'' cộc , cộc ''
Đó là tiếng Tae Hee gõ cửa phòng Hae Won...
-ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI.
Hae Won hét lên 1 cách bực bộ.
' CỘC CỘC ''
Tae Hee càng gõ mạnh hơn.
'' RẦM ''
Hae Won giật mạnh cửa và quát lên "
-CHỌC ĐIÊN TÔI ĐẤY À?
Nhưng khi thấy trước mặt mình là Tae Hee..vẻ mặt hằm hằm của cậu ta chùng xuống , thay vào đó cậu hỏi bằng giọng điệu lạnh băng :
-có chuyện gì vậy?
-đến chơi thôi mà
Tae Hee đáp và đẩy cửa phòng Hae Won ra , cô bé bước vào...mặt cô thoáng cau lại khi thấy những lon bia , những điều thuốc lá cháy dở vất la liệt trên sàn.
-dạo này sống thoải mái há?
-
-mẹ tôi tháng sau mới về , bố khoảng 2-3 tháng.
Hae won vừa nói vừa châm điếu thuốc...rồi cậu ta rít 1 hơi , hỏi bằng giọng cau có.
-đến đây có chuyện gì vậy?
-nói chuyện..
-chuyện gì?mà lên trường nói cũng được chứ sao?
Hae Won nói bằng giọng thờ ơ ,...,...Tae Hee ngồi xuống ghế , nhếch mép cười :
-cậu học chung với tôi 1 lớp , ngồi chung với tôi 1 bàn nhưng tôi đâu có nói được.
Rồi nghiêm mặt nhìn Hae Won , cô hỏi :
-dạo này cậu bùng tiết liên tục và toàn tránh mặt tôi..nói đi..vì sao vậy?
-cậu tưởng tượng phong phú nhỉ? việc quái gì tôi phải tránh mặt cậu ,
Hae Won vẫn lầm lì nói..
im lặng.
-lee Yul là lí do hả?
giọng Tae Hee vẫn điềm nhiên..Hae Won nheo mắt nhìn cô rồi cười khẩy :
-uh , đúng đó...tôi nói là tôi không ưa thằng chó đó đấy.
-Thằng chó?
Tae hee lặp lại và quắc mắ nhìn Hae Won :
-đừng có gọi anh ấy như vậy?
-vậy hả? vậy tôi gọi nó là thiên thần bé bỏng dễ thương nhé.
Hae Won nói bằng giọng điệu cợt nhả...Tae Hee cảm thấy bực kinh khủng , cô đứng phắt dậy. tiến lại gần Hae Won , giọng run lên vì giận :
-cậu là sao vậy Hae Won...? tôi có cảm giác cậu ddag ghen tị...nhưng đối với mấy thằng tôi cặp trước dây thì cậu đâu có thái độ đó , khác hẳn với Lee Yul..sao cậu ghét anh ấy dữ vậy? anh ấy đã làm gì cậu hả?
-hắn ta không là gì tôi cả..tôi chỉ không thích hắn , đơn giản vậy thôi.
-cậu thật là vô lí , Hae Won.
Tae Hee nói 1 cách bực dọc.
-còn cậu thì sao? trước đây cậu luôn miệng bảo ghét Lee Yul , rằng cậu không bao giờ quan tâm , để ý hay thích hắn..nhưng kết quả thì thế nào? cậu cặp bồ với hắn....Tae Hee à , cậu là cái đồ trước sau không như 1.
những lời của Hae Won làm Tae Hee bối rối , mãi một lúc sau cô với thốt ra thành lời :
-Hae Won , trái tim luôn có lý lẽ của nó...tôi không thể ngăn cản tình cảm của mình với anh ấy.
mấy chữ cuối cùng cô nói lí nhí và đầu cúi gằm xuống...
Đột nhiên Hae Won đẩy mạnh Tae Hee vào tường và hôn cô một cách điên dại...nhưng chỉ sau 1 lát , cạu buông cô ra và nở 1 nụ cười nửa miệng :
-cậu lạnh thật đấy Tae Hee à. hôn cậu tôi có cảm giác như hôn 1 tảng băng vậy.
-vì cậu không phải là người tôi yêu nên cậu có hôn tôi bao nhiêu lần cũng thế thôi..
Tae Hee nói và khi đưa tay định vặn nấm đấm cửa thì 1 câu hỏi được đặt ra làm cơ phải ngừng lại..
-nếu phải lựa chọn giữa tôi và Lee Yul , cậu sẽ chọn ai?
1 thoáng im lặng ,
-tôi không muốn điều đó , Lee Yul là người tôi yêu , còn cậu là bạn thân nhất của tôi...tôi không thể đem 2 người quan trọng với tôi lên bàn cân đong đến để lựa chọn...
Và cô bé mở cửa lách người qua thật nhanh...
chỉ còn Hae Won trong phòng , cậu ta khẽ nở 1 nụ cười và lẩm bẩm nói :
- cậu thật là tham lam , Tae Hee à..
8 năm về trước.
tại lớp 3A1, trường cấp 1 jong -chu. Thủ đô XÊ un.
-hôm nay chúng ta có bạn mới chuyển từ Mĩ về...đó là em Tae Hee...các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.
CÔ giáo nới với cả lớp và sau đó , 1 cô bé bước vào phòng trước sự tò mò của mọi người ..cô bé ấy tóc ngắn , vầng trán cao , đôi mắt sáng lộ vẻ thông minh..khác với những đứa trẻ khác , tae hee không có vẻ gì là rụt rè , sợ sệt cả...bằng chứng là cô bé luôn ngẩng cao đầu và nhìn thẳng nhưng Tae Hee cũng chẳng nở nụ cười , không chào hỏi vài câu lấy lệ...thiệt là khó hiểu.
-Dãy giữa , bàn thứ 3 , em vào đó ngồi đi.
cô giáo ân cần nói..còn Tae Hee cô bé vẫn chẳng nói gì chỉ lẳng lặng xách cặp đến vị trị đã được chỉ định của mình...
với thái độ như vậy nên chẳng có ai trong lớp muốn nói chuyện hay làm quen với cô bé suốt 2 tiết học cả...
đến giờ ra chơi , khi con bé nằm gục xuống bàn thì tay ai đó đập lên vai nó..lừ mắt quay lại nhìn , nó thấy ngay sau mình là 1 thằng bé cực kì dễ thương...
-ăn chocolate không?
Thằng bé hất hàm hỏi và chìa tới trước 1 thỏi kẹo...
Tae hee chẳng buồn đáp ,nó lạnh lùng quay lên nhưng thằng bé kia đó đã kéo áo nó lại :
-không thích à? tôi có kẹo dẻo nũă này...ăn nhé?
Nhưng con bé chỉ khỡ bàn tay thằng nhóc đặt trên vai mình ra và quay lên gục đầu xuống bàn ngủ tiếp...
Thằng bé nhìn nó bằng cặp mắt khóc chịu và bỏ ra ngoài...
---------------------------------------------------------------------------------
-HAE WON. HEA WON..LẠI ĐÂY CHƠI.
1 đám nhóc réo tên thằng bé ở dãy hành lang...
sau khi gia nhập đám đó..lập tức thằng be trở thành nhân vật trung tâm :
-Hae won , ăn kẹo không?
-ăn bánh nhé Hae Won...
mấy đứa con gái lao nhao nhặng xị cả lên...
-không , không thích.
Hae won lắc đầu quầy quật , nói...1 thằng nhóc đứng cạnh nó hỏi :
-mày thấy con bé mới vào lớp mình thế nào?
lập tức mấy cái miệng đồng thanh chu lên :
-con nhỏ đó ra sao ý....Ji-chin chẳng muốn chơi với nó tí nào...nó làm Ji-chin sợ,..Hae won a.
-nó thiệt là khó gần , khó hoà đồng..
-chẳng thân thiện..
-chắc là nó chán ngắt , chơi chẳng vui đâu.
-cái mặt kênh kiệu thấy ghét...
đột nhiên 1 đứa kêu lên :
-à mà đúng rồi Ji won , nghe bảo nó là em họ cậumà..
lập tức cả đám quay lại nhìn chòng chọc cô bé tên là ji-won.
-à..ờ..nó là em họ tôi.
ji won nói 1 cách không lấy gì làm hồ hởi lắm.
sự thực là khi nghe nói vậy , Hae won cảm thấy không vui 1 tẹo nào...ji won học cùng lớp với nó , nhìn bề ngoài thì có vẻ là rất ư đáng yêu nhưng mà thực ra thằng bé lại không thích nó chút nào...nói chuyện với nó 1-2 phút cũng làm cho Hae won khó chịu , nguyên nhân cũng bởi cái tính luôn ra vẻ ta đây và ranh trước tuổi của nó....hy vọng là Tae Hee không có tệ như bà chị cũng mình..
-bố mẹ con đó mới li dị, chẳng ai muốn nhận nuôi nó hay sao í , nên nó mới chuyển về sống ở nhà ông tôi.
rồi chợt con bé im bặt , đuă mắt nhìn 2 cậu học sinh lơp 4 đang nói chuyện với nhau ở đằng xa..,,
-đó là lee Yul phải không Ji won?
1 cô bạn hỏi..
-uh.
-đứng bên cạnh anh ấy là anh Dennis hả?...nghe nói đó là anh họ cậu..
-tôi không có quan tâm..tôi không chơi với hắn..mẹ tôi bảo hắn là con hoang.
ji won bặm môi nói.
-con hoang là sao?
1 thằng thắc mắc hỏi..
-con hoang là..
vậy là cả đám chụm lại nghe Ji won giải thích con hoang là gì , trừ Hae won , thằng bé nhẹ nhàng lách khỏi đám đó và lủi về lớp của mình..
Tae Hee ko hẳn là đứa không quan hệ với ai vì Hae Won bắt gặp cô bé nhiều lần nói chuyện với 1 cậu học sinh tên là Dennis , người mà Ji Won gọi là con hoang ấy và thi thoảng cô bé có nở nụ cười...còn với những người khác trong lớp thì Tae Hee vẫn giữ thái độ dửng dưng , khó gần , lầm lì , ít nói....mặc dù Hae Won đã cố bắt chuyện nhiều nhưng con bé vẫn chẳng thèm quan tâm....điều đó khiến một thằng bé quen được nuông chiều như Hae Won phát điên..và thế là nó chuyển sang..gây sự..
Như hôm nay chẳng hạn , cô giáo giảng toán thì mặc cô , Hae Won chỉ chăm chăm giật tóc Tae Hee...giật 1 cái , rồi 2 cái..con bé vẫn không phản ứng gì..điều đó làm Hae Won nổi máu lì thêm...tức mình , nó mím môi , giật 1 cú mạnh đến nôi đầu con bé ngả về đằng sau...
Lập tức , Tae Hee quay phắt lại...lừ mắt nhìn Hae Won đầy đe dọa..
-Ủa , tôi tưởng bạn không biết đau.
Hae Won nói bằng giọng giễu cợt.
'' BỐP ''
1 cái tát toé lửa vào má thằng bé mạnh đến nỗi mắt nó nổ đom đóm luôn..còn Hae Won , nó đưa tay ôm lấy cái má đỏ tấy còn in hình 5 dấu tay của Tae Hee và nhìn con bé 1 cách bàng hoàng và sửng sờ...
Cả lớp và cô giáo cũng quay lại ngó 2 đứa nó....mấy thằng con trai há hốc mồm ngạc nhiên , mấy đứa con gái thì nhìn Hae Won với thái độ lo lắng và rồi chúng xì xà xì xào to nhỏ với nhau.
-Tae Hee , em đứng lên.
cô giáo chỉ vào Tae Hee ra lệnh và con bé đứng dậy...vẫn cái đầu ngẩng cao không chút sợ sệt..
-Tại sao em đánh bạn?
con bé không nói gì..
-nói đi chứ?
.......................
-GIẢI THÍCH LÍ DO HOẶC LÀ RA KHỎI LỚP BÂY GIỜ.
...........................
-EM NGOAN CỐ THẬT ĐẤY..MỚI LÀ HỌC SINH LỚP 3 MÀ BƯỚNG THẬT...MUỐN TÔI ĐUỔI RA KHỎI LỚP PHẢI KHÔNG?
cô giáo dường như không giữ bình tĩnh nỗi nữa.....đột ngột , Tae Hee lao ra ngoài trước sự ngạc nhiên của mọi người trong lớp..1 số đứa còn đứng lên , ngóng theo bóng con bé..
suốt mấy tiết học sau đó , Tae Hee không trở lại lớp nữa , có lẽ nó bỏ về rồi..con Hae won , thằng bé vẫn chưa hết sock , đầu óc nó cứ ong ong và rối mù hẳn lên...vẻ mặt , ánh mặt của Tae Hee khi nhìn nó , cái hình ảnh con bé lao ra ngoài cứ ám ảnh lấy đầu óc Hae Won....và lần đầu tiên trong đời ,1 thằng bé vô tâm , chưa bao giờ thừa nhận mình sai trong bất cứ viếc gì bắt đầu cảm thấy hối hận..lẽ ra nó không nên làm nhứ thế , nó phải để cho con bé yên chứ , sao cứ thích chọc cho con bé nổi khùng vậy?..và nhất là nó phải biết đứng lên nhận lỗi khi cố giáo gọi Tae Hee đứng lên thay vì cứ ngồi ôm má và trơ mắt ra thế chứ..
...Hae Won lắc lắc đầu , nó cảm thấy giờ đây con người mình đang ngập tràn tội lỗi.
--------------------------------------------------------------------------------
Chuông reo báo hiệu giờ tan học , lũ trẻ đứng lên theo hiệu lệnh của lớp trưởng để chào cô giáo và lục tục thu dọn đồ đạc ra về.
-Ji won.
Hae Won gọi 1 cô bé có 2 bím tóc xinh xắn..
-Gì vậy?
cô bé tên là ji won quay lại nhìn nó ngạc nhiên..
-Tae Hee là em họ cậu phải không?
-đúng mà sao?
-vậy thì...
Hae Won gượng gạo chỉ về đống sách vở của Tae Hee trên bàn..
-cậu đem sách vở về cho em cậu kìa...
ji wOn nhăn mũi :
-tôi chưa bị điên..của nó sao tôi phải đem về..
-nhưng đó là em cậu mà..
Hae Won bắt đầu nổi cáu...nó không hiểu tại sao chị em họ , sống cùng 1 nhà lại có thể nói như vậy..
-cậu thích thì cậu cứ đem về đi...tôi không đem đâu...nó sẽ làm nặng tay tôi và làm vẹo cột sống tôi mất..
ji won nói rồi quay lưng nó bỏ đi với 1 thái độ kênh kiệu...
Quắc mắt nhìn con bé , Hae Won lầm bầm :
'' bản thân mày xấu sẵn rồi , xấu thêm 1 chút nữa cũng chẳng vấn đề gì đâu ''
Rồi quay sang đống sách vở của Tae Hee , Hae Won lẳng lặng thu dọn chúng lại và đem về với 1 cõi lòng nặng trĩu...
Bố Hae Won nguyên là bộ trưởng bộ tài chính , còn mẹ là giám đốc 1 bệnh viện nổi tiếng trong thành phố..chính vì vậy mà họ rất bận bịu với công việc riêng của mình và thường xuyên xa nhà vì những chuyến công tác trong và ngoài nước....đó là nguyên nhân khiến cho Hae Won không được hưởng sự quan tâm đầy đủ của bố mẹ , thêm vào đó nó lại không có chị em gì nên lúc nào thằng bé cũng cảm thấy cô đơn , buồn chán...suốt ngày nó chỉ biết lủi thủi với 1 đống đồ chơi đắt tiền chất đầy phòng mà không biết chơi với ai , chơi để làm gì...
Nhìn nó như vậy nên ông nội nó , tướng quân Bahn -Tae -chun thương nó vô cùng..ông hay dẫn nó ra ngoài chơi cho nó được khuây khỏa...
---------------------------------------------------------------
-Chúng ta đi đâu vậy ông?
Hae Won hỏi khi 2 người ngồi trên xe ô tô
-à , đến nhà 1 người bạn của ông.ông Kim.
Ông nó nhìn nó đầy trìu mến...
-vâng.
Hae Won đáp và nhìn ra ngoài cửa kính nghĩ đến Tae Hee..không biết giờ này con bé đang làm gì nhỉ?
-Hôm nay cháu có chuyện buồn hả Hae Won?
Thằng bé nhìn ông ngỡ ngàng :
-sao ông biết à?
-vì...
ông nội nó :
-vì cháu là 1 người không bao giờ che dấu cảm xúc của mình...mỗi khi cháu vui hay buồn , điều đó luôn được thể hiện trên ánh mắt , nét mặt của cháu..
Thằng bé cúi gằm mặt xuống , thở dài nói :
-hôm nay cháu đã gây rắc rối cho 1 bạn ở trong lớp...cháu hối hận lắm ông ạ...bạn ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cháu đâu..
-Hae Won à , nếu cháu biết hối lỗi 1 cách chân thực thì ông tin bạn ấy sẽ bỏ qua cho cháu...
-nhưng mà chuyện này khác , ông không hiểu được đâu....
Hae Won phụng phịu mặt , nói 1 cách ỉu xìu...
-----------------------------------------------------------------------------
Ông Kim là người..nói sao nhỉ..nhìn ông ấy , Hae Won cảm thấy ớn..không phải ông ấy dữ tợn với nó vì ông ấy cũng chào nó 1 cách bình thường , cũng xoa đầu , cũng cười..nhưng Hae Won cảm thấy ở ông toát lên 1 phong thái khác người , buộc người ta phải kính trọng....và ánh mắt ông ấy nữa , sắc và lạnh...nhìn nó , Hae Won thấy sao mà giống mắt Tae Hae thế.....đúng là giống thật mà...
-cháu ra ngoài chơi được ko ạ?
Hae Won đề nghị...
-uh , nếu cháu muốn.
Ông Kim mỉm cười nói ,..Chỉ chờ có thế nó chạy tót ra khỏi phòng...không hiểu sao chỉ nghĩ đến việc ngồi yên 1 chỗ , không hoạt động gì , lại ngồi với 1 người như ông Kim..nó thấy oải...có lẽ ra ngoài sẽ giúp cho thằng bé thoải mái hơn...