Tư Lam tỉnh dậy, thấy cảnh vật xung quanh đều xa lạ, trên tay còn đang truyền nước.
Cậu có chút hoảng hốt giật dây truyền nước xuống giường thì bị ngã bịch.
Tứ Bình bên ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy vào phòng, thấy Tư Lam nằm sõng dưới đất.
Anh vội đỡ cậu nằm lên giường.
" Đây là đâu?" Tư Lam hỏi
" Nhà tôi! Tạm thời cậu và đám trẻ cứ ở đây!"
" Không cần!" Tư Lam muốn rời đi, cậu trên đời này không muốn nợ ai, cũng không cần ai giúp đỡ cậu.
Bởi bất kể ai giúp đỡ cậu, y như rằng trong lòng họ đã tính kế sẵn, chẳng một ai đi giúp một kẻ nghèo nàn cả!
Cũng chẳng ai chịu dang tay giúp đỡ một người không có lợi cho mình.
Tứ Bình bực dọc, nắm lấy cổ tay cậu " Cậu thử rời đi xem?"
Tư Lam ương ngạnh, cậu bò xuống giường, lết chân đau ra tới ngoài cửa.
Vừa túm được cửa dựa vào thì lại bị Tứ Bình bế lên đặt xuống giường.
Anh rút ra còng số 8, còng lại một tay cậu với thành giường.
" Anh làm cái gì vậy?" Tư Lam nói
" Ngoan ngoãn mà nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi ! Trong thời gian này, tôi đang xem xét thái độ của cậu! Nếu cậu không chịu hợp tác, tôi sẽ đưa cậu lên trụ sở !"
" Tháo khoá ra !" Tư Lam ray ray chiếc còng, liếc mắt lườm chằm chằm Tứ Bình " Anh cũng chẳng khác gì lũ người kia ! Nên đừng tỏ vẻ bản thân thánh thiện mà tự cao tự đại !"
Tứ Bình chẳng nói gì , thẳng bước ra cửa.
Tư Lam tức điên người, hét lớn " Này! Tôi đang nói anh đấy! Này ! Anh đi đâu đấy??? Thả tôi ra! Này!"
Tiếng đóng cửa cái ** Rầm **
Tư Lam trong lòng bực tức chửi rủa " Thằng cha khốn khiếp !"
Tối đến, vì nhà chứa nhiều trẻ em nên cậu đã mua nhiều thức ăn hơn và nấu ăn trong phòng bếp.
Tuy tài nấu ăn của cậu không quá xuất sắc như Bạch Hồ như nói chung cũng tạm ổn.
Đám trẻ cũng rất ngoan ngoãn, chỉ có tò mò đi loanh quanh nhà cậu chỉ vật này là gì, cái này lạ gì.
Không nghịch cũng không phá phách đồ.
Nếu như là những đứa cháu có có tới nhà anh chơi, chắc chắn nhà anh sẽ bị phá tới tanh bành rồi.
Đứa thì đu rèm cửa, đứa thì xịt nước hoa rồi làm đổ hết ra sàn, đứa thì chạy loanh quanh kêu gào ầm ĩ.
Nhưng những đứa trẻ này hoàn toàn khác, chúng rất hiểu chuyện và không ồn ào.
Tứ Bình nấu ăn xong đặt đồ lên bàn, vì nấu khá nhiều món ăn nên khoảng 7 giờ 30 phút anh mới xong.
" Nào, các em qua đây ngồi ăn đi!" Tứ Bình gọi đám trẻ lại.
" Chúng em ..
được ăn sao?" Một đứa nhỏ hỏi
" Chúng em ..
không có tiền đâu ạ .."
Tứ Bình cười nói " Anh không lấy tiền của các em, các em ngồi ghế ăn đi!"
" Thôi anh ăn rồi còn thừa để lại cho bọn em cũng được!" Một đứa nhỏ nói
" Vâng! Tụi em không được sạch sẽ, ăn ở dưới đất cũng được ạ!"
Nghe những câu nói đó anh không khỏi đau lòng.
Thật tội nghiệp.
Là ai đã khiến những đứa trẻ đáng lẽ ra tuổi thơ còn non nớt ngây thơ giờ lại thành thế này? Cái gì là không sạch sẽ? Cái gì mà thức ăn thừa? Những đứa trẻ này đã sống như thế nào?
Tứ Bình tới bên đám trẻ, anh nhẹ nhàng đẩy tới bên bàn mâm cơm " Các em ngồi xuống đi ! Các em ăn thoải mái, từ nay về sau các em không được nói từ " không sạch sẽ" hay sẽ ăn thức ăn thừa thãi được chứ?"
Cả đám gật đầu vào bàn ngồi ăn như hổ đói, đứa nào cũng cặm cụi chăm chú ăn uống.
Không ngờ rằng, một mình Tư Lam cũng có thể nuôi được những đám trẻ như thế này.
Đúng là cũng khó khăn.
" Ở đây em nào lớn tuổi nhất nhỉ?" Tứ Bình hỏi.
Một đứa trẻ đang cặm cụi ăn dơ tay , miệng vẫn nhai nhoàm nhoàm thức ăn " Em..
10 tuổi ạ!"
Mới có 10 tuổi thôi sao? 10 tuổi? Ở cái tuổi này đáng lẽ ra được đi học hành, được chơi đùa thoả thích vậy mà lại phải mưu sinh, lại là những đứa nhỏ hiểu chuyện chẳng khác nào người lớn.
Ai sẽ trả cho các em tuổi thơ đây?
Tứ Bình thở dài, anh vào trong phòng.
Vừa mở cửa liền không thấy Tư Lam đâu? Rõ ràng anh đã khoá còng tay lại rồi cơ mà? Mới vậy đã chạy trốn được? Khỉ thật!