"Anh Huyền, anh thu dọn xong chưa?" Tiếng gõ cửa cùng với giọng Chu Dương vang lên.
"Việc này chờ chuyển đi xong xuôi baba sẽ từ từ nói với con." Thanh Huyền đưa tay sờ sờ tóc con gái, đi tới mở cửa.
"Những thứ này đều chuyển đi đúng không anh?" Chu Dương nhìn thùng carton và vali ở dưới đất.
Thanh Huyền lên tiếng, nhìn về phía Sở Lan, "Bảo bối, baba với chú Chu Dương mang đồ đạc xuống đã, con ngoan ngoãn đừng chạy linh tinh."
"Vâng ạ." Sở Lan mềm mại đáp.
Chu Dương tìm một chiếc xe tải cỡ trung, đựng đống hành lý kia, Thanh Huyền lái xe của mình chở con gái đi theo phía sau xe tải.
Khu Ngũ Phúc ở Long Thành cách khu đô thị mới hiện tại của Thanh Huyền một giờ đi, nếu không may gặp phải tắc đường còn có thể lâu hơn một chút.
Bởi vì là chung cư cũ nên không thuận tiện như căn hộ có thang máy trước đây, chất đống hành lý trong thang máy đi một lần là xuống bãi đỗ xe ngầm, bên này còn phải dựa vào họ tự mang vác hành lý.
Sau khi chuyển đi chuyển lại vài lần, cả người Chu Dương đều không ổn, "Anh, anh trai của em ơi, anh không có việc gì làm mà lại nghĩ ra muốn ở tầng năm trời..?"
Tay trái Thanh Huyền cầm một cái vali lớn tay phải cũng kéo một cái vali không nhỏ, thần sắc thư thái liếc Chu Dương một cái, khinh bỉ nói, "Yếu rơn rớt."
"Em không được nữa rồi." Lần này sau khi mang lên, Chu Dương nằm liệt trên sofa bị hỏng.
"Đàn ông đàn ang sao có thể động một cái là nói mình không được chứ?" Thanh Huyền rất khinh bỉ nhìn xuống Chu Dương: "Thật thương bạn gái tương lai của cậu, tuổi còn trẻ mà không được sinh hoạt xx thoải mái."
"..." Chu Dương muốn mắng người, "Anh có sinh hoạt xx à?"
"......! Không, nhưng sắp có." Bị chọc đến chỗ đau, Thanh Huyền nghiến răng nghiến lợi gằn, nói xong thì thấy bóng dáng Sở Lan chạy từ trong phòng ngủ ra, đưa tay đấm Chu Dương một cái, "Trước mặt con gái tôi đừng mở cái miệng khắm ra."
"Đù! Ai khơi ra trước?" Chu Dương cảm thấy đúng là mình chết oan.
Lại chuyển mấy lần mới dọn xong đồ đạc, Thanh Huyền lấy một cái hộp carton đánh dấu kỹ càng mở ra, bên trong đều là đồ sinh hoạt thường dùng.
Sau khi cất đồ dùng hàng ngày xong, Thanh Huyền nhìn Chu Dương nửa chết nửa sống trên sofa, nhấc chân đạp hắn ta, "Đi thôi, xuống dưới nhà ăn chút gì đó, mời cậu ăn một bữa cơm lớn."
Vừa nghe ăn bữa cơm lớn thì Chu Dương lập tức được tưới máu tươi sống lại.
"Lan Lan, mau ra đây, baba con dẫn chúng ta đi ăn một bữa cơm lớn nè."
Sở Lan nghe vậy vội vàng chạy ra từ ban công "Ăn một bữa cơm lớn! Đi thôi!"
Chu Dương mang theo Sở Lan ra cửa trước, Thanh Huyền ở phía sau khóa cửa.
"Anh trai xinh đẹp! Anh cũng sống ở đây sao?" Sở Lan có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông mang theo một tô mì phía dưới cầu thang.
"Sao lại là em?" Sở Tẫn cũng có chút kinh ngạc, "Nghe nói phòng đối diện của anh sẽ chuyển hàng xóm mới..."
"Là em là em, chính là em!" Sở Lan cười buông tay Chu Dương ra, chạy về phía Sở Tẫn, "Còn có ba ba cũng chuyển tới đây, baba! Nhanh lên được không ạ?"
Nghe thấy tiếng thúc giục của con gái, Thanh Huyền đáp lại, vội vàng chạy xuống nhà, sau đó đột nhiên dừng bước.
Sở Tẫn xa xa không đeo cặp kính viền vàng trong trí nhớ, thiếu đi vài phần cảm giác cấm dục, mặc cũng rất tùy ý, áo thun với quần giản dị treo trên người phác họa ra vòng eo xinh đẹp cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, Thanh Huyền nuốt nước miếng, có chút rục rịch.
Nhìn cô bé trước mặt, lại nhìn tên khốn kiếp quen thuộc kia ở xa xa, cả người Sở Tẫn cứng đờ, huyết sắc trên mặt dần rút.
"Cậu ta là baba của em?"
"Dạ? Vâng ạ, anh à, có chuyện gì với anh thế? Có khó chịu ở đâu không?" Sở Lan có chút nghi ngờ nhìn anh trai xinh đẹp trước mắt, sao đột nhiên sắc mặt kém như vậy?
"Không sao." Sở Tẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Sở Lan.
"Này, Tẫn Tẫn, đã lâu không gặp, thật trùng hợp anh cũng ở đây, tôi là hàng xóm mới chuyển tới bên cạnh anh." Thanh Huyền cười nói với Sở Tẫn.
"......" Nụ cười của Sở Tẫn trong nháy mắt không còn, khi đi ngang qua bên cạnh Chu Dương thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cất bước, mặt không chút thay đổi lướt qua Thanh Huyền, giống như không nghe thấy, triệt để không nhìn thấy hắn.
"Bà...!Bà mẹ nó!" Chu Dương khiếp sợ, "Bác sĩ phòng...!Phòng bên cạnh sao lại ở đây!? Anh ta vừa trừng mắt nhìn tôi đấy à? Muốn làm giá, đúng không?"
Nói xong sau gáy Chu Dương bị Thanh Huyền tát một cái.
"Anh, sao anh lại đánh em?" Chu Dương tủi thân.
Thanh Huyền liếc hắn ta một cái, trước mặt Chu Dương với Sở Lan, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Sở Tẫn nhưng đều không tiện nói, nghĩ đến biểu cảm lạnh lùng vừa rồi của Sở Tẫn lại càng không có hứng thú ăn cơm, nhưng đã đáp ứng con gái thì chắc chắn không thể nuốt lời.
"Đi thôi, ăn cơm."
"Baba, con nói cho baba nghe nè, lúc trước ở siêu thị giúp con lấy đồ chính là anh trai xinh đẹp này đó." Sở Lan đưa tay giữ chặt tay Thanh Huyền.
"Con gọi ba là baba." Thanh Huyền chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ hướng Sở Tẫn rời đi, "Mà gọi anh ta là anh trai?"
"Dạ? Sai ở chỗ nào thế ạ?" Sở Lan vô tội chớp chớp mắt.
"......!Thôi thôi, không sao đâu."
Sau khi ăn cơm xong, Chu Dương liền lái xe đi, Thanh Huyền lấy chậu nước từ nhà vệ sinh, thả thú lượng tử của mình ra.
Cá voi sát thủ rụt đến kích thước mini, vui vẻ bơi lội trong chậu nước, Thanh Huyền thì yên lặng tiếp nhận động tĩnh của cá voi sát thủ truyền tới bên cạnh.
Bởi vì hiện tại ngũ giác của hắn đang kém, muốn nghe được âm thanh cách vách thì chỉ có thể dựa vào thú lượng tử truyền lại, loại truyền này sẽ bị chậm mười mấy giây
Ngôi nhà bên này thật sự cũ nát nhỏ xíu, là dạng nhà của mấy chục năm trước, đúng là hoàn cảnh quá bất tiện.
Mọi người có khi là mua nhà mới chuyển đi, hoặc là cho người khác thuê làm việc, cũng có thể là bỏ không chờ phá dỡ.
Nhưng Thanh Huyền biết, một con mèo Ragdoll sau khi ẩn nấp nhất định sẽ lựa chọn quay lại nơi này.
Anh là một người rất yêu thứ cũ kỹ, căn nhà ở đây là thứ duy nhất bà ngoại để lại cho anh, cũng là...!Nơi hai người họ đã sống với nhau một thời gian ngắn.
Đây cũng là nguyên nhân Thanh Huyền tốn công tốn sức để chuyển đến khu Lão Thành.
"Baba ơi, baba đang làm gì vậy?" Sở Lan ngồi xổm bên cạnh chậu nước, đưa tay sờ sờ cá voi con trong chậu, nghiêng đầu nhìn Thanh Huyền.
Thanh Huyền chăm chú lắng nghe giọng nói bên cạnh: "Baba đang nghĩ cách tạo quan hệ tốt với anh trai xinh đẹp bên cạnh."
Sở Lan nghe vậy làm ra vẻ mặt phi thường vui mừng gật gật đầu, "Đúng rồi ạ, baba, con nói cho baba biết, anh trai nhà bên siêu tốt luôn."
Hình như Sở Tẫn đang gọi điện thoại cho người nào đó, sau khi tán gẫu một lúc thì nói câu 'Phải ra ngoài đi siêu thị một lát', liền cúp điện thoại.
Thanh Huyền vội vàng đứng dậy, "Ngoan, con ở nhà ngoan nha, ba đi ra ngoài một chút."
"Vâng." Sở Lan chớp chớp mắt nhìn baba như mũi tên xông ra ngoài, cá voi con cũng biến mất ở trong nước.
Sau khi xông ra khỏi cửa, Thanh Huyền để ý đến quần áo của mình, làm một cái tạo hình lồi lõm, chờ mèo Ragdoll mở cửa.
Một phút trôi qua...
Hai phút trôi qua...
Thanh Huyền đang rối rắm có nên thả thú lượng tử để giúp hắn nghe chút không thì cửa đột nhiên mở ra.
"Chào, Tiểu Tẫn." Thanh Huyền nở nụ cười vô cùng đẹp trai với Sở Tẫn.
Sở Tẫn hít sâu một hơi mới nhịn được xúc động đá một nhát tên mất nết này xuống, đóng rầm cửa lại, coi như không nhìn thấy đi xuống nhà.
"Cậu đi theo tôi làm gì?" Đi tới cửa căn hộ, Sở Tẫn nghiêng đầu nhìn về người phía sau, tức giận hỏi.
"Tôi chỉ muốn ra ngoài." Vẻ mặt Thanh Huyền vô tội.
Sở Tẫn quay đầu, tức giận đi về phía siêu thị.
Sở Tẫn cầm lấy một túi khoai tây chiên, hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nhìn về phía Thanh Huyền bên cạnh, "Đừng nói với tôi là cậu chỉ muốn ra ngoài mua chút đồ ăn vặt?"
"Đúng vậy, đột nhiên tôi muốn ăn đồ ăn vặt." Thanh Huyền vừa nói vừa cầm lấy khoai tây chiên cùng loại của Sở Tẫn, nở nụ cười với anh.
"..." Gân xanh Sở Tẫn giật giật cầm lấy khoai tây chiên xoay người rời đi.
Sau đó, Thanh Huyền rất "khéo léo" mua nước uống, bánh quy, đậu phụ cứng, thịt bò khô và kẹo, lại rất "khéo léo" theo sát sau thanh toán, rất "khéo léo" cùng nhau trở về nhà.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Sở Tẫn ấn Thanh Huyền lên tường, túm lấy cổ áo cúi đầu nhìn hắn, Thanh Huyền theo bản năng ôm eo Sở Tẫn, nhìn đôi môi xinh đẹp của anh khép mở, không nhịn được ngửa đầu hôn lên..