Tiêu – bị cho là yêu quái xấu – Chước một đêm yên giấc.
Sáng hôm sau cậu bị tiếng chuông báo thức đánh thức, sau khi rửa mặt xong, lúc xuống lầu vừa hay chạm mặt Trịnh Kình đang chuẩn bị đưa Lục Ngô đến Cục quản yêu đăng ký.
Cậu nhìn bầu má bánh bao phúng phính của Lục Ngô mà tay ngứa ngáy muốn nựng nựng, ban đầu Lục Ngô vốn rất thả lỏng, vừa nhìn thấy Tiêu Chước cậu ta lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng trốn ra sau Trịnh Kình, cả khuôn mặt đầy vẻ dè chừng nhìn cậu.
Tiêu Chước thấy thế vô cùng đau lòng: “Cuối cùng sẽ có một ngày cậu nhận ra ai mới là người đối tốt với cậu.”
Sắc mặt Lục Ngô không đổi, thậm chí cậy mình đang trốn sau lưng Trịnh Kình còn làm mặt xấu với Tiêu Chước.
Tiêu Chước: “…” Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình không nên so đo với đứa con nít, đỡ làm hỏng phong độ của một đại yêu.
Trịnh Kình nhìn một màn này cảm thấy buồn cười, không ngờ qua một đêm rồi mà hai người này vẫn chưa yên ổn.
Hơn nữa Tiêu Chước cũng không giống với những đại yêu mà anh từng nhìn thấy, không có sự kiêu ngạo ngược lại cậu giống như những tiểu yêu ranh mãnh nghịch ngợm.
Anh dẫn Lục Ngô chuẩn bị đi, đột nhiên lại bị Tiêu Chước gọi với lại.
“Bạch Trạch sao rồi? Tôi muốn đi gặp ông ta.”
Trịnh Kình hỏi: “Vì Lục Ngô à?”
Tiêu Chước gật đầu: “Có chuyện chỉ có mỗi ông ta mới cho tôi câu trả lời được.” Rõ ràng Bạch Trạch đã bảo mọi thứ trên núi Côn Lôn đều đã bị Thiên đạo hủy diệt, tại sao Lục Ngô còn sống?
“Thế thì thật đáng tiếc.” Trịnh Kình nói: “Bạch Trạch lại chìm vào giấc ngủ sâu rồi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn e là trong vòng năm trăm sẽ không tỉnh dậy đâu.”
Tiêu Chước nghe thế, khó giấu được nỗi thất vọng.
Ánh mắt cậu khựng lại rồi chuyển sang hướng Lục Ngô: “Năm ấy xảy ra chuyện gì, cậu thật sự không nhớ gì hết à?”
Lục Ngô đề phòng nói: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Tiêu Chước suýt nữa bị chọc tức đến mức bật cười.
Xem ra Lục Ngô thật sự không còn chút kí ức nào cả, nhưng rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ chờ Lục Ngô khôi phục trí nhớ Tiêu Chước cũng không còn cách nào khác.
Cậu không hỏi thêm gì nữa, sau khi tạm biệt Trịnh Kình cậu lái xe điện đi làm.
Lúc cậu đến phòng nghỉ, Chúc Hưu An và Đổng Huy đã đến rồi.
Khung giờ này căn bản không có nhiều đơn, hai người họ cũng rất nhàn rỗi, đang bừng bừng phấn khởi tán gẫu về chuyện nuôi chó.
Chúc Hưu An rất thích thú cưng, trên xe điện lúc nào cũng nhét thức ăn cho mèo cho chó, đi trên đường có gặp mèo hoang, chó hoang,… đều sẽ cho bọn chúng ăn.
“Muốn nuôi chó…” Chúc Hưu Ăn lướt xem ảnh chó, vẻ mặt tràn đầy khát khao nói: “Nuôi một bé chó nhỏ, trăng trắng mập mạp, sờ vừa mềm vừa thoải mái, đi đâu nó theo đó, dễ thương biết chừng nào.
Hơn nữa lúc nào muốn nựng cũng có thể nựng ngay…”
Đổng Huy không nói nhiều, trực tiếp trả lời: “Vậy nuôi đi.”
Chúc Hưu An đầy phấn khích hỏi: “Cậu thấy nuôi loại chó nào được? Tôi thích Corgi, Husky cũng ổn, nhưng nó phá nhà dữ quá.”
“Corgi được lắm đấy.
Tôi có người bạn là chủ cửa hàng thú cưng, nếu cậu muốn mua có thể khuyến mãi cho cậu.”
Vừa nãy Chúc Hưu An vẫn còn dáng vẻ tràn đầy thích thú, đột nhiên ỉu xìu, nằm bẹp lên bàn, trông không còn tí sức lực bi thương nói: “Muốn nuôi thì muốn nuôi, nhưng tôi nghèo lắm, tới thân mình còn chưa nuôi nổi.
Đời người thật gian nan quá đi mà.”
Cậu ta cảm thán xong, phát hiện từ nãy đến giờ Tiêu Chước không nói lời nào mà đặc biệt chăm chú nghiêm túc cúi đầu nhìn điện thoại, cũng chẳng biết cậu đang xem cái gì, nét cười trên mặt có muốn giấu cũng chẳng được.
Bình thường Tiêu Chước không hay nghịch điện thoại, cũng chẳng chơi game, điểm này rất khác biệt với thiếu niên nghiện net Chúc Hưu An.
Bởi vậy lúc Chúc Hưu An và Đổng Huy phát hiện Tiêu Chước chăm chăm vào điện thoại một cách nghiêm túc như thế, bọn họ ôm sự tò mò liếc nhìn nhau, hiếm khi thấy Tiêu Chước nhìn điện thoại một cách mê mẩn như thế.
Cậu ta đứng dậy, yên lặng giơ ngón tay “Suỵt” một cái, sau đó vòng ra đằng sau Tiêu Chướctìm hiểu đến cùng.
Ai ngờ cậu ta vừa đến gần Tiêu Chước đã bị phát hiện.
Tiêu Chước sững người, vội vàng giấu điện thoại đi.
Nhưng Chúc Hưu An vừa liếc mắt đã lờ mờ nhìn thấy hình như là bóng dáng một người, lưng trần, quấn khăn tắm, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Cậu ta lập tức làm bộ mặt “Wow”, ánh mắt nhìn Tiêu Chước tràn ngập ý cười mờ ám, hỏi với vẻ “tui biết hết rồi”: “Đây là bạn cùng phòng của cậu hả?”
Tiêu Chước không phủ nhận, chỉ nói: “Là tôi chụp, mấy cậu đừng có đi loan truyền bậy bạ ra ngoài.”
Chúc Hưu An nháy mắt, cười cười: “Yên tâm, riêng tư mà, tôi và Đổng Huy sẽ giữ bí mật giúp cậu.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Đổng Huy với ánh mắt “hai ta đều hiểu”, khen ngợi: “Dáng người của bạn cùng phòng của cậu không tồi nhỉ.”
Nhắc đến dáng người của Trịnh Kình, Tiêu Chước lập tức nhớ tới khung cảnh đêm đó.
Mắt cậu sáng lên, khen không dứt lời: “Đương nhiên rồi, ngày nào anh ta cũng luyện tập đó.
Cơ bắp khỏe mạnh cường tráng, không có chút mỡ thừa nào, cảm giác tốt lắm, chắc chắn rất có tính đàn hồi, thoạt nhìn thấy cũng ngon lắm.”
Cậu cứ nói một hồi mới khựng lại, thế mà lại nói ra hết ý đồ thực sự trong lòng rồi, cậu vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đang so sánh thôi, không thực sự muốn ăn anh ta đâu.”
Chúc Hưu An và Đổng Huy lập tức bật cười.
“Đâu có ai tưởng cậu muốn ăn anh ta đâu.” Chúc Hưu An chọc ghẹo: “Cậu cũng đâu phải thú hoang chuyên ăn thịt người đâu.”
Tiêu Chước gật đầu, giấu đi tâm tư nơi đáy mắt.
Chúc Hưu An và Đổng Huy cũng không nghĩ nhiều, cho dù Tiêu Chước có thèm muốn thân thể bạn trai đến mức muốn ăn cũng không thành vấn đề, nhưng mà có độ đàn hồi là cái quái gì?
“Tôi có cảm giác như cả thế giới này đều có ác ý với tôi.” Chúc Hưu An kêu than: “Bây giờ ở phòng làm việc chỗ nào cũng toàn mùi chua lè, còn tôi là một tên chó FA.
Tại sao tôi không tìm được bạn gái chứ?”
Tiêu Chước nói hùa theo: “Tôi cũng không có bạn gái.”
Chúc Hưu An thầm nghĩ, cậu không có bạn gái nhưng cậu có bạn trai, còn là một người bạn trai có dáng người tuyệt đẹp lại còn ngon lành nữa.
Chỉ là cậu ta đoán rằng Tiêu Chước không muốn để lộ quan hệ thật sự của cậu và bạn cùng phòng, Chúc Hưu An cũng không vạch trần cậu, rất phối hợp mà gật đầu theo.
Ngay sau đó cậu ta lại nói, không được, Đổng Huy và Tiêu Chước phải mau giới thiệu bạn gái cho cậu ta, cậu ta không thể kéo chân mọi người mãi được.
Đổng Huy nói: “Tôi không có cô bạn thân nào cả, nhưng bạn gái tôi có thể có quen người thích hợp.
Cậu nói yêu cầu của mình trước đi, muốn tìm người thế nào?”
Chúc Hưu An đưa ngón tay ra đếm: “Yêu cầu của tôi cũng không cao, đầu tiên phải nói chuyện với nhau được, hai người có đề tài chung để nói.
Tiếp theo là dáng người đẹp, da trắng, tính tình dịu dàng, hiểu lòng người, gia đình hòa thuận, như vậy đã quá tốt rồi.”
Mặc dù Tiêu Chước sống chưa lâu ở xã hội loài người, nhưng cậu biết yêu cầu này của Chúc Hưu An tuyệt đối không thấp.
Đổng Huy vốn rất ôn hòa cũng chẳng nhịn được, mỉm mai cậu ta: “Vậy nên cậu mới đáng bị độc thân đấy.
Cô gái có điều kiện tốt như thế, có đến lượt cậu à?”
Tiêu Chước gật đầu thể hiện sự tán đồng.
Chúc Hưu An không phục, hỏi Tiêu Chước: “Vậy cậu có yêu cầu gì với đối tượng của mình?”
“Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ cần sống là được.” Tiêu Chước đang nói thì khựng lại, lại cẩn thận nói thêm: “Đương nhiên là sống càng lâu càng tốt.”
Cậu định bảo “không phải người là được”, nhưng lại sợ sẽ dọa hai người đồng nghiệp này mất.
Dù sao thì công việc ở đây vẫn vui lắm, Tiêu Chước tạm thời không muốn bị đổi công việc mới đâu.
Không sống cùng nhau đến cuối đời thì ai biết ai sống lâu chứ.
“Được, yêu cầu này ghê gớm thật đấy.” Chúc Hưu An bội phục mà bật ngón cái với Tiêu Chước, lại khá tò mò mà hỏi: “Vậy bạn cùng phòng của cậu có thể sống lâu sao?”
Tiêu Chước nói: “Ừ.
Chắc anh ấy phải sống lâu hơn tôi đấy.”
*
Chạng vạng hôm nay, lúc Tiêu Chước giao xong phần cơm cuối cùng, đi ra từ khu dân cư thì vừa lúc lại chạm mặt Trịnh Kình đi đến từ xa.
Trịnh Kình mặc áo thun thoải mái, người cao chân dài, khắp thân có mùi hương ngào ngạt của rồng.
Anh nhìn thấy Tiêu Chước liền hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đưa cơm.” Tiêu Chước bị mùi rồng mê mẩn đến mức hơi lâng lâng, cậu nuốt nước bọt, nói: “Nếu hỏi tôi phải hỏi anh mới đúng chứ? Lục Ngô sao rồi?”
Trịnh Kình không trả lời, nhìn chăm chăm Tiêu Chước, khẳng định: “Cậu mới nuốt nước bọt.”
“…Tôi không có.” Tiêu Chước thấy tội lỗi, dời mắt về phía khác.
“Vậy sao?” Trịnh Kình không tin tí nào: “Thế sao cậu không dám nhìn tôi?”
Tiêu Chước: “!”
Để không bị nghi ngờ nữa, cậu ép mình phải đối mắt với Trịnh Kình vài giây, hai mắt trừng đến mức nước mắt sắp tuôn ra rồi.
Chân mày của Trịnh Kình cong lên, mang ý cười, khóe môi cũng hơi nhếch, lại bị chủ nhân kiềm chế dằn xuống.
Nhưng cuối cùng anh bỏ qua cho Tiêu Chước, không truy cứu nguyên do nữa.
“Lục Ngô đã đăng ký căn cước xong rồi, đầu tiên sắp xếp cho cậu ta ở lại Cục quản yêu, phái yêu quái chăm sóc cho cậu ta.
Vì cậu ta đã mất đi kí ức trước kia, lại thoái hóa thành đứa nhóc, không biết khi nào mới khôi phục, cho nên bọn tôi chuẩn bị cho cậu ta đi học, như vậy trong lúc chờ cậu ta hồi phục cũng có thể nhanh chóng thích ứng được với xã hội mới.
Mà tôi đến đây là vì đã tìm thấy chủ của vòng cổ, người đó ở khu dân cư này.”
“Nhanh đến thế à?”
“Ừ, chưa bao lâu sau khi phát tan ảnh của vòng cổ lên diễn đàn yêu quái đã có yêu quái nhận ra rồi.
Yêu quái đó có ấn tượng rất sâu với cái vòng cổ này, vẫn nhớ rõ cô gái đó ở đây, chỉ là giờ không biết có chuyển nhà hay không.”
Tiêu Chước kinh ngạc nói: “Như vậy mà cũng nhận ra được hả?”
“Cỏ bốn lá của vòng cổ thiếu mất một góc, con yêu quái đó có trí nhớ tốt lắm, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Nó còn nói thêm, lúc đó ở đối diện bệnh viện nhân dân Hải Thành, cũng là một bệnh viện, chủ của nó và cô gái đó ở cùng một phòng bệnh, bởi thế nên ấn tượng của nó và cô gái kia rất sâu.”
Tiêu Chước nghe thế lập tức nảy sinh dự cảm không lành: “Cô ấy bị bệnh sao?”
“Ừ, trước khi cô ấy quen Lục Ngô, phải nằm viện một thời gian dài vì ung thư xương.
Trong cả phòng bệnh cô ấy là người nhỏ tuổi nhất, phẫu thuật xong lại phải hóa trị.
Cô bé nhỏ như vậy, phải chịu đựng bạo bệnh hành hạ mà vẫn vui vẻ lạc quan, mọi người đều thương xót cho cô ấy.”
Tiêu Chước gật đầu, không nói nhiều nữa: “Giờ tôi không có chuyện gì, đi xem cùng với anh vậy.”
Cậu ta có một dự cảm mờ nhạt, cô gái kia chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
“Ừm.” Trịnh Kình đương nhiên cũng cảm thấy như thế, giọng anh trầm xuống, nói: “Cho nên chuyện này vẫn phải giấu Lục Ngô, tôi đi sang đó xem tình trạng thế nào đã.”
Theo như lời yêu quái cung cấp tin tức, nhà cô gái ở phòng 8103, địa chỉ này là lúc đó nó vô ý liếc thấy, vì có trí nhớ đáng kinh ngạc nên giờ vẫn còn nhớ.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi thang máy lên tầng 8, đến phòng 8103, nhấn chuông cửa.
Phòng ở của khu dân cư này trông đều rất cũ kĩ, hành lang và tường đều dán đầy những tờ quảng cáo thông cống thoát nước, hết lớp tới lớp, nhiều cái đã nhuốm vàng.
Nhấn chuông cửa một hồi, cửa phòng trước mắt được mở ra.
Mở cửa là một người phụ nữ có mái tóc hoa râm, sắc mặt vàng vọt, trông rất tiều tụy.
Bà thấy hai người Tiêu Chước xa lạ sửng sốt chốc lát, đầy cảnh giác hỏi: “Các cậu tìm ai?”
Trịnh Kình nói: “Đây là nhà của Dư Phán Phán đúng không ạ?”
Có vẻ người phụ nữ đã lâu rồi không nghe cái tên này, đứng ở đó mà ngẩn người thật lâu, trên mặt không giấu được sự đau xót, sự đề phòng cũng thả lỏng một chút: “Tôi là mẹ của Dư Phán Phán, các cậu là?”
Tiêu Chước nghe thế thì hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt.
Theo lý thuyết, mẹ của Dư Phán Phán năm nay chỉ khoảng năm mươi tuổi, thế mà đầu bà đã bạc trắng, vẻ mặt hốc hác, nhìn ít nhất cũng phải… sáu mươi bảy mươi tuổi.
Trịnh Kình lấy vòng cổ cỏ bốn lá kia ra, nhanh chóng nói rõ: “Chúng tôi được người khác nhờ, đến trả chiếc vòng cổ này lại.”.