Đây mà là nhắng nhít hả?
Năng lực của hệ thống cũng chỉ đến đây thôi.
Hứa Diệp đi ra cửa, tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, quán này bán sandwich thịt lạnh.
Theo lý mà nói, một nghệ sĩ không nên buông thả chính mình như thế, nhưng Hứa Diệp không quan tâm.
Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đợi béo rồi tính.
Vừa bước vào cửa, Hứa Diệp đã ngẩn người.
Trong cửa hàng chỉ có một đôi tình nhân, bọn họ chỉ chiếm một bàn mà thôi.
Trong tiệm phải có ít nhất mười mấy chiếc bàn, những bàn còn lại đều trống không.
Lúc này Hứa Diệp shock cực kỳ.
Bàn trống không ngồi, lại đi ngồi chung với người lạ? Đây không phải bị dở người sao?
Hệ thống, thì ra mày đợi bố ở đây.
Hứa Diệp nhất thời lúng túng đến mức ngón chân cũng sắp tì xuống sàn nhà.
“Được rồi, mình đổi tiệm khác vậy.
”
Hứa Diệp đang định rời đi.
【Yêu cầu của nhiệm vụ: Ở tiệm này!】
“Mày được lắm! Cho một like.
”
Hứa Diệp thu lại bước chân đang muốn ra ngoài, đi đến trước quầy order bắt đầu gọi món.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đặt đồ ăn của hắn lên trên đĩa.
Hứa Diệp bưng đĩa thức ăn liên, đi về một góc trong quán ăn.
Chiếc bàn nhỏ ở trong góc có một đôi tình nhân, lúc này hai người đang anh anh em em, hưởng thụ thế giới nhỏ của hai người.
“Cục cưng, anh đút cho em ăn nhé.
”
“Không chịu đâu, người ta nhìn kìa.
”
“Không sao, chúng ta đang ngồi trong góc, không ai để ý đâu.
”
Chàng trai dùng thìa múc một muỗng cháo, đưa về phía miệng của cô gái.
Đúng lúc này, hai người cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Ngay sau đó, một đĩa thức ăn đặt trên bàn của bọn họ.
Hứa Diệp mặt không đổi sắc ngồi đối diện hai người.
Động tác của chàng trai nhất thời cứng lại.
Hứa Diệp cũng không lên tiếng, sau khi buông đĩa thức ăn xuống bắt đầu ăn, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Đôi tình nhân nhìn bàn ghế xung quanh, cả người ngẩn ra.
Lúc này, ngón chân của Hứa Diệp đang bấu vào đế giày, liên tục cắm đầu ăn cơm.
Hai người nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp một lúc, chàng trai buông thìa trên tay xuống.
Hứa Diệp ngẩng đầu nói: “Đừng để ý đến tôi, hai người cứ tự nhiên.
”
“Cậu bị thần kinh hả?” Chàng trai không nhịn được tức giận nói.
“Sao lại chửi người ta thế?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.
Cô gái ở bên cạnh kéo cánh tay chàng trai, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Bỏ đi, đừng nói chuyện với cậu ta, chắc đầu óc người ta không được bình thường.
”
Lúc này chàng trai mới đè tâm trạng bực tức xuống, nói: “Đổi bàn.
”
Hai người lập tức bưng đĩa thức ăn lên, đứng dậy đi đến một bàn khác.
Thấy Hứa Diệp không đi theo, đôi tình nhân thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai lại dùng thìa múc một muỗng cháo, cười nói: “Cục cưng, chúng ta tiếp tục.
”
Cô gái cũng cười nói: “Đáng ghét!”
Mặc dù nói như thế, nhưng cô gái vẫn há miệng ra, chuẩn bị để chàng trai đút vào miệng.
Lúc thìa cháo sắp sửa đút vào trong miệng cô gái, trước mặt hai người lại tối sầm.
Hứa Diệp lại bưng đĩa thức ăn ngồi trước mặt hai người.
Hứa Diệp không lên tiếng, buông đĩa thức ăn xuống, sau đó tiếp tục cắm đầu cắm cổ ăn.
Động tác của chàng trai lại cứng đờ.
Cháo sắp vào đến miệng rồi, hắn có ý gì hả?
Lúc này Hứa Diệp khóc không ra nước mắt, hắn có muốn thế đâu.
Nhưng ngay khi đôi tình nhân vừa rời đi, nhắc nhở của hệ thống lại hiện ra.
【Phát hiện nhiệm vụ sắp thất bại, xin ký chủ lưu ý, phải ăn chung bàn với người lạ!】
Nói thật, Hứa Diệp cũng sợ bị ăn đòn.
Thế nhưng chuyện này không còn cách nào khác.
Nhiệm vụ thất bại thì hệ thống sẽ giải trừ trói buộc.
Đương nhiên, Hứa Diệp sẽ không thừa nhận rằng mình cảm thấy chuyện này kích thích muốn chết.
Hứa Diệp dứt khoát bưng đĩa thức ăn đi theo.
Trên trán chàng trai nổi gân xanh, hiển nhiên là đã đến bờ vực nổi giận.
Cô gái vội vàng kéo cánh tay chàng trai, khuyên nhủ: “Đừng chấp nhặt với người tâm thần.
”
Chàng trai tức giận buông thìa trong tay xuống.
“Đổi bàn.
”
Cô gái gật đầu một cái.
Hai người bưng đĩa thức ăn lên, đi về phía một chiếc bàn khác.
Vừa mới đi được một bước, chàng trai lập tức nhìn về phía Hứa Diệp.
Hứa Diệp vẫn đang ngồi trên bàn.
Lúc này chàng trai mới yên tâm, tiếp tục đi lên hai bước, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Nhìn thấy Hứa Diệp vẫn yên vị ngồi đó, lúc này anh ta mới yên tâm đi tiếp.
Sau khi cùng bạn gái đi đến một chiếc bàn khác, anh ta lại quay đầu nhìn.
Thấy Hứa Diệp không đi theo, anh ta nói: “Ăn ở đây nhé.
”
Hai người thở phào nhẹ nhõm, đặt đĩa thức ăn lên bàn, ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục ăn.
Phịch!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, bên phía đối diện đặt xuống một đĩa thức ăn, Hứa Diệp lại ngồi đối diện bọn họ.
Hứa Diệp cười nói: “Tôi là người thích náo nhiệt, hai người cứ xem tôi như không khí đi, tự nhiên như ở nhà ấy.
”
Nói xong, Hứa Diệp cắm mặt ăn tiếp.
Lúc này, nắm đấm của chàng trai đã siết chặt lại.