"Đợi anh 1tí" Junhyung quay trở ra khay với tay lấy 2ly rượu. Kín đáo nhanh như chớp thả vào trong nước thứ gì đó, lắc nhẹ ly rồi trở lại
"Không thể thiếu thứ này được!" hắn nháy mắt đưa ly có thuốc mê cho Goo HyoJin.
"Cạn ly!"
Cô nàng ngu ngơ uống sạch ly rượu, trong lòng nhảy cẫng lên vì tưởng tượng đến màn hoan lạc vui vẻ đêm nay cùng Junhyung. Hắn xếch mắt cười, hừ! Đồ đàn bà ngu dốt!
---FLASH BACK---
Trước lúc khởi hành đến biệt thự nhà họ Goo. Dongwoon đưa ra viên thuốc con nhộng màu trắng đục dặn dò Junhyung
"Thả vào rượu! Nó sẽ tan ngay mà không để lại tí vết tích nào. Sau 15' bắt đầu phát huy tác dụng và có hiệu lực trong 1giờ đồng hồ, đủ cho hyung tìm kiếm"
"Nếu có người đến thì cứ lột hết đồ cô ta ra, nhảy lên giường làm như đang quan hệ. Cùng lắm chỉ bị chỉ trích thôi, tiếng phong lưu của hyung chỉ sợ muốn kiếm người không biết cũng khó. Yên tâm làm như em nói đi!" Kikwang bổ sung thêm
"Ý này anh nghĩ ra khi nào vậy Lee.Ki.Kwang?" người ta bảo "có kinh nghiệm" hơn người chỗ ấy cấm có sai. Danh hiệu playboy cuối cùng có cơ hội cống hiến cho kế hoạch cao cả vĩ đại...
"Hề hề anh nói đúng mà Woonie" anh cười giả lả nắm tay cậu lắc lắc vẻ cún con. Nhìn vào có ai biết quá khứ Kikwang lại khinh chán, ghét cay ghét đắng cậu chứ...
---END FLASH BACK---
Mở mật mã, quét xác nhận vân tay và nhận dạng giác mạc. Cuối cùng Goo Hyo Jin thành công dẫn Junhyung vào thư phòng, hắn trầm trồ, lão cáo già lắp đặt hệ thống an ninh bảo vệ kinh thật. Nếu 1người biết được mật mã thì không có dấu vân tay, lén lấy được dấu vân tay cũng không thể qua vòng quét giác mạc. Goo Hyo Jin là con gái độc nhất được cưng như trứng mỏng nên mới có thể ra vào nơi này.
"Anh làm gì vậy? Mau lên giường thôi" thấy Junhyung hơi ngớ người trầm ngâm, cô ả không nhịn được lên tiếng hối thúc.
Hắn nhìn đồng hồ, 2' nữa thuốc bắt đầu có tác dụng. Nhanh chóng đè Goo HyoJin ra giường hôn đắm đuối, đưa tay cởi dần nút áo và kéo xuống dây áo ngực...
Over!
Thân thể cô nàng đang quấn chặt cọ sát vào mình đột nhiên mềm oặt rũ xuống giường, Junhyung búng tay thoả mãn đẩy ả sang bên. Nhanh chóng rút găng tay trong túi áo vest đeo vào và tiến hành lục lọi...
***
Sân bay Incheon, Seoul. 8h15' tối.
Yoseob tâm trạng hồi hộp nóng lòng ra khỏi cổng soát vé đi thẳng 1mạch ra ngoài đón taxi, cậu không hề hay biết có người theo dõi nhất cử nhất động của mình...
Chiếc taxi với biển số lạ tấp vào lề, tài xế hạ kính xe:
"Cậu gì ơi lên đi, giờ này khó bắt taxi lắm!"
Yoseob không chút do dự cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý chiếc biển số bé tẹo kia, cậu mừng rỡ ngồi vào xe.
Vừa bước vào lập tức thêm 1gã bặm trợn ngay sau lưng nhào vào đóng xầm cửa, đang hốt hoảng định la lên thì Yoseob ngất lịm đi vì bị vật gì đó đánh mạnh vào đầu.
Chiếc taxi phóng khỏi sân bay trong sự ồn ã tấp nập của giờ hạ cánh nơi phi trường...
***
Sau 30' nỗ lực tìm kiếm, cố gắng cẩn thận không để lại bất kì dấu vết hay sự xáo trộn nào, Junhyung vẫn bất lực. Lão cáo này có két sắt và tủ khoá trời ạ, hỏng bét!
Bắt đầu công cuộc lục tìm chìa khoá và giải mã két sắt, phải chi có Doojoon Hyunseung ở đây thì đỡ biết mấy.
Còn 25'...
20'...
15'...
Khốn khiếp còn nơi nào chưa lục nữa? Junhyung rối bời, vậy ra đêm nay công cốc sao? Đang lúc nản chí đến phát điên bỗng...
Tít tít tít!
Âm thanh gì đó như tiếng máy nhắn tin, hắn ngó quanh quất thì thấy đèn đỏ nhấp nháy nơi chiếc điện thoại đặt bàn. Có người gọi...
Cẩn thận im lặng nhấc máy, Junhyung nín thở lắng nghe
(Yeoboseyo! Cuối cùng cũng liên lạc được với ông, thượng nghị sĩ Goo)
"..."
(Không trả lời à? Được thôi nếu ông muốn)
"..."
Đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng chửi rủa như "mẹ kiếp thằng già giả câm"...
(Không dài dòng! Nói thẳng cho ông biết thằng oắt con còn sống trong vụ ám sát 4năm trước đã trở về từ Anh. Đột nhiên nó về trước dự định làm rối tung mọi chuyện. Bây giờ thằng nhãi đang trong tay chúng tôi. Muốn giết hay sao?)
ẦM OANG!!! Suýt tí đánh rơi điện thoại, chỉ có thể dùng 5chữ miêu tả tâm trạng Junhyung lúc này: SỢ.HÃI.ĐẾN.KHỦNG.HOẢNG! Trời ơi Yoseob về trước lịch trình? Cậu tắt máy vì phải ngồi máy bay? Cũng không báo hắn biết? Bọn xã hội đen định giết cậu sao? ANDWAE Andwae, tuyệt đối không thể!
Cố gắng trấn tĩnh, Junhyung trầm giọng khàn khàn
"Ở đâu?"
(Lão già cuối cùng chịu lên tiếng, giọng lạ thế?)
"Nói!"
"Fine fine, khu nghỉ mát đang xây dựng bị đình trệ gần biển"
Cạch!
Hắn lao khỏi thư phòng