Nếu cứ đi dọc theo đường lớn về phương bắc, phía cuối con đường sẽ nhìn thấy một bến đò nối liền hai bờ nam bắc.
Trong một thời gian dài, bến đò này đã chứng kiến triều đại hưng suy rồi thay đổi, cũng chứng kiến những thăng trầm của lịch sử, cứ như vậy mà làm cầu nối của hai nơi.
Hiện giờ đúng là đầu xuân, dòng sông vừa mới tan băng, trên đường lớn người và ngựa đều bận rộn bôn ba.
Trì Võng mặc một thân áo xám, trên lưng đeo một cái hòm thuốc to.
Song thân thể hắn vẫn là thiếu niên, trên tấm lưng mảnh khảnh cõng một hòm thuốc to, trông có vẻ không hợp chút nào.
Người đi ngang qua đều không cầm lòng mà quay lại nhìn, hòm thuốc kia trông có vẻ nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đè bẹp thiếu niên đang mang nó.
Mọi người không khỏi lo lắng cho hắn, sợ hắn chỉ cần chân lảo đảo một cái là té đập mặt xuống đất.
Cây lùn và cỏ dại bên đường mọc trên nền đất ẩm ướt, nhất là sau khi mưa, ở chỗ trũng giữa đất có nước đọng lại, đi đến nơi cỏ mọc ngang gối, chỉ chốc lát liền sẽ dính ướt giày vớ.
Xuân hàn se lạnh, phương nam cái lạnh tê tái thấu xương, thời tiết này mà quần áo còn bị ướt thì thật sự không thể chịu nổi.
Nhưng là Trì Võng lại như không thấy lạnh, thần sắc nghiêm túc nhìn chăm chú vào đám cỏ dại dưới chân.
Hắn hình như muốn tìm cái gì trong bụi cỏ
Không cẩn thận dẫm phải bùn trơn, thân thể Trì Võng trượt về phía trước một chút nhưng hắn rất nhanh đã ổn định lại tư thế của mình
Dưới chân hắn là một mảnh cỏ giống như quả đào có màu hạt dẻ, đi tới một bước nữa thì sẽ dẫm phải.
Trì Võng thật cẩn thận lui ra phía sau nửa bước, đem hòm thuốc tháo xuống đặt ở một bên, lấy ra một thanh đao nhỏ, đem ngọn cỏ cẩn thận cắt tận gốc.
Cỏ trên tay ngày càng nhiều, một bàn tay nắm không hết, hắn lấy ra từ trong hòm thuốc một ô vuông nhỏ, đem cỏ bỏ vào trong.
Lấy được dược liệu mình muốn, Trì Võng rời khỏi chỗ đất lầy lội này.
Cỏ cao đến đầu gối làm ướt vạt áo khoác, vào mùa như vậy thì mang theo hơi lạnh thấu xương.
Trì Võng không để ý tới, chỉ cẩn thận che chở hòm thuốc, hắn trở lại đường lớn tiếp tục đi về hướng bến đò phương bắc.
Hiện giờ đã là cuối tháng hai, nhưng lại cùng tháng hai trong ấn tượng của Trì Võng có chút khác biệt
Những năm qua lúc tháng hai tháng ba vào xuân, khi băng giữa sông tan đi, hai phương nam bắc lui tới như dệt cửi
Mấy trăm năm nay, Trì Võng mỗi năm vào thời gian này đều ở đường lớn nhìn thấy mọi người đi đi về về trên bến đò, trước nay đều là ngựa xe như nước, cảnh tượng lúc nào cũng náo nhiệt phồn hoa.
Mà năm nay lại hiếm có người tới lui, phải cách một khoảng thời gian mới thấy có một hai người vội vàng trên đường.
Lần đầu tiên trong 700 năm, Trì Võng thấy đường lớn có vẻ trống vắng tiêu điều như vậy
Trì Võng thu hồi ánh mắt, tiếp tục về phía trước đi.
Hắn ôm hòm thuốc trước mặt, một nửa trong hòm là ô vuông trống.
Dọc theo đường lớn đi lên một lát là sẽ tới một thôn trấn.
Hắn nhớ rõ trăm năm trước trong thị trấn có một nhà y quán tên Lan Thiện Đường, không biết hiện tại còn ở đây không, hắn muốn tới đó bổ sung một ít dược liệu.
Tới gần thôn trấn, rốt cuộc cũng có được ít người.
Trì Võng cúi đầu, ở trên đường không nhanh không chậm bước đi, chăm chú nhìn con đường trước mặt
"Đại phu! Vị tiểu đại phu ở phía trước kia, xin dừng bước!"
Âm thanh nôn nóng vang lên từ phía sau, Trì Võng nghe được dừng bước lại.
Chỉ thấy một nam trung niên kéo theo một chiếc xe gỗ, mồ hôi đầy đầu chạy bước lớn về phía trước.
"Tiểu đại phu, mau cứu người đi!"
Nam trung niên lớn tiếng kêu gọi, "hôm nay cha ta ở trên đồng bị té một cái gãy chân, lão nhân gia đã lớn tuổi, đại phu mau nhìn xem!"
Nhìn cách ăn mặc của hắn, hình như là nông phu ở gần đây, lúc này đang lo lắng cho cha nên khi vừa thấy Trì Võng cõng hòm thuốc bộ dạng trông giống đại phu, khuôn mặt lo lắng đột nhiên bừng sáng.
Trì Võng đi qua đi xem xét, nhìn thấy một ông lão đang nằm trên chiếc xe gỗ, nông phu xốc lên bộ quần áo trên chân của cha mình, lộ ra chỗ gãy xương bầm tím.
Ông lão suy yếu khép hờ mắt, thống khổ rên rỉ.
Ai ngờ Trì Võng chỉ nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Cha ngươi không chết được."
Nông phu cho rằng mình nghe lầm, nhất thời không phản ứng kịp "Gì cơ?"
Khuôn mặt Trì võng lãnh đạm: "Ngươi đi thêm một ném nhan nữa là đến trấn trên.
Trong trấn có y quán, ngươi tự tới đó nhờ đại phu xử lý."
Nói xong câu đó, Trì Võng một chút hứng thú nhìn xem cũng không có, xoay người rời đi.
Nông phu thấy Trì Võng nói đi là đi, thật sự muốn buông tay mặc kệ, tức khắc giận dữ: "Cha ta bị té gãy chân, ngươi nhìn một cái cũng không nhìn? Có đại phu nào như ngươi!? Ngươi cõng một cái hòm thuốc to như vậy, người bệnh ở trước mắt, ngay cả một chút dược băng bó cầm máu ngươi cũng không muốn lấy ra?
Nơi này là ở bên ngoài thị trấn, người xung quanh đã sớm chú ý tới hai người tranh cãi, dần dần tụ lại để xem náo nhiệt.
Có một người không nhìn nổi nữa, liền nói: "Vị tiểu đại phu sao lại như thế? Ông lão gãy chân đau như vậy, mở mồm ra lại nói cái gì mà cha ngươi không chết được, tự mình đi tìm người trị......!Ngươi nghe thử, này giống lời của một con người sẽ nói sao?"
"Ngươi xem tiểu tử này trẻ như vậy, xem chừng cũng chưa học mấy năm y thuật, có thể làm được cái gì chứ? Nhờ hắn trị chân cho cha ngươi, cũng không thể an tâm được đâu."
"Đừng so đo với người như hắn, nhanh đưa ông lão đi y quán trị thương mới quan trọng, vị đại huynh đệ này, ta mang ngươi đi y quan tốt nhất của trấn - Huyên Thảo Đường."
Trì Võng vẻ mặt vân đạm phong khinh đi con đường của mình, hắn cũng không muốn nổ ra tranh chấp với những người này, liền theo đường lớn rời khỏi thị trấn, quyết định tới hiệu thuốc, bổ sung thảo dược.
Bên cạnh có người thở dài: "vị tiểu đại phu này tâm tính thật là lạnh lùng, ta thấy cảnh hiếu thuận của người này với cha hắn mà cảm động không thôi, hắn vậy mà cao cao tại thượng như không liên quan tới mình.
Vậy còn bày đặt học nghề y cái gì? Không có y đức, vậy làm nghề y làm gì?"
Trì Võng dường như không nghe thấy những lời phê bình xung quanh, vẻ mặt bình thản mà bước thẳng về phía trước.
Nông phu thấy Trì Võng đã đi xa, được những người hảo tâm xung quanh dẫn đến y quán, nhìn bóng lưng Trì Võng căm giận xì một tiếng khinh miệt: "Loại người này, căn bản không xứng làm nghề y cứu người!"
Trung niên nông phu kéo xe gỗ, vội vàng mà đi tới y quán.
Chỉ là mới đi không tới hai bước, lại ở chỗ ngoặt đụng phải một nam tử cũng đang vội vàng trên đường.
Dáng người nam tử kia gầy yếu, trên tay ôm một đứa nhỏ, không nghĩ tới chỗ ngoặt đột nhiên có người, hai người mà va mạnh vào nhau, đứa nhỏ trong tay nam tử ôm không vững nên bay thẳng ra ngoài.
nam tử kêu lên: "Con gái ta ——!"
Nam tử bị đụng mạnh ngã trên mặt đất, không kịp bò dậy, càng không thể đỡ đứa bé bình an trước khi tiếp đất.
Mọi người trơ mắt nhìn đứa nhỏ bay ra ngoài, cái trán sắp đụng phải bức tường, đứa nhỏ như vậy mà bị đụng mạnh cỡ này tất nhiên phải chảy máu, có nhiều người nhắm mắt lại, không đành lòng xem thảm kịch sắp xảy ra.
Trì Võng cau mày.
Không ai thấy rõ Trì Võng di chuyển như thế nào, hắn vốn đang ở phía bên kia của đường lớn nhưng lúc này thân thể lại đột nhiên xuất hiện đối diện bức tường, vươn tay vững chắc tiếp được bé gái.
Mọi người vây xem đều mắt chữ O mồm chữ A.
Tiểu đại phu tính tình lạnh lùng này, không phải lúc nãy đã đi trên đường lớn về phía khác hay sao?
Hắn xuất hiện ở chỗ này khi nào?
Chẳng lẽ là vừa rồi hoa mắt, chẳng lẽ hắn vẫn chưa đi xa?
Trì Võng không nói lời nào, đang muốn đem đứa bé trả lại cho nam tử, lại phát hiện đứa bé trong ngực mình trông rất không ổn.
Bé gái nhìn chừng ba bốn tuổi, là độ tuổi phải thanh tú giống như một đóa hoa, nhưng lúc này thoạt nhìn lại môi khô nứt, dưới đôi mắt là một vòng thâm đen, sắc mặt không khỏe mạnh vàng như nghệ, những nốt ban vàng lộ ra trên khuôn mặt, vừa thấy liền biết là sinh bệnh nặng.
Nam tử ngã xuống đất đã sớm bò dậy, lập tức đến bên Trì Võng, thấy con gái của mình không có việc gì nên liên tục khom lưng cảm tạ: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi! Nếu không phải ngươi đỡ được con gái của ta, nàng......!Nàng......"
Người ta đều nói nước mắt nam nhân không dễ rơi, vậy mà người nam nhân đang ôm con gái này đã khóc nước mắt ồ ạt, nghẹn ngào không nói ra lời.
Bé gái ở trong ngực Trì Võng mở to mắt, suy yếu ho khan.
Mọi người xung quanh cũng vây lại gần, muốn nhìn xem một chút coi hài tử có bị thương hay không.
Thế mà khi họ thấy được những nốt ban vàng trên mặt nàng, nghe được tiếng nàng ho khan, cả đám người liền thay đổi sắc mặt
Một người trong trấn lạnh lùng dò hỏi: "Các ngươi từ chỗ nào tới? Đứa nhỏ này là chuyện như thế nào? Sao lại mang bộ dáng của ôn dịch?"
Nam nhân sắc mặt biến đổi, kinh hoảng thất thố mà đoạt lại con gái trên tay Trì Võng, cất bước chạy.
Chỉ là hắn chạy không được vài bước, đã bị người cản lại.
Nông phu mang theo cha già đụng phải hai cha con, vốn dĩ sợ chuyện này sẽ không êm xuôi, lúc này thấy như vậy mới chen vào, làm ra vẻ mặt sợ hãi: "Ôn dịch! Là ôn dịch!"
"Đại huynh đệ, ngươi đi nhanh đi.
Nam nhân mang theo con gái này tám phần mười là từ phía bắc trốn tới.
Cha ngươi bị thương, cơ thể suy nhược, đừng ở đây mà bị lây ôn dịch, nhanh đưa lão đi Huyên Thảo Đường đi!"
Nông phu vừa nghe, nhân lúc được cho cái bậc thang này, lập tức chạy đi.
Chỉ có hai cha con bị mọi người vây lại đang liều mạng mà ôm chặt con gái trong ngực, hắn cúi đầu đem mặt mình dí sát vào khuôn mặt của con gái cố gắng che khuất tầm mắt chán ghét của mọi người.
Người ở gần trợn mắt tức giận: "Mau đi báo quan! Có người mang ôn dịch ở phương bắc chạy trốn tới chỗ của chúng ta!"
Nam nhân cả người run rẩy: "Không có, không phải ôn dịch, con gái của ta......!chỉ là bị cảm lạnh và sốt bình thường —— Sao lại cản ta? Để chúng ta đi, các người để chúng ta đi!"
Hắn mặc y phục tang trắng, đúng là một bộ dáng nhà có tang, bộ dạng này của hắn nhìn là thấy khác so với người bình thường vì thế rất nhanh đã bị chú ý: "Này rõ ràng là bộ dáng trong nhà mới có người chết, nhìn xem có chỗ nào không đúng không?"
"Hiện tại vì chuyện của ôn dịch, quan phủ đã làm cách ly, thuyền ở phía bắc đều không được lên bờ.
Ngươi đây lén lút chạy tới, phía nam chúng ta không có ôn dịch, ngươi mang theo người bệnh tới lỡ lây bệnh cho những người phía nam chúng ta thì sao?"
Người trấn trên nhìn hai cha con này như nhìn kẻ thù, mỗi người đều cùng chung kẻ địch, lập tức liền có người đi gọi quan phủ.
Quân lính rất nhanh đã chạy tới, cầm trường mâu trong tay, trực tiếp chỉ vào nam tử: "Ngươi theo chúng ta đi một chuyến, không được tiếp xúc đám đông!"
Nam tử bất lực mà cầu xin nói: "Cầu xin các người! Cứu con gái của ta trước! Ta không sao cả, muốn đánh muốn giết đều tùy các người, nhưng hãy cho ta đưa con gái đến y quán trước!"
Tên lính vẻ mặt đen thui nói: "Đi đi đi, ngươi cùng con gái đều không thể tiếp xúc đám đông! Hiện giờ phụng hoàng đế thánh chỉ, dựa theo trọng triều ôn dịch khi pháp, nếu có xuất hiện người bệnh khả nghi, cần phải lập tức tiến hành đặc thù cách ly! Ngươi đừng có đứng ở đây, nếu thật là ôn dịch, ngươi nhanh đi theo ta, đừng lây nhiễm cho người vô tội."
Nam tử quỳ xuống tại chỗ, dập đầu trước tên lính, rơi lệ không ngừng: "Cầu xin các người, cứu con của ta đi! Các người xin thương xót, nó còn nhỏ như vậy, nó chỉ mới có ba tuổi!"
Một tên lính khác cầm trường mâu tiếp tục đuổi: "Ngươi cũng giúp ta đi, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà trên dưới nhiều miệng ăn như vậy chỉ trông cậy vào mỗi mình ta, ta nếu bị lây ôn dịch, thì lấy ai nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé đây? Đừng có xin xỏ, nhanh lên theo chúng ta đi, tới khu cách ly rồi, tự nhiên có đại phu chữa trị cho ngươi!"
Nam tử biểu tình tuyệt vọng: "Nào có đại phu sẽ đến cứu chúng ta? Phía bắc thiết lập nhiều khu cách ly như vậy, nói là mời đại phu, nhưng chính những đại phu đó còn cứu không được chính mình! Nương tử của ta bị đưa vào, ta một mình mang theo nữ nhi, ngày chờ đêm chờ, mười ngày sau, ta chờ không nổi nữa, ta......!Ta......"
Nói tới đây, nam tử ôm con gái khóc lớn: "Ta tìm được thi thể nàng bên ngoài khu cách ly thành Nguyên Cảng! Bên ngoài khu cách ly có đào cái hố chôn xác, ta nhìn nương tử bị ném vào trong, một mồi lửa thiêu sạch......!Ta giữ không được xác của nương tử, chỉ có thể mang theo con gái trốn về phía nam, ta thật vất vả mới chạy khỏi đó! Các ngươi không thể đưa ta trở về! Ta cái gì cũng không có......!Ta chỉ có con gái, cũng chỉ còn mình con gái thôi!"
Mọi người ồn ào: "Quả nhiên là phía bắc tới!"
"Tình hình bệnh dịch ở phía bắc đã nghiêm trọng như thế rồi sao?"
Trì Võng nhàn nhạt nói: "Năm nay trên đường lớn không thấy mấy người, ra là do bến đò đóng cửa sao?"
Trì Võng từ sau khi cứu đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc, lúc này đột nhiên nói chuyện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hắn từ trong đám người đi ra, nhìn đứa bé trong lòng nam tử: "Ta là đại phu, đưa nàng qua cho ta xem."
Nam tử nằm trên mặt đất nghe thấy giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, đôi mắt ảm đạm chợt bừng sáng, hắn rưng rưng nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trì Võng như nhìn chằm chằm hi vọng cuối cùng của chính mình, toàn thân hắn không ngừng run lên.
Tên lính lập tức ngăn hắn lại: "Đừng tới gần bọn họ! Ôn dịch này cực dễ lây lan, phía bắc đã chết rất nhiều người, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Không sao." Trì Võng mặt mày lãnh đạm, đi về hai cha con.
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Dù ta có thế nào đi chăng nữa...!Cũng không chết được."
Hắn đúng thật là không thể chết được.
Nhưng trên thế giới này chưa từng có cái gì cho không mà không cần trả phải trả giá.
Hắn nhất định phải đi cứu người, đây là cái giá mà hắn phải trả.
Hơn nữa......!Hắn chỉ có thể cứu trị những người sắp chết, phàm là người có thể thể thở nhiều hơn một hơi, hắn cũng không thể nhìn lần hai.