_ông không nhớ lầm thì gần đây cũng có 1 bệnh viện, cháu cứ đi thẳng ra đường lớn thì sẽ thấy ngay. Mau đưa cô bé đi đi. Chúc cháu may mắn nhé.- ông cụ cười
_cháu cảm ơn ông ạ. Chờ bạn cháu khỏi cháu sẽ cùng bạn cháu đến đây thăm ông ông nhé!!- hắn cười rồi lái xe đi…
Sau khi ra được đường lớn hắn đã đưa nó tới bệnh viện kịp thời…..bây giờ nó đang nằm trong 1 căn phòng vip xung quanh toàn là 1 màu trắng…..nó từ từ mở mắt.
_A. Yên tỉnh rồi nè mọi người ơi.-giọng Hoa mừng rỡ reo lên
_Yên…em có sao không???làm bọn này lo quá trời- anh ba nó lên tiếng
_ơ….ớ…..đây là đâu?sao tui lại ở đây. Thiên đàng là màu trắng hả? sao lại có mấy người giúng anh tui, bạn tui zậy…huhu-nó ú ớ rồi bật khóc
“cốp” tỉnh lại coi. Cô còn sống và người cứu cô là tôi-hắn đánh lên đầu có 1 cái làm con nhỏ tỉnh luôn.
_tỉnh chưa-hắn cố nhịn cười hỏi nó
_tỉnh rồi, anh là cái tên mà tui ghét đúng không?-nó nhìn hắn chớp chớp mắt hỏi
_ừ đúng rồi. xem ra trí nhớ của cô đã vẫn động tốt hơn-hắn cười
_ý a là trước giờ tui ngu á hả?-mặt nó hầm hầm
_tui đâu có nói vậy. cô tự nhận à nha.haha-hắn ôm bụng cười
_anh muốn gì hả?-nó tụt xuống giường đứng nhìn hắn chằm chằm
_thôi. Thôi. Mới vừa tỉnh dậy là đã cãi nhau rồi. em mau nghỉ đi đừng để ý thằng Dương làm gì-anh ba nó can ngăn
Tối hôm đó……..nó đang ngủ ngon giấc trên cái giường dành cho bệnh nhân thì bỗng nhiên nó cảm thấy lạnh người…..mở mắt ra nó chỉ nhìn thấy đươc 1 bóng đen đang cố gắng hết sức che mắt nó lại để làm gì đó. Bất chợt điện được bật sáng….và người bật đó là hắn…
_ơ…anh Dương….-bóng đen đó chính là Thùy Lâm. Có lẽ Dương đã đoán được là Thùy Lâm sẽ không để yên cho nó nên đã canh trước. thật sự là đúng thật.
_cuối cùng cô cũng tự mò tới đây. Xem ra dự đoán của tôi là đúng. Haha. Lần này sẽ không có ai cứu cô đâu.
_anh…anh Dương…em….em..không có ý định….-Thùy Lâm ú ớ.
_tôi không sao đâu? Anh đừng lo. Cho cô ta đi đi.-nó lên tiếng nhìn Dương
_cô định để cho cô ta đi vậy sao? con người đó đã hại cô thành ra như thế đấy?-hắn chỉ tay về phía Thùy Lâm nói
_tôi đã nói tôi không sao. Anh cho cô ta đi đi. Và không được làm gì cô ta nếu không tôi sẽ không tha thứ đâu. Còn bây giờ cô đi đi và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô 1 lần nữa.-nó nhìn Thùy Lâm lạnh lùng nói.
Nghe nó nói vậy Thùy Lâm chỉ biết cúi gầm mặt rồi bước đi. Tình cờ nó nghe được 2 chữ được phát ra từ miệng Thùy Lâm 2 từ “XIN LỖI”. Nó khẽ cười và nó biết cuối cùng Thùy Lâm đã hối hận thật sự. lúc đó Thùy Lâm không có ý định bóp cổ nó mà có lẽ là bỏ 1 hộp quà giấy lên bàn nhưng không muốn nó nhìn thấy. sau khi Thùy Lâm đi khỏi nó mới nhìn hắn cười và nói
_cô ta đến để xin lỗi tui chứ không có ý định gì đâu. Anh đừng có hiểu lầm. cô ta đã hối hận thật sự rồi đấy
_tôi không tin. Rõ ràng trong bóng tối tôi nhìn thấy tay cô ta đang bóp cổ cô mà.
_không phải đâu. Cô ta che mắt tôi để bỏ hộp quà này lên bàn nè.-nó giơ hộp quà trước mặt hắn phẩy phẩy
_ế, cho tui coi với. xem thử bên trong có gì?-hắn chạy tới leo tọt lên giường nó
_ai cho. Cái này mình tui xem thôi. Cô ta tặng tui mừ.-nó cười đểu mặt gian thấy sợ
_èo, cho xem đi. Có ai biết đâu mà. Tôi không nói ai đâu. Hứa đấy-hắn kéo kéo tay nó mặt nhìn đáng thương hết sức
_ơ….thôi.thôi được rồi, anh bỏ ngay cái mặt đó đi. Đừng có dụ dỗ tui. Tui cho anh xem là được chứ gì-nó phẩy phẩy tay trước mặt hắn
_ờ ờ.hehe-hắn cười
Nó mở hộp quà ra thì có 1 tờ giấy….Thùy Lâm viết cho nó 1 bức thư…vừa đọc lướt qua thì mặt nó đã tối sầm lại đánh rơi cả tờ giấy…hắn nhìn thấy vậy thì lo lắng hỏi nó
_có chuyện gì vậy?nhỏ đó viết gì?-hắn hỏi nó rồi cầm tờ giấy lên đọc sau đó hắn chỉ buông được 2 từ….
_CHẾT TIỆT….
Hắn cầm dt gọi ngay cho Thiên Bảo..
_alo.Thiên Bảo mày đang ở đâu á. Chạy về nhà mày ngay đi. Không là mày mất đứa em gái đấy.
“mày nói gì. Em tao sao cơ”
_mày đừng hỏi nhìu, mau về nhà đi. Không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nó và người mang tang cho nó sẽ là mày đấy
“được rồi. tao đang gần nhà, tao về liền”
Tắt máy…..hắn tới gần nó….khẽ ôm nó vào lòng…..
_cô ta sẽ không sao đâu. Thiên Bảo sẽ về kịp thời mà. Nó đang ở gần nhà. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu
_cô ta bị điên sao. Sao lại nghĩ tới chuyện bán cơ thể mình chứ…điên thật rồi
_không sao đâu mà.cô đừng suy nghĩ lung tung nữa
Nguyên văn bức thư như sau:
“khi cô đọc được bức thư này thì tôi đang tự suy nghĩ về nhưng điều mà mình đã gây ra cho cô. Tôi biết…cho dù tôi có nói bao nhiêu từ xin lỗi đi nữa thì cũng không thể bù đắp được cho cô nhưng tôi vẫn muốn nói rằng tôi xin lỗi thật sự tôi đã cảm thấy hối hận. lúc này tôi đang ở trong 1 căn phòng tối cầm 1 con dao và tự rạch nhưng đường máu lên cơ thể mình chỉ có làm như vậy tôi mới có thể thấy mình thanh thản được. nếu tôi chết cô hãy vui lên nhé.”
Sau khi nhận được cú điện thoại của Dương, Thiên Bảo chạy ngay về nhà, chạy lên phòng Thùy Lâm. Đập cửa rồi gọi mãi mà không thấy Thùy Lâm trả lời
_con nhok kia, mở cửa ra mau. E làm trò gì trong đó vậy hả? mau mở cửa ra cho anh. Mau lên!!!-Thiên Bảo mất bình tĩnh hét lớn nhưng tất cả chỉ là im lặng, không có tiếng trả lời…
Thiên Bảo dường như không thể chịu được nữa. hắn bay lên đạp cánh cửa rớt ra luôn. vào được bên trong thì….cảnh tượng bây giờ thật sự khiến ai cũng phải kinh hãi….1 đứa con gái nằm trên chiếc giường…xung quanh chỉ toàn máu là máu…..
Thiên Bảo cầm lấy cái dt, gọi ngay cho bệnh viện để kịp thời cứu em gái mình. Lúc này,hắn chỉ có thể nghĩ được việc duy nhất đó là cứu em gái của mình….
_em mau tỉnh dậy đi, mở mắt ra xem nào? Sao lại ngốc vậy chứ? Em đâu có cần làm vậy? 2 người họ sẽ tha thứ cho em mà. Em đâu cần tự hành hạ mình thế này chứ-Thiên Bảo cầm tay Thùy Lâm nói trong vô thức khi nhìn thấy em gái mình mặt trắng bệch ra.
Thùy Lâm đã được đưa đi cấp cứu kịp thời, theo như lời bác sĩ nói thì trước đó Thùy Lâm đã tự gây những vết thương lên người mình sau đó còn nằm trong nước lạnh nữa nên bị nhiễm trùng. Cửa phòng cấp cứu được mở ra…..vị bác sĩ già bị Thiên Bảo chặn lại
_bác sĩ!!! Em gái cháu có sao không ạ? Xin bác sĩ hãy cứu em gái cháu
_cậu đừng lo. Em gái cậu đã qua khỏi rồi. may là cô bé được đưa đến đây kịp thời. gia đình sao lại để cô bé như vậy chứ?-nói rồi vị bác sĩ bước đi
_không sao rồi. Thùy Lâm sẽ mau khỏi thôi. Đừng lo- Dương vỗ vai Bảo
_Dương nói đúng đó. Bảo đừng buồn nữa. lo giữ sức mà chăm sóc em gái trong những ngày sắp tới đi.-nó cười nhìn Thiên Bảo
_ừ. Cảm ơn 2 người. Yên cũng vào nghỉ đi cho khỏe. Bảo về nhà 1 lát.-Bảo quoay sang Dương_mày nhớ trông chừng em tao nhé. Cho nó vô nằm sát phòng Yên á. Dễ trông- nói xong Bảo lủi thủi bước đi
Nó và hắn nhìn theo Bảo , rồi lại nhìn nhau không biết nói gì…. Nửa tiếng sau, Thùy Lâm tỉnh dậy thì thấy nó đang ngồi bên cạnh…
_ơ…sao..sao…cô lại ở đây?
_tôi à. Bảo nhờ tôi trông cô giúp.-nó cười nhìn Thùy Lâm
_cô không ghét tôi sao?-Thùy Lâm không nhìn nó khẽ hỏi
_không. Tại sao phải ghét?
_nhưng tôi đã gây cho cô quá nhiều chuyện
_không sao. Đó cũng là vì cô ganh ghét tôi. Tôi hiểu mà. Tôi không ghét cô, cô cũng đã nói xin lỗi tôi rồi còn gì nữa nè.
_ừm.cảm ơn cô.
_cô ngủ tí nửa đi. Trời còn sớm.
3 ngày sau……
_ô la la. Hôm nay được xuất viện rồi. vui quá đi, nó tung tăng hét lên
_này, nhỏ kia. Mún ăn đấm không? Đang trong bệnh viện đấy nhé. Giữ trật tự đi. –Dương nhìn nó chằm chằm
_bít ròi. Nhanh lên Lâm ơi. Lát về mình đi ăn kem nhá. –nó kéo tay Thùy Lâm.
Chắc hẳn ai cũng sẽ ngạc nhiên lắm đúng không.? Nhưng mà trong thời gian nó và Lâm ở bệnh viện thì nó và Lâm đã là bạn tốt của nhau rồi.
Nhắc lại trong nỗi nhớ……(của mọi người)
_hôm nay Yên được ra viện. anh không đi đón Yên à.-Hoa hỏi
_không, để Yên về nhà rồi anh gặp luôn. Sao em không đi đón Yên?-Phong hỏi Hoa
_hihi, không. Em nhắn tin cho Yên rồi, lát em đi ăn kem với Yên.-Hoa cười.
_ừ.
Phong và Hoa đi dạo ngang qua 1 nơi…..nơi chôn giấu kỉ niệm của Hoa và Phong…..
_ơ..nơi này…quen quen…-2 người đồng thanh
_anh/em có 1 kỉ niệm ở đây-đồng thanh tập 2
_kỉ niệm thơ ấu.-đồng thanh tập 3
_ơ….thôi.em nói trước đi. Sao cứ đồng thanh thế này.-Phong gãi đầu
_hì. Hồi còn nhỏ em ở đây và em gặp 1 cậu con trai. Cậu ấy tốt với em lắm, nhưng mà lúc đó cậu ấy phải rời khỏi đây để đi nước ngoài với ba mẹ. cậu ấy hứa sẽ về tìm em. Nhưng đến bây giờ vẫn không có ai tìm em cả.-nói tới đây Hoa chợt buồn
_có phải cậu bé đó tên Rin phải không?
_ơ….sao anh biết. anh đã gặp Rin ở đâu à?-Hoa ngạc nhiên hỏi
_đồ ngốc. em phải Rany không?
_đúng rồi. sao anh cũng biết tên hồi đó của em?-Hoa lại ngạc nhiên nhìn Phong. Bất chợt…Phong ôm lấy Hoa…
_anh tìm được em rồi. cô công chúa hồi nhỏ mà anh đã từng gặp trong giấc mơ. Anh là Rin-Phong thì thầm nói
_thật sao? Anh là Rin sao? Ôi không thể tin được sẽ có 1 ngày em được gặp lại anh.-Hoa cười trong hạnh phúc.
_này. Sao cậu cười mãi vậy Hoa? Có chuyện gì kể bọn này nghe với nào.-nó tò mò hỏi Hoa
_ơ….đâu có gì đâu. Hihi-Hoa cười đỏ mặt.
_bà còn giấu nữa. có gì khai ra mau lên-nó nhìn Hoa chằm chằm
_ơ…thì…thì….tui đã tìm lại được tình yêu đầu tiên của mình.hì hì- Hoa đỏ mặt
_thế à? Hắn là ai thế? Bọn này có biết không?-Lâm lên tiếng
_hì hì. 1 người rất quen thuộc với mọi người.-Hoa gãi đầu
_ai thế? Nói bọn này nghe với nào-nó lay lay tay Hoa
_đó là Phong
_sao???????? Phong á-nó trợn tròn mắt
_ừ. Là Phong đó.^^- Hoa cười
_thật sao?-nó tỏ vẻ ngạc nhiên-haha. Thế mà k chịu nói. Làm tớ tò mò nhá. Lần này tớ phải xử đẹp tên Phong mới được.
_ơ….đừng mà
_ui cha. Mới nói thế thôi mà đã xót xa rồi kìa.hehe-Lâm chỉ chỉ Hoa cười đểu nhìn nó
Tối hôm đó, ở nhà nó…….
_ê Phong.
_hử?
_có chuyện gì giấu tui không á.-nó nhìn Phong chằm chằm
_ơ….chuyện gì đâu. Con nhóc này.-Phong không nhìn nó mà nhìn đi phía khác.
_thôi. Đừng giấu nữa mừ. vk ông khai hết rồi. không giấu được tui đâu. 2 người ghê lắm, giấu giấu-nó chọt chọt Phong
_ơ….biết rồi còn hỏi tui làm gì? Con nhóc này muốn chọc quê tui hả?-Phong đỏ mặt cốc nhẹ lên đầu nó rồi chạy biến vào phòng
_này! Nhóc con. Em lại chọc gì Phong đấy- anh hai nó hỏi
_đâu?ai chọc cơ. Tại Phong giấu em chứ bộ. em chưa xử đẹp là may lắm rồi á chớ-nó chu mỏ cãi
_chuyện gì thế?-anh ba nó tiến lại khoác vai nó tò mò hỏi
_hehe. Hoa và Phong là cặp đôi từ nhỏ đó anh.
_sao???w0a. chuyện này mà Phong dám dấu tụi mình sao. Phải bắt nó khao mới được.
_ồ yeeee. Anh là hiểu ý em nhất cơ. Mau mau đi bắt Phong khao nào.