- Mày đã hiểu chưa? - Cô kết thúc bài diễn văn của mình bằng một câu hết sức thông dụng, vươn tay một cái liền có một cốc nước tự động xuất hiện, tu ừng ực uống cạn.
Đinh Gia Tuệ giống như tượng gỗ ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm Lại Tĩnh Nhã nhước mặt, cố gắng tìm ra một chút đùa cợt trong mắt đối phương nhưng hoàn toàn thất bại. Vài phút sau Gia Tuệ rốt cuộc thở hắt ra một hơi, coi như là chấp nhận cái sự thật hết sức hoang đường này. Người ta đã nói đến như vậy, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cô có không muốn tin cũng phải tin. Thế nhưng mà...
- Mày khẳng định là không lừa tao chứ? - Gia Tuệ không nhịn được muốn chứng thực thêm lần nữa, thanh âm rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức chính cô cũng phải nổi da gà đầy người. Hừ, tưởng cô muốn như vậy à? Nếu không phải cặp mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông kia vẫn trừng trừng nhìn cô thì cô có phải hạ mình đến như thế không? Tuy con nhỏ kia nói anh ta bây giờ chỉ là một tên ngốc đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, nhưng mà cô vẫn không kiềm chế được mà sợ hãi. Ai bảo cô lại vô tình đắc tội với bé con bảo bối của người ta? Mà nói cũng lạ cơ, con nhỏ chết dẫm kia khi nào thì trở thành viên ngọc được người khác nâng niu trong lòng bàn tay thế? Cô thừa nhận Lại Tĩnh Nhã kia có công phu nịnh hót và đầu óc linh hoạt đến khó tin, thường xuyên khiến người khác không thể không giơ cao đánh khẽ, nhưng mà đạt đến trình độ này thì cũng quá khó tin rồi.
- Tao biết tao rất không đáng tin, nhưng mà lần này tao nói thật đấy. - Cô cười hết sức khó coi, một phần vì cái cục nợ không biết là may mắn hay xui xẻo này, một phần là vì... khụ, cô thề là lúc này cô quả thật có chút xấu hổ vì thái độ làm người của mình.
- Bé con không vui? - Thấy sắc mặt cô không tốt, người bên cạnh lập tức kéo cổ tay cô, nhíu mày đầy lo lắng.
- TĩnhNhã, tao... tao về đây. - Gia Tuệ đứng phắt dậy, lảo đảo bước ra ngoài.
- Từ từ, Gia Tuệ, mày còn chưa nói cho tao biết lí do thực sự hôm nay mày đến tìm tao mà? - Cô vẫy tay vội vã kêu lên.
- Tao không nhớ nữa, có gì để sau nói. - Gia Tuệ nói xong câu này lên biến mất sau cánh cửa.
Cô trơ mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng sầm, lúc cúi đầu khóe mắt vô tình chạm phải hộp quà nho nhỏ trên ghế thì không nhịn được khẽ cong khóe môi, cổ tay hơi động.
- Bé con?
- Đưa tôi hộp quà kia! - Cô vừa dứt lời, anh đã ngoan ngoãn hành động, dường như việc thực thi mệnh lệnh của cô đôi với anh là vô cùng hiển nhiên vậy. Nghĩ thế, cô không nhịn được khẽ mím môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi. - Anh thật sự không nhớ bất cứ cái gì à? Bất cứ cái gì về cuộc sống trước đây của anh?
- Có mà. - Anh gật đầu chắc nịch. - Anh nhớ rất rõ bé con a. Bé con rất tốt, anh thích bé con nhất!
- ... - Cô câm nín ngẩng đầu nhìn trần nhà, hận không thể một cước đá bay tên ngốc này đi thật xa. Nhớ? Như vậy cũng gọi là nhớ? Nếu thật sự nhớ bé con của anh như vậy tại sao không chạy đi tìm cô ấy mà cứ bám dính lấy cô làm cái gì? Nói chuyện cùng một người mất trí nhớ cô đúng là bị điên rồi!!
Anh dường như hiểu được suy nghĩ của cô, hết sức bất mãn bĩu môi sụ mặt, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể ngậm ngùi nuốt uất ức vào trong lòng. Anh rõ ràng nhớ rõ bé con, vì cái gì bé con cứ không tin anh? Anh nhớ rõ mà, nhớ rõ mà, nhớ rất rõ đấy.
Hừ, anh quyết định, anh tức giận!!
Không được, nếu như bé con vì thế cảm thấy anh không ngoan mà không cần anh nữa thì phải làm sao? Vẫn là thôi đi, tức giận là đặc quyền dành riêng cho bé con.
...
Nhìn thời gian, rồi lại nhìn người đang ngồi trên ghế chăm chú xem ti vi, cô hắng giọng một cái, vừa nói vừa đứng lên mặc áo khoác.
- Tên ngốc, tôi có việc phải ra ngoài bây giờ. Anh...
- Anh đi cùng bé con. - Anh bụp một cái đứng bật dậy, dùng tốc độ ánh sáng tắt ti vi rồi tươi cười rạng rỡ chạy đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô lắc lư đi ra bên ngoài.
- Tên ngốc, anh ở nhà! - Cô động động cổ tay ngăn người nào đó đang chuẩn bị lao ra ngoài.
- Tại sao? Bé con đã nói sẽ không bỏ rơi anh! - Anh cúi đầu nhìn cô đầy uất ức, trong đôi mắt xanh biếc dường như còn đọng vài giọt nước trong suốt.
- Tôi không bỏ rơi anh. - Khóe miệng cô giật giật, cố gắng giải thích. - Tôi chỉ đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về. Anh ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.
- Rất nhanh là bao lâu?
- Tôi cũng không biết, nói tóm lại là tôi sẽ trở về trước buổi tối.
- Bé con rõ ràng muốn bỏ rơi anh. - Anh uất ức mím môi. - Anh rất ngoan mà, tại sao bé con lại không cần anh?
- Đã bảo không phải tôi muốn bỏ rơi anh. - Cô bất lực day day thái dương. Tại sao cô có cảm giác người này không những bị mất trí nhớ mà còn mắc bệnh teo não? - Đây là nhà tôi. Cho dù có đi đâu, làm cái gì thì cuối cùng cũng phải trở về nhà. Anh ở trong nhà tôi, tôi làm sao mà bỏ mặc anh được, đúng không?
- Bé con, em thật sự sẽ không bỏ rơi anh chứ?
- Sẽ không.
- Ừ, anh tin bé con. - Anh tươi cười dang tay ôm chặt lấy cô, sau đó quay người, hào hứng đi lấy xe đạp.
- ... - Cô có chút nghi ngờ, người này thật sự hiểu rồi? Tại sao cô lại cứ thấy là có gì đó không đúng? Vừa quay đầu đã nhìn thấy người kia không biết nhảy tót lên xe từ lúc nào rồi, lại còn đang nở nụ cười ngây ngô với mình, cô thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu. - Anh làm cái gì đấy?
- Chở bé con đi có việc.
- Tôi nói anh ở nhà.
- Nhưng mà bé con đã nói sẽ không bỏ mặc anh.
- Đúng vậy.
- Cho nên anh đi cùng bé con.
- Anh rốt cuộc có hiểu tôi nói cái gì không hả?
- Hiểu, nhưng mà...
- Gì?
- Anh muốn ở bên cạnh bé con.
- Anh ở nhà. - Cô kiên quyết đi đến đoạt lại xe đạp trong tay anh, lớn tiếng nhắc lại một lần nữa. - Tôi nói anh ở nhà!!
Anh giương đôi mắt ngập nước lên nhìn cô, thật lâu thật lâu sau mới sụp vai lê bước đến bên bệ cửa, cứng ngắc ngồi xuống, chống cằm, anh mắt xanh biếc mê man nhìn về phía xa.
Hử?
Cô nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của anh, nhưng chỉ thấy một khoảng không mù mịt, nhún vai một cái, rồi cũng chẳng để ý nữa, nhấc chân đạp xe rời đi.
Bên bệ cửa, anh ngây ngốc ngồi ở đó như một pho tượng, mắt dán chặt vào con đường trước mặt. Như vậy anh có thể thấy bé con sớm một chút.
...
Không biết qua bao lâu, đến khi cái mông của anh mất hết cảm giác rồi mới thấy một cô gái vừa đạp xe vừa ca hát tiến lại phía này. Anh lập tức nhảy cẫng lên, dùng tốc độ đáng kinh ngạc lao tới, luôn miệng gọi.
- Bé con! Bé con! Anh ở chỗ này! Bé con!
- Ngu ngốc, tôi nhìn thấy anh rồi. - Cô lườm anh một cái, quăng xe đạp cho anh rồi ôm hộp bánh kem nghênh ngang đi vào trong nhà.
- Bé con, đó là cái gì? - Dựng xe xong, anh ngồi ở bên bàn nhìn cái hộp tò mò hỏi.
- Bánh kem. - Cô cẩn thận lấy chiếc bánh ra khỏi hộp, mỉm cười nói. - Hôm nay là sinh nhật của tôi.
- Sinh nhật là cái gì? - Anh mở to mắt nhìn cô.
- Ngày này 18 năm trước tôi được sinh ra. - Cô bình tĩnh nói. Cô có thể cảm giác được mình đã trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều. Nhưng mà cô nhanh chóng nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân rồi, bởi vì...
- Sinh nhật rất quan trọng sao?
- Cũng không phải rất quan trọng.
- Bao lâu bé con lại sinh nhật một lần?
- Một năm.
- Một năm là bao lâu?
- Một năm chính là một năm. 12 tháng. 365 ngày.
- Thế cứ đến sinh nhật thì sẽ ăn bánh kem à?
- Ừ.
- Bánh kem rất ngon sao?
- Ừ.
- Vậy anh có sinh nhật không?
- Có chứ.
- Bao giờ mới đến sinh nhật của anh?
- Tôi làm sao mà biết?
- Tại sao bé con lại không biết?
- Tại sao tôi phải biết?
- Bởi vì bé con rất lợi hại.
- Lợi hại không có nghĩa là cái gì cũng phải biết.
- Nhưng mà...
- Anh im miệng! - Cô đảo mắt hô một tiếng, bên tai liền thư thái rất nhiều. Trong lòng cô không khỏi ảo não. Người này quả nhiên không thể quá nuông chiều.
Dạy tên ngốc hát chúc mừng sinh nhật xong, cô vô cùng thành tâm nhắm mắt ước một điều rồi mới vui vẻ thổi nến.
- Bé con, em vừa làm gì đó? - Anh vừa giúp cô rút nến ra vừa hỏi.
- Ước.
- Ước cái gì?
- Không thể nói, nếu không sẽ mất linh. - Cô nhét cái dĩa vào tay anh, thúc giục. - Nhanh ăn đi, bánh này rất ngon đó!
- Ừ - Anh gật gật đầu, học theo cô xiên thẳng chiếc dĩa nhỏ vào góc chiếc bánh xinh đẹp. Miếng bánh vừa vào miệng liên tan ra, anh híp mắt cười toe toét. - Bé con, thật là ngọt~
- Bánh kem đương nhiên phải ngọt rồi. - Cô nghiêng đầu mỉm cười. - Anh cũng thích ăn đồ ngọt?
- Ừ, bé con thích cái gì anh liền thích cái đó.
- Đồ ngốc!
- Bé con, không phải đồ ngốc, là tên ngốc.
- Hả?
- Bé con nói sẽ gọi anh là tên ngốc, không phải đồ ngốc.
- Ngốc, tôi không phải đang gọi anh.
- Vậy bé con gọi ai?
- Bỏ đi.
- Tại sao lại bỏ đi?
- Anh thật lắm câu hỏi.
- Bé con...
- ...
- Bé con...
- ...
...
Đêm đến, cô khoác một chiếc áo bông thật dày ngồi bên bệ cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời lốm đốm những vì sao lấp lánh. Không phải cô thích ngắm sao, cô chỉ muốn thức đến giây phút cuối cùng của ngày hôm nay thôi. Qua hôm nay cô đã bước sang tuổi 19 rồi. Lần đầu tiên cô giật mình nhận ra, mình đã trải qua nhiều sinh nhật đến như vậy... những sinh nhật không người thân...
Cô ngả người về phía sau dựa vào bức tường cứng rắn dường như còn mang theo hơi ấm, mím môi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt.
18 năm qua không phải cô chưa từng có ý định tìm kiếm gia đình, nhưng mỗi lần cô đều tự hỏi, tìm được rồi thì sao? Bọn họ đã bỏ rơi cô, cô còn đi tìm họ làm gì? Bọn họ không cần cô, cô vì cái gì cứ phải cố chấp bám riết không tha? Lại TĩnhNhã cô còn chưa đến mức thảm hại như vậy.
Nói thì mạnh miệng thế thôi, chứ thỉnh thoảng, vào những đêm đông lạnh giá, cô cũng cô đơn lắm chứ. Cô cũng muốn được như bao đứa trẻ khác có cha mẹ thương yêu, có anh chị em cùng chơi đùa. Những lúc ấy cô vẫn tự hỏi, nếu như cô ngoan hơn, nếu cô có thể đáng yêu hơn, có phải bố mẹ sẽ không bỏ rơi cô? Có phải... cô cũng sẽ được mẹ ôm vào lòng kể chuyện cổ tích mỗi đêm?
Cô cựa mình một cái, vùi mặt vào áo len ấm áp tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
Đôi lúc cô kiềm chế không được muốn tìm cho ra bố mẹ ruột của mình rồi đích thân hỏi bọn họ, vì cái gì đã sinh ra rồi lại bỏ mặc cô? Nếu như không cần cô, tại sao ban đầu không phá thai đi? Nhưng nói thế nào đi nữa cô cũng phải cảm ơn bọn họ vì đã không làm như vậy. Nếu không cô làm sao có thể xuất hiện trên đời đây? Kỳ thực cô không nên quá tham lam, được sống là tốt lắm rồi. Nghĩ theo một cách tích cực, không có người thân thì sẽ không có vướng bận. Cô có thể tùy ý làm những việc mà mình thích, tự quyết định tương lai của mình. Sẽ không có ai quản được cô, không ai la mắng cô, không ai nghiêm khắc giáo huấn khi cô phạm sai lầm, không ai cả ngày lải nhải những điều vặt vãnh bên tai cô, không ai... giữa đêm đến xem cô ngủ có ngon hay không...
Vù vù~
Những cơn gió đêm mang theo cơn rét buốt vẫn quanh quẩn đâu đây, nhưng kì lạ là cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Hử?
Ấm áp?
Cô dần dần thu lại suy nghĩ, nghi hoặc nghiêng đầu, liền thấy một gương mặt khôi ngô đang chăm chú nhìn mình. Vừa thấy cô có phản ứng, anh liền nở nụ cười ngây ngô, vui vẻ lên tiếng, dường như khoe công, lại giống như hứa hẹn.
- Bé con, có anh rồi, sẽ không lạnh.
Cô ngây người, rồi cũng mỉm cười. Đúng vậy, có anh ở đây, cô sẽ không còn bị lạnh nữa...
------------------------------------------------------------------