** Cốc cốc **
Bạch Hồ mở cửa, đã thấy Đô Đô đứng bên ngoài " Anh Bạch Hồ, anh không khoẻ ạ?"
" Ừm! Anh không sao!"
" Papa bảo anh Bạch Hồ đã chăm sóc cho papa khoảng thời gian khi papa ốm, nên papa muốn anh Bạch Hồ phải ăn thật nhiều để luôn khoẻ mạnh!"
Bạch Hồ phì cười xoa đầu Đô Đô " Ừm! Anh cảm ơn nhé! Sao Đô Đô vẫn chưa ngủ nè?"
" Đô Đô muốn ngủ cùng anh Bạch hồ!" Đô Đô cười hì hì vừa định bước vào phòng Bạch Hồ liền bị Quỳnh Dao lôi ra.
" Con sao lại ở đây? Mẹ tìm con nãy giờ! Vào phòng mẹ kể chuyện cho con nghe? Được không?" Quỳnh Dao ôm lấy Đô Đô.
Đứa nhỏ dãy lên " Không muốn! Không muốn!"
" Chắc là đứa nhỏ không quen, để ...!á.."
Bạch Hồ đang định bế Đô Đô liền bị Quỳnh Dao đẩy mạnh ngã xuống sàn.
" Đừng có ý định cướp con trai tôi! Đồ người hầu đáng ghét!" Quỳnh Dao bế Đô Đô đang dãy dụa hênh hoang vào phòng khoá chặt cửa lại.
Bạch Hồ thật không hiểu nổi.
Người phụ nữ này là kiểu người gì đây? Thật chả hiểu nổi!
Hôm sau, khi Bạch Hồ đang nấu đồ ăn sáng , Quỳnh Dao xuất hiện nhìn cậu với thái độ vô cùng đáng ghét.
Thậm chí còn liên tục sai bảo như chủ tớ.
" Nhìn gì mà nhìn! Còn không mau nấu ăn đi! Đói chết đi được!" Quỳnh Dao lườm nguýt rồi ngồi xuống ghế.
" Tôi nấu xong hết rồi! Nhưng không có phần của cô!" Lần này Bạch Hồ cũng sẽ không để yên, dám ức hiếp cậu.
Xem có cho nhịn đói không!
" Đường đường là người hầu! Vậy mà dám cả gan lên mặt ? Cậu có muốn tôi đuổi việc cậu không?" Quỳnh Dao nhếch mày khinh miệt.
" Có giỏi thì cô đuổi đi! Tôi không phải người hầu, muốn ăn thì tự lăn vào bếp!" Bạch Hồ nói
" Hừ! " Quỳnh Dao không cãi được gì, nhìn thấy Cao Uý đang từ cầu thang bước xuống, cô liền dậm chân chạy ra khoác lấy tay Cao Uý ăn vạ " Uý...!Cậu ấy không nấu ăn cho em...hức..
em đói ..."
Bạch Hồ nhìn cặp vú to liên tục áp vào ngực Cáo Uý, tay khoác chặt lấy tay anh.
Vẻ mặt vô cùng giả nai khiến cậu phát ớn.
Nhưng lại làm cậu cảm thấy khó chịu.
Vị trí đó là của cậu.
Cao Uý là của cậu.
Ai cho cô ấy dám động ?
" Bạch Hồ, cậu nấu thêm 1 xuất cho Quỳnh Giao đi " Cao Uý ngồi xuống ghế nói
" Không muốn !" Bạch Hồ nói
" Tôi biết có lẽ cậu là bảo mẫu của Đô Đô cũng lâu, nhưng cậu nên nhớ cậu chỉ là bảo mẫu, khi chủ sai gì! Cậu phải làm theo.
Đấy là chỉ định! Cậu không có quyền chống đối! "
Cao Uý rõng rạc nói từng câu từng chữ.
" Nếu tôi muốn phản đối?" Bạch Hồ cũng nhìn thẳng vào ánh mắt Cao Uý nói không hề kiêng dè sợ hãi.
" Tôi sẽ đuổi việc cậu!"
" Đừng..
papa.." Đô Đô ôm chặt lấy Bạch Hồ " Papa đừng đuổi anh Bạch Hồ...!anh Bạch Hồ là của con...!papa quá đáng hức.." Đô Đô khóc um lên.
Quỳnh Dao chạy lại định ôm lấy Đô Đô liền bị đẩy ra " Đồ phù thuỷ, gì mà thiên thần..
cô không phải mẹ cháu...!cô là phù thuỷ ...!hức.." Đô Đô ngồi phệt dưới đất khóc to hơn.
Bạch Hồ cuối cùng cũng bế Đô Đô lên " Đừng khóc..
đừng khóc..
anh sẽ ở bên Đô Đô!"
" Anh..
Bạch Hồ hứa không bỏ Đô Đô mà..
oa oa....!Đô Đô chỉ muốn anh Bạch Hồ thôi..." Đô Đô ôm chặt lấy Bạch Hồ.
" Ngoan ! Nín nào! Anh thương!" Bạch Hồ nhẹ nhàng vỗ lưng Đô Đô" Nín ăn sáng còn đi học, nghe không?"
Dỗ dành mãi Đô Đô mới nín được một chút, Quỳnh Dao vì không lấy được lòng con trai mình mà hậm hực bỏ lên phòng.
Sau khi Đô Đô đi học, Cao Uý gọi Bạch Hồ gặp riêng nói chuyện.
" Cậu nói đi! Cậu muốn gì?" Cao Uý nói
Bạch Hồ cười lạnh " Tôi chẳng muốn gì cả!"
" Vậy thì sao lại chống lại lệnh tôi? Quỳnh Dao là mẹ của Đô Đô, ít nhất cậu cũng phải tôn trọng cô ấy chứ!"
" Quỳnh Dao! Quỳnh Dao ! Suốt ngày Quỳnh Dao !" Bạch Hồ tức giận hét lên, trong lòng cậu từ lâu đã ấm ức bực dọc trong lòng rồi, ai mà không ghen cho được khi người yêu cứ ở cạnh vợ cũ rồi suốt ngày nhắc tên vợ cũ cộng cả việc đứng về phía vợ cũ không phải về phía mình?
" Anh chọn đi! Một là Quỳnh Dao , Hai là tôi ! Nếu anh chọn Quỳnh Dao, tôi sẽ rời khỏi đây! Còn nếu anh chọn tôi...!" Bạch Hồ ngừng lại rồi nói tiếp " Thì đừng đứng về phía cô ấy nữa! Tôi..
không thích!"
Cao Uý nhíu mày không hiểu Bạch Hồ đang nói gì " Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Cậu đang ở trước mặt chủ nhân của mình, người trả lương cho cậu! Dám nói lời này?"
" Tại sao không? Tôi chịu hết nổi rồi ! Tôi không muốn tiếp tục ở cái nhà này nữa! Mấy đồng lương của anh! Tôi không thèm !" Bạch Hồ quát lên .
Lần đầu bị người dưới chướng lên mặt hống hách, Cao Uý tức giận.
Đầu như muốn nổ tung.
" A!" Cao Uý đau đầu, ngã quỵ xuống sàn.
" Uý?" Bạch Hồ ở cửa đang định đi ra, thấy anh nằm dưới sàn nhanh chóng đỡ lấy Cao Uý" Anh làm sao vậy?"
" A~ đau đầu quá.." Cao Uý đầu đau như búa bổ, trong đầu anh hàng loạt hình ảnh Bạch Hồ xuất hiện , đủ mọi nơi, mọi hoàn cảnh.