Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Italy về đêm thật đẹp, những ánh đèn phản chiếu trên mặt nước lung linh tựa như những viên pha lê lấp lánh, không hổ danh là "Thành phố nước lãng mạng". Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, nó và hắn ngắm nhìn cảnh vật hai bên, phong cảnh hữu tình, thơ mộng, tuần trăng mật ở đây quả là tuyệt vời nha!
Rời thuyền, nó và hắn dắt tay nhau vào một cửa hàng quà lưu niệm, dẫu sao ngày mốt cũng phải về rồi nên mua chút quà về làm kỷ niệm.
-Oa, túi gấm này đẹp ghê!_Nó nhìn vào những chiếc túi vải xinh xắn đầy màu sắc, miệng trầm trò khen ngợi.
Hắn đi dọc quanh, rồi bất ngờ nắm lấy tay nó kéo lại.
-Đứng im! _Hắn vòng tay đem sợi dây chuyền nhỏ màu trắng, mặt dây là chữ "miss" đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh.
-Ơ.._Nó ngạc nhiên nhìn hắn, rồi mỉn cười vòng tay ôm cổ hắn tặng một cái hôn nhẹ vào má.
-Này, có yêu ông xã không vậy?_Hắn nhăn mặt hỏi.
Nó ngơ ngác, nhưng cũng đáp lại.
-Tất nhiên..nhưng sao lại hỏi vậy?
Hắn không trả lời, nhanh chóng cúi xuống hôn môi nó trong khi Ngọc vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã cười đắc chí.
-Yêu thì phải hôn môi như vậy chứ!_Cười tủm tỉm hắn vừa đi vừa huýt sáo, mắt vờ ngó nghiêng xem những món quà.
Nó thầm nghĩ ngợi, cái tên Hoàng Tú này đúng là đáng ghét ghê. Nhưng rồi cũng chóng đuổi theo hắn, cả hai cười đùa vui vẻ.
Ánh trăng vàng khẽ cười
Trên nền trời chi chít vạn ngôi sao.
Nụ hoa hồng đỏ tươi chớm nở
Gió đung đưa hát khúc ca tình yêu...
Và nơi đó có em và anh..
Cùng nắm tay đi hết con đường đời..
Yêu nhau, mãi yêu nhau người nhé!

I love you forever...!
(Tự chế)

0-0-0
Sáu năm sau...
Ngôi biệt thự nằm trong lòng thành phố đông đúc náo nhiệt. Bên trong cách trang trí khá là dễ thương với những tấm ảnh gia đình. Thật sự khi nhìn vào khiến người khác phải trồ lên khen ngợi. Bảo Ngọc với mái tóc ngang vai màu nâu hạt dẻ, dù là đã hai mươi tám tuổi nhưng căn bản nét trẻ trung vẫn như xưa, chỉ có điều bây giờ Bảo Ngọc bây giờ chững chạc ra dáng một cô vợ và một người mẹ nhiều.
Ánh sáng vàng của buổi chiều yếu ớt chiếu qua ô cửa kính vào phòng, nơi Bảo Ngọc đang cùng trò chuyện với Jenny, Quyên, Nhi và Hoa vợ của Huy. Các cô nàng rôm rả bàn tán đủ chuyện từ việc mua sắm cho tới các ông xã có những thói xấu như thế nào đều đem ra làm chuyện phiếm.
Tần ngần cũng khoảng năm giờ mấy, các cô nàng có việc nên cáo lui cả, khi tiễn họ xong, nó cũng nhanh chóng lấy xe tới trường trước bé Lili.
-Vâng, cảm ơn cô! Chào cô về đi con!_Ngọc dắt tay Lili đi ra khỏi cửa, không quên nhắc bé chào cô.
-Dạ, con chào cô ạ!_Gương mặt tựa búp bê mũn mỉn cúi đầu chào cô giáo.
-Lili ngoan!_Cô giáo xoa đầu Lili.
Rồi cả hai mẹ con chạy đi, được một khoảng rồi dừng trước một siêu thị mini trong thành phố. Giữ xe, hai mẹ con nắm tay bức vào trong.
-Mẹ mua nhiều đồ như vậy chi dạ?_Lili ôm trong tay hộp bánh quy sữa ngước đôi mắt long lanh nhìn Ngọc hỏi.
-Ừm..hôm nay bố bảo về sớm nên mẹ nghĩ cần nấu một bữa tối thật ngon, Lili có thích không nè?_Nó cúi người hỏi Lili.
Lili gật đầu, giọng trẻ con vô cùng đáng yêu vang lên.
-Thích ạ!
Mỉn cười dắt tay bé Lili đi tiếp, chọn một số thực phẩm tươi ngon, Hoàng Tú bảo hôm nay là ngày đặc biệt không biết là chuyện gì. Thật sự nó cũng rất tò mò nha! Cộng thêm cảm giác nôn nóng khi sáng nay hắn bảo sẽ cho nó một bất ngờ.
Nhớ lại những chuỗi ngày hạnh phúc đã quá, đôi môi hồng hào không khỏi nở một nụ cười vui tươi. Quãng thời gian đấy với nó mà nói kỳ thật rất là hạnh phúc. Mãi mê lựa đồ nó không để ý va phải một người, là một chàng trai với vóc dáng cao ráo, mái tóc nâu lãng tử, gương mặt..gương mặt..

-Minh..là cậu..sao?_Nó bất ngờ lắp bắp nói,xác thực người trước mặt là cậu, không thể sai vài đâu được. Nếu không nhìn vào đôi mắt có chiều sâu không đáy ấy chắc rằng nó cũng không nhận ra. Điểm duy nhất khiến nó ấn tượng về khuôn mặt Minh, cậu nhóc vui tươi ngày nào.
Nhặt hộp thức ăn đặt lên kệ, cậu quay sang nó cười nói.
-Đã lâu không gặp!
Đúng rồi, từ lúc cả dám cưới nó là cậu biệt tăm mất luôn, có vài lần đi ngang biệt thự cậu nhưng chỉ thấy của đóng im lìm, cứ ngỡ rằng sẽ mãi không gặp lại cậu nhưng bất ngờ lại gặp cậu ở đây, căn bản hai người cũng rất có duyên. Cậu bây giờ có vẻ chững chạc nhỉ? Oa, đẹp trai hơn lúc kia nhiều, đúng là thiếu niên có khác, vóc dáng ạnh mẽ, kiểu này khối con gái có mà chết mê chết mệt, tuy rằng ông Tú nhà cũng rất men nha!
-Suốt sáu năm qua cậu đã ở đâu? Sao tôi không liên lạc với cậu được vậy?
-Ừm..tôi du học, sống tốt chứ?
-Tất nhiên!_Nó cười, một nụ cười không giấu được sự hạnh phúc.
-Đây là con cô sao?_Minh ngồi xuống nhìn bé Lili.
-Ừm, chào chú Minh đi con!
-Dạ, Lili chào chú ạ!
Minh xoa đầu bé Lili, cười đáp lại.
-Ừm, chào con!
Rồi họ tiếp tục lựa đồ, Minh về nước cũng đã được hai hôm, hiện tại cậu về đây để quản lý công ty chi nhánh bên Việt Nam giúp dượng của mình. Cậu đang ở cùng mẹ mình, mà bà cũng thật là, đi chơi với dượng cũng không chịu nấu gì cho cậu ăn để cậu phải lặn lội ra siêu thị mua đồ. Nhưng không biết là có duyên hay tình cờ mà cậu gặp lại Bảo Ngọc, đúng như cậu nghĩ, hiện tại gia đình nó đang rất hạnh phúc. Không như cậu, suốt sáu năm qua, dù rằng đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa tìm được một cô nàng xứng đáng, có lẽ ngoài nó ra thì đối với cậu cô nào cũng không bằng, huống hồ các cô gái theo cậu hẳn là đếm không xuể.
Trên con đường cái rộng lớn đầy màu sắc hai bên đường, ánh đèn vàng đỏ dài xuống tạp cho quang cảnh thành phố thêm phần lung linh về đêm.
-Chào chú Minh đi con!_Bảo Ngọc cười nói với bé Lili.
-Chào chú Minh ạ!
-Ừm! Hai mẹ con về cẩn thận nha!_Minh vẫy tay chào, nhìn nó đang đẩy xe ra.

Trên đường, chiếc xe Tú phóng khá nhanh, hắn đang rất vui vẻ và phấn khởi, nghĩ tới lúc nó bất ngờ chắc sẽ ôm chầm lấy hắn cho xem. Nhìn chiếc hộp quà nhỏ màu đỏ nhung, hắn khẽ cười, miên man suy nghĩ mà không để ý có một chiếc xe tải đang phóng ngược chiều với xe hắn.
Bất chợt, điện thoại nó reo, vui vẻ bất máy, Hoàng Tú có lẽ đã về nhà rồi không thấy nó nên điện đây mà.
-Alo..Ơ vâng...sao ạ?_Giọng nó hốt hoảng cả lên,đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên tột cùng.
"Xoảng.." Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ ra, cả người run run nói không ra tiếng.
-Không thể..!
Minh thấy biểu tình trên gương mặt nó vậy cũng hoảng loạn chạy lại.
-Có chuyện gì vậy?
-Minh..cậu..làm ơn đưa tôi tới bệnh viện ABC có được không?
Minh gật đầu, láy chiếc xe trong bãi ra, mở cửa cho nó và Lili, nhanh chóng phóng nhanh tới bệnh viện. Không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc rằng có liên quan tới Hoàng Tú.
Tới bệnh viện, nó chạy nhanh vào, cả người cuống cuồng cả lên, tận sâu trong trái tim đang rất đau, sợ lắm khi mất đi thứ quý giá của đời mình.
-Tú....!không!_Hốt hoảng khi thấy Tú người đầy máu được đưa vào cấp cứu.
-Xin lỗi, người nhà vui lòng ở ngoài đợi ạ!_Một cô y tá ngăn cản nó.
Minh bồng Lili bước theo sau, lại gần nó ân cần an ủi, bởi cậu một phần hiểu ra chuyện gì.
-Đừng lo, Tú sẽ bình an vô sự mà!
Không cầm được nước mắt, nó khóc, nét mặt hoảng loạn, bất an vô cùng. Làm sao nó có thể không lo được chứ? Lúc nhận được thông báo, nó đã không thể tin được, dẫu biết rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng tại sao? Tại sao lại xảy ra với Tú? Người mà nó yêu thương?
-Sẽ không có chuyện gì đâu!_Minh ôm lấy bờ vai run run của nó mà vỗ về. Trong đầu cũng đang rất cầu mong Hoàng Tú bình an, cậu không muốn nhìn thấy nó đau khổ như vậy.
Thời gian trôi qua, cuối cùng ánh đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt, cánh cửa cũng bật mở, vị bác sĩ già bước ra.
Nó nhanh như cắt phóng lại mà hỏi, trong lòng thập phần lo lắng.
-Bác sĩ, anh ấy..anh ấy thế nào rồi??
Gỡ khẩu trang y tế xuống, gương mặt già dặn kinh nghiệm khẽ thở dài bất lực, ông hoàn toàn không chống lại tử thần.
-Xin lỗi...có lẽ nên vào trong nhìn mặt nạn nhân lần cuối! Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể.

Cái gì? Nó đang nghe nhầm chăng! Không thể, vội vàng chạy vào trong phòng, hắn nằm đấy, người toàn máu. Nắm chặt lấy tay hắn, nó nghẹn ngào khóc , không thể nó đang nằm mơ, không thể, chắc hắn định đùa với nó đang mà! Không thể, Hoàng Tú..
-Anh..xin..lỗi..em, Bảo Ngọc này, hôm nay là sinh nhật của em đó, anh đã chuẩn bị quà... anh vô dụng vì đã không tặng em ở một nên đàng hoàng, anh xin lõi, anh bất lực.._Hơi thở hắn ngày càng yếu dần.
Nó cầm lấy chiếc hộp nhỏ hắn tặng, trái tim vạn lần đau lên, nó khóc, nước mắt mặn chát không ngừng rơi.
-Không, anh không có lỗi! Hoàng Tú, sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh đâu! Hoàng Tú, nhìn xem chúng ta đã hứa sẽ dẫn Lili đi sở thú cuối tuần mà! Hoàng Tú.._Nó không ngừng gọi tên hắn.
Minh bước vào, dẫn theo bé Lili bé bỏng thơ ngây.
-Cậu..đã về đó sao? Minh.._Tú cố gượng cười nói.
-Anh phải sống, tôi ghét những kẻ nói không giữ lời lắm! Anh đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Ngọc!
-Tôi không thể.._Tú khẽ nhắm mắt.
-Ba.._Giọng non nớt vang lên.
-Lili.._Tú xoa đầu Lili, nước mắt rơi, hắn phải làm sao khi bỏ lại nó và đứa con nhỏ bé này đây chứ?
-Không Hoàng Tú.._Nó vẫn không ngừng gọi tên hắn, bất lực, tại sao nó lại bất lực như vậy chứ? Không thể làm gì khác ngoài nhìn người mình yêu dần rời xa sao?
-Minh, thay tôi chăm sóc Ngọc và Lili nhé! Ngọc này, sống cho thật tốt, thật hạnh phúc khi không có anh nhé! Nguyện ước cuối cùng của anh là..cầu..mong..cho..em..được..hạnh..phúc..
-Không thể, Hoàng Tú!_Cánh tay hắn nắm chặt nó dần buông thõng, nó đau đớn hét lên trong tuyệt vọng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không tin, nó hoàn toàn không thể tin đây là sự thật, sáng nay hắn còn ôm nó cơ mà? Tại sao? Tại sao chứ? Ông trời, ông trả lại Hoàng Tú cho nó đi.
-Anh đừng đùa mà, ngồi dậy đi nào! Này, không là em giận anh đó nha!_Cười trên giọt nước mắt chua xót, tim nó giờ đây như bị ai đó xé ra từng mảnh đau rát đến tận xương tuỷ.
Có ai bảo với nó rằng đây chỉ là giấc mơ không? Nó chẳng muốn mơ như vậy đâu..nhưng hiện tại đây là sự thật, một sự thật đau lòng.
-Mẹ, bố sao lại ngủ đây?.._lili nhìn bố mình nằm bất động khẽ hỏi, nét mặt ngây thơ non nớt.
Nó không trả lời, ôm chầm lấy đứa con bé nhỏ. Mọi chuyện tại sao lại diễn ra nhanh đến như vậy? Nó phải làm sao để đối mặt với sự thật này? Rồi tháng ngày sau này nó biết sống làm sao khi thiếu hắn đây?
Minh chậm rãi ôm nó và Lili, cậu không biết phải làm sao, chỉ biết dùng chút hơi ấm an ủi họ. Nó vẫn cứ khóc, làm sao mà nó có thể đối điện với chuyện này được. Hắn ác lắm, sao lại bỏ nó mà đi cơ chứ? Tỉnh dậy mà nói đây không phải là sự thật đi, Hoàng Tú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận