RỪM....RỪM..
Chiếc xe nổ may..nó đang đưa 2 con người yêu nhau đến 1 nơi lãng mạng, tuyệt vơi..chỉ còn Tae Hee..một mình
Tae Hee lững thững bước đi , xung quanh cô là tiếng nói, tiếng cười, tiếng tranh luận của những con người ngồi uống café đêm bên vỉa hè,hay là dạo bước trên phố cộng hưởng thêm tiếng gào thét in ỏi của xe cộ lao vun vút trên đường…chộn rộn, náo nhiệt và ồn ào…nhưng giả sử những âm thanh thường trực của cuộc sống có ồn ào hơn vào lúc này thì Tae Hee cũng chẳng nghe cái gì cả…chân cứ đi nhưng chẳng biết đi về đâu, con đường sáng rực với những bóng đèn cao áp rạng ngời là thế mà đối với cô lúc này chẳng khắc 1 lối đi hỗn mang, mênh mông và vô định, cứ thăm thẳm, hut hút, làm người ta choáng ngợp và cuối cùng tống người ta xuống vực sâu…cười cay đắng, Tae Hee siết chặt cái áo khoác…cô mãi mãi là một cô gái bé nhỏ, bé nhỏ đến độ không thể níu giữ những gì cô mơ ước …bố cô đã có vợ, mẹ cô đã tìm được 1 nửa mới của mình…rồi 2 người họ sẽ có gia đình mới và sẽ có những đứa trẻ đáng yêu-kết tinh của tình yêu giữa họ và những người họ đang và sẽ yêu…
cô quả là may mắn, Tae Hee tự nhạo báng mình, cô thật khác những người bình thường vì cô đã có đến 2 ông bố và 2 bà mẹ cùng 1 đống em, đúng là 1 đại gia đình …rồi cô sẽ ở đâu chứ, ai còn quan tâm đến cô nữa khi cô là kết quả của 1 cuộc hôn nhân tan nát, đổ vỡ và chứa đựng đầy những vết thương, cô đã bị bỏ rơi, bỏ rơi từ hồi bé và đến bây giờ, thậm chí sau này cũng vậy,
“ mẹ kiếp” Tae Hee lầm bầm chửi thề, gối cô khụy xuống nền , từng giọt nước mắt rơi nóng hổi, mặn chát, cay xè …người qua đường nhìn cô với anh mắt tò mò, ngạc nhiên.
CÚT HẾT ĐI,
Tae Hee gào lên, người cô run lên bần bận, bóng cô đổ dài, quằn quại trên con đường trông như 1 con quái vật đau thương …tại sao? Tại sao chứ,? Tại sao cái lúc cô muốn làm lành với mẹ lại là lúc cô phải chứng kiến cảnh này? Số phận lại muốn cười cô 1 lần nữa sao? …Tae Hee nấc lên dữ dội, nước mắt rơi lã chả…không được, tại sao cô phải khóc, nếu số phận chó chết muốn làm cô đau thì nó sẽ không được hả hê sung sướng như nó tưởng, không khóc, không được phép yếu đuối… Tae Hee vật vã ra sàn, mím chặt môi, nuốt nước mắt. Đau, đau quá đi mất, nghèn nghẹn, đăng đắng ở cổ làm họng cô đau như thể cô nuốt 1 vật gì to và sắc nhọn….
“ chó thật’’ Tae Hee thầm rủa, tại sao nước mắt cô vẫn rơi nhỉ , cô vôi đưa tay cắn chặt cánh mình với hi vọng mơ hồ cơn đau ở tay sẽ làm cô vơi đi cơn đau thật sự đang đốt cháy tim cô, lòng cô lúc này ….
Tae Hee đã cắn chắt răng xuống cánh tay của mình đến nối làm cho nó bật cả máu nhưng rồi cô lại còn đau hơn khi nhận ra rằng điều đó chẳng ngăn được những giọt nước mắt và tâm trạng tồi tệ nhất trong cuộc đời cô lúc này .
Vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán Tae Hee, Dennis đau đáu nhìn cô em mình đi vào giấc ngủ với vẻ mặt khó nhọc…Tae Hee đã uống rất nhiều rượu với 1 cánh tay đầy máu được dấu kín trong tà áo khoác trước khi cậu kịp lôi con bé ra khỏi đó…Trong vô thức, Tae Hee đã lảm nhảm về cuộc gặp gỡ không chính thức của cô và mẹ,và Dennis có thể hiểu phần nào được tâm sự và nối đau trong lòng Tae Hee lúc này ..
Ngón tay cậu chạm nhẹ vào dải băng trắng toát trên tay cô bé, rồi cậu thở dài….ngoài cửa sổ , trăng đêm vẫn lạnh lẽo cô đơn giữa bầu trời vời vợi .
-Tirnh rồi hả em ,
Dennis ân cần hỏi khi thấy Tae Hee chớp chớp hàng mi của mình, rồi cậu quay lưng tiến về phía cửa sổ và kéo rèm che ra. Đột ngột, ánh nắng ùa vào rực rỡ, chói lòa làm ắt Tae Hee không điều tiết kịp phải nheo lại và con bé đưa tay che mắt mình.
-chói quá,
Con bé gắt…Dennis làm thinh không nói gì, cậu mở cửa sổ để đón nhận những cơn gió mát rượi, trong lành từ sông Nin thổi tới …Cậu muốn làm cho cô có cảm giác rằng một ngày mới vui vẻ đầy hi vọng bắt đầu.
1 lúc sau, Tae Hee cất tiếng
-dọn đồ về thôi, em chán ở đây rồi,
Mắt con bé đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt…nó đã thực sự ghét nơi này sau những chuyện xảy ra đêm qua lắm rồi…rồi tay phải nó xiết nhẹ cánh tay còn lại đang nhưng nhức và chợt nhận ra tay mình đã được băng bó cẩn thận, người đó hẳn là Dennis..
-anh đồng ý với em, anh cũng chán ở đây rồi.
Dennis cố nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể..
-anh bắt đầu thấy nhớ Hàn Quốc, nhớ món Kim chi kinh khủng khiếp, nhưng trước khi dọn đồ về thì chúng ta nên đi ăn sáng 1 bữa cuối cùng ở đây thôi em gái .
Rồi cậu vò tóc Tae Hee đầy thương yêu và thân mật như thể cô là 1 cậu em trai vậy…..cái hành động đó làm cho Tae Hee đột ngột nhớ lại những ngày bé, bố và mẹ đã vò mái tóc tơ của cô 1 cách trìu mến thế này, điều đó làm nỗi đau trong Tae Hee bùng lên một lần nữa . Tae Hee nấc lên trước khi kịp hiểu ra là mình đang làm cái gì, và rồi cô quyết định cô sẽ không kìm nén cảm xúc trước Dennis nữa, cô đã kìm nèn trước thiên hạ đủ rồi, quá lâu rồi và giờ cô muốn thoải mái với những người cô yêu thương
Đôi cánh tay mạnh mẽ và cứng cáp của Dennis vòng qua người Tae Hee và siết chặt vai nó:
-cứ khóc đi em ạ,hãy khóc đi….và sau đó hãy mạnh mẽ lên em nhé, đời càng khó khăn, cuộc sống càng cay đắng thì phải càng chứng tỏ mình, anh tin em gái bé nhỏ của anh sẽ làm được
Sân bay Hàn Quốc, một ngày mùa hè oi bức dễ làm người ta phát oải, sảnh bây giờ đông kịt người đang chờ đón thân nhân của mình, có người cầm bảng chỉ dẫn, có người mang trên mình những bó hoa tươi thắm, rồi những cái ôm hôn thắm thiết vì đã được đoàn tụ sau bao ngày xa cách…giờ đây Tae Hee cũng vậy, cô bé đang chết ngạt trong cái ôm thân tình cuả Yul.
-nhớ nhóc quá,
Yul khẽ nói và sau đây thả Tae Hee ra và ngắm nghía. Chợt cậu thấy 1 mảnh băng trắng toát ở cánh tay, Lee Yul nâng lên, nhíu mày:
-làm sao vậy?
-chỉ là sơ ý thôi.
Tae Hee nhìn chằm chằm vết thương, nhếch mép cười nói…còn ánh mắt Yul thì đầy vẻ nghi ngờ,..Dennis thấy vậy, cậu không muốn khơi gợi cái kỷ niệm không vui vẻ gì của Tae Hee liền vội vã đẩy 2 đứa nó:
-thôi đi, 2 đứa mày không thấy đang làm ách tắc giao thông ở đây sao ?..Yul, mày không muốn mang hộ tau ít đồ à…nhanh lên, em rể tương lai.
Vì Tae Hee không muốn về nhà ngay nên Dennis đành phải bắt taxi về nhà 1 mình…Tuy nhiên Dennis không phiền lòng về chuyện đó, hơn ai hết cậu hiểu rõ rằng đây là lúc mà Tae Hee cần được vỗ về nhất, và có lẽ người sẽ làm cô bé tĩnh tâm lại lúc này là Lee Yul, trước lúc bước lên xe, cậu đã nói nhỏ vào tai thằng bạn thân của mình “ đừng hori nó nhiều nhé, chỉ im lặng thôi”
Còn Yul, cậu linh cảm được điều gì đó xảy ra với Tae Hee trong chuyến đi lần này, nhưng cậu nghĩ nếu muốn cô bé sẽ nói, còn nếu không thì cậu sẽ không ép, cậu chỉ muốn đơn giản là một cái vai cho cô bé tựa vào khi mệt mỏi, một vòng tay ấm áp khi cô muốn cảm giác yêu thương….
Trong bàn tay siết chặt của Lee Yul, Tae Hee bước đi chậm rãi, thong dong trên con đường rợp bóng cây trong công viên Xanh-đây là nơi mà 2 người vẫn đến, không ồn ào, chỉ lặng lẽ đủ để tâm sự, đủ để lắng lòng
-Yul này, anh có nghĩ là…
Đến đó Tae Hee tự nhiên im bặt…câu hỏi này có ngốc nghếch không, có làm Yul nổi giận không nhỉ?
-nói đi chứ, sao nhóc tự nhiên im lặng thế, chẳng giống nhóc chút nào
-chỉ là ..
Tae Hee thở dài.
-anh có nghĩ là chúng ta sẽ yêu nhau mãi không nhỉ?
-thế nhóc nghĩ thế nào?
Lee Yul đanh giọng.
-chỉ là mọi thứ có thể thay đổi..
Tae Hee mơ hồ nói:
-em không chắc chắc là anh và em sẽ mãi mãi yêu nhau, em sợ nếu em quá tin vào điều đó mà cuối cùng nó không như thế thì em sẽ hụt hẫng.
Ánh mắt của Lee Yul tối sầm lại,cậu cảm thấy bực bội trong lòng, 1 sự ngột ngạt kéo dài, mãi một lúc sau Yul mới cất tiếng:
-cái đó đúng, không sai, anh không phủ định, nhưng đó không phải là câu nói mà những người đang yêu dành cho nhau…đúng là tương lai thế nào, anh không biết nhưng hiện tại anh yêu nhóc, và anh biết nhóc yêu anh, thế là đủ….còn nếu cái ngày đó đến, cái ngày nhóc không muốn ở bên anh, lúc ấy nhóc chỉ cần nói với anh 1 tiếng, anh hứa không níu kéo, không ràng buộc, anh không thích cầu xin tình cảm của người khác đặc biệt là tình yêu, bởi anh nghĩ tình yêu phải bắt đầu từ 2 phía, nếu 1 phía thì chẳng còn là yêu nữa..
Nói đến đó Yul đột ngột hôn Tae Hee, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chảy bỏng…rồi cậu ôm chặt cô bé:
-nhóc nên hiểu một điều, mọi việc phụ thuộc vào cách nhìn của nhóc, nếu nhóc nhìn theo kiểu vui thì nó sẽ vui, nếu buồn thì nó sẽ buồn…còn nếu cứ ám vào đầu 1 tương lai không mấy khả quan thì từng ngày, từng ngày của hiện tại sẽ dẫn đến kết quả đó, biết chưa hả, cô bé ngốc của anh.
Tae Hee lặng người, tự nhiên như tỉnh sực ra một cái gì đó , phải chăng cô đã quá gay gắt, phải chăng cô đã quá sầu thảm , phải chăng cô đã quá bi quan, phải chăng cô đã nhìn đời bằng cặp mắt yêu đuối mà cô lại kì công khoác lên nó bằng cái vẻ ngạo nghẽ, bất cần đời. Phải chăng cô quá ích kỷ đến độ muốn mẹ cô phải sống đơn độc một mình mãi mãi , phải chẳng cô đã dày vò bản thân quá nhiều, phải chăng cô đang giết dần, giết mòn mình trong thù hận, phải chăng …..Tae Hee nhắm nghiền hàng mi lại và siết chặt lấy Yul.
6 tháng sau
Bố đã dọn ra ở riêng sau khi hưởng tuần trăng mật về, ông nội không phản đối và tất nhiên Tae Hee cũng không, cô bé đã quyết định mở lòng mình ra nhưng không có nghĩa là phải cố yêu lấy 1 người như bà me kế khi mà cô không có cảm tình ….mẹ cũng đã chuẩn bị đi bước nữa..
-con sẽ không giận mẹ chứ?
Giọng mẹ đầy lo lắng ở bên kia điên thoại rồi giọng bà ngập ngừng.
-mẹ đã biết chuyện con sang Ai Cập, cái ngày con trở về Hàn Quốc là sau ngày chú ấy tỏ tình với mẹ 1 ngày, mẹ đoán có thể con đã ở đó…mẹ xin lỗi, mẹ…
-tại sao mẹ phải xin lỗi cơ chứ.
Tae Hee ngắt ngang, cô bé nhoẻn cười
-đúng, con đã buồn , đã đau rất nhiều, nhưng Yul làm cho con hiểu ra rằng con không thể ích kỷ mãi thể được, vừa làm khổ mẹ nhưng cũng làm mệt mỏi chính con, mẹ có quyền được hưởng hạnh phúc.
1 quãng im lặng mãi lúc sau bà mới nghẹn ngào nói:
-cám ơn con…
-con sẽ bay sang Ai Cập, và đi cùng bạn trai con nữa…mẹ sẽ được gặp anh ấy ở đám cưới của mẹ
-Yul hả? hay quá, mẹ thực sự nóng lòng đấy, chắc đó là 1 chàng trai dễ thương.
-vâng, anh ấy dạy con nhiều điều lắm, những tháng vừa qua, chúng con đến những khu ổ chuột, đến những trung tâm dành cho người già không ai chăm sóc, những người tàn tật, trẻ em cơ nhỡ, chúng con làm từ thiện giúp đỡ họ, con biết anh ấy đang muốn dạy con rằng con phải biết quý trọng những điều mình đang có và bớt đòi hỏi đi.
-mẹ tự hào về con.
-chưa hết đâu, con đã cố gắng ép cái bản tính ngông nghênh, kiêu ngạo, không chịu nhường ai xuống để làm vừa lòng mẹ Yul, bác ấy không dễ tính như bác trai lắm, nhưng cộng với sự nhiệt tình của Yul muốn kéo khoảng các giũa con và bác ấy thì có vẻ như chúng con sắp sửa giành chiến thắng, dạo này bác ấy lại quay sang bớt ưa mẹ của Ji Won mới kì chứ..
Nghe con gái kể chuyện bà Chae-yuong cảm thấy ấm lòng, đây là lần đầu tiên bà với con gái tâm sự, một điều rất bình thường trên thế giới nhưng chưa hề tồn tại giữa bà với Tae Hee hằng bao nhiêu năm qua.
-mẹ à, con phải đi học 1 lớp nấu ăn thôi, bác ấy đã nói bóng nói gió rằng không hề muốn con trai mình lấy 1 người vợ không biết nấu nướng hoặc nếu có nấu cũng đưa chồng vào bệnh viện cấp cứu…nhưng bác trai lại bênh con, và đưa ra lí do là chính bác trai cũng đã ngộ độc 1 lần vì đồ ăn của bác gái nhưng vẫn yêu mãi bác ấy đấy thôi…ôi, con và Yul đã cười ngất, quá bỏ cho những ngày tháng nhẫn nhục chịu đựng của con..
-mẹ sẽ nhờ vả 1 người bạn hồi học trung học với mẹ phụ đạo con chuyện này…đấy là 1 cao thủ nấu ăn, mẹ tin nếu con kiên trì và thương cho sức khỏe của Yul thì con sẽ thành công đấy.
2 người cứ thể trò chuyện suốt cả đêm với biết bao nhiêu chủ đề như để bù lại những ngày họ đã không nói chuyện với nhau, đã giấu cất tình cảm của mình ở một nơi sâu thẳm nào đó rồi quên bẵng đi và bây giờ đã tìm thấy được.
…………………4 h sáng
Tae Hee ngáp dài
-con chúc mẹ ngủ ngon.
-mẹ cũng vậy, con gái yêu của mẹ.
-à, con chưa nói với mẹ điều này..
Tae Hee mỉm cười, 1 trong những câu quan trọng nhất của cuộc đời sắp sửa được nói:
-mẹ…con yêu mẹ.
-mẹ cũng yêu con..
Giọng bà Chae Young xúc động
-Tae Hee à, bây giờ và sau này, dù con có 60 tuổi thì đối với mẹ vẫn là 1 đứa trẻ 6 tuổi thôi…và đứa trẻ của mẹ phải ngủ một chút để mai còn đi học đúng giờ nhé.yêu con.
Đó là những tiếng đồng hồ mà Tae Hee đã ngủ ngon nhất trong cuộc đời của mình