Thấm thoát cũng tới lúc phải chia tay, thời hạn giao giao lưu giữa học sinh các trường cũng đã kết thúc. Tiễn Sam, Seo ra bến xe Quân thấy thật không đành lòng. Thời gian là khoảng thời gian đáng nhớ đối với cậu, được gặp, quên và kết bạn với hai cô bạn thú vị. Giờ thì cậu không còn coi Seo là Lam Anh nữa vì cô ấy Seo, chỉ là Seo thôi. Không phải là ai khác cả. Lắm khi ngồi một mình cậu lại thấy bản thân mình thật nực cười quá, nhớ lại cái ngày đầu gặp cô, mới biết mình ngớ ngẩn tới mức nào. Mới hôm nào vừa gặp, bây giờ lại đứng đây tiễn cô ấy đi. Lòng buồn, hẫng hụt. Cứ như vừa mất đi thứ quý giá...đó chỉ là cảm giác của những người khi xa hay là sự ích kỉ của bản thân không muốn mất đi điều gì?
- Gấu vợ đi cẩn thận nha, hi.
Gấu chồng ở nhà mà léng phéng tui cắt nghe chưa.
- Oa oa oa hu hu, biết rồi thưa gấu vợ.
Cặp đôi Sam, Phong ôm nhau khóc sướt mướt.
- Đi cẩn thận nha, hẹn gặp lại Seo.
- Cảm ơn Quân, tạm biệt hẹn gặp lại, đi thôi Sam xe tới rồi.
- Ừ, hức hức, tạm biệt.
Hai người bước vào xe, xe lăn bánh đi dần, dần khuất. Quân, Phong cứ đứng vậy nhìn theo. Chiếc xe đã khuất từ lâu chỉ còn lại chút khóc bụi. Quân đúc tay vào túi thong thả bước lại phía Phong đang thẫn thờ, vỗ vai.
- Đi thôi,
- Bà chằn đi rồi mày ơi,
- Ừ, tao biết. Thôi đi, tao mời mày đi cafe dải sầu.
- Haiz, vậy là 2 thằng trai mình lại về với cuộc sống khi xưa rồi...
Hai thằng khoác vai nhau, bước đi trên vỉa hè. Phía trước là Haizai Cafe cái nơi dành cho những nỗi buồn lên ngôi...