Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Hôm nay sáng sớm tinh mơ thứ bảy, đúng 6 giờ, một cô bé đang say sưa giấc ngủ trong chăn ấm cúng nhưng tiếc rằng cái đó là của một tháng trước, còn bây giờ, nó đang loay hoay thay đồ, rửa mặt để đi làm!
-Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường, chợt thấy bóng dáng heo manly đang ai nghiêng nhìn, làm tim heo xinh đang yên vui bỗng rung rinh vì mắt ai to tròn.._Nó cất tiếng hát và vừa soi gương.
Xong xuôi đâu vào đấy, nó chồm lấy chiếc túi xách và bước tung tăng đi làm. Ngoài đường ai cũng ngước nhìn nó, bỗng nhiên hôm nay tâm trạng vui đến bất ngờ, chắc chắn rằng hôm nay nó sẽ tới công ty sớm đây, vẻ mặt đang hớn hởn thì ngưng lại vì vừa nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng.
Hắn ngồi trên chiếc xe mui trần, bên cạnh là Nhi, họ đang ngừng trước cổng trường Đại học Quốc Tế. Hắn chồm người qua Nhi, mắt nó thì thấy giống như hắn hôn Nhi,nhưng thật sự thì người ta đang gỡ dây bảo hiểm cho cô!
Nó bước đi, sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, mặt nhăn nhó như vừa mới rớt tiền á, lại còn cái kiểu đi như voi mamut thời tiền sử vậy, tưởng tượng thử đi, xung quanh nó lúc nãy toát ra ánh sáng đến chói loá cả con mắt nhưng giờ mà nhìn thì chắc là vào Hiệp hội người mù luôn.
Bỗng nhiên, hắn thấy giống nó và còn quay xe hình như là đuổi theo nó thì phải, nó giật mình choàng nón phía sau áo khoác lên, lấy vội cái mắt kính đen trông túi xách ra, khẩu trang đeo vào, nó quẹo vào một cái quán ăn bình thường bên lề đường mà nó thường ghé ăn.
Đứng quay mặt vào chỗ bán, chờ cho hắn chạy qua luôn.
-Tôi, tôi không có nhiêu tiền, kiếm..kiếm chỗ khác cướp được không ạ?_Ông Bảy run run nói.
Nó nghe vậy ngạc nhiên nhìn ông, à há, quên nó mang khẩu trang hình đầu lâu có từ Tiền, hèn chi ông tưởng nó cướp, nó gỡ khẩu trang và mắt kiếng ra nhìn ông cười.
-Trời ơi, Ngọc con làm ta tưởng ăn cướp á!_Ông vuốt ngực.
-Hì hì..._Nó cười xì xoà.
-Hôm nay ăn gì nào?_Ông hỏi nó.
-Dạ..
-Ngọc, cô đây rồi! Tôi tìm cô muốn chết, cô về công ty tôi làm đi!_Hắn đứng sao lưng nó nói.
Nó quay lại.
-Ớ...anh, thôi tôi bận rồi!_Nó nói rồi chạy vèo đi.
-Này Ngọc!chờ..
-Cậu này đẹp trai quá, cậu là bạn trai của Ngọc à?_Ông chủ tay bắt mặt mừng với hắn, hắn muốn đuổi theo nhưng ổng nắm tay lại.
-Chú thả tay con ra đi! Chú..làm ơn..
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mà cậu là sếp con Ngọc phải không? Nó kể ta nhiều rồi tại cậu có bạn gái nên nó..
Hắn vùng tay định chạy theo thì bỗng nhiên lùi lại.
-Chú nói sao?
-Ờ thì ta nói vậy đó!
-Không chú vừa mới bạn gái gì đấy?
-Ờ thì ta nói cậu có bạn gái nên.._Ông bỏ lửng.
Hắn móc tiền ra dúi vào tay ông, ông mỉn cười nói.
-Ờ tại cậu có bạn gái nên nó không muốn dính dáng tới hai người và nó còn nói á...._Ông lại bỏ lửng, hắn lại tiếp tục dúi tiền vào tay ông.-Nó còn nói nó không muốn phá hoại hạnh phúc của cậu và nó còn nói..._Hắn lại móc tiền ra.-Nó còn nói á là tôi hết biết nó nói gì rồi!_Ông nhún vai quay vô.
-Hử???_Cậu nhìn ông, mặt nghệch ra nhưng nhanh chóng đi lấy xe. Bỗng nhiên cậu thấy vui vui không hiểu tại sao. Chắc phải gặp nó và nói rõ mới được, hắn cảm thấy rằng nó rất quan trọng, dường như hắn luôn luôn nghĩ về nó, cần nó, phải rất cần.
Nó chạy vừa chạy tới công ty, thì đứng đó thở hổn hển, sao mà hắn cứ kiếm nó hoài vậy? Đã muốn quên mà cứ xuất hiện hoài là sao? Haizz..
Nó đứng thảng người, mở cửa bước vào công ty, công ty trông trơn, không một bóng người, chuyện gì thế này? Hay hôm nay là chủ nhật? Nhớ hồi sáng hắn cũng mặc đồ vest đi làm mà? Đang đứng vò đầu suy nghĩ thì giọng Đăng vang lên.
-Ngọc, tới rồi à? Mau mau ra phía sau mọi người đang chờ!_Nói rồi Đăng kéo nó đi luôn.
Trời, hôm nay có tổ chức chuyến đi chơi dành ọi người trong công ty, hôm trước có thông báo mà nó thì có hay biết gì, cái tên giám đốc cũng chả thèm nói cho nó biết, bức xúc!
Nó giờ đang ngồi trên xe giám đốc, chiếc ghế này lẽ ra không dám nhận nhưng bị bọn người trong công ty hù dọa đủ điều rồi đẩy nó lên, có ý ghán ghép đây mà!
-Đi đâu vậy?_Nó quay qua hỏi Đăng đang láy xe.
-Đi công viên, dã ngoại, bể tắm, sở thú, nói chung là Khu vui chơi giải trí lớn ngoài ngoại ô._Đang nói nhưng không nhìn sang.
Nó cũng chẳng hỏi nữa, quay ra ngoài nhìn quang cảnh. Nó đâu biết rằng Đăng quay sang nhìn nó và mỉn cười.
Cuối cùng cũng tới, mọi người vừa bước xuống đã trầm trò khen ngợi, rồi chia nhóm nhau đi chơi. Nó, Đăng, chị Vân, anh Hùng và cô bạn cùng tuổi My.
Đầu tiên, cả bọn vào khu giải trí với vô số trò chơi, My đề xuất vào nhà ma và được cả bọn hưởng ứng. Nó không nói gì, ma ư? Được đấy! Rồi bước vào trong, vừa bước vào thì cảm giác đã lạnh toát bởi vì có máy điều hoà, và âm thanh ghê rợn với những ánh đèn đỏ lâu lâu lại loé sáng.
Anh Hùng đi trước trò chuyện cùng một anh thanh niên khoảng ba mươi mấy, hai người bàn tán những thứ trong đây được làm bằng gì gì và gì! Đăng thì theo sau, nói chung mấy trò này đa số chỉ hù doạ được mấy đứa con gái thôi.
Nó đi giữa bên cạnh là chị Vân đang nắm cánh tay nó run vì sợ, lúc nãy bỗng nhiên nhảy ra một con ma rồi nói chung là mấy đứa con gái hét um sùm! My đi sau, chăm chú nhìn những cánh tay, đầu lâu lắc lư trên tường, bỗng nhiên cô bảo lại xem một thứ.
Đó là một cái đầu tóc bù xù, hai cánh tay buông thõng, nằm trong tù, đưa tay ra ngoài qua các khe cửa, không thấy mặt, có điều trên cánh tay treo một viên trân châu lấp lánh nhìn đẹp mắt.
-Nhìn ghê quá, mà viên này phát sáng nhìn đẹp quá!_Vân đưa tay sờ viên trân châu, bỗng nhiên cánh tay chụp lấy tay cô, ngước khuôn mặt hốc há lên nhìn cô làm cô hét toáng lên.-Á...huhu..thả ra..!
-Thả ta ra.._Giọng nói khàn khàn như từ cõi âm vọng về khiến Vân khóc thét lên.
Hùng thấy vậy vội vã chạy lại gỡ cái bàn tay quái dị đó ra, My đứng cười ha hả, nó chỉ hơi buồn cười và nói.
-Có gì mà chị sợ dữ vậy!_Vừa nói nó vừa đưa tay sờ sờ cái bàn tay nhựa khô cứng, đúng là cảm giác giống thiệt nha!
Cuối cùng cũng ra, cả bọn thở phào, ai cũng sợ hết, sợ cái nhà ma đó dữ lắm rồi, tại nó mà ai cũng phải thủng màng nhĩ vì tiếng hét chói tay của chị Vân, đáng sợ.
Rồi họ đi xem phim 4D, nó thích nhất là này nè, lựa ngay một bộ phim kinh dị nhất, cả bọn bước vào. Phòng này chỉ có tụi nó thôi, ngồi ngay hàng đầu, đeo kính và bắt đầu xem, My ngồi bên trái nó, Đăng ngồi bên phải.
Bước ra, vẫn là chị Vân sợ nhất, nó thì không sợ bộ phim mà tại vì lúc xem phim nó vô tình để tay lên tay Đăng, nó vội rút lại thì Đăng nắm tay nó, trời ơi, như vậy là thế nào?
Rồi cả bọn lại bị My kéo đi hết chơi trò này tới chơi trò khác, chơi tới trưa thì mệt lả người, giờ là mười một giờ nên đi ăn trưa, ăn xong định tắm biển thì nó lại dở chứng bảo mệt muốn về, Đăng không còn cách nào khác thôi thì chở nó về trước vậy.
Tới nhà, nó bước xuống Đăng cũng xuống theo nó, nó chào anh rồi định bước vào thì anh nắm tay nó.
-Ngọc này, tôi..ơ.._Đăng đỏ mặt ấp úng nói.
-Có chuyện gì vậy?_Nó quay lại nói.
-Tôi thích em..!_Đăng nói mà mặt cúi xuống không dám nhìn, mặt đỏ lự, đây là lần đầu tiên cậu có cảm tình với một cô gái, và cũng là lần đầu tiên anh nói những lời này.
Nó nhìn anh, làm mặt anh đỏ thêm.
-Đây là lần đầu tỏ tình à?_Nó nói và cười.-He he..anh đẹp trai thế này mà ế sao? Thôi, giỡn với anh vậy thôi, lời tỏ tình của anh tôi không dám nhận đâu, còn nhiều cô gái tốt hơn tôi, thưa giám đốc ạ!_Nó mỉn cười rút tay anh và mở cửa.
Bỗng nhiên anh ôm nó.
-Tôi nói thật đó, em làm bạn gái tôi nha!
Nó gỡ tay Đăng ra, quay lại định mắng thì thấy nét mặt buồn buồn, tội tội của anh thì thở dài nói.
-Thôi, để tôi suy nghĩ lại, anh về đi! _Rồi nó bước vào nhà, còn anh thì mỉn cười, láy xe đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui