Sau một tháng trời lưu lạc ở vùng trời Paris. Anh và cô dù muốn dù không vẫn phải quay về công ty làm việc. Tất nhiên là phải tăng ca cho kịp tiến độ công việc rồi!
Buổi tối, 9h tại Silver…
“Chi Ngọc!”
Chị cô ngày thường rất lịch sự, thế mà bây giờ không hề báo trước mà đẩy cửa vào luôn. Dương Chi Ngọc cũng không mấy để ý tiểu tiết ấy, hỏi:
“Dạ? Có gì hả chị???”
“Em thật sự thích Lâm Tịch hả???” Dương Chi Tuyết hỏi. Nếu không lầm, chắc mẹ đã lấy Chi Ngọc ra làm ‘vật hy sinh’ rồi chứ gì!!!
“Ơ...Dạ!...Tất nhiên rồi!!! Hihi...Thích mới cưới được chứ!!!” Dương Chi Ngọc ban đầu có chút cứng ngắc nhưng sau thì điềm tĩnh hơn. Cô tự nhủ: Bằng mọi giá cũng không thể để chị hai lo lắng!!!
“Thật sao? Vậy còn việc hai đứa lườm nhau trong tiệc cưới, bẻ tay nhau và dằn mặt nhau thì sao??? Em đừng có gạt chị nữa!!!” Dương Chi Tuyết không chút chần chừ xé tan lời nói dối của Chi Ngọc.
“Hihi..Là...là vì anh ta mà!!! Lườm nhau là tại anh dám hôn em lâu như vậy. Bẻ tay là tại ai biểu anh ta tổ chức tiệc cưới long trọng quá làm gì, người ta đã kêu là làm nhỏ nhỏ thôi chứ bộ!!! Còn dằn mặt???... Hình như bọn em chưa hề dằn mặt nhau!!! Nếu có, chỉ là giận hờn qua loa thôi à!!!” Dương Chi Ngọc tỉnh bơ như thiệt. Giọng điệu nũng nịu như nàng dâu bé nhỏ.
Dương Chi Tuyết bắt đầu ngờ ngợ...Lẽ nào cô đoán sai???
“Chị đừng quá lo!!! À! Chị nhìn trang sức này xem, là nên lấy màu xanh lục hay màu đỏ vậy???” Cô đánh trống lảng. Cô biết Dương Chi Tuyết mỗi khi dính líu tới công việc thiết kế thì say sưa đến quên trời đất!!!
“Ưm!!! Hay...hay em thử kết hợp cả hai màu lại đi! Nếu có vấn đề gì cứ giao lại cho chị! Thôi, chị đi trước!!!” Chị cô thấy nỗi lo lắng trong lòng cũng tạm vơi đi phần nào. Lúc Chi Tuyết sắp bước ra khỏi cửa văn phòng thì Chi Ngọc hét lên:
“A!!! Chị ơi! Tuần sau là đám giỗ cha, chị nhớ về nhe!!!”
Bàn tay nắm tay cầm của Dương Chi Tuyết khẽ run, thế nhưng, Chi Tuyết vẫn điềm tĩnh:
“Ờ!”
***********Sunflower
Nhìn thấy bóng Chi Tuyết đi khuất, Dương Chi Ngọc vô thức thở dài. Haiz...Tội cho chị hai quá!!!
Sau đó, cô cố gắng dồn suy nghĩ vào bản vẽ. Kết hợp cả hai màu ư???
...
Lâm Tịch quay về đã là 10h30’...
“Dương Chi Ngọc???” Anh vừa gọi vừa mở đèn. Tối thế này còn chưa về ư???
“Haizz...Chắc lại làm việc hăng say rồi chứ gì!!!”
Anh thở dài. Tình cảnh này giống như chồng đang lo lắng cho vợ vậy? Mà...Sao anh lại rành về con nhỏ hung dữ đó đến thế chứ???
Vợ chồng? Hai từ này...Vừa hiển thị trong đầu hai từ này, Lâm Tịch không kìm nổi bật cười một tiếng. Dù gì cũng là kết hôn trên danh nghĩa, tại sao anh lại không được đem ‘người đẹp’ về nhà nhỉ???
Nghĩ đến đó, Lâm Tịch rút ngay điện thoại ra...
Dương Chi Ngọc mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Đập vào mắt là hình ảnh một cặp nam nữ dính nhau như sam ngồi ung dung vừa ăn nho vừa xem phim. Cơn giận bùng lên, lấn át cả sự mệt mỏi. Khốn nạn!!! Lại dám cả gan vụng trộm tại nhà???
BỐP!!!!!!!!!!
Vâng, không sai. Cô đã ra tay tát Lâm Tịch một cái. Anh không kịp né liền lãnh nguyên cái tát. Con nhỏ này luyện võ gì mà tát muốn rụng cả hàm răng vậy trời?!
“Con kia!!! Mày là ai mà dám tát anh yêu của tao???”
Con ả kia sừng sộ mắng Dương Chi Ngọc. Lạnh lùng liếc ả, cô ung dung:
“Tôi? Hừ! Là gì à?! Là VỢ HỢP PHÁP của ANH YÊU mày đấy!!!!!!!! Còn mày? Mày là cái quỷ gì mà vào đây? Nhà tao không cần thuê người ở, mày cút đi!!!”
“Mày? Ai nói tao vào đây làm người ở?! Xin trân trọng giới thiệu nhé! Tao, là người yêu của anh Lâm Tịch , không lâu sau thì tao cũng là vợ của ảnh thôi!!!!” Nó lớn tiếng.
“Vợ? Vợ bé chứ gì!!! Cái đồ không biết nhục!!! Tao khinh thường mày!!!...Ờ! Cũng được!!! Nếu mày thích làm nhỏ, tao sẽ chiều. Nhưng mà...Sáng sớm gà vừa gáy thì mày phải thức!!!”
“Làm gì chứ?!”
“Làm gì? Thì phơi đồ. Thì nấu bữa sáng. Thì làm tất cả những việc mà người ở phải làm. Hứ! Tưởng làm nhỏ dễ lắm hả mày, đừng có điên!!! Vợ cũng như má vậy, chỉ có một thôi!!!”
“Mày...mày đừng có quá ngạo mạn. Cẩn thận có ngày bị tạt Axit đấy!!!” Nó bị Dương Chi Ngọc hăm he, dọa đến tức run cả người.
“Hứ! Thời này mà tạt Axit là xưa rồi!!! Để tao tạt Brom mày cho!!! Cái thứ dốt Hóa học thì biến!!! Cút ngay! Không thì tao đập ày một trận bây giờ!!!” Cô lườm.
“Hứ!!!” Cô gái kia tức tối cầm túi xách, ngún nguẩy ra về.
*********Sunflower
Nhìn sang Lâm Tịch. Anh đang ngồi bệch dưới sàn. Há hốc mồm nhìn cô gái tự xưng là vợ mình kia. Tạt...tạt...Brom???
“Anh yêu~”
Dương Chi Ngọc mỉm cười, đi lại gần anh hơn. Đỡ anh dậy sau đó chớp chớp mắt nói:
“Em xin lỗi anh nha!!! Tại em ghen quá!!!”
Ghen? Cô ta nói ghen???...Hahaha...Thì ra con nhỏ dữ dằn này nhìn thế mà cũng yêu thích anh kìa!!! Xem như thành công rồi!!!
Lâm Tịch ung dung cười tự cao tự đại. Sung sướng dâng trào!!!
“Không sao!!! Em yêu~Anh nhớ không lầm hình như chúng ta còn chưa động phòng đấy...”
“Dạ!!!!!!!!!” Cô nhỏ nhẹ.
Phòng ngủ...
“ĐỒ HÁO SẮC!!!!!!!!!!!!!!!!! ĐI CHẾT ĐI NÈ!!!!!!!!!!!!!!”
Trong màn đêm, một tiếng hét thấu tận trời cao vang lên trong phòng. Không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết sáng ngày hôm sau...Lâm Tịch phải đến công ty họp với cái đầu băng một lớp vải dày cộm!!!!
Hehehe!!!!