết được nhiều người nhắc đến là như thế nào!"
" Tôi chỉ là người bình thường, cũng không có nổi tiếng gì! Ngài quá khen!" Tào Kinh cũng ngồi xuống ghế nói " Hôm nay ngài tới đây chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
" Từ trước tới giờ tôi không phải người vòng vo! Vào thẳng vấn đề luôn ! Người của anh đang có động chạm tới người của tôi rồi đấy!"
" Ồ? Có chuyện này sao? Thật ngại quá! Ngài có thể cho tôi biết là ai không?"
" Bá Long! Chắc hẳn anh cũng đã biết việc hãm hại người khác là tội gì rồi nhỉ? Người của tôi là một bác sĩ đang ở trong tù vì bị vu oan gây tới cái chết người.."
" Chắc là..
ngài đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi! Sao có thể không có bằng chứng mà tới đây buộc tội người khác vậy chứ? Buộc tội người khác cũng phạm pháp đấy, ngài thiếu uý à..
Ngài xem có phải không?"
" Tiếc thật đấy! " Cao Uý thở dài " Vậy là có người coi rẻ mạng sống của mình rồi..." Cao Uý đứng dậy " Tôi cũng muốn làm người tốt lắm, nhưng chắc là không thể rồi.." rồi đạp cửa ra ngoài.
Bên trong phòng, Tào Kinh tay nắm chặt lại, răng cũng nghiến lên xuống tạo tiếng ken két " Dám uy hiếp Tào Kinh này! Mày chết chắc!"
-------------------------------
" Baba..
con không muốn ..
hức hức.." Đô Đô ôm lấy Cao Uý khóc lóc.
" Con ngoan! Xong nhiệm vụ baba sẽ đón con được chứ?" Cao Uý liếc mắt.
Quản gia cùng đám vệ sĩ thi nhau bảo vệ cậu chủ nhỏ rời đi.
Ít nhất nơi đó cũng an toàn hơn chỗ này, sẽ có vệ sĩ bảo vệ 24/24 giờ không một kẻ đột nhập.
Cao Uý biết, trong vụ này, có lẽ nên phòng thử từ sớm với những người thân , rất dễ sẽ có trò đánh lén.
Giờ đây trong nhà tuy có an ninh bảo vệ, khá an toàn nhưng vẫn nên phòng vệ, và cảnh giác cao.
" Tôi xin lỗi đã liên luỵ tới anh.." Bạch Hồ ủ rũ đứng cúi gằm mặt xuống.
Cao Uý ôm chặt lấy cậu an ủi " Em không cần xin lỗi, tôi sẽ cố gắng giúp em, bảo vệ em!"
Được Cao Uý ôm trong lòng, Bạch Hồ cảm thấy an ủi, an toàn, mọi muộn phiền đều trong phút chốc tán biến hết.
Thật tốt!
" Vẫn ăn ngủ đầy đủ?"
Bạch Hồ do dự rồi gật đầu, cậu phải ăn và phải ngủ để bản thân được khoẻ mạnh, suy nghĩ nhiều kế hoạch đón ba về nhà.
---------------------------
" Phạm nhân 324, ra ngoài người nhà gặp!"
Bạch Hồ ngồi ở trong phòng, cả người run lên, không phải lúc nào cũng có thể tới thăm ba được, khi vào cũng phải nhờ Cao Uý mới có thể vào được dễ dàng.
" Ba?" Bạch Hồ kinh ngạc, chỉ có vài ngày ở trong nhà lao, chưa xét xử vậy mà khuôn mặt ba Bạch Hồ đều bị bầm dập tím tái dấu hiệu có người đánh đập, cả bàn tay cũng bị đánh tới xưng tím.
" Ba! Ba..
ai đánh ba ra nông nỗi này..
"
Ba Bạch Hồ chỉ lắc đầu " Không sao! Con ở ngoài có sống tốt không? Tiếc là..
ta không thể thấy được cảnh Tiểu Hồ lấy vợ? Đẻ con, và làm bác sĩ.."
" Ba..
ba đừng nói thế? Ba oan mà..
con nhất định sẽ cứu ba ra ngoài..
ba à..
hức.." Bạch Hồ khóc nấc lên " Con biết ba nghĩ con không giải quyết được..
nên con đã nhờ một người bạn, chức danh cao lắm Thiếu Uý đó ba, anh ấy hứa sẽ giúp ba giải oan tội lỗi này.."
" Thật sao?"
" Vâng! Chỉ cần ba khoẻ mạnh, cố gắng ăn cơm, con sẽ giúp ba ra ngoài , giải oan tội cho ba , được không? Ba..."
Ba Bạch Hồ gật đầu, ông mỉm cười hiền hậu tạm biệt cậu rồi bị cảnh sát đưa vào trong cửa.