Nam nhân dáng người thon dài trong bộ âu phục nghiêm túc. Ngũ quan tuấn mỹ mê hoặc người, đôi mắt thâm thuý vô tình, ánh kim cương lạnh lùng loé lên nơi chiếc bông bên tai phải. Trông hắn tuấn dật bất phàm lại toát ra khí chất cao quý không thôi. Hắn vừa bước vào liền trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Đột nhiên tim đập nhanh hơn vài nhịp, ở ngoài trông hắn đẹp hơn trên báo nhiều... Cô bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng và bối rối, hai bàn tay vặn vẹo đan vào nhau.
Junhuyng hờ hững nhìn, nhãn thần lạnh nhạt lướt qua rồi dừng lại, tiêu sái tiến về phía cô. Hắn điềm tĩnh ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt giãn ra, thậm chí còn thấp thoáng nét cười. Vẫn là dáng vẻ tuấn tú ưu nhã nhưng cũng rất cao ngạo
"Park tiểu thư!"
"...A à...Yong Junhuyng...oppa!" nói xong câu chào hỏi cô cũng rùng mình với biểu hiện của bản thân, không tin một phút trước vẫn còn nghĩ xấu người ta, giờ lại tự nhiên xưng hô thân thiết như vậy.
Hắn đến mi cũng không nhíu, thản nhiên nở nụ cười điên đảo chúng sinh
"Nếu em không ngại thì tôi cũng không khách sáo. Ta vào thẳng vấn đề chính. Hôn lễ của chúng ta, tôi không hề tán thành, chắc hẳn em cũng thế?"
Nam nhân này quả thật vô tình, tính ra Park Boyoung cũng là hàng quốc sắc thiên hương, mỹ nhân trong mỹ nhân nhưng thái độ ôn hoà của hắn chỉ mang lại cảm giác khách sáo, xa vắng. Trông nam nhân băng giá này không hề giống một đại playboy như lời đồn. Không cợt nhã, không suồng sã, là rất tôn quý, đĩnh đạc. Lần đầu tiên trong đời cô thấy tự ti với vẻ đẹp của mình.
Nhìn biểu hiện người đối diện, Junhuyng cười nhạt trong lòng. Đúng là cô đẹp thật, nhưng đàn bà đẹp hắn không thiếu. Nhìn nhiều cũng đâm ngán, may thay cô gái này mang trên người thứ khí chất thanh cao, hắn không ghét.
"À, em thật ra cũng phản đối hôn lễ này, làm sao cưới một người đến mặt cũng chưa gặp một lần được, đúng chứ?" cách ứng xử rất đúng mực, lý trí, có cá tính, hắn thích!
"Vậy hai bên chúng ta nên trực tiếp làm việc với cha mẹ. Huỷ ngay hôn lễ!"
Tí thất vọng nhỏ nhen lên, trong lòng không khỏi thở dài nhưng cô vẫn cười
"Được! Cha mẹ rất thương em, hẳn sẽ không ép em chuyện gì, oppa yên tâm!"
"Tôi tin em, vậy ta dừng tại đây! Công ti còn một số việc cần giải quyết, xin phép!" hắn dứt khoát đứng dậy thanh toán xong tiêu sái rời khỏi.
Boyoung cũng không nấn ná lại, tâm trạng có chút ủ rũ, cô xách túi ra khỏi quán. Đánh bộ qua con đường nhỏ vắng vẻ tìm chút yên tĩnh, bỗng chiếc BMW đen chạy ngang rồi dừng lại bên cạnh, kính xe hạ xuống, là Junhuyng.
"Lên đi, tôi đưa em về!"
"A...không cần đâu, oppa bận thì nên đi trước đi!" cô bối rối xua tay dù hắn kiên nhẫn tỏ rõ thiện chí thêm vài lần...
Chiếc xe mới đi được không xa, qua gương chiếu hậu, hắn chau mày, 3tên côn đồ đang suồng sã kéo tay dồn cô vào tường.
"Aishh thứ chó bẩn thỉu ban ngày cũng có sao?" Junhuyng gằn, bẻ ngoặc vô lăng vòng lại...
"Á, các người làm tôi đau, thả ra!" Boyoung mặt tái mét sợ hãi la lên khi bị lôi kéo. Thái độ cợt nhả nhơ nhuốc của lũ côn đồ càng làm cô gái nhỏ run rẩy, nước mắt trào từ lúc nào. Sợ hãi biến thành kinh hoàng tột độ khi chúng bịt miệng và định ôm cô vào con hẻm nhỏ.
Bỗng chiếc BMW thắng két bên cạnh, Junhuyng dập cửa bước ra, ánh mắt đầy nguy hiểm gằn giọng cảnh cáo:
"Buông cô ấy ra rồi cút ngay"
Ba tên đầu trâu mặt ngựa phun nước bọt phì cười man rợ, giọng ồm ồm buồn nôn:
"Tên công tử bột đẹp trai, việc chúng tao can chó gì đến mày"
Hắn nhếch môi cười, mày xếch lên, thời đại nào rồi mà còn lắm lũ "ăn phân để sống" thế. Đai đen nhất đẳng judo của hắn đâu phải "hữu danh vô thực"
"Hà hà, lâu giờ cũng chưa luyện lại. Cám ơn tụi mày trước!" giọng cười rợn gáy vang lên, hắn bẻ tay rốp rốp. Đột nhiên Boyoung ngã ngồi run rẩy nơi góc tường lại thấy thương hại lũ xấu số này...
Bắt lấy cánh tay, xoay người, xốc đối phương qua vai, và một đòn quật điệu nghệ...
"RẦM! RẦM! RẦM!" 1tên, 2tên, 3tên nằm chất chồng như bao cát trên đất. Chúa phù hộ cho chúng không bị gãy cổ gãy xương gì. Hắn cười tà nghễ, hất nhẹ mái tóc nâu đỏ, phủi phủi tay.
"Nhàm chán!" nói xong quay qua tiến lại Boyoung đang sợ chết điếng ngồi ở góc tường, hắn quan tâm
"Em dậy được chứ! Tôi đưa em về!" nhưng dường như quá sợ hãi, cô chỉ lắc đầu run bần bật, nước mắt tuôn như mưa. Hắn cụp mắt, thở dài, nữ nhân luôn phiền phức mà. Bất đắc dĩ đành bế cô vào xe, mặc cho cô ôm chặt cổ mình...
Đã gần 4h, có vẻ như dính trúng rắc rối,hôm nay phải về muộn rồi...