Từ chương này mình sẽ tính điểm lấy Ending nhé, mn lựa chọn cẩn thận nha ^^!
Đọc truyện vui hehe ~
.
.
.
.
.
*GHB: Gamma hydroxy butyrate
2
Mọi người tự tìm hiểu trên gu-gồ về chất này nếu muốn biết thêm nhé.
.
.
.
.
.
"Vậy thì... Phiền em... Chịu khó để tôi cấy con chíp này vào người em, được không?"
[Lựa chọn]
> "Tôi sợ đau..."
HE: 0₫ ; NE: 5₫ ; BE: 5₫
.
.
.
.
.
"Được thôi."
3
Leonard đáp... Một cách dễ dàng đến lạ. Anh quay người bước đi, cất con chíp vào hộc tủ. Y/n ngạc nhiên, cậu nhìn chằm chằm điệu bộ của anh, chắc chắn là phải có gì đó bất thường chứ không thể nào anh bình tĩnh vậy được.
Đúng như Y/n suy đoán, một lát sau, Leonard quay lại, anh bước đến bên lồng sắt. Lần này anh đưa cậu một cốc nước.
"Uống nước đi."
Y/n ngần ngại cầm lấy cốc nước, người còn có hơi cảnh giác suy xét cốc nước Leonard vừa đưa cho.
"Uống nước đi. Em ăn mà không uống nước không sợ mắc nghẹn sao?"
Leonard cười xoà. Nụ cười ấy khiến cậu buông lỏng cảnh giác, Y/n nghĩ thầm chắc cậu quá đa nghi rồi.
Uống xong rồi, cậu đưa cốc cho Leonard đi cất. Anh ta cũng chẳng làm gì, thanh thản cất đi cốc nước rồi lại ngồi vào bàn tiếp tục gõ những dòng code dài dằng dặc và khó hiểu.
Đồng hồ đã trôi qua được 5 phút, Y/n nhìn lên trần nhà, ngó khoảng không trống rỗng qua lồng sắt. Tầm nhìn của cậu mờ dần, các song sắt trong mắt cậu còn nhìn có vẻ như đang nhân bản ra. Thân nhiệt cậu bắt đầu nóng lên và cơ thể cũng bứt rứt một cách kỳ lạ. Quả nhiên là thế, không thể nào...!
"Leonard... Anh..."
Y/n kêu tên, với đến Leonard một cách yếu ớt, từng khớp trong cơ thể cậu chúng như đang tê liệt dần.
"Vâng. Y/n ^^ ~"
Nghe tiếng cậu gọi mình, anh lập tức tách khỏi màn hình máy tính, quay lưng lại và hướng mặt về phía chiếc giường. Leonard... Anh... Đang nở một nụ cười rất tà mị...
Chiếc khoá lồng sắt được mở ra. Leonard tiến vào trong ôm lấy cậu. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Y/n, đôi tay cũng dịu dàng mơn trớn đôi nhũ hoa đang cương cứng lên vì tác dụng của thuốc. Từng động tác cậu vốn đã quen thuộc của anh, giờ cộng thêm tác dụng của thuốc càng làm cậu hưng phấn hơn cả.
"Ah... L-Leonard a-anh. Ưm..."
Leonard chuyển xuống ngậm lấy nhũ hoa của cậu, đầu lưỡi của anh tinh nghịch trêu chọc chúng đến mẫn đỏ.
"L-Leonard!!"
Cậu càng gọi tên anh càng như đang cổ vũ Leonard. Anh ngày một phấn khích và bạo dạn hơn. Tay anh sờ đến vật nhỏ của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi vuốt vuốt. Y/n bị anh trêu đến dựng đứng. Cậu cố chống cự cũng không thể, người cậu tê dại tựa như một con thú bị đánh thuốc mê, từng cử chỉ sờ soạng của Leonard càng khiến cậu rên lên một cách dâm đãng.
"A... Không... Leonard. Đừng...! A-ah-a. Ân ~"
Những mảnh vải trên người cậu bị lột sạch, lộ ra phần da trần trắng nõn nà như mời gọi. Leonard đặt một nụ hôn lên cổ cậu. Khắp thân thể Y/n như bị kích thích đến điên dại. Cậu sắp không còn phân biệt được phải trái nữa, cứ thế mà cất lên từng tiếng rên quyến rũ.
"Leonard... Ưm... A a.. a.... Aa... Đừng mà... Không... Ư ư..."
Y/n cũng không kiềm chế được mà vô thức ưỡn hông lên, đôi chân cũng theo đó mà dần mở ra như cố ý bảo anh mau đâm vào.
"Không mà như này sao?"
Leonard nhìn cậu mà bật cười. Ánh mắt anh đang mê luyến vẻ dâm dục của cậu hơn bao giờ hết. Quả thật là mãn nhãn mà...
Anh lại nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Tay thì kéo xuống khoá quần, mở ra côn thịt to lớn đang hừng hực chờ đợi của mình. Dịu dàng đem vật lớn tiến nhập rồi nhanh chóng đâm liên hồi vào nơi sâu nhất của cậu.
"L-Leonard a! Hức hức. Đừng a... A a... S-sướng quá... A... Không... Đừng..."
Y/n như điên dại theo từng cơn tiến nhập của Leonard. Cậu sướng đến chết mất, cơ thể cậu giống như đang quay cuồng, kêu gào vật lớn của anh vậy.
"Y/n... Hôn tôi..."
Leonard nhìn cậu, ánh mắt si tình nhìn người đang mê man trước mặt. Thân dưới thì lại không ngừng nhấp.
Hôn...? Hôn gì nổi nữa... Anh ngừng lại một chút để cậu còn thở mà hôn anh nữa chứ. Cậu thầm mắng anh trong tâm trí, nhưng thân thể cũng cố làm theo lời Leonard. Y/n cố gượng dậy nhưng kết quả lại bị Leonard dập cho nằm dính xuống giường.
Nhìn hành động bất khả kháng ấy của Y/n, Leonard không khỏi bật cười một lần nữa. Anh đành cúi xuống hôn lấy cậu. Rồi lại đem côn thịt của mình ra vào bên dưới cậu một cách mạnh mẽ và dồn dập hơn.
"L-Leonard... A a.... Anh...!!"
Cơn khoái lạc đã chiếm lấy Y/n, cậu đường như chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa. Cứ mặc thế cho anh tiếp tục ra vào.
Y/n ôm chặt lấy Leonard. Cảm nhận từng ngóc ngách của cậu bị anh tiến vào, miệng trên cũng không được nghỉ ngơi, đầu lưỡi của anh cứ điên cuồng quấn lấy cậu. Hơi thở của Y/n gấp dần và nồng nặc mùi dâm loạn.
"Leonard.. Ah.. ah...."
Được một lúc lâu, cậu cũng không thể chịu được nữa mà bắn ra một dòng nước trắng đục. Cậu mệt rã nhìn Leonard, anh dường như chẳng có ý định dừng lại, cứ mặc sức tiến vào rồi lại ra. Nhũ hoa của cậu cũng bị anh trêu đùa đến đỏ hỏn. Chúng bị kích thích đến biến dạng, đầu vú của cậu vốn dĩ nhỏ nhắn dần dần bị anh làm cho biến to sắp thành như của nữ nhân. Y/n xấu hổ đến chết mất. Kỳ này chẳng lẽ cậu phải mặc áo lót đi ra ngoài như con gái sao...
"L-Leonard... Tôi... Không... A... A.. chịu... A... được... Ân... Nữa... Ưm ư ưm..."
Tiếng rên của cậu như tiếp thêm cho anh sĩ khí. Chiếc giường càng nhấp nhô mạnh hơn. Tác dụng của thuốc cộng thêm sinh lý điên cuồng của Leonard. Một lần nữa, Y/n lại ngất đi trong cơn mê dại.
"Y/n... Em không được ngủ đâu..."
Leonard thì thầm, giọng điệu còn có chút cười cợt.
Y/n liền cảm thấy không lành... Nhưng thần trí cậu yếu dần, muốn mở to mắt nhưng chúng nặng trĩu và cứ nhắm đi...
"Y/n à... Là do em ngủ đấy nhé..."
Anh hôn lên má cậu, rồi cứ tiếp tục đâm sâu cho đến khi cậu ngất lịm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Em tỉnh rồi à"
Leonard cất tiếng hỏi, anh đang ngồi đối diện Y/n và liên tục nhìn chằm chằm vào cậu.
"Không đau lắm chứ?"
"Đau...?"
Cậu làm vẻ mặt ngờ nghệch.
"Đau ở gáy cổ ấy ^^."
Anh cười.
"Gáy cổ...? Gì...?"
Ơ. Cậu tưởng anh phải hỏi cậu đau mông không chứ?
"Chắc là... Thuốc vẫn còn tê."
Anh đảo mắt, miệng lại nhoẻn cười.
"...?"
Y/n nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở một căn phòng rất lạ tựa như là một phòng mổ hay phòng thí nghiệm nào đó vậy. Nhưng vật dụng dao, kéo, bao tay y tế, dung dịch sát khuẩn và những lọ thuốc, bình hoá học kỳ lạ nằm đầy trên bàn và các góc tủ, kệ.
Y/n còn nhận thấy cổ chân mình nhẹ tênh, cậu chưa kịp nhìn xuống thì Leonard đã cất tiếng nói.
"Tôi gỡ còng chân cho em rồi đấy. Tự do đi lại nhé. À với lại... Xin lỗi lúc này tôi cho em liều hơi mạnh... E rằng lúc này em đã nghiện rồi..."
Tự do? Nghiện? Cậu còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bỗng chốc một cơn đau phát ra ở gáy cổ cậu.
"Đau lắm không...? Em sợ đau mà... Tôi đã gây tê cho em rồi... Nhưng nếu gây tê thêm lần nữa thì có hại cho em mất..."
Có hại????? Rốt cuộc thì Leonard đã làm gì với thân thể cậu.
"Ý anh là sao?"
Cậu nghi hoặc, ánh mắt khó hiểu hướng về phía Leonard.
"Em... Bình tĩnh... Chẳng phải em sợ đau sao... Chẳng qua là tôi có sẵn vài liều GHB nên đã cho em uống một chút..."
"GHB??? Anh cho tôi uống liều lượng bao nhiêu??? Anh bảo tôi nghiện rồi sao?? Chỉ với 1 liều???"
2
Leonard điên rồi, anh ta điên rồi. Chuyện như vậy mà dám làm với cậu.
((Au: Không bé ơi, do độc giả chọn sợ đau á.))
5
"Đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến vết mổ."
Nhìn cậu hoảng loạn, anh không khỏi lo lắng, Leonard ôm lấy Y/n. Cố gắng trấn an cậu... Bàn tay anh bắt đầu run rẩy, lo sợ một điều gì đó...
"Tôi sợ mất em... Y/n..."
"Vết mổ? Anh lại làm gì tôi rồi?"
Leonard càng thêm lo sợ, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán anh, giọng nói có chút yếu ớt từ từ giải thích. Anh sợ chỉ cần sai sót một câu từ dù là nhỏ nhất... Y/n sẽ làm gì đó dại dột...
"...con chíp... Anh.... Anh gắn con chíp vào người em..."
{Giờ tiếp tục là phần lựa chọn của độc giả, trước bộ dáng lo sợ đến run rẩy của Leonard, người rất đỗi yêu Y/n, vâng và cũng là người đã không ngần ngại đánh thuốc và cấy con chíp vào người cậu. Bạn sẽ làm gì?}
1/Hất mạnh Leonard ra và chạy thật nhanh tìm lối thoát.
24
2/Bình tĩnh nghe anh giải thích.
56
3/Không làm gì cả.
3
Mọi người lựa kỹ nhé. Vì nó ảnh hưởng đến cái kết đó hehehehehe.