Cục quản yêu tổng cộng có bốn mươi chín tầng, Bạch Trạch ở tầng 48.
Thang máy đi lên rất nhanh, không bao lâu sau đã đến nơi.
Chung quanh rất yên tĩnh, không có yêu quái khác đến đến làm phiền.
Hành lang được trải thảm rất mềm mại, thoải mái, hai bên vách tường treo những bức tranh vô giá.
Chúc Dư dẫn Tiêu Chước đến gõ cánh cửa duy nhất của tầng này.
“Vào đi.” Trong phòng vọng ra giọng nói già nua.
Cùng lúc đó, cánh cửa cũng tự động mở ra.
Chúc Dư đưa tay ra mời Tiêu Chước vào, chờ Tiêu Chước đi vào phòng, anh ta đóng cửa lại rồi rời đi.
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, chính diện là cửa sổ sát đất, người trong phòng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài rất rõ ràng.
Tiêu Chước liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Trạch đang ngồi cạnh cửa sổ, ông ta đang cầm một quân cờ vây nghiền ngẫm nhìn bàn cờ.
“Mau giúp tôi đi bước tiếp theo đi.” Bạch Trạch nhìn Tiêu Chước cười: “Đã lâu rồi tôi với cậu không đánh cờ với nhau.”
Râu tóc Bạch Trạch bạc trắng, tinh thần lại rất tốt.
Tiêu Chước ngồi xuống đối diện ông ta, cầm một quân cờ đen lên: “Chúc Dư nói ông đã ngủ rất lâu, lần trước tỉnh lại là hơn 50 năm trước.
Nhưng tôi thấy tinh thần ông vẫn còn rất tốt.”
“Chỉ kéo dài chút hơi tàn thôi.” Bạch Trạch nói: “Thiên đạo không tha cho yêu tộc, linh khí nhân gian cạn kiệt, những đại yêu vốn không nên tồn tại.
Nhưng sao đột nhiên cậu lại tỉnh lại được?”
Tiêu Chước nhạy cảm phát hiện ra lời nói của Bạch Trạch có che dấu sự kinh ngạc và chột dạ, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi không nên tỉnh à? Ông không lừa tôi chuyện gì đấy chứ?”
“Không có, không có.
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, dù sao theo lý thuyết thì thiên kiếp sẽ không tha cho cậu.”
Tiêu Chước vốn là yêu quái độc ác, thiên đạo có phạt yêu tộc chắc chắn sẽ trừng trị cậu đầu tiên.
“Tôi cũng không ngờ mình còn có thể sống sót.”
Thiên kiếp đánh vào cậu vừa mạnh vừa nhanh, như mang theo sức mạnh hủy diệt cả trời đất.
Tiêu Chước chịu được hai lần đã rơi vào hôn mê, nên những chuyện xảy ra sau đó cậu không biết gì cả.
Bạch Trạch không nói nhiều nữa, ông ta lại tập trung suy nghĩ nước cờ, sau một lúc lâu ông ta mới đánh xuống một quân cờ trắng.
“Nếu cậu đã tỉnh rồi, vậy thì hãy giúp tôi một chuyện đi.”
“Ít khi thấy ông có chuyện cần tôi giúp đấy.” Tiêu Chước trêu chọc: “Nói đi, muốn tôi làm gì?”
“Tôi hy vọng cậu có thể gia nhập Cục quản yêu.
Hiện giờ yêu lực của tôi đã mất, thời gian ngủ càng ngày càng dài, thật sự lực bất tòng tâm, vậy nên tôi muốn mời cậu thay tôi giúp đỡ lũ trẻ.”
Tiêu Chước nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Ông thấy được cái gì rồi?”
Bạch Trạch là một thần thú hiền lành, hiểu được rất nhiều loại tình cảm, hiểu được bề ngoài của vạn vật, có thể biết trước tương lai.
Giọng Bạch Trạch trầm trầm: “Tôi nhìn thấy nhân gian phải chịu khổ ải.
Cao ốc trên mặt đất nghiêng ngả, nước biển dâng cao, vạn vật đều gánh chịu tai họa, xác chết của người và yêu khắp nơi, sinh linh oán thán.”
Tiêu Chước nghẹn lại, vừa muốn hỏi ông ta cho rằng mình có thể cứu cả thế giới sao? Nhưng nhớ tới chuyện gì đó cậu lại sửa lời: “Tôi có thể đồng ý với ông, cũng sẽ dốc hết sức mình.
Nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn Trịnh Kình.”
Bạch Trạch còn không biết tật xấu của Tiêu Chước à? Phản ứng đầu tiên là: “Không được.”
“Vậy không cần bàn nữa.” Tiêu Chước vui vẻ nói: “Tôi không có hứng thú với Cục quản yêu của mấy người.”
Bạch Trạch đột nhiên cảm đau đầu, do dự mãi lúc lâu, ông ta vẫn phải bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Việc này tôi không thể quyết định được, cậu đi hỏi Trịnh Kình đi, nếu cậu ấy đồng ý thì không vấn đề gì.”
“Mấy năm nay long tộc đều đã ngã xuống.
Trịnh Kình thân mang trọng trách gia tộc, người đầy công đức, cậu cũng thấy rồi đấy.
Nếu cậu ăn cậu ấy, thiên đạo sẽ không tha cho cậu.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu cậu ấy tự nguyện hiến thân cho cậu ăn thì thiên đạo cũng không làm gì được cậu.”
Đương nhiên, theo như Bạch Trạch hiểu về Trịnh Kình, ông tin rằng anh nhất định sẽ không tình nguyện hiến thân.
“Chỉ cần anh ta tự nguyện là được à?”
Bạch Trạch gật đầu.
Ông ta đã bán Trịnh Kình cho Tiêu Chước nên trong lòng cảm thấy chột dạ.
Tiêu Chước nghĩ, muốn để Trịnh Kình tự nguyện hiến thân thật sự rất khó, nhưng cũng may việc này vẫn còn có một chút hy vọng, vậy nên cậu không thể buông tha được: “Được, cứ như vậy đi.”
Ván cờ đã đánh xong, Tiêu Chước thua, vồn dĩ cậu cũng không muốn chơi cờ nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc đi đến cạnh cửa,Tiêu Chước đột nhiên quay đầu hỏi Bạch Trạch: “Còn chuyện này nữa, năm đó khi đại yêu thất thế, núi Côn Lôn thế nào?”
Cậu từng nuôi rồng làm thức ăn dự trữ, nuôi tới mức béo múp míp mập mạp.
Tiếc là chưa kịp ăn thiên kiếp đã ập tới rồi.
Để bảo vệ thức ăn dự trữ của mình, Tiêu Chước đã bảo bạn tốt mang đến núi Côn Lôn.
Nhưng không biết năm đó núi Côn Lôn có gặp chuyện hay không, thức ăn dự trữ của mình còn sống không.
Bạch Trạch lắc đầu, than thở nói: “Kết giới của núi Côn Lôn bị phá, năm đó mấy vạn con yêu quái đều bị thiên kiếp đánh tan, không có con nào may mắn sống sót.
Hiện tại núi Côn Lôn cũng đã sớm chìm xuống đáy nước rồi, không còn hưng thịnh như năm đó nữa.”
Không còn con nào may mắn sống sót? Tiêu Chước hơi xoay người, nuối tiếc gật đầu.
Tay cậu cầm lấy tay nắm cửa, lại nghe thấy Bạch Trạch phía sau đột nhiên nói: “Nếu tôi không lầm thì cậu cũng sợ tai họa giáng xuống.”
“Ừ.” Tiêu Chước cũng đã đoán trước được, chuyện cậu còn sống đã là kỳ tích, hiện tại sống lâu một ngày cũng đã được lời rồi.
Cậu cười cười, thản nhiên nói: “Nhưng nếu trước khi tai họa giáng xuống có thể ăn một miếng thịt rồng tôi chết cũng không tiếc.”
Tiêu Chước đi ra khỏi phòng đúng lúc đụng phải Trịnh Kình, mùi thịt rồng thơm ngào ngạt bay tới, ý chí của cậu lúc gặp thức ăn luôn sụp đổ không còn một mảnh.
Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước, không để ý nhiều lách sang bên cạnh cậu mà đi.
Khoảng cách càng ngày càng gần, mùi thịt rồng càng ngày càng thơm, Tiêu Chước bị mùi thơm kia hấp dẫn tới mức hồn điên phách đảo, cậu thật sự không nhịn được đi sát vào người Trịnh Kình sau đó dùng sức hít sâu vào.
Không ngờ được đúng lúc ấy Trịnh Kình xoay người lại muốn nói chuyện với Tiêu Chước, lúc đó hai người suýt nữa va vào nhau.
Trịnh Kình vội vàng lui lại, khó hiểu nhìn cơ thể đang nghiên tới cùng với gương mặt còn chưa hoàn hồn của Tiêu Chước.
Con yêu quái này bị bệnh à? Cùng là yêu quái mà cậu ta sán lại gần như vậy làm gì.
Lại còn ngửi ngửi nữa, như biến thái vậy?
Tiêu Chước vẫn chưa phát hiện ra sự khó chịu của Trịnh Kình, cậu thấy anh nhìn mình thì toét miệng cười ra vẻ thân thiện.
Dù sao đây cũng là đồ ăn bảo bối của cậu, cậu còn hy vọng anh có thể tự nguyện hiến thân, nên đương nhiên cậu sẽ đối xử với anh tốt một chút, cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh.
Dáng vẻ của Tiêu Chước vốn rất đẹp, lúc cười lên đôi mắt của cậu cong cong, hai má còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ động lòng người.
Trịnh Kình hoảng hốt, lông mày nhíu chặt.
Không lẽ con đại yêu này không chỉ biến thái mà còn gay?
Anh không để ý tới Tiêu Chước nữa, xoay người đi vào phòng của Bạch Trạch.
Thời gian Trịnh Kình đi vào phòng rất ngắn, rất nhanh đã đi ra.
Tiêu Chước đang dựa tường vẫn chưa rời đi, giống như đã đoán được Bạch Trạch sẽ nói gì với Trịnh Kình, nên cậu cố ý đứng đây chờ anh.
Nhìn thấy Tiêu Chước, Trịnh Kình đột nhiên nhớ tới những lời Bạch Trạch nói.
Anh vốn tưởng rằng Tiêu Chước chỉ là con đại yêu bình thường, nhưng theo thái độ của Bạch Trạch đối với Tiêu Chước thì chắc chắn thân phận của cậu không hề đơn giản.
Anh đã thử hỏi thân phận của Tiêu Chước nhưng Bạch Trạch lại không muốn nói cho anh biết.
Từ ngày thành lập Cục quản yêu, mỗi phân cục đều lập ra một vị trí tư yêu.
Vị trí này như con ác chủ bài của Cục quản yêu, trừ phi có chuyện lớn, còn những chuyện bình thường thì không cần ra tay.
Bạch Trạch giao vị trí tư yêu cho Tiêu Chước, Trịnh Kình cũng không có ý kiến gì.
Anh tin Bạch Trạch làm như vậy chắc chắn là có lý riêng của ông ấy, dù sao Tiêu Chước vốn đã là đại yêu, thực lực cũng đủ mạnh.
Anh còn đang để ý đến một chuyện khác.
Trịnh Kình thật sự nghĩ không ra, vì sao Bạch Trạch lại giao cho anh nghiệm vị giám sát Tiêu Chước, còn phải chịu trách với hành động của Tiêu Chước kiêm cả nhiệm vụ chăm sóc cậu ta.
“Chắc hẳn Bạch Trạch đã nói với anh rồi.” Tiêu Chước cười nhìn Trịnh Kình, vươn tay ra tỏ vẻ thân thiện: “Về sau vất vả anh chăm sóc tôi rồi.”
Xương tay của Tiêu Chước rõ ràng, ngón tay rất tinh tế thon dài, làn da hơi tái nhợt, xinh đẹp vô cùng.
Trịnh Kình cúi đầu liếc nhìn, anh luôn cảm thấy nụ cười của Tiêu Chước không có ý tốt.
Anh không bắt tay với đối phương, chỉ xoay người đi về phía thang máy.
“Đi thôi, đi làm chứng minh thư trước.”
Tiêu Chước ngượng ngùng rút tay lại, cũng không giận, cảm thấy con rồng Trịnh Kình này rất có cá tính, ăn vào nhất định sẽ rất ngon.
Ở phòng phục vụ tầng một, cửa làm chứng minh không có yêu quái, lúc Trịnh Kình mang Tiêu Chước đi vào, yêu quái vịt trong phòng đang ngồi nhàm chán vội vàng đứng lên.
Anh ta đã làm việc nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng Trịnh đích thân mang yêu quái đến làm chứng minh.
Anh ta căng thẳng, đối xử với Tiêu Chước cũng ân cần hơn, người có thể khiến cho đội trưởng Trịnh phải đích thân đến đây chắc chắn có thân phận không hề tầm thường.
Yêu quái vịt lấy ra một bảng đăng ký, cung kính hỏi: “Xin hỏi xuất thân của cậu là gì?”
Tiêu Chước sợ dọa Trịnh Kình chạy, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Hiện tại yêu quái gì thì được yêu thích nhât?”
Yêu quái vịt không hiểu vì sao Tiêu Chước lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Như mèo, chó, thỏ con người đều rất thích, vì đáng yêu lại không có tính sát thương quá lớn.”
“À.” Tiêu Chước nói: “Vậy mèo đi.”
Yêu quái vịt: “?” Khai man cũng qua loa quá rồi đấy.
“Đội trưởng Trịnh… ” Yêu quái vịt khó xử xin Trịnh Kình giúp đỡ.
Trịnh Kình nói: “Cứ đăng kí như cậu ta nói đi.”
Yêu quái vịt gật đầu nghe theo, nhanh chóng hoàn thành thủ tục.
Trịnh Kình đứng ở đó, tốc độ làm chứng minh thư của yêu quái vịt rất nhanh, anh ta không dám kéo dài một giây nào, một lát sau đã làm xong.
“Đợi bên trên xét duyệt thông qua là xong rồi ạ, hai ngày sau hai vị đến lấy là được, hoặc là cậu để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ chuyển đến cho cậu.”
“Không cần.” Trịnh Kình nói: “Làm xong trực tiếp đưa đến đội đặc biệt là được.”
Yêu quái vịt vội vàng gật đầu ghi chú.
Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước, hỏi: “Mèo?”
“Ừm.” Tiêu Chước nháy mắt mấy cái ra vẻ rất chân thành.
Để câu nói của mình thêm phần thuyết phục, cậu còn mặt dày vô sỉ “Meo” một tiếng với Trịnh Kình.
Trịnh Kình: “…”
Đã là yêu quái già mấy nghìn tuổi rồi mà còn học bọn tiểu yêu quái tỏ ra dễ thương, thật sự quá mất mặt!
*
Làm xong thủ tục Trịnh Kình mang Tiêu Chước đến thang máy xuống ga ra ngầm.
“Khi nào cậu nhận được chứng minh tôi sẽ bảo Chúc Dư giúp cậu xử lý các thủ tục ra vào Cục quản yêu.
Tư yêu không bị bắt buộc phải ở lại Cục quản yêu làm việc.
Cậu có thể làm những việc khác nếu muốn, miễn là lúc mấu chốt cậu có thể có mặt là được rồi.
Còn có, khoảng thời gian này cậu sẽ ở với tôi, đợi tới khi cậu thích ứng được ngay lập tức phải chuyển ra ngoài.”
Loài rồng có ý thức về lãnh thổ rất mạnh.
Biệt thự nơi Trịnh Kình ở không được phép có yêu quái khác, đừng nói đến đại yêu, nếu không phải anh đã hứa với Bạch Trạch, Trịnh Kình sẽ không để cho Tiêu Chước sống trong nhà mình.
“Được.” Nghe nói có thể ở trong nhà của Trịnh Kình, Tiêu Chước cười tươi hơn hoa.
Nên câu cuối cùng đã bị cậu tự động bỏ qua.
Đột nhiên Trịnh Kình cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, dường như có gì đó không ổn lắm..