“Võ công của ngươi không tệ, giúp ta giết một người đi.
”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Uyên truyền đến.
Hứa Diệp cảm nhận được rõ ràng những biến hóa rất nhỏ trong cơ thể và nội tâm của Vương Giáp, thậm chí còn hiểu rõ những suy nghĩ trong đầu hắn ta.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giống như bản thân chính là người này, nhưng lại không phải là người này vậy.
Trong phòng học.
Đổng Ngọc Khôn thấy Hứa Diệp bỗng nhiên dựa vào ghế, khò khò ngủ say.
Cả người cậu ấy đều ngẩn ra.
Anh trai, sao anh có thể ngủ ở chỗ này chứ?
Có ống kính đó!
Nếu như bị quay lại, không phải anh sẽ bị mắng là lười chảy thây sao?
Diễn dở mà vẫn còn thời gian đi ngủ.
Đổng Ngọc Khôn lắc người Hứa Diệp, hoàn toàn không thấy hắn có động tĩnh gì.
Lúc này, Chu Viễn cũng chú ý đến Hứa Diệp đang ngủ say.
Anh ta vẫy tay nói: “Đừng gọi cậu ấy, con người phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
”
Chu Viễn không tức giận, anh ta rất có thiện cảm với Hứa Diệp.
Thằng nhóc này thoạt nhìn không giống kiểu người sẽ ngủ trong lớp học.
Tối hôm qua đã đi làm gì đó sao?
Lý Tinh Thần và Giang Thịnh cũng chú ý đến chuyện này, hai người thấp giọng thảo luận vài câu.
Lúc này Hứa Diệp vẫn còn đang nhập vai.
Bắt đầu từ lúc nhận nhiệm vụ của Tạ Uyên, đến khi ra tay giết Ngô Bính… Sau đó loạn chiến với người của Tạ Uyên, cuối cùng ngã xuống.
Một lần rồi lại một lần, Hứa Diệp liên tục lặp lại quá trình này.
Khi gặp phải chỗ không hiểu, hắn sẽ tạm dừng lại để tính toán từ từ.
Đã ăn đánh không biết bao nhiêu lần, không biết đã bị Tạ Uyên chém bao nhiêu lần, cuối cùng một tiếng đồng hồ cũng đã kết thúc.
“Thời gian nhập vai của ký chủ đã kết thúc.
”
“Ký chủ nhận được toàn bộ những gì mà Vương Giáp đã trải qua.
”
“Ký chủ nhận được kỹ năng của Vương Giáp: Nền tảng đao pháp (Cấp độ A).
”
Trong đầu Hứa Diệp vang lên âm thanh của hệ thống.
Cảnh tượng xung quanh lại biến thành đen tối, não hắn đã phồng lên một chút.
Cuối cùng, Hứa Diệp mở hai mắt ra!
Cảnh tượng đập vào mắt chính là phòng học.
Thế nhưng giờ phút này, Hứa Diệp cảm thấy hắn bây giờ và lúc trước đã khác nhau hoàn toàn!
Hắn nhìn về phía Chu Viễn, nói: “Thầy Chu, làm lại lần nữa đi ạ.
”
Chu Viễn chú ý đến ánh mắt của Hứa Diệp.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Hứa Diệp, cả người anh ta trở nên hoảng hốt.
Đôi mắt kia rất giống với ánh mắt của Vương Giáp!
Chính là giống nhau như đúc!
“Tên nhóc này vừa làm gì vậy? Ngủ dậy một giấc là có thể diễn ra được ánh mắt đó rồi sao?”
Chu Viễn có ấn tượng rất sâu sắc với ánh mắt này, anh ta chính là diễn viên của đoàn phim, ngày nào cũng phải diễn với người thủ vai Vương Giáp.
Giờ phút này, Chu Viễn có hơi mong đợi màn thể hiện của Hứa Diệp.
“Được, Lý Tinh Thần, lên đây đi, hai người diễn lại một lần nữa.
”
Chu Viễn gọi hai người đến.
Lý Tinh Thần dựa theo kịch bản bắt đầu diễn.
“Võ công của ngươi không tệ, giúp ta giết một người đi.
”
Khi Lý Tinh Thần vừa nói xong.
Hứa Diệp nhàn nhạt trả lời: “Hai trăm lượng.
”
Hắn nắm bắt giọng nói và biểu cảm rất ổn định.
Sau khi nói xong những lời này, hắn thậm chí còn không nhìn thẳng vào Lý Tinh Thần, mà nhìn xuống mặt đất.
Khí chất cuồng ngạo này thoáng cái đã thể hiện ra.
Ánh mắt Chu Viễn nhất thời thay đổi.
Quá giống, giống y như bản thân Vương Giáp đang đứng ở đây vậy.
Lý Tinh Thần giơ tay lên trước ngực móc túi tiền ra, Hứa Diệp nở nụ cười bất cần nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Lúc Lý Tinh Thần giơ tay lên chuẩn bị ném qua, cậu ta bị ánh mắt của Hứa Diệp dọa cho sợ hết hồn.
Trượt tay một cái, túi tiền rơi xuống đất.
Tiêu rồi, cảnh diễn không thể tiếp tục được nữa.
Lý Tinh Thần có chút lúng túng.
Chu Viễn quan sát Hứa Diệp mấy lần, anh ta có chút khiếp sợ.
Chỉ ngủ một giấc thôi đó, có phải thay đổi này quá lớn rồi không?
Mẹ nó, cậu uống lộn thuốc sao?
Chu Viễn cảm thấy Hứa Diệp vô cùng quỷ quái.
Không phải cậu ta thật sự mắc bệnh tâm thần nên có tài năng diễn xuất đặc biệt gì đó chứ?
Chu Viễn nói: “Được rồi, được rồi, diễn lại một lần nữa, Lý Tinh Thần, bạn phải chú ý, bạn là Tạ Uyên, võ công của bạn rất lợi hại, đừng để bị hù dọa.
”
Luyện tập bắt đầu lại.
Thế nhưng lần luyện tập này chủ yếu vẫn là Chu Viễn truyền thụ các kiến thức liên quan đến phương diện đóng kịch cho mọi người.
Màn biểu diễn cuối cùng tương đương với thi tốt nghiệp.
Năm người trong nhóm, ngoại trừ việc đối thoại ra, chính là làm một vài công việc luyện tập.
Hiển nhiên đám người Lý Tinh Thần đã tiến hành sửa đổi rất nhiều lời thoại, cố ý giấu giếm không nói.
Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mấy người Hứa Diệp.
Hứa Diệp cũng chẳng thèm để tâm.
Bởi vì hắn cũng đổi lời thoại! Không nói cho Lý Tinh Thần biết nha!