Chu Đức Chí mấy hôm nay đều bôn ba bên ngoài, việc này việc nọ bận đến bù đầu, ngay đến thời gian ngủ cũng không có chứ đừng nói đến dạy dỗ người ta. Cho nên, đến khi anh trở về, chỉ thấy phòng của mình trống huơ trống hoác, giống y như một căn nhà hoang lâu năm thì chỉ muốn trực tiếp lăn đùng ra ngất xỉu. Thế nhưng, với tính cách của anh thì cho dù có mệt chết thì cũng phải kéo người khác làm đệm lưng. Vì thế, trong khu nhà vang lên một tiếng gầm thét như quỷ kêu sói gào.
- LẠI TĨNH NHÃ, TÔI MUỐN GIẾT CÔ!!
- Có chuyện gì thế? – Lê Minh vội vàng chạy đến, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu kha khá, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười. Cô gái kia thật sự là không lúc nào chịu ngồi yên. Vỗ vỗ vai Chu Đức Chí như an ủi, thấy người kia đã hạ hỏa mới thông báo. – Cô ta đi rồi.
- Đi rồi? – Chu Đức Chí nhảy dựng. – Trốn đi mất rồi?
- Không phải, đi tìm thiếu gia rồi.
- Tìm thiếu gia? Một mình cô ta? Bằng cách nào? – Chu Đức Chí hết sức nghi ngờ. Không phải anh không muốn tin tưởng cô mà căn bản là người kia hoàn toàn không đáng tin.
...
- Lê Minh này, anh có biết hết những cô gái từng có quan hệ tình cảm với tên ngốc không?
- Hả? – Lê Minh ngây người, có phải anh nghe nhầm không? – Cô vừa nói cái gì?
Cô giận dữ nhìn Lê Minh chằm chằm.
- Không phải tôi không để ý lời nói của cô, chỉ là... cô muốn biết cái đó làm gì?
- Là như vậy, anh nghĩ mà xem, cô gái kia là người của Tô Thanh Thanh, hơn nữa lại có mẩu giấy kia thì nhất định là người rất thân cận. Thế nhưng cô ta lại giấu Tô Thanh Thanh cứu tên ngốc, hơn nữa còn tìm cách bắt anh ta lại, là vì cái gì? Anh nghĩ xem có thể vì cái gì? – Cô lí luận. – Hơn nữa, cô ta còn tự nhận là bé con.
- Nhưng thiếu gia đã nói là không phải.
- Anh tin lời của tên ngốc hồ đồ đó sao? Vậy không lẽ tôi chính là bé con? – Cô trợn mắt. – Làm ơn đi, trước đó tôi hoàn toàn không quen biết mấy người có được không? Mà theo thái độ của tên ngốc, tôi thấy đến 90% bé con kia là người yêu của anh ta.
- Không phải đâu, thiếu gia làm sao có thể có người yếu? – Lê Minh lắc lắc đầu, dường như nghe tháy chuyện gì đó kinh hãi lắm.
- Không thể? Tại sao không thể? – Cô chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa. – Không phải anh với anh ta...
- Này này, cô đừng có suy nghĩ lung tung! – Lê Minh sợ đến vã mồ hôi. Anh với thiếu gia? Thà cô giết anh luôn đi!
- Thế thì tại sao lại không thể?
- Bởi vì thiếu gia trước giờ chưa từng có bạn gái.
- Có khi anh ta giấu anh đấy.
- Không, thiếu gia chưa bao giờ đi đâu một mình, làm gì có thời gian mà lén lút hẹn hò?
- Không phải lúc bị thương anh ta ở một mình đấy sao? – Cô bĩu môi, hoàn toàn không cho là đúng.
- Đó là trường hợp đặc biệt.
- Vài cái đặc biệt là chết người đó. – Cô chậc lưỡi. – Được rồi, anh không biết cũng không phải là lỗi của anh. Tôi biết anh cảm thấy bị phản bội...
- Tôi không bị phản bội, thiếu gia sẽ không giấu diếm tôi.
- Được rồi, tôi biết là rất khó chấp nhận, nhưng mà con người ai chẳng có bí mật, anh nên nghĩ thoáng một chút...
- Tôi đã nói là không có mà. – Lê Minh bực bội gắt lên.
- Tùy anh vậy. – Cô nhún vai không thèm chấp. – Nhưng mà suy luận của tôi cũng đúng quá đi chứ?
- Nhất định là cô gái kia đơn phương thích thiếu gia!
- @@ - Cô nhìn Lê Minh đang kích động như nhìn một kẻ dở hơi. Xem thái độ của anh ta đi, nói không có gian tình có tin được không?
- Sau đó thì sao? – Lê Minh hắng giọng. Anh thật sự không thể tiếp tục đối diện với ánh mắt như muốn nói 'tôi biết mà, tôi biết là có chuyện mà' của cô được nữa. Anh đây là tin tưởng, tin tưởng cô có hiểu không?
- Nếu như dự đoán của tôi là đúng, cô gái kia có tình cảm với tên ngốc, thế nhưng tên ngốc hiện tại chỉ biết khăng khăng tôi là bé con, cô ta sẽ chịu để yên cho tôi sao?
- Cô muốn dùng chính mình làm mồi nhử? – Lê Minh ngạc nhiên. Không phải người này luôn bo bo giữ mình à, tự nhiên vĩ đại như vậy?
- Chỉ cần anh cho mấy người lợi hại một chút đi theo tôi, lại gắn máy định vị lên người tôi, tôi làm sao mà chết được? – Cô cười cười. – Hơn nữa đây cũng chỉ là kế hoạch phụ giúp thu hẹp đối tượng mà thôi, Chu Đức Chí vẫn đang làm việc chăm chỉ mà.
...
- Cho nên cô ta cứ như vậy mà đem mình đi làm bia ngắm rồi? – Chu Đức Chí thốt lên, không biết trong lòng là tư vị gì. Một người mà anh vẫn nghĩ là kẻ ích kỷ chỉ biết đến bản thân đột nhiên một ngày có người nói với anh, kỳ thự tên kia là một thánh nhân sẵn sàng hi sinh mình để cứu người khác, anh sẽ không rối rắm hay sao?
Kỳ thật hai người này suy nghĩ nhiều rồi, Lại Tĩnh Nhã làm sao mà vĩ đại như thế được? Cô chỉ là muốn nhanh chóng tìm được tên ngốc về để trừng trị ba kẻ không biết điều các anh thôi.
...
- Alo? – Cô vừa dạo phố vừa nghe điện thoại, cái giọng điệu cợt nhả ngàn năm không đổi. – Sao thế? Mới đó mà đã nhớ tôi rồi? Không tốt lắm đâu, anh cứ như vậy sẽ khiến tôi ngại ngùng ha ha...
- Cô câm miệng! Hiện tại cô đang ở đâu?
- Tôi à? Tôi đang ở một nơi rất thú vị.
- Cô còn có tâm trạng mà đùa giỡn nữa à? Cô có biết cô đang làm gì không? Nhỡ bị bắt thì làm sao?
- Ô, anh đang lo lắng cho tôi đấy à? Thật cảm động quá!
- Cô muốn tôi tức chết không hả? Cô còn không hiểu rõ tình hình bây giờ à, cô đang là mục tiêu của rất nhiều người đó có biết không hả?
- Thật ngại quá, điều đó tôi biết.
- Biết mà cô còn...
- Không còn cách nào khác, tôi chính là vĩ đại như thế đấy. Aizzz... Lại Tĩnh Nhã tôi đây luôn tốt bụng như vậy aaaaaaa...
- LẠI TĨNH NHA, CÔ GIỞ TRÒ GÌ VẬY? LẠI TĨNH NHA! LẠI TĨNH NHÃ!!!
Cạch...
Một đôi giày đỏ không chút do dự giẫm nát chiếc điện thoại trên mặt đất.
...
- CHẾT TIỆT! – Chu Đức Chí không nhịn được chửi rủa, lập tức liên lạc với Lâm Thanh. – Lại Tĩnh Nhã xảy ra chuyện rồi.
- Tôi biết. – Lâm Thanh hớn hở. – Quả nhiên chiêu này hữu dụng thật. Cậu biết người bắt Lại Tĩnh Nhã là ai không? Ha ha... Chính là...
- Bây giờ còn nói cái này làm gì? – Chu Đức Chí nổi điên. – Cô ta bị bắt đi đâu rồi hả?
- Tôi không biết...
- Cậu không biết? Làm sao cậu lại không biết? Không phải nói trên người cô ta có gắn thiết bị định vị à?
- Đúng, nhưng mà...
- Khốn kiếp, cậu từ bao giờ trở nên vô dụng như vậy? – Chu Đức Chí vừa khởi động xe vừa ra lệnh. – Nhanh tìm vị trí của cô ta rồi báo cho tôi!
Cạch!
Lâm Thanh ngây người nhìn điện thoại đã bị ngắt.
Cậu ta bị sao thế nhỉ? Anh rõ ràng vẫn còn thu được tín hiệu của thiết bị định vị trên người Lại Tĩnh Nhã, cũng phái người bám theo rồi mà? Chỉ là anh không biết nơi mà cô ta sẽ bị đưa đến thôi. Không dự đoán trước được tương lai là lỗi của anh à? Lâm Thanh uất ức ngồi nhìn chằm chăm vào màn hình máy tính, đợi rồi lại đợi, nhưng mãi vẫn chỉ thấy cái chấm đỏ kia di chuyển lòng vòng, rồi lại có mấy chấm xanh nữa bám riết theo sau.
- Các cậu bị phát hiện rồi, giả bộ bị cắt đuôi đi! – Lâm Thanh thờ dài.
Nhưng anh cũng không thể ngờ, những người được phái đi theo dõi vừa ngừng lại, chấm đỏ trên màn hình cũng vụt tắt. Thiết bị định vị mất kết nối rồi!
------------------------------------------------------------------