Mặc dù có mối quan hệ thân mật thế này với Tiêu Huyền, nhưng dường như cuộc sống của Tạ Tiểu Vũ cũng không có thay đổi gì lớn.
Cậu không tiêu xài xa xỉ, khi rời khỏi căn biệt thư to lớn lộng lẫy cậu vẫn là một người đàn ông bình thường yêu âm nhạc, uống sữa đậu nành đi tàu điện ngầm.
Thực ra có nhiều lúc, người mà bạn yêu thương có lẽ cũng sẽ yêu bạn, nhưng người đó chưa từng nghĩ sẽ giúp bạn hoàn thành giấc mơ của mình.
Thời tiết trong ngày cuối tuần vào đầu xuân rất đẹp, Tiểu Vũ mang tạp dề rất chăm chỉ làm công việc cả ngày.
Lúc gần tối, khi đang ngồi xem vài trang sách chuẩn bị đi tắm, bất ngờ nhận được điện thoại tùy hứng của vương tử điện hạ, mời Tiêu Huyền và cậu tham gia một bữa tiệc.
Trần Lộ cũng tính là bạn bè trong số bạn bè ít ỏi của boss, tuy rằng họ gặp nhau thì chê bai lẫn nhau là nhiều, nhưng Tạ Tiểu Vũ biết, thực ra Tiêu Huyền cũng không ghét vị đại thiếu gia thích theo ý mình kia.
Cho nên với lời mời này cũng vui vẻ đồng ý.
Bữa tiệc được tổ chức ở quán bar dành cho người quen, Tạ Tiểu Vũ vừa bước vào đã bị một đống nam thanh nữ tú làm hoảng đến hoa mắt, cậu có hơi rụt rè đi theo sau Tiêu Huyền.
Ai ngờ vì bình thường muốn gặp boss rất khó nên được rất nhiều người chào đón, trong lúc không để ý boss đã bị những người trẻ tuổi đó vây quanh kéo đi mất.
Thành ra không đến hai mươi phút, đứa ngốc đáng thương ngồi trên sô pha trong góc ăn đồ ngọt giết thời gian.
Lúc đang buồn chán đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh.
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, một gương mặt tinh xảo xinh đẹp đập vào mắt cậu đầu tiên, sau đó mới nhận ra người nọ là Lâm Diệc Lâm đã lâu không gặp.
Cậu vụng về hỏi thăm: "Không phải em phải đi học sao, sao về Bắc Kinh rồi?"
Lâm Diệc Lâm vẫn mặc quần jean áo sơ mi đơn giản, nhưng đơn giản thế nào cũng không ngăn nổi sự đẹp trai của cậu bé.
Cậu ấy để ly rượu xuống bàn khẽ hắng giọng, động tác đẹp như trong quảng cáo, hơi say cười nói: "Vâng, gần đây xảy ra chút chuyện."
Tạ Tiểu Vũ thấy Lâm Diệc Lâm gầy đi rất nhiều không nhịn được ân cần hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Lâm Diệc Lâm cong đôi mắt xinh đẹp: "Rất ổn ạ.
Em có xem MV của anh và Tiêu Huyền rồi, anh ấy dũng cảm thật."
Tạ Tiểu Vũ nhớ tới thứ mà khiến nhân viên công ty nghị luận ầm ĩ, xấu hổ cười cười.
Lâm Diệc Lâm có vẻ hơi mệt mỏi, cậu bé dựa vào ghế sô pha nhìn đứa ngốc hỏi: "Sao anh không đi chơi với mọi người, ngồi một mình trong đây chán lắm.
Khách đến hôm nay đều là bạn bè của Trần Lộ, không có gì đâu."
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: "Ừm, anh không hợp với họ."
Lâm Diệc Lâm bỗng nhiên nhìn sát vào cậu: "Sao có thể chứ, anh đáng yêu lắm."
Tạ Tiểu Vũ vừa hơi xấu hổ vừa căng thẳng, đối mặt với cậu trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi này, cậu vẫn không nhịn được mà ngồi lui về phía sau: "Em uống nhiều rồi đúng không..."
Lâm Diệc Lâm lại ha ha ha, cầm rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn.
...!Xem ra uống rất nhiều rượu rồi.
Tạ Tiểu Vũ ngồi bên cạnh luống cuống khuyên: "Sức khỏe của em có vẻ không tốt, đừng uống rượu nữa..."
Lâm Diệc Lâm lại hoàn toàn không nghe, hỏi rất đột ngột: "Sao anh không hát nữa, em cảm thấy những bài hát anh viết rất hay."
Tạ Tiểu Vũ được người ủng hộ như vậy, hơi kinh ngạc khiêm tốn nói: "Không, không có đâu, rất bình thường mà."
Lâm Diệc Lâm vươn cánh tay trắng nõn ra nắm lấy mặt cậu cười: "Đừng núp ở sau lưng Tiêu Huyền như người hầu nhỏ nữa.
Anh cũng có thể tự mình tỏa sáng, như vậy anh ta mới thực sự xem trọng anh yêu thích anh, đàn ông thì phải..."
Tạ Tiểu Vũ chưa kịp phản bác thì cánh tay của Lâm Diệc Lâm đã bị người khác kéo về.
Chẳng mấy chốc Trần Lộ đã ngồi bên cạnh ôm lấy cậu bé nói: "Vết thương còn chưa lành, ai cho em uống rượu."
Tạ Tiểu Vũ muốn chào hỏi nhưng phát hiện trong mắt vương tử căn bản không nhìn đến cậu, nên thành thật ngồi cách xa bọn họ một chút.
Lâm Diệc Lâm không chút che giấu: "Đỗ Uy."
Nghe vậy Trần Lộ nhất thời nghiêng đầu tức giận nhìn bạn của mình, lại thấy tên đó uống đến không phân biệt được đông tây nam bắc rồi, ngay cả phải trả đũa cũng không cần, mới quay đầu đối mặt với Lâm Diệc Lâm: "Anh muốn em thả lỏng một chút, nhưng không muốn em tự làm hại sức khỏe mình, đã biết chưa?"
Lâm Diệc Lâm bị anh ép buộc uống nước trái cây, ngậm miệng ly cau mày gật đầu.
Đúng lúc ấy có mấy cô gái ở không xa vừa cười gọi bọn họ, Lâm Diệc Lâm vội vàng né tránh sự chăm sóc quá mức đến không chịu nổi của Trần Lộ bèn đứng dậy điqua đó.
Nhân lúc không có ai, Trần Lộ lập tức xoay khuôn mặt lai Mỹ của mình trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Vũ cực kỳ yếu đuối: "Bớt quyến rũ vợ tôi lại đi."
Quyến, quyến rũ?!
Đứa ngốc bị cái từ này dọa đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Âm nhạc vui vẻ vẫn vang vọng trong quán bar, những người trẻ tuổi tụ lại rất dễ dàng chơi đến high.
Nhưng Tạ Tiểu Vũ giống như người ngoài hành tinh nghe không hiểu ngôn ngữ Trái Đất.
Cậu núp trong góc phòng không bắt mắt, chỉ biết nhìn những minh tinh công tử tiểu thư bọn họ thất thần.
Hai người chủ tiệc ngọt ngào, Tiêu Huyền thì như vầng trăng sáng được những ngôi sao vây quanh.
Toàn thân bọn họ đều lóe lên ánh sáng mộng ảo.
Rất hoàn mỹ cũng rất xa, rất cao.
Tạ Tiểu Vũ nhớ đến lời nói khi nãy của Lâm Diệc Lâm, trong lòng hơi hiu quạnh.
Cậu cũng không muốn thấp kém như vậy, cậu cũng muốn được khẳng định; được tán thưởng.
Nhưng đối mặt với Thiên Vương đại nhân như thần linh, bản thân phải có bao nhiêu tế bào âm nhạc và bao nhiêu màn biểu diễn mới có thể sánh bằng đây?
Con người có ước mơ tất nhiên là việc tốt.
Nhưng ước mơ và hiện thực cách nhau quá xa, chỉ có thể càng thương tâm mà thôi.
Như vậy giá trị duy nhất của nó, dường như chỉ được giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, vào đêm khuya thanh vắng chỉ có thể tự mình lấy ra âm thầm tán thưởng.
Trên đường về, suốt đoạn đường đi hai người đều im lặng.
Tiêu Huyền không uống rượu, cầm tay lái khá tỉnh táo.
Khi xe đến đường cao tốc, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa hỏi: "Em không vui à.
Xin lỗi anh không ở cạnh em ngay từ đầu."
Tuy rằng sau cùng Tiêu Huyền cũng thoát khỏi nhóm người hâm mộ đến chăm sóc cho Tạ Tiểu Vũ, nhưng theo ánh mắt và trêu chọc của mọi người lại khiến đứa ngốc vụng về càng khó chịu hơn, không có chút xíu cảm giác thả lỏng của cuộc sống về đêm.
Cậu chợt hồi thần hốt hoảng trả lời: "Không, không có.
Em chỉ là không quen mà thôi.
Bọn họ đều quá trẻ, em cũng không biết nên trò chuyện thế nào..."
Tiêu Huyền cười nhạt nửa giây: "Ừ, không thích sau này không đi nữa.
Thực ra anh cũng không thích."
Thời gian đã vào nửa đêm, Tạ Tiểu Vũ kéo áo khoác lên đến mặt, dựa vào ghế hai mắt nhắm lại lầm bầm: "Em buồn ngủ quá, ngày mai còn đi làm..."
Tiêu Huyền nói: "Vậy không cần đi làm, tự anh giải quyết mọi chuyện rồi về."
Tạ Tiểu Vũ nghe vậy lập tức mở to hai mắt: "Em là trợ lý của anh mà...!Có phải anh cảm thấy em rất vô dụng đúng không?"
Tiêu Huyền nhìn xuyên qua lớp kính sau lưng cậu: "Sao có thể.
Anh sợ em mệt mỏi."
Tạ Tiểu Vũ lại mất mác hỏi: "Thực ra...!Anh cũng cảm thấy em là một người ngu ngốc phải không."
"Anh biết em sẽ thế này mà.
Có chuyện gì chứ, chỉ nói chuyện với mấy người xa lạ thả lỏng một chút.
Mặt em từ đầu tới cuối đều nặng nề, nếu như ghét thì ngay từ đầu từ chối là được rồi không phải sao?" Đột nhiên tính nóng nảy của Tiêu Huyền nổi lên, trừng mắt nhìn bộ dáng uất ức yếu mềm của cậu quở trách một trận.
Tạ Tiểu Vũ cúi đầu thừ ra một lúc, mới nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi."
Tiêu Huyền biết bản thân hơi quá lời, bình tĩnh lại hỏi: "Em giận à?"
Tạ Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ cười nhẹ: "Không có."
Sao cậu có thể giận Tiêu Huyền.
Chỉ là, xem xét trong khe hở giữa cuộc tình này, thực ra bản thân cũng không phải vui vẻ trăm phần trăm mà thôi.
Hôm sau, khi Tạ Tiểu Vũ đang kiểm tra hộp thư cá nhân cho một ứng dụng mới của công ty, đột nhiên thấy một thư lạ ngoài ý muốn gửi đến.
Là Lâm Diệc Lâm gửi, nội dung rất đơn giản.
"Xin lỗi anh, hôm qua em uống nhiều có nói mấy lời không phải.
Thực ra lần đầu tiên nghe anh hát ở quán bar, em đã cảm thấy anh là người rất đáng yêu rất thuần khiết.
Đó là ca từ không có giai điệu quá hoa lệ tô vẽ lên, nó chân thành giản dị khiến em nhớ lại rất nhiều ký ức khi còn ở trung học.
Đêm đó em bị anh làm cảm động.
Vì thế, tuy rằng chúng ta không quen sâu, cũng không tính là bạn bè nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc.
Tiêu Huyền là người nổi tiếng, anh ấy ở nơi rất cao không thể với tới.
Ở cạnh anh ấy, có lẽ anh sẽ cảm thấy áp lực và mệt mỏi, nhưng cho dù như vậy, cho dù đã bị sự vĩ đại của đối phương làm lay động đến thở không nổi, cũng xin anh đừng quên mất những điều tuyệt vời của chính mình.
Làm một người hâm mộ của anh, em rất mong đợi trong tương lai anh càng có những tác phẩm và màn biểu diễn hay hơn.
Cố gắng khiến bản thân mình trở nên thật giỏi giang,, cuộc sống của anh mới càng tuyệt vời.
PS: Gần đây em bị thương nhập viện rất lâu, Lộ Lộ muốn em vui vẻ mới mời mọi người đến chơi, không ngờ hôm qua anh lại không vui.
Xin lỗi, không có tiếp đãi anh đàng hoàng.
Có cơ hội đến nhà em chơi đi, em nên sớm nghĩ đến, anh trầm tính như vậy không thích những loại ồn ào đó."
Tình cờ gặp nhau, có người có thể quan tâm mình, thật sự khiến Tạ Tiểu Vũ cảm động.
Cậu ngơ ngác ngồi trước máy tính đọc lại bức thư này hết lần này đến làn khác.
Sau đó lại chuyển tầm mắt đến cây ghita ở góc phòng rất lâu chưa đụng vào, bất đắc dĩ thở dài..