Sùng bái thực sự là một hành vi rất đáng xấu hổ sao?
Thật ra, kiểu tình cảm ấy nói trắng ra cũng rất đơn thuần: Lặng lẽ ngước nhìn thứ mình khao khát nhưng không thể có được.
Đây là việc rất cần dũng khí và nghị lực.
Tạ Tiểu Vũ đã không còn nhớ cảm giác theo đuổi Tiêu Huyền thuở đầu nữa rồi.
Cậu chỉ nhớ rõ lúc tốt nghiệp cấp hai bị mất liên lạc với người bạn nhưng không tính là bạn của khi ấy.
Mấy tháng sau, trong lúc vô tình thì poster của Tiêu Huyền xuất hiện trên khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Cậu thiếu niên đẹp không tỳ vết, tiếng hát chính là âm thanh của thiên nhiên.
Giống như thượng đế dành tặng tất cả quà tặng của con người cho cậu ấy, để Tiêu Huyền đứng ở nơi thật cao được mọi người yêu thích, theo đuổi trở thành một tình huống cực kỳ tự nhiên.
Tạ Tiểu Vũ cũng thích ca hát, chỉ là cậu không có thiên phú trong việc này, cũng không có gương mặt giống thiên sứ.
Dù cố gắng thế nào, cuối cùng chỉ có những hợp âm đơn giản tốt hơn chút mà thôi.
Mặc dù như thế, mỗi ngày Tạ Tiểu Vũ vẫn sẽ âm thầm hi vọng một ngày nào đó bản thân sẽ ra một album thanh nhã, hát lại những cảm xúc tốt đẹp lẫn tồi tệ trong những năm tháng này cho mọi người nghe.
Nhưng ước mơ viễn vong như vậy, điều duy nhất lấy được trong đó chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Cũng may cho dù có ngốc cỡ nào, thì trong đời này cũng sẽ có giọng nói thừa nhận tên ngốc ấy.
Nguồn gốc giọng nói này, chính là bạn bè.
Dĩ nhiên, cũng có thể tự mình coi người ta là bạn.
Tan sở vào lúc chạng vạng của một ngày giữa hè, hầu hết mọi người đều mệt mỏi, nóng bức.
Tạ Tiểu Vũ cũng không ngoại lệ, khi cậu thoát khỏi cảnh chen chúc trong tàu điện ngầm, ngay khoảnh khắc bước vào nhà, gần như là gục ngã nằm trên ghế sa lon, rõ ràng bụng trống rỗng nhưng lại không có khẩu vị gì.
Đang lúc cậu ngã gục ngồi ngẩn người ở phòng khách, đột nhiên Hạ Duy đi đường mệt mỏi những vẫn rất vui vẻ về tới nhà nói với Tạ Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, lấy ghi-ta đi."
Tạ Tiểu Vũ không rõ: "Lấy ghi-ta làm gì?"
Hạ Duy cười: "Tôi có một người bạn làm việc ở quán bar.
Cậu ấy nói tối nay có thể để cậu lên hát một chút."
Quả là tin vui cực lớn từ trên trời rơi xuống, Tạ Tiểu Vũ trố mắt nhìn hồi lâu mới mạnh mẽ đứng lên: "Thật, thật không?!"
Hạ Duy gật đầu.
Tạ Tiểu Vũ kích động nhào qua ôm lấy anh vừa nói vừa nhảy: "Cảm ơn cậu, cậu thật tốt!"
Rồi sau đó lập tức lao vào phòng ngủ vác cục cưng của mình ra vội vàng nói: "Đi thôi."
Hạ Duy nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cậu, không khỏi hỏi: "Hay là nghỉ ngơi chút không.
Bây giờ vẫn còn sớm."
Tạ Tiểu Vũ đời này luôn chờ cơ hội được biểu diễn cho người khác xem, cậu đâu ngại mệt, vô cùng phấn khởi nở nụ cười chạy ra ngoài cửa nói vọng vào: "Không cần đâu, đi sớm có thể hát nhiều hơn tý."
Quán bar được giới thiệu dù không xa hoa, nhưng môi trường rất tao nhã, có nguồn khách hàng và cách trang trí đặc biệt.
Chủ quán là một cô gái dịu dàng, tóc ngắn ngang vai, con ngươi như nước động lòng người.
Có lẽ cô có quen biết với Hạ Duy, mỉm cười chào hỏi Tạ Tiểu Vũ: "Xin chào, tôi là Lai An.
Cậu muốn uống gì, ca sĩ được miễn phí."
Tạ Tiểu Vũ ôm đàn ghi-ta căng thẳng lắc đầu.
Lai An cười: "Thả lỏng chút, coi như hát chơi thôi."
Tạ Tiểu Vũ lâm trận tự ti: "Nếu khách tức giận thì làm sao bây giờ?"
Lai An cố gắng nhịn cười: "Không sao cả.
Hơn nữa, sao có thể kinh khủng đến vậy được chứ?"
Tạ Tiểu Vũ nhớ mãi không quên từng bị sỉ nhục: "Tôi hát giống như tiếng mèo kêu thảm thiết khi té xuống từ cao ốc CCTV..."
Cuối cùng cô cũng bật cười ha ha: "Vậy thì tôi nên thấy may mắn vì có thể nghe thấy nó."
Hạ Duy không nhìn nổi nữa đứng bên cạnh khuyên giải: "Đừng dọa cậu ấy nữa.
Thật ra không có tệ như vậy."
Lúc này Lai An mới phóng khoáng động viên Tiểu Vũ: "Cậu cứ vui vẻ hát là được rồi.
Có rất nhiều ca sĩ lúc bắt đầu cũng không được người khác công nhận, ai có thể bảo đảm sau này chứ?"
Lúc này đây Tạ Tiểu Vũ mới ngượng ngùng gật đầu một cái, lấy đàn ghi-ta ra chỉnh dây đàn.
Khi màn đêm buông xuống, quán bar ngừng phát CD.
Lai An lên sân khấu thân thiện giới thiệu Tạ Tiểu Vũ.
Ánh sáng trong quán mờ tối, nhưng đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ vẫn vô cùng luống cuống trước những lời nhận xét của mấy vị khách.
Cũng may có Hạ Duy vỗ tay, để cậu có thêm dũng khí đánh ghi-ta, run rẩy hát xong "Ánh nắng" và "Tiểu tình ca" của Sodagreen.
Mặc dù lạc nhịp không rõ ràng lắm nhưng vẫn khiến cho các nam sinh ngồi trong góc bật cười.
Ở mặt này Tạ Tiểu Vũ không có chút tự tin nào, vô cùng nhạy cảm, thấy thế lập tức xấu hổ mà đi xuống sân khấu.
Không ngờ đột nhiên có một nam sinh nói: "Các người quá đáng đấy.
Để cậu ấy hát thì có sao chứ."
Giọng nói dịu dàng, rất trong trẻo.
Những nam sinh kia lại cười, còn đặc biệt lớn tiếng nhạo báng: "Em gái Lâm tức giận rồi."
Tạ Tiểu Vũ mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Hạ Duy tới an ủi: "Không sao.
Họ nói giỡn thôi.
Không phải cậu luôn muốn biểu diễn sao?"
Tạ Tiểu Vũ hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn phải trở lại sân khấu cầm ghi-ta lên tiếp tục biểu diễn.
Khi cậu biểu diễn xong, thời gian đã qua thật lâu.
Kết quả lúc Tạ Tiểu Vũ muốn tìm Hạ Duy cùng về nhà mới phát hiện không thấy bóng dáng anh đâu nữa, không có cách khác chỉ có thể ngây ngốc ngồi cạnh quầy bar đợi.
Khi cậu đang đầy chán nản, giọng nói êm tai ban nãy nói giúp cậu bỗng vang lên: "Cậu đàn ghi-ta hay lắm."
Tạ Tiểu Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi như mộng ảo.
Mày đen mắt nước, sống mũi rất đẹp, lông mi dài rất ưu nhã, chỉ là xinh đẹp đến lạnh lùng.
Cậu trai đẹp như thiên sứ đứng tại chỗ dịu dàng mỉm cười, ngồi bên cạnh cậu hỏi: "Cậu đang học nhạc phải không?"
Tạ Tiểu Vũ đối với mỹ nhân rất dễ khẩn trương, lập tức rúc cổ trả lời: "Tôi đã đi làm rồi."
Nam sinh mỉm cười: "Em vẫn còn đi học, ừm...!Em rất thích anh hát."
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc nhướng mắt một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: "Em tên gì vậy?"
Cậu trai chớp mắt vô cùng ngạc nhiên.
Tạ Tiểu Vũ giải thích: "Em là người lạ đầu tiên...!khen anh."
"Vậy cứ coi em là người lạ thôi." Cậu trai nở nụ cười dịu dàng, thanh lịch trêu chọc cậu, chốc lát mới nói: "Em họ Lâm...!Tên Lâm Diệc Lâm."
Tạ Tiểu Vũ lại hỏi, "Vậy em còn có tới nghe nữa không?"
Lâm Diệc Lâm lắc đầu: "Em không biết...!Bình thường em không ở Bắc Kinh."
Tạ Tiểu Vũ nhất thời mất mác.
Lâm Diệc Lâm lại cười: "Nhưng anh phải cố lên nha.
Anh đàn ghi-ta thực sự rất tốt á."
Không đợi Tạ Tiểu Vũ nói lời cảm ơn, Lâm Diệc Lâm xinh đẹp bị đồng bạn anh tuấn lưu manh kéo ra, người nọ xấu xa nói: "Em gái Lâm à, cậu đừng nhân lúc chồng cậu không có ở đây mà dụ dỗ người khác à."
Lâm Diệp Lâm trừng gã, nghiêng đầu nói nói với Tạ Tiểu Vũ: "Tạm biệt, em đi đây."
Tạ Tiểu Vũ đần độn gật đầu.
Người gây rối lập tức kéo Lâm Diệp Lâm đi xa, đau đến mức kêu lên: "Đỗ Uy cậu buông tay tôi ra, buông tay!"
Nhóm người hi hi ha ha ra khỏi cửa, trông rất vui vẻ.
Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác ngồi tại chỗ, không khỏi hâm mộ tuổi trẻ của người khác.
Lúc hai mươi tuổi cậu đang làm gì?
Đang vác đàn ghi-ta tìm việc khắp nơi, sau đó bị từ chối.
Bị từ chối.
Bị từ chối.
Đói đến ngất xỉu ở ngoài đường do hạ đường huyết.
Mang đôi giày nhỏ hơn chân mình, đi đến ngón chân chảy máu.
Những điều này toàn bộ là vì cái mơ ước buồn cười đó.
Mơ ước muốn ca hát.
Lúc hiểu ra, thật sự là hơi ngu.
Trong lúc đang lơ đãng, Hạ Duy đi cùng với Lai An trở lại, nhìn thấy cậu liền cười: "Hát xong rồi?"
Tạ Tiểu Vũ vui vẻ gật đầu.
Lai An lấy ra năm trăm nói: "Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cám ơn cậu biểu diễn."
Tạ Tiểu Vũ sợ tới mức vội vàng khoát tay cự tuyệt: "Tôi không thể nhận..."
Lai An mỉm cười: "Cầm đi.
Ai tới hát đều có tiền thưởng."
Lúc này Tạ Tiểu Vũ mới nhận lấy, cúi đầu phấn chấn đếm tiền.
Lai An lén nhìn qua Hạ Duy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tâm tình Hạ Duy vui vẻ, "suỵt" với cô rồi sau đó nói: "Cũng trễ rồi, Tiểu Vũ, chúng ta về nhà thôi."
Tinh thần kích động quá mức, thì mỏi mệt lặng lẽ biến mất.
Sau khi Tạ Tiểu Vũ tắm xong ánh mắt vẫn tỏa sáng, thấy Hạ Duy ngồi ở phòng khách coi TV hỏi lần thứ n: "Hôm nay tôi hát thế nào ha."
"Rất hay." Hạ Duy tập trung xem tin tức thuận miệng trả lời, rồi sau đó lại nói: "Tự cậu không nghe được sao, toàn hỏi tôi vậy."
Tạ Tiểu Vũ do dự, cười khúc khích nói: "Thật ra thì đúng là không nghe được, lỗ tai tôi từng bị thương."
Tiếng lật túi nylon trong phòng khách chợt ngừng lại, nửa phút sau Hạ Duy tắt TV đi tới cửa: "Xin lỗi, tôi không biết."
Tạ Tiểu Vũ không để tâm cười: "Khi còn bé cứ ca hát không lo học, ba tức giận cho tôi mấy bạt tai.
Kết quả lỗ tai có vấn đề, trị không hết."
Hạ Duy nổi giận: "Sao ông ta có thể đối xử với cậu như vậy, học không giỏi vẫn còn đường khác."
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng: "Ba tôi không được học nên luôn muốn tôi và em gái thi lên đại học.
Cho tôi học trường có học phí cao như vậy, kết quả khiến cho ông ấy thất vọng."
Hạ Duy nhíu mày khuyên nhủ: "Không sao cả, chờ cậu nổi rồi về nhà cho ông ấy sáng mắt."
Tạ Tiểu Vũ nói: "Tôi không có gan như cậu.
Chỉ hi vọng lần sau về nhà, bọn họ sẽ không đánh tôi..."
Người đầu óc không linh hoạt sẽ luôn khiến cho bạn bè bên cạnh khó xử, Hạ Duy sờ mái tóc ngắn, không biết nên nói gì cho phải.
Ngược lại Tạ Tiểu Vũ ngẩng đầu cười: "Thôi tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Vừa dứt lời, cậu đắp chăn nằm lên giường.
Hạ Duy chỉ đành phải đáp: "Ngủ ngon."
Rồi sau đó kéo cửa phòng ngủ, tiếp tục xem trận bóng.
Nghe thấy tiếng nói mơ hồ của bình luận viên, Tạ Tiểu Vũ lặng lẽ lấy hình Tiêu Huyền trong album giấu dưới gối đầu ra, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em đến quán bar hát, còn có người khích lệ em..."
Ánh mắt của boss Tiêu trên poster vừa xa cách vừa lạnh nhạt.
Tạ Tiểu Vũ cười: "Đừng nhìn khinh thường vậy mà, em sẽ cố gắng."
Nói xong cũng trịnh trọng ôm poster vào ngực, thiêm thiếp nhắm hai mắt lại.
Giấc mơ an ổn tốt đẹp.
Trong mơ Tiêu Huyền dịu dàng cười với cậu, còn cùng đàn ghi-ta hát với cậu.
Hoa ở vùng ngoại ô nở rộ, hắn trong mơ rất rất đẹp.
Gương mặt của bọn họ vẫn là thiếu niên non nớt thuở nào..