Bình thường boss không phải người hấp tấp, nhưng một khi đã vội lên thì không phải người.
Hắn liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh đến bệnh viện, ngay cả kính mát cũng không thèm mang đã vội vàng chạy đến phòng bệnh, dọc đường đi làm vô số y tá sợ ngây người.
Cuối cùng khi đẩy cửa ra hô hấp đã có phần không thuận, hắn vịn tường hỏi cậu trai nhân viên công ty: "Tạ Tiểu Vũ sao rồi?"
Đứa ngốc mới truyền dịch xong, đang nằm mê man thiếp đi ở kia.
Cậu trai cõng Tạ Tiểu Vũ đến bệnh viện nhanh chóng đứng dậy: "Anh Tiêu Huyền, sao anh lại tới đây?"
Boss điều chỉnh hô hấp, lại bắt đầu cáu kỉnh: "Tôi đang hỏi cậu đó."
Cậu trai căng thẳng trả lời: "Cậu ấy còn đang sốt, vừa mới ngủ."
Tiêu Huyền không để ý gì tới ánh mắt của người bên cạnh, đi tới bên cạnh giường nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tạ Tiểu Vũ đúng là đang ngủ.
Trên mu bàn tay gầy yếu còn dán băng keo trông hơi xanh xao, không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao lại đổ bệnh thế này..."
Chàng trai kia lắp bắp: "Không, không biết."
BOSS liếc: "Tôi không hỏi cậu."
Lúc này, rất nhiều chuyện người hâm mộ nghe nói Tiêu Huyền đến bệnh viện này, không thèm khám bệnh nữa mà rối rít chạy tới trước cửa ngắm thần tượng nhà mình, thậm chí có nhiều người còn muốn đi lên xin chữ ký.
Boss chắc chắn là không nỡ đi, nhưng để hắn ngồi đây chờ phóng viên tìm đến còn không bằng kêu hắn chết đi.
Do dự không tới một một giây, Tiêu Huyền cúi người ôm ngang Tạ Tiểu Vũ lên, không nói câu nào phá vỡ đám đông đi qua cửa.
Đứa ngốc bị động tác lớn như vậy làm thức giấc, ngọ ngoạy mở đôi mắt mơ hồ ngập nước.
Lần đầu tiên Tiêu Huyền nói một cách dịu dàng: "Không có gì.
Tôi dẫn cậu về nhà nghỉ ngơi."
Đầu óc Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn choáng váng, chỉ cảm thấy hình như đang được an ủi, tiếp đó cậu mơ hồ tựa vào ngực boss ngủ thiếp đi.
Bệnh tới như núi sập.
Bình thường đứa ngốc luôn cười hi hi không giống người yếu ớt dễ bệnh, nhưng đột nhiên sốt cao, hoàn toàn không có chút tinh thần nào.
Thân thể gầy nhỏ mềm mại giống như chú chó con bị nhốt trong lồng không còn sống được bao lâu, mặc cho người khác dùng tay chọt thế nào cũng không kêu lên một tiếng.
Tiêu Huyền ngồi ở ghế sau, rất buồn bực lấy khăn choàng cổ của mình quàng cho Tạ Tiểu Vũ.
Hắn ôm người thật chặt, gương mặt rất không vui.
Tạ Tiểu Vũ không biết gì cả, người như là đang ngồi trong con thuyền đang trôi nổi giữa cơn sóng to gió lớn ngoài khơi, vừa chóng mặt lại buồn nôn.
Dương như cậu đăng gặp ác mộng, khuôn mặt trắng bệch nhỏ giọng mê sảng: "Khó chịu quá..."
Tiêu Huyền cố cho đứa ngốc uống nước, nhưng nước không vào miệng được bao nhiêu, lại đổ hết ra quần áo khiến chúng bị ướt một mảng lớn, hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt Tạ Tiểu Vũ: "Về đến nhà thì tốt rồi, cậu cố chịu chút."
Tạ Tiểu Vũ làm sao nghĩ được bây giờ mình đang ở chỗ nào, trong cơn mơ màng cậu nghe được tiếng boss, trong lòng tự nhiên khó chịu, kêu một tiếng không có lực: "Tiêu Huyền..."
Boss lập tức ngẩn người.
Hai giây sau mới nhận ra đứa ngốc bệnh nặng tới mê sảng, bật cười không lý do.
Tiêu Huyền không nói được tâm tình của mình lúc này, hắn chỉ cúi đầu hôn lên trán Tạ Tiểu Vũ một cái, cánh tay ôm chặt lại, sau đó để mặt kề sát vào khuôn mặt của người đang sốt kia khóe miệng cong lên.
Có lẽ chỉ dưới tình huống đối phương không có ý thức, động tác thân mật này mới có thể xuất hiện mà không có gì ngăn trở.
Nhưng anh trai tài xế đáng thương thì có ý thức.
Giờ phút này anh ấy đang vô cùng căng thẳng nhìn hành động kỳ lạ của boss đại nhân qua gương chiếu hậu, thật sự là hết dùng mười trên mười phần sức lực mới không để xe đụng vào cây cột ở ven đường.
Khi ôm Tạ Tiểu Vũ trở về biệt thự, Tiêu Huyền gọi ngay cho bác sĩ gia đình mình, kêu ông kiểm tra cho cậu từ trong ra ngoài.
Cho đứa ngốc uống thuốc xong lại gọi cho Giang Bạch không dưới mười cuộc, rồi mới vụng về đi nấu cháo.
Nhưng Tạ Tiểu Vũ vẫn còn sốt ngủ mê man, không ăn được bất cứ món gì.
Tiêu Huyền đi vòng quanh giường vô cùng nhàm chán, bèn lấy ghế ngồi cạnh giường trông chừng.
Trông chừng đến bản thân cũng nằm úp sấp ở mép giường mà ngủ mất.
Khoảng đến sau nửa đêm ba giờ, Tạ Tiểu Vũ mới yếu ớt mở mắt ra.
Cậu nhìn trần nhà và đèn treo ở trên cao, mất năm phút cũng không biết đây là đâu.
Sau đó nghiêng đầu thấy Tiêu Huyền bên cạnh, bị dọa sợ định đứng dậy, nhưng bị ba tầng chăn bông đè trên người ép trở về.
Nhưng vì như vậy mà boss cũng bị đánh thức.
Hắn mở đèn bàn duỗi thân thể đau nhức, vuốt mái tóc ngắn được chải gọn gàng hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"
Tạ Tiểu Vũ dùng sức lấy cánh tay từ trong chăn ra, nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Tiêu Huyền nói như là chuyện đương nhiên: "Bệnh viện lộn xộn quá nên tôi đưa cậu về nghỉ ngơi."
Trí nhớ trước khi té xỉu dần dần rõ ràng, Tạ Tiểu Vũ càng khó hiểu: "Sao anh biết em ở bệnh viện."
Tiêu Huyền trừng đôi mắt xinh đẹp: "Cậu bị ngốc hả! Cậu không đến ăn cơm đương nhiên tôi đi tìm cậu."
Lúc này, Tạ Tiểu Vũ mới ngượng ngùng rũ mắt: "Xin, xin lỗi.
Lại làm phiền anh."
"Biết phiền thì đừng ngã bệnh.
Cậu lớn chừng này rồi còn không biết tự chăm sóc mình." Tiêu Huyền đưa tay sờ vầng trán man mát của đứa ngốc, mới yên lòng trách móc thậm tệ.
Tạ Tiểu Vũ cắn môi xấu hổ, trầm mặc tiếp nhận ghét bỏ.
Tiêu Huyền hỏi: "Cậu có đói không?"
Tạ Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu.
Tiêu Huyền rất không tin nhìn vào hai mắt cậu nói: "Ở yên đây đợi cho tôi.
Không được bước xuống giường."
Nói xong hắn mở đèn đi đến phòng bếp ở lầu dưới.
"Anh làm à..."
Tạ Tiểu Vũ ngồi tựa vào gối, nhìn món ăn thơm ngát trước mặt rất ngạc nhiên.
Tiêu Huyền "ừ" rồi nói: "Mới học."
Tạ Tiểu Vũ chính là người hâm mộ trung thành không có lúc nào là không tâng bốc thần tượng nhà mình: "Anh giỏi thật đó.
Mới làm lần đầu tiên đã làm tốt như vậy, em phải nấu mấy lần mới được."
Tiêu Huyền vẫn tiếp nhận toàn bộ như trước kia: "Đó là đương nhiên.
Cậu mau ăn đi."
Vừa nói liền thổi nguội một muỗng đưa tới trước mặt đứa ngốc.
Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn boss, mất vài giây mới mở miệng nhưng lại hỏi: "Tại sao...!lại đối xử tốt với em vậy?"
Tiêu Huyền lười trả lời: "Tôi vui."
Tạ Tiểu Vũ lầm bầm: "Thật ra thì anh đưa em về nhà là được rồi.
Anh như vậy Sở Hi sẽ không vui đâu."
Câu hỏi của boss từ trước đến nay luôn kinh động lòng người: "Sở Hi là ai?"
Tạ Tiểu Vũ – người được hỏi ngược lại mở mắt to nói không ra lời.
Tiêu Huyền dường như rất vất vả mới từ trong đầu nhớ ra người kia, sau đó hỏi tiếp một câu kinh động lòng người: "Liên quan cái beep gì tới cậu ta?"
Tạ Tiểu Vũ đơn thuần càng ngạc nhiên hơn: "Hai người không phải đang hẹn hò sao?"
Tiêu Huyền hoàn toàn không bắt được sóng não của cậu, toàn bộ vẻ mặt chính là dấu chấm hỏi.
Tạ Tiểu Vũ phát huy cái đầu óc chết máy của mình mất mác nói: "Hai người ở ban công hôn nhau, em nhìn thấy."
Tiêu Huyền đầu tiên tức giận: "Hôn nhau thì là hẹn hò à."
Rồi sau đó đùa giỡn: "Tôi chỉ nhớ là tôi hôn cậu thôi."
Cuối cùng chất vấn: "Làm sao cậu biết?!"
Khiến cho sắc mặt Tạ Tiểu Vũ thay đổi liên tục từ xanh qua trắng rồi lại hồng.
Lúc này đây, Tiêu Huyền mới hiểu ý, cười khẽ: "Cậu đến nhà tôi theo dõi tôi?"
Vô cùng hối hận bản thân não tàn đến nói ra toàn bộ, Tạ Tiểu Vũ sợ bị đánh không thể làm gì khác hơn vừa lui về sau vừa thừa nhận tất cả chuyện ngu xuẩn hôm trước.
Không ngờ là Tiêu Huyền không tức giận, chỉ là chân thành bình luận: "...!Ngu ngốc."
Tạ Tiểu Vũ ủ rũ cúi đầu: "Xin lỗi.
Sau này sẽ không bao giờ...!quấy rầy anh nữa."
Tiêu Huyền cầm chén cháo ngồi bên cạnh hỏi tiếp: "Tại sao theo dõi tôi?"
Tạ Tiểu Vũ đáp: "Em sợ anh bị người ta gạt."
Tiêu Huyền tức tới không biết nói gì: "Cậu...!Thôi bỏ đi.
Mau ăn đi."
Tạ Tiểu Vũ bây giờ mới thành thật ăn hết muỗng cháo sau đó cầm lấy cái chén nói: "Để em tự ăn."
Tay Tiêu Huyền trống không do dự lúc mới giải thích: "Tôi và Sở Hi không có quan hệ gì cả.
Tôi mắng cậu ta bỏ đi rồi."
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, rồi sau đó không nhịn được ngượng ngùng cười lên, không nói gì nữa.
Không phải không dám nói, mà là thật sự không biết nên nói gì.
Đây mới là trình độ mê mang vô tận trước đến nay của đứa ngốc.
Ăn xong cũng rửa chén xong, hai người lần nữa một người trên giường một người dưới giường không nói gì.
Còn mấy tiếng nữa mới sáng, Tạ Tiểu Vũ đổ mồ hôi cảm thấy người rít rít, suy nghĩ vài lần mới dè dặt hỏi: "Cho em mượn phòng tắm được không?"
Tiêu Huyền gật đầu.
Đứa ngốc lập tức chạy khỏi chỗ im lặng quỷ dị này.
A ngờ cậu mới vừa c0i quần áo ngồi vào trong bồn tắm ấm áp thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Tiêu Huyền đặt bộ quần áo mới lên kệ nói: "Cậu mặc cái này đi."
Tạ Tiểu Vũ bị dọa ngốc lấy lại tinh thần, lấy tay che đi cơ thể lắp bắp: "Cám, cám ơn...!anh đi ra ngoài đi."
Hơi nước lờ mờ trong căn phòng không lớn.
Đôi mắt Tiêu Huyền phức tạp nhìn cậu: "Tôi cũng thấy hết của cậu rồi cậu còn che cái gì?"
Gương mặt thanh tú của Tạ Tiểu Vũ cũng nghẹn đỏ, lặp lại yêu cầu: "...!Anh đi ra ngoài."
Tiêu Huyền làm ngược lại, đi tới gần bồn tắm vừa nói: "Lần trước cậu uống say là tôi giúp cậu tắm, cậu còn mượn cơ hội hôn tôi."
Đứa ngốc bị vu tội không biết phản bác ra sao, cậu lúng túng rúc về sau nhỏ giọng nói: "Em không có thói quen đó...!Anh không được nói đùa."
Tiêu Huyền chợt nửa ngồi xổm nửa quỳ trên thảm nói: "Cậu đang bệnh, để tôi giúp cậu."
Tạ Tiểu Vũ bị dọa không kịp nghĩ ngợi mà vung nước tạt hắn: "Em không cần."
Tiêu Huyền thình lình bị cậu làm ướt nửa người, quần áo cũng thấm nước, tâm tình đùa giỡn lập tức bị tức giận thay thế.
Hắn đẩy mạnh Tạ Tiểu Vũ vào trong, chân trần bước vào bồn tắm lớn áp lên nói: "Cậu là nữ giả nam à, có gì mà ngại?"
Chợt bị người cao hơn mình rất nhiều áp lên, khuôn mặt Tạ Tiểu Vũ luống cuống, không dám mở to mắt, nghiêng đầu tựa vào cạnh bồn tắm, ngay cả tai cũng ửng hồng.
Trong hơi nước mờ ảo, Tiêu Huyền lẳng lặng nhìn cậu thật sạch sẽ cũng thật gầy, hắn chợt vịn lấy bờ vai trắng ngần kiakhẽ gọi: "Tiểu Vũ..."
Tạ Tiểu Vũ ngờ vực lại căng thẳng mở mắt.
Nước nóng từ khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Huyền ch4m rãi chảy xuống, áo sơ mi mỏng dính vào da, trông còn sexy hơn cả boss đại nhân trong MV kia.
Tiêu Huyền dùng sức nắm lấy cằm đứa ngốc nói: "Đây mới gọi là hôn môi."
Nửa giây sau, nụ hôn thật sâu thay thế tất cả hô hấp của Tạ Tiểu Vũ, trở thành thứ duy nhất cậu có vào lúc này..