3 anh em nhà nó nhìn nhau phá lên cười mà không biết rằng Phong ở trong phòng đang ngượng đến nỗi muốn kiếm 1 cái lỗ nào đó chui xuống
ở 1 căn phòng nào đó…….
_nó sắp về nước rồi. con mau chuẩn bị tinh thần đi đón nó đi.-giọng của 1 người đàn ông khoảng 40 tuổi.
_con không thích. Ba bảo cô ấy đừng về. cô ấy biết rõ con chỉ xem cô ấy là em gái mà.- giọng hắn năn nỉ
_ba không biết, con tính sao thì tính đó. Ba đi làm đây- nói xong người đàn ông lấy cái túi rồi đi ra cửa…
Sau khi ông ấy đi khuất, hắn……..
_asssssssssssss. Tại sao?tại sao? Ôi. Bực chết đi được.- hắn ôm đầu la lên.
_làm gì la như thú sổng chuồng vậy mày. Đứng đầu đường cũng nghe nữa đó.-Thiên Bảo từ đâu mò ra làm hắn hết hồn
_thằng khỉ. Mày ở đâu chui ra đó. Đang điên đầu điên óc đây.
_chuyện gì? Kể tao nghe thử coi.
_juri sắp về đây rồi. nghe ba tao nói là nó về để theo đuổi tao. Ôi, điên mất thôi. Hồi còn ở bên đó tao đã nói tao chỉ xem juri là bạn thôi mà. Rắc rối quá đi. –hắn nhìn Thiên bảo bằng vẻ mặt thảm thương.
_haha. Sắp có chuyện vui rồi đây. Haha. –Thiên Bảo ôm bụng cười khiến hắn đơ như cây cơ…
_mày còn cười được nữa. mau nghĩ cách giúp tao xem nào.
_haha. Sẽ có người giúp mày bằng chính tình cảm thật sự của mình. Mày sẽ được cứu thôi. Haha. –Thiên Bảo cười nói.
_là ai mày? Nói tao nghe thử?-hắn tò mò nhìn Thiên Bảo
_rồi mày sẽ biết thôi. Ngày ra đón juri nhớ rủ tao đó. Mày sẽ bị bất ngờ. thôi tao về đây, định qua rủ mày đi ăn gì đó mà thấy cái mặt mày ăn hết nổi rồi. –Thiên Bảo đứng dậy đi về bỏ mặc hắn đang có hàng trăm dấu hỏi trong đầu.
Nó đang ngồi trong phòng với biết bao suy nghĩ ngẩn ngơ về hắn.
“aaaaaaaaaaaa. Không được nghĩ tới hắn nữa. nhưng mà…hắn cũng đẹp trai đấy chứ., cũng tốt nè. Cứu mình biết bao nhiêu lần nè. Nhưng mà sao………ơ…không được nghĩ nữa.aaaaaaaaaaaaaa”
Đang ngồi nó bỗng ôm đầu xoa xoa làm rối tung cả lên. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì con quỷ cả.
ở 1 căn phòng nào đó cũng xảy ra tương tự như thế….
“thằng Bảo nói thế là sao nhỉ? Ai cứu mình chứ. Tình cảm thật sự nữa chứ. Đừng nói là…nhỏ đó nha (hắn đỏ mặt. hê hê)….không…không có đâu. Nhỏ đó đâu phải tiêu chuẩn của mình chứ….nhưng mà nhỏ cũng dễ thương đấy chứ. Cũng đáng yêu….assssssss. biến thái. Không nghĩ nữa.”
Hôm sau….ở trường……….
_này!!! Nghe nói là chuẩn bị vợ chưa cưới của ông về đây hả?-nó lại đập vai hắn
_ơ…..làm gì có…nhỏ đó làm gì phải vợ…
_thôi thôi. Đủ rồi. Bảo nói thế với tui mà. Ông ghê nhá. Vợ chưa cưới luôn ý.-nó chọc hắn
_thôi. Đừng chọc nữa, tôi mệt.-nói xong hắn bỏ đi để lại nó với 1 đám bụi trường.
“hắn sao thế nhỉ? Mình làm gì quá sao? Nhưng mà sao lại là vợ chưa cưới chứ. Không thíchhhhhhhhhhhhhhh. Không chịu, kì cục quá. aaaaaaaa”
_Ê Yên bà biết tin gì chưa? –Lâm từ đâu chạy sồng sộc vào đập bàn nó hỏi
_chuyện gì? Không biết. –nó nhìn Lâm tò mò
_lát nữa anh hai tui với Dương sẽ đi đón con nhỏ gì gì…gì ấy nhỉ? –Lâm nhìn nó
_juri.
_ừ. Đúng rồi. con nhỏ đó á. Lát nữa, sau khi ra về sẽ đi.
_ờ. Nhưng mà bà nói tui chi. –nó tò mò hỏi
_à. Anh hai tui nhờ tui nói với bà là muốn bà đi cùng.
_hả?tui đi làm gì? Có quen biết cô ta đâu chứ?kêu tui đi làm gì?
_Hay bà cứ đi thử đi. Biết đâu có chuyện gì đó thì sao –Hoa từ đâu nhảy vô
_ờ ờ.. đúng rồi đó. Bà cứ đi thử đi. –Lâm gật đầu lia lịa
_thôi. Để tui suy nghĩ đã. Bà về lớp đi. –nó lảng đi chuyện khác
3 tiết học trôi qua thật nặng nề đối với nó, bao nhiêu dòng suy nghĩ về con nhỏ ju…ju…ri… ri gì gì đó cứ hiện ra trong đầu nó khiến nó không thể tập trung được. ruốc cuộc nàng ấy đang bị gì thế nhỉ?
_Yên…Yên-Hoa gọi nó
_........
_YÊN.-Hoa lay mạnh người nó
_ơ….hả?
_nãy giờ pà ở đâu thế, gọi mãi mới chịu tỉnh
_hú hú. Yên ơi. Đi không- bóng dáng Thùy Lâm xuất hiện ở cửa lớp
_trời. pà ở đâu chui ra vậy?-Hoa nhìn Lâm
_ở bên lớp bên kia kìa. –Lâm cười cười chỉ chỉ
_vừa tan học là xuất hiện liền yk như quỷ vậy á- nó lầm bẩm nhẩm nhẩm
_YÊN. Bà lảm nhảm cái gì đó.-Lâm gọi nó
_cái con này. Làm hết hồn. cái gì cũng phải từ từ thôi chứ- nó gắt Lâm
_ơ….sao thế? Sao hôm nay pà lạ thế? Hay là nghe tin Dương đi đón vợ iêu nên ghen hả?-Hoa và Lâm mở to mắt nhìn đó đồng thanh
_không có. Chỉ là hơi đau đầu tí thôi à. –nó gãi đầu cười
_thế thì cùng đi đón juri đi. Sẽ đỡ đau đầu hơn á –Phong ở đâu lù xuất hiện
_A. anh ieuuuuuuuuuuuuu –Hoa reo lên (úi zời, nổi cả da gà)
_chào em ieuuuuuuuuuuuuu. –Phong dang tay ra định ôm Hoa thì…..
_STOP –Lâm,nó và Dương đồng thanh làm cặp vợ chồng trẻ quê đành bỏ tay xuống.
_mấy người làm vợ chồng tui quê hà. –Hoa đỏ mặt.
_thôi đừng nói nữa. cùng đi đi, trễ rồi
Cuối cùng nó cũng bị lôi đi một cách miễn cưỡng thật tội nghiệp cho nó quá. Nó bây giờ không sát định được cảm xúc của mình cũng không biết nó thật sự đang nghĩ gì. Bao nhiêu dòng cảm xúc xứ lâng lâng chập chờn xuất hiện rồi biến mất chứ không hiện rõ cho nó biết. cảm giác này chính là cảm giác mà nó ghét nhất nhưng sao lại cứ xuất hiện vậy nhỉ?
“tới nơi rồi” –Dương dừng xe lại rồi cất tiếng
Nó mải suy nghĩ nên cũng không biết là đi đâu. Sau một hồi nhập hồn lại thể xác nó mới biết nó đang ở sân bay. ( đến là chịu với con nhỏ)
_này. Nhỏ đó xinh không?-bất giác nó gọi ngược Dương lại hỏi
_xinh. Hot girl đấy. –hắn cười khiến nó càng điên hơn
_xinh hơn tui không?-nó lại hỏi
_hơn chứ. Cô xấu quắc –hắn dội cho nó 1 gáo nước lạnh làm nó lạnh từ thể xác tới tâm hồn (ác quá)
Thấy nó thay đổi sắc mặt hắn cảm thấy tội lỗi thì phải nên quoay lại cầm tay nó kéo đi. Nhưng nó đâu chịu để yên được. hắn định vừa đấm vừa xoa thì đừng có mà mơ với nó chứ.
_buông tay ra.- nó lạnh lùng nói
_sao thế?
_sao thế? –hắn ngơ ngác nhìn nó
_BẢO BUÔNG TAY RA CƠ MÀ. –nó hét lên rồi giật mạnh tay ra nhưng nó không hề biết rằng tiếng hét của nó đã gây sự chú ý ọi người. sau đó nó bỏ đi luôn không thèm quan tâm ai xung quanh.
“đồ đáng ghét, đồ kiêu căng, đồ xấu xa. Tui biết tui xấu nhưng có cần phải nói như thế với tui không chứ. Mở miệng ra nói tui vậy đó hả? đồ óc heo. Đồ không biết suy nghĩ mà”
Nó bỏ đi miệng vẫn không ngừng lầm bầm có vẻ hậm hực và ghét hắn lắm. cũng phải thôi. Đi chê con người ta thế cơ mà. Ghét thật nhỉ?
_cậu không đuổi theo hả? –Phong hỏi Dương
_thôi. Lát nữa cô ta sẽ tự mò ra thôi. Đi đón juri trước không cô ấy xử đẹp luôn đó –Dương nói rất bình thản
_này. Cậu không lo sao? Cậu đi đón cái cô juri ju riết gì của cậu đi bọn này cóc cần nha. Dám làm Yên buồn. bọn này sẽ không tha thứ cho cậu đâu –Hoa trừng mắt nhìn Dương.
_ơ hay nhỉ? Chẳng lẽ do tôi hết sao?
_CHỨ GÌ NỮA –Lâm và Hoa hét thẳng vào mặt hắn.
_s..sao 2 pà đồng thanh thế?- Dương lắp bắp
_tại ông dám ăn hiếp bạn bọn này –Đồng thanh tiếp
_ơ…thôi thôi. Tui biết rồi tui đi kiếm được chưa. Đừng hét nữa mọi người nhìn kìa.
Bây giờ Hoa với Lâm mới để ý rằng mình đang ở nơi đông người vậy mà từ nãy đến giờ cứ tự nhiên như….”đang ở nhà” tội nghiệXem hắn và nó thế nào nhé.
Hắn đang chạy vòng vòng nhìn khắp nơi xem có nó không. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy mà hắn vẫn chưa tìm được nó.
“cái con nhỏ này. Mới đó mà trốn đâu được nhỉ. Bực mình mà. Mình có làm gì sai đâu chứ. Hay là thấy mình chê nhỏ xấu nên giận rồi. ôi thật là…nói thế mà cũng tin hả trời. ngốc thật đấy”
_ớ….cái dáng người đó….quen quen… -hắn ú ớ rồi chạy theo. Vừa đuổi kịp tới nơi hắn cầm lấy tay con nhóc đó khẽ kêu lên _này. Quỷ ngốc phải cô không? –nhưng con nhóc đó không quay lạo chỉ đứng đó im lặng.
Không kìm nổi sự tò mò, bất chợt hắn quay người con nhóc đó thì….
Mắt đỏ, 2 hàng nước long lanh trên đôi mắt đó…không nói nên lời…hắn có cảm giác luồng điện chạy xẹt qua người….hắn đau. Phải. nó đang khóc. Nhìn thương lắm….
_sao lại khóc? Ai làm gì cô?nói tui nghe tui xử cho –hắn đưa tay lau nước mắt cho nó rồi bất giác ôm chầm lấy nó giữa chốn đông người cứ như cả không gian này đều dành cho hắn và nó thôi vậy.
_anh…anh…buông tôi…tôi ra… -nó dùng chút sức lực yếu ớt của mình cố đẩy hắn ra nhưng không được vòng tay hắn quá mạnh.
_cô nói đi. Đừng khóc nữa mà. Xin cô đấy, ai dám làm cô khóc nói đi tui xử cho. Đừng khóc nữa. –hắn siết chặt lấy nó khóe môi khẽ vang lên từng lời từng chữ.
_anh…anh…là…đồ đáng…ghét –nó cố gắng thoát ra khỏi hắn. đánh tới tấp vào người hắn. _tôi ghét anh. Tại sao chứ? –nó lại òa khóc. Có lẽ bây giờ nó và hắn cũng đã xác định được tình cảm của mình rồi. Phải, hắn thích nó và nó cũng vậy.
“máy bay đã hạ cánh. Mọi người có thể nhận người thân sau khi họ lấy hành lí” –giọng cô tiếp viên lại vang lên 1 lần nữa.
_A. hạ cánh rồi. không biết mặt mũi con nhỏ ra sao nhỉ? –Thùy Lâm tò mò.
_ê chồng yêu. Nhỏ đó xinh hơn vợ không?–Hoa quay sang hỏi Phong.
_à…chắc chắn là không rồi –Phong “cố gắng” cười tự nhiên nhất sau khi nói những từ đó với Hoa. Thùy Lâm hình như đã hiểu gì đó cười cười lại bẹo má Hoa
_con nhỏ ngốc này. Không lẽ Phong lại đi kêu xinh hơn để bà giận à, lát nhỏ đó ra là biết chứ gì.
_ờ ha. –Hoa bây giờ mới “chịu” hiểu.
Từ xa, bóng dáng 1 đứa con gái mảnh khảnh như người mẫu tiến lại. con nhóc mặt 1 bộ đồ ôm sát người để lộ ra những đường cong quyến rũ, da trắng như tuyết, mũi cao dọc dừa, tóc dài quá lưng, mắt đen to tròn... Nói chung là….very good!
_A. ANH PHONGGGGGGGGGGGGG –con nhóc vừa thấy Phong từ xa đã chạy lại dang tay ra.
_ơ….. –Phong chưa kịp né tránh gì thì bị Juri ôm 1 cái chật cứng khiến Hoa đứng bên cạnh máu ghen cũng đã dâng trào tới não.
_này. Bạn có phải con gái không vậy hả? mau buông Phong ra chưa. –Hoa gắt lên rồi kéo Phong ra khỏi móng vuốt của “mụ” Juri kia.
_bạn là ai. Tôi đang ôm anh “yêu” của tôi cơ mà. –Juri nhìn Hoa cố nhấn mạnh chữ “yêu” đó khiến Hoa càng điên lên.
_anh “yêu của bạn à. Vậy không biết tôi là gì nữa. “bạn Phong” nhỉ? –Hoa quay qua nhìn Phong bằng đôi mắt ghen tuông rồi vẫn tỏ ra vẻ tươi cười.
_thôi nha Juri. Tha cho anh đi. “Vợ yêu” của anh sắp ghen mà bỏ anh mất rồi kìa –Phong khẩn khoản nhìn Juri bằng đôi mắt long lanh như sắp phải chịu nỗi đau mất vợ vậy.
_haha. Vui thật đấy. chọc “chị dâu” vui thật đấy. “chị dâu ngây thơ thật –dứt câu Juri phá lên cười khanh khách để lộ hàm răng trắng đều.
_chị dâu? Ai? –Hoa hết nhìn Juri rồi lại nhìn Phong đôi mắt đang có 1 sự tò mò nào đó muốn biết mọi chuyện
_hic. Đây là em gái chồng. nãy giờ nó chọc vợ đấy. –Phong cười cười gãi đầu làm Hoa cũng “hơi choáng”
Juri là em gái Phong sao? Hèn gì đẹp “như nhau”. Sao Hoa ngốc đến nỗi để bị trêu như thế này chứ. Bây giờ, Hoa ước có cái lỗ nào xuất hiện thì chắc chắn Hoa sẽ nhảy xuống mà trốn cho đỡ ngượng mất thôi.
_cô là Juri? –bây giờ Thùy Lâm mới lên tiếng chỉ tay về phía Juri đang đứng.
_ừm. bạn là ai?
_à..Thùy Lâm. Chào you –dứt câu. Thùy Lâm lại tiếp tục nghe nhạc không thèm chú ý gì tới nhỏ Juri nữa. Lúc nãy Lâm rất vui vẻ mà. Sao bây giờ lại tỏ ra lạnh lùng như thế nhỉ? Không phải lạnh lùng đâu mà là Thùy Lâm đang im lặng theo dõi Juri. Người con gái này quá hoàn hảo kiểu này Yên bạn Lâm sẽ phải khổ rồi.
_cơ mà….anh Dương đâu rồi? –bấy giờ, Juri mới để ý rằng nãy giờ không có sự xuất hiện của Dương.
_à. Dương đi tìm Yên rồi. –Phong bình thản trả lời mà quên mất em gái mình về đây để theo đuổi Dương…. “thôi chết rồi” Phong chợt giật mình rồi ngước lên nhìn Juri.
Rất đúng như Phong nghĩ, mặt Juri đang dần chuyển đỏ. Máu nóng trào lên như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó vậy
_yên ? nó là con nào? Sao anh ý lại phải đi tìm nó. –Juri lườm lườm nhìn xung quanh xem Dương đã về chưa.
_à. Tại Dương làm Yên giận. –Hoa vô tình nói ra khi Phong mất hồn định đưa tay che miệng Hoa lại thì đã…quá muộn
_THẬT QUÁ ĐÁNG MÀ. NGÀY EM VỀ MÀ DÁM BỎ EM BƠ VƠ 1 MÌNH NƠI ĐÂY SAO? –Juri tức giận hét lên
_bạn im lặng xí được không. Dương đi tìm Yên thì có gì to tát đâu. Ai bảo Dương chọc giận Yên. Cô nên biết nơi đây không phải nhà cô đâu mà muốn quát ai thì quát nhé. –Thùy Lâm bất chợt lên tiếng khiến Juri xửng sốt luôn.
_thôi nào. Chúng ta về thôi. Lát Dương đưa Yên về sau cũng được mọi người đừng cãi nhau nữa. –Hoa lên tiếng giải hòa rồi kéo tất cả đi . cãi nhau thêm tí nữa chắc họ sẽ là tâm điểm ọi người dòm ngó quá.
4 người đang chuẩn bị đi ra cửa thì phía trước có 1 thằng con trai nắm tay 1 đứa con gái tiến lại chỗ họ.
4 người đang chuẩn bị đi ra cửa thì phía trước có 1 thằng con trai nắm tay 1 đứa con gái tiến lại chỗ họ.
_ủa. sao mắt Yên sưng vậy? hắn ta dám ăn hiếp Yên hả? –Hoa lo lắng lay lay nó hỏi
_không. Không phải đâu. Tại hồi nãy không cẩn thận nên bị té á mà. Hihi. –nó cười.
_ANH DƯƠNG SAO ANH DÁM TÌM CON NHỎ ĐÓ MÀ KHÔNG ĐÓN EM HẢ? ANH MUỐN GÌ? –bỗng nhiên Juri hét lên khiến ai cũng giật mình
_ơ…anh…anh –hắn bối rối gãi đầu không biết nói gì hơn
_anh được lắm. dám đi tìm gái trước mặt em. Đã vậy rồi còn nắm tay nhau nữa chứ. Anh muốn chọc tức em đấy à. –Juri lườm lườm nhìn nó với hắn
_thôi. Đủ rồi nha bạn. bạn là gì của hắn ta vậy? nghe đâu là bạn thích hắn đúng không? Nhưng hắn đâu có thích bạn. và còn nữa. hắn chọc tui giận rồi đi kiếm tui thì có gì sai hả? –nó hét lên có thể coi là rất bức xúc
_ơ….bạn vừa…ưm… -Juri chưa nói hết câu thì bị Phong che miệng lại. cười cười nhìn nó _hì hì. Thôi nào. Chúng ta về thôi,. Con nhóc này hơi bị nói nhìu nhỉ?
_ờ. Về thôi Yên. –Hoa kéo nó đi sau đó ai cũng im lặng ra về.
Khác với lúc đầu, hắn chở nó, Phong chở Hoa và có thêm 1 xe nữa là Lâm chở Juri. Juri đòi chở nhưng Lâm không cho. Trên xe của hắn và nó không khí ảm đạm, lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình. Nó không nói gì chỉ nhìn ra ô cửa sổ, hắn thì tập trung vào công việc lái xe của mình chốc chốc lại quay qua nhìn nó. Cặp đôi Phong và Hoa thì cười nói vui vẻ lắm. Lâm và Juri thì tương tự như hắn và nó nhưng Lâm không quay sang nhìn Juri nhé. Không khí đang yên ắng bỗng nhiên hắn cất tiếng trước.
_có gì ngoài đó sao? –hắn cố gắng vui vẻ với nó
_ừ. –nó vẫn lạnh lùng đáp
_gì thế? –hắn tò mò hỏi
_Bồ Công Anh. Hoa của Gió đó. –nó đáp khẽ cười
_à. Muốn dừng lại 1 lát không. Chúng ta về sau cũng được –hắn mở lời hỏi nó
_được à. Không khéo vợ cậu lại ghen đấy. –nó cười hiền.
_đã giải thích rồi cơ mà. Lúc nãy tui đã giải thích rồi còn gì. Tui chỉ xem Juri như em gái thôi và người tui thích bây giờ là….cô. –hắn nói xong câu đó thì mặt đỏ như cà chua chín
_hì. Biết rồi. gọi cho Phong đi. Tôi muốn ngắm loài hoa này. –nó cũng ngượng quay ra nhìn ngoài cửa sổ tiếp.
Sau khi liên lạc với Phong, hắn tấp xe bên cạnh đường rồi cùng nó tới chỗ cánh đồng hoa bồ công anh. Phải công nhận 1 điều rằng ở cái nơi cao nguyên này có 1 cánh đồng Bồ Công Anh như thế này thì rất hiếm hoi đấy. xung quanh đều được phủ 1 màu xanh của lá xen vào đó còn có màu trắng của hoa. Loài hoa này cũng có lịch sử rất chi là lãng mạn đấy.
_này. Cậu có biết truyền thuyết về loài hoa này không? Rất lãng mạn đấy. –nó nhắm mắt thả mình vào trong gió khẽ dựa vào vai hắn hỏi.
-không. Thế nào? Kể tui nghe với. –hắn tò mò
_nghe kể rằng ngày xưa có anh chàng tên Răng sư tử cũng là 1 loài hoa đấy nhé, chàng nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng của nó. Người chàng yêu chính là đóa hoa Bồ Công Anh nở rộ từ chính trong vong tay ấm áp của chàng. Nhưng rồi bỗng 1 ngày có chàng Gió xuất hiện. Gió ập tới khiến cho Bồ Công Anh choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần của chàng. Nàng yêu Gió, 1 tình yêu trong sáng và trọn vẹn. nhưng chàng Gió này là con của Phong Lưu và Mạo Hiểm nên cứ ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, có nắm bắt gió bằng thân hình nhỏ nhoi mảnh dẻ của mình và thế là nàng vươn mình ra đi theo Gió. Chàng Răng Sư Tử đau đớn trong lòng, tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, có giữ chặt Bồ Công Anh trắng muốt. nhưng vô ích. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhụy hoa, để bay cùng chiều với chàng Gió. –nó kể bằng giọng trầm trầm, hơi buồn. _thế nào? Cậu có thấy tội nghiệp chàng Răng Sư tử kia không?
_ờ. Cũng tội nghiệp thật đấy. thế sau này chàng Răng sư tử kia thế nào? –hắn tò mò hỏi nó tiếp
_à. Chuyện đó thì hình như là mỗi khi Răng sư tử thấy Gió thổi qua thì khẽ cất tiếng hỏi: “ ở nơi đó cô ấy sống thế nào? Cô ấy sống có tốt không?” nhưng Gió im lặng vì Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi được. cô ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng sư tử. hì. –nó kể 1 lèo rồi cười 1 mình
_tội nghiệp chàng Răng sư tử kia thật đấy nhưng mà sau đó thì những đứa con của Bồ Công Anh đều mang tên của Răng sư tử là được rồi nhỉ. –hắn bất giác đưa tay xoa đầu nó
_ừm. nhưng mà đúng là tình yêu nhỉ? Đều không thể lường trước được gì cả. p quá.
_ơ….không có gì đâu mọi người đừng nhìn nữa. –Phong giơ tay cười cười nhìn mọi người xung quoanh_mày còn chưa đi nữa. muốn họ xử mày tiếp à. Cái thằng này –Phong nhìn hắn lườm lườm
_ờ..biết rồi. đón juri dùm nhé. Kiếm được Yên tao sẽ quay lại.
_biết rồi. khỏi dặn. –nói rồi hắn chạy đi.
Bây giờ, chỉ còn lại Lâm và cặp vợ chồng “son” kia thôi. Trong khi chờ máy bay hạ cánh Lâm thì nghe nhạc, còn Hoa và Phong thì ngồi nói cười rất chi là tình cảm.
“chuyến bay từ nước Anh sắp hạ cánh. Mọi người chuẩn bị đón người nhà nhé” –giọng của 1 cô tiếp viên vang lên trong micro làm cả 3 chú ý
_chồng yêu. Cái con nhỏ juri ju riết gì đó ở Anh hả? –Hoa ngây thơ quoay sang hỏi Phong
_ừ. Đúng rồi vợ. chuẩn bị tinh thần đón nhỏ đó nào. Chồng có cảm giác thế nào nó cũng gây chuyện cho xem. –Phong khẽ rùng mình
_nó đáng sợ thế à? Đừng lo. Thùy Lâm này trị dùm cho. –Thùy Lâm xen vào cười rất chi là “duyên dáng” mà cũng khiến người ta cũng phải sợ.