Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Đêm hôm đó, tại quán bar,nơi cái bàn có cô gái vô cùng xinh xắn đáng yêu trong trang phục chiếc quần Jean ngắn, áo phông, chiếc túi xách nhỏ, mái tóc nâu xoan hạt dẻ, nhìn nó vẫn như ngày nào chỉ có điều phong thái chững chạc hơn một chút.
Thái bước vào,anh vừa từ công ty về sẵn ghé luôn, Thái nhìn nó cười.
-Lâu rồi không gặp, xinh đẹp hẳn ra nhỉ?
-Chứ không lẽ ngày càng xấu! Mà sao lại hẹn ở bar?_Nó hỏi cậu.
-Sẵn tôi giải quyết công chuyện ở đây thôi!
-Ừm! Vậy vào chủ đề chính đi!
-Cậu gấp gáp quá! Tuy nhiên, tôi nói là cậu không được giận tôi với Huy nhé!_Thái cười cười nói.
Nó thấy hơi ngạc nhiên, nếu mất trí thường là do bị tai nạn hay đại loại là vậy, thế sao lại liên quan tới hai người? Hay là do cứu hai người này thì bị tai nạn đập đầu mất trí?
-Nói đi!
-À Ừm..mà cậu quan tâm như vậy là còn thích Tú à?_Thái hỏi.
-Trời ơi..từ khi nào mà ông hỏi nhiều quá vậy?chuyện đó không cần cậu biết. Mà nếu cậu không nói tôi sẽ hỏi người khác!_Nó đứng dậy thì Thái kéo xuống.
-Chẳng ai biết ngoài tôi với Huy đâu!
Chuyện này có cái gì đó bí ẩn nha! Mà tại sao nó lại nóng lòng như vậy, chắc Thái nói đúng nó vẫn còn thích hắn.
-Cái gì mờ ám dữ vậy?_Nó ngồi xuống hỏi.
-Thật ra chuyện là vầy!_Thái bắt đầu kể cho nó nghe.
Từ ngày nó đi thì tụi hắn vẫn đi học bình thường, mà hắn thì lúc nào mặt mày cũng ủ rũ, không chịu đến trường, ăn nhậu suốt suốt, Thái và Huy thì không biết làm thế nào cho hắn quên đi nó và vui vẻ sống.

Rồi tối hôm đó, hắn uống đến say khướt, về nhà Thái và Huy phải chăm sóc cho hắn. Thái thì đi pha nước cho hắn uống giải rượu, còn Huy thì hì hục cởi giày, áo khoác hắn ra. Bỗng nhiên, hắn ôm chầm lấy Huy.
-Bảo Ngọc ơi, heo ngốc ơi, đừng bỏ anh..chụt.._Hắn ôm hôn.
Huy la oai oái.
-Thả em ra,cái anh này, trời ơi,..gúm quá!!!_Huy vừa nói vừa đẩy cái đầu đang định hôn cậu ra.
-Đừng bỏ anh...Ngọc.._Hắn vẫn cố gắng ôm Huy.
"Bịch.."
Huy đá cậu rớt giường.
-Trời ơi... anh hại đời trai tôi rồi!!!á.._Huy hét lên và chạy đi.
Thái nghe vậy vội chạy lên, vừa mở cửa phòng thì Huy chạy ra, rồi hắn ôm cậu,và định hôn thì bị Thái đá một phát đầu đập vào tường bất tỉnh..
-Quyên còn chưa ôm tui nữa kìa, đừng hòng hạm tui!
Thế là Thái và Huy khiêng cậu lên giường.
-Bực bội quá!_Huy chống hông nói.-Có cách nào đó cho thằng cha này quên đi Bảo Ngọc không nhỉ?
-Có!_Thái nói.
Huy hai mắt sáng rỡ.
-Nói nói!
-Mới lạ a!_Thái nhún vai bỏ đi.
Huy suy ngẫm điều gì đó rồi cũng bỏ đi.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, bước xuống lầu thấy Huy và Thái đang ngồi.
-Tỉnh rồi đó hả ông kia?_Huy hỏi vẻ mặt bực tức.
Cậu nhìn Huy rồi nhìn Thái. Bỗng nhiên, hắn chạy lại ôm Huy.
-Ôi...Ngọc!!!anh nhớ em quá!
-Buông ra, trời ơi..Thái cứu với!tên này dám *** người ban ngày!_Huy la lên.
Thái thấy vậy chạy lại kéo hắn ra.
-Có *** thì ban đêm hãy ***!
-Cái gì??_Huy hét.
-Ý lộn..cậu ta là Huy chứ không phải Ngọc!_Thái vẫn kéo kéo hắn.
Hắn buông ra, quay qua Thái, Thái vội vàng chạy.
-Ôi..heo ngốc.._Hắn đuổi theo Thái.
-Cứu với Huy!_Thái vừa chạy vừa la.
Huy vội vàng đuổi theo hắn. Cả ba chạy ra ngoài, Thái Huy chẳng thấy hắn đâu, nhìn qua bên kia, hắn đang ôm một bà lão.
Cả hai vội chạy lại lôi hắn đi.
-Anh yêu em!_Hắn cố nói.
-Ẻm..cũng..yểu anh,,hì..hì.._Bà lão đỏ mặt cười nói.
-Già rồi mà còn thế!_Huy nói, một bên tay đang lôi hắn.
-Tại cái tên này nè! Giờ nhìn ai cũng là Ngọc hết!_Thái cũng một bên lôi hắn.
Hắn cứ vùng vằng rồi chạy lại ôm ông cảnh sát. Huy tức quá lấy khúc cây đập vào gáy cậu, và đưa cậu tới bệnh viện.
-Bác sĩ, có thuốc nào làm cho tên kia mất trí không hả?_Huy hỏi.
-Tôi nghĩ là không thưa cậu, nhưng mà ở phần sau bị chấn thương, là do bị đánh phải không?_Ông bác sĩ hỏi.
-Ờ vâng, sao vậy bác sĩ?_Thái hỏi.
-Tuy là không có di chứng gì, nhưng cú đánh hơi bị mạnh về phía sau tiểu não, ảnh hưởng tới phần thần kinh trí nhớ nên có thể là mất trí tạm thời hoặc vĩnh viễn, bởi ngoài cú đánh ấy thì cậu ta thường sử dụng nhiều bia rượu nữa, điều này ảnh hưởng rất nghiêm trọng hệ thần kinh cũng như việc mất trí._Ông bác sĩ nói.
-Vâng cảm ơn._Thái và Huy bước ra ngoài.
-Cầu mong cho tên đó mất trí vĩnh viễn!_Huy nói.
-Ác vậy?
-Hừ..!
Hiện tại...
-Vậy là cậu ta mất trí thật cho tới bây giờ?_Nó hỏi.
-Ừm..đúng vậy!Lúc cậu ta tỉnh dậy thì hoàn toàn khác giống như trước đây khi chưa từng quên cậu!
-Vậy cũng tốt!_Nó nói rồi đứng lên.-Thôi tôi về trước.
-Ừm!bye!
Nó bước đi, thì hắn từ đâu đi tới bên cạnh là một con bé vô cùng dễ thương, vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt hiền lành, đang nép trong cánh tay hắn.
-Ơ..là cô sao?Chúng ta thật có duyên, ủa cô biết Thái à?_Hắn ngạc nhiên khi thấy Thái đứng dậy phía sau nó.
-Thông cảm, tôi không quen anh, tránh đường!_Nó nói.
-Thôi mà!cô thật thú vị quá, cô cho tôi biết tên đi!_Hắn cầm tay nó, nó vùng ra.
-Đi mà chơi với bạn gái anh kìa, ở đó mà nói nhảm, bực bội._Nó bỏ đi.
Hắn đứng đó cười to, Thái cũng lắc đầu, rồi cả hai ngồi uống với nhau.
Nó về nhà, ngả người lên chiếc giường, nhớ lại câu chuyện Thái kể, muốn cười cũng không được, muốn thương cũng chả xong, nó dần chìm vào giấc ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày thú vị đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui