“Tôi á? Không được.”
Tiêu Chước nói xong lập tức giải thích: “Vì đến đảo Phỉ Thúy đến ngày phép của tháng sau tôi cũng xin luôn rồi, giờ tôi phải đi làm.”
Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp, nhưng anh cũng hết cách: “Cậu thật kính nghiệp.”
Tiêu Chước thì thầm, giờ biết làm sao nữa, tôi còn phải trả tiền nhà, còn muốn mua các loại bánh ngọt rồi món ngon, có rất nhiều chuyện cần đến tiền.
Nhưng nói những lời này khó tránh khỏi quá dung tục, cậu nghiêm túc nói: “Đúng vậy.
Không phải loài người thường nói làm nghề nào yêu nghề đó sao.
Yêu tộc chúng ta cũng phải phát huy truyền thống tốt đẹp này.”
Trịnh Kình không còn gì để nói, anh cũng không thể cắt đứt nhiệt huyết làm việc của Tiêu Chước, vì vậy anh gật đầu rồi không nói gì thêm nữa.
Đến ngày đi làm, Tiêu Chước xách túi to túi nhỏ đặc sản đến công ty.
Chúc Hưu An và Đổng Huy nhận được mấy gói đặc sản to tướng liên tục khen Tiêu Chước nghĩa khí.
Đổng Huy còn nói sẽ trả tiền cậu, nhưng đã bị Tiêu Chước dứt khoát từ chối.
Đổng Huy khẳng định: “Cậu mua nhiều đồ như vậy, chắc là tốn nhiều tiền lắm.”
“Không sao, không sao.
Tiêu Chước đã không lấy thì thôi.” Chúc Hưu An kéo lấy Đổng Huy rồi nhìn Tiêu Chước cười: “Đợi khi nào bọn tôi đi ra ngoài chơi cũng sẽ mang quà về cho cậu.”
Tiêu Chước cười nói được.
Chúc Hưu An cất đặc sản, nhớ đến tin tức mới nhất có liên quan đến đảo Phỉ Thúy mà lòng buồn thiu.
“Cậu cũng không may, khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, ai mà biết được lại đụng phải chuyện như thế này, biển bị phong tỏa không nói, đã thế còn chết nhiều người như vậy… tôi nghe cư dân mạng bàn tán người chết trên đảo Phỉ Thúy có liên quan đến mỹ nhân ngư.
Lúc cậu đến đảo Phỉ Thủy có gặp mỹ nhân ngư không?”
Xích Nhụ có được coi là mỹ nhân ngư không?
Tiêu Chước suy nghĩ rồi lắc đầu nói không có.
Chúc Hưu An không ngạc nhiên, dù sao nếu có mỹ nhân ngư thật thì một người bình thường như Tiêu Chước cũng không thể gặp được.
Cậu ta ra vẻ bí ẩn nói: “Tôi còn nghe nói, có cơ quan mật của quốc gia cũng đã can thiệp vào chuyện này, không chừng là thật đó.
Nhưng cho dù có là sự thật chúng ta cũng không có cơ hội để gặp.”
Tiêu Chước liếc nhìn cậu ta, thấy vẻ mặt tràn đầy khao khát của Chúc Hưu An, cậu thì thầm nói: “Tốt nhất là không nên gặp.”
Bất kể là cá mập hay Xích Nhụ, nếu con người gặp phải đều không phải là chuyện tốt.
Chúc Hưu An không biết Tiêu Chước đang nói gì: “Cậu nói cái gì?”
Tiêu Chước lắc đầu: “Không có gì.”
Chúc Hưu An cũng không nghĩ ngợi gì thêm, vui vẻ nhìn đặc sản mà Tiêu Chước tặng mình.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thấm thoát đã nửa tháng trôi qua.
Tiêu Chước vẫn đang rất chăm chỉ làm việc.
Giữa trưa hôm thứ bảy Tiêu Chước rất bận, cậu giao đồ ăn liên tục, đến cơm cũng phải ăn vội ăn vàng.
Nhưng đến chập choạng tối, số người đặt đồ ăn ít đi, sau khi giao được vài đơn đã không còn đơn nào nữa.
Tiêu Chước khó tránh khỏi tò mò, dù sao giữa trưa và lúc chập tối đều là giờ cao điểm đặt đồ ăn, hiếm khi thấy im ắng như vậy.
Sau khi tan làm, ba người thu dọn đồ đạc rồi đi ra từ cửa sau.
Đột nhiên Chúc Hưu An nhắc nhở: “Lát nữa mọi người nhớ nhanh chóng về nhà, đừng lang thang ở ngoài đường nha.”
Tiêu Chước khó hiểu hỏi cậu ta tại sao.
Chúc Hưu An không ngờ Tiêu Chước lại không hay biết, cậu ta giải thích: “Cậu quên rồi à, hôm nay là tiết Trung nguyên, đêm nay quỷ môn sẽ mở ra, vô số ủy hồn ma sẽ đi qua quỷ môn quan trở về nhân gian.
Đến lúc đó, cả con phố đều có những con ma lang thang, không chừng sẽ gặp ma đó.”
“Ma quỷ gì chứ?” Một đồng nghiệp trong nhà hàng đi ngang qua, vừa hay nghe thấy lời nói của Chúc Hưa An, bật cười: “Tiểu An, không ngờ cậu lại nhát gan như vậy, sợ thế à? Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi? Cậu còn tin vào ma quỷ?”
Chúc Hưu An tức giận nói: “Cậu mới nhát gan đấy! Tôi chỉ đang đề phòng hậu họa về sau thôi, mà này, lại nói cậu chắc chắn trên thế giới này không còn ma à? Nếu thực sự gặp phải, nó sẽ dọa cậu chết khiếp.”
Đương nhiên là đồng nghiệp kia không tin, cười haha rồi đi trước.
Chúc Hưu An quay lại nhìn Đổng Huy, muốn tìm sự đồng cảm của anh ta.
Nhưng Đổng Huy lại giống như đang nhịn cười, không nói một câu, vỗ vỗ lên vai Chúc Hưu An cũng đi trước.
“Này, cậu phải nhớ về nhà luôn nhá! Chuyện này thà tin là có còn hơn tin là không!” Chúc Hưu An nói vọng theo bóng lưng Đổng Huy.
Đổng Huy lái xe điện đi được một đoạn xa rồi vẫy tay với cậu ta.
Chúc Hưu An cảm thấy thất vọng, cảm giác chán nản vì không ai hiểu.
Lúc này cậu ta mới phát hiện ra Tiêu Chước vẫn chưa rời đi, lại nhìn cậu với ánh mắt đầy hi vọng.
Tiêu Chước không đợi cậu ta nói đã cười nói: “Cậu cũng nhanh về nhà đi.”
Chúc Hưu An: “…”
Cậu ta triệt để từ bỏ, chào Tiêu Chước rồi lái xe về nhà.
Cậu ta cũng không hoàn toàn tin có ma quỷ, chỉ là cảm thấy thế giới rộng lớn như vậy, nhất định phải có thứ mà con người không thể nào nắm bắt được.
Sau khi mọi người đã về hết, Tiêu Chước đứng ở đó, vẻ mặt có phần hiểu rõ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Trăng hôm nay thật tròn, nhưng xung quanh lại bị bao phủ bởi một tầng mây đen, mây đen vây quanh khiến cho mặt trăng tròn vành vạnh giống như một con mắt khổng lồ không có tròng đen, u ám nhìn xuống thế gian, ánh trăng đầu hạ cũng đầy lạnh lẽo.
Tiêu Chước đưa tay ra bắt lấy vài sợi dây âm khí phảng phất, lòng bàn tay cậu lóe tia sáng đỏ, âm khí biến mất không còn tăm tích.
Trên đường về biệt thự, Tiêu Chước nhìn thấy bên đường có rất nhiều người đang đốt giấy.
Những tờ tiền giấy mỏng được ném vào trong chậu, nhanh chóng bị lửa thiêu cháy, sau đó bay lên lượn vòng vòng trong không trung.
Những người này cúi thấp đầu, trên mặt không cảm xúc, ánh lửa lập lòe sáng có chút quỷ dị.
Tiêu Chước xua tan đống tiền giấy lơ lửng trước mặt, không để ý đến những người đốt giấy và những hồn ma lang thang đang lao đến tranh giành tiền.
Cho đến khi đang đi, cậu nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết từ bên đường.
Tiếng kêu cứu vang lên từ một con ngõ hẻm bên đường, Tiêu Chước đỗ xe bên ngoài đầu hẻm, nhìn thấy sâu bên trong con hẻm một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị bị một nhóm người vây đánh.
Quần áo của anh ta trông rất cũ kỹ bẩn thỉu, còn bị rách mất vài lỗ.
Lúc này, anh ta cuộn tròn người lại ôm lấy đầu, vừa né vừa van xin: “Tôi xin các anh, đừng đánh nữa, đánh nữa là mất mạng đó – Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với!”
Anh ta không ngừng nhỏ giọng van xin, nhưng không nhận được một chút thương xót, xung quanh cũng không có một ai đến giúp đỡ anh ta.
Tiêu Chước dừng lại, nhìn người đàn ông đó một lúc, vẫn chọn đến đó cứu anh ta.
Dường như người kia không ngờ rằng sẽ có người cứu mình, anh ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại, sau đó anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt cầu khẩn vội vàng nhào về phía Tiêu Chước nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn đã cứu tôi.
Nhưng người anh em này, có thể giúp tôi thêm một việc không? Vợ tôi bị tai nạn, tôi gọi mãi nhưng cô ấy không tỉnh, tôi không cầm theo điện thoại, tôi ở đây tìm người giúp đỡ nhưng không có ai quan tâm.
Cậu có thể giúp tôi gọi xe cứu thương không?”
Tiêu Chước không từ chối, cậu gọi đến tổng đài cấp cứu, hỏi người đàn ông địa chỉ nơi vợ anh ta xảy ra tại nạn.
Vẻ mặt của người đàn ông đầy lo lắng đau thương, nghe những lời này anh ta lần nữa nhen nhóm hy vọng, nhanh chóng nói địa chỉ nơi xảy ra tai nạn cho Tiêu Chước, để Tiêu Chước báo với trung tâm cấp cứu của bệnh viện.
Bệnh viện tỏ vẻ sẽ nhanh chóng đưa xe cứu thương đến và bảo Tiêu Chước giữ điện thoại để họ có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Người đàn ông nghe xong thở phào nhẹ nhõm nhìn Tiêu Chước với vẻ cảm kích, anh ta xúc động đến mức quỳ xuống cảm ơn cậu.
“Người anh em, cảm ơn cậu, cậu là người tốt, trước đó tôi đã cầu rất nhiều người, bọn họ nghe tôi nói xong đều không quan tâm, tôi lo lắng đến phát điên.
Nếu vợ tôi mà có mệnh hệ gì tôi cũng không biết phải sống thế nào nữa.”
Tiêu Chước đỡ lấy anh ta, không để anh ta quỳ xuống, cậu lắc đầu nói: “Không có gì.
Chỉ là thấy gặp hoạn nạn ra tay giúp đỡ mà thôi.
Chúng ta đến nơi vợ anh gặp tai nạn trước đã.”
Người đàn ông gật đầu lia lịa, vội vàng dẫn đường cho Tiêu Chước.
Trên đường anh ta tự giới thiệu mình tên Mạnh Nguyên, là công nhân từ tỉnh khác đến đây làm việc, anh ta làm ở công trường gần đây, kiếm những đồng tiền khổ lao.
Hai vợ chồng anh ta là người cùng quê.
Gia đình anh ta nghèo, lúc vợ anh ta kết hôn với anh, trong nhà không có gì ngoài bốn bức tường, cuộc sống bây giờ đã khấm khá hơn, anh ta cũng đã xây được nhà mới ở quê.
Khi nhắc đến vợ, cả người anh ta như sống lại, trên gương mặt sạm đen đầy tang thương cũng lộ ra một vẻ hạnh phúc.
Tiêu Chước chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng có hỏi vài câu, trong mắt cậu ẩn giấu nhiều suy nghĩ phức tạp không thể nắm bắt.
Vợ Mạnh Nguyên xảy ra tai nạn lúc tan làm.
Con đường cô đi rất hẻo lánh, xung quanh đều là những nhà máy bỏ hoang.
Dọc con đường này là một thôn làng trong thành phố.
So với thành phố, nhà ở đó rẻ hơn rất nhiều, sau khi đến Hải Thành vợ chồng Mạnh Nguyên vẫn luôn thuê nhà ở đó.
Lúc Tiêu Chước đến nơi, cậu nhìn thấy một chiếc xe đạp nằm dưới đất, trên xe còn có một túi rau mới mua.
Người phụ nữ ngã trong bụi cỏ ven đường, đầu đập vào hòn đá bên đường, máu chảy rất nhiều, lúc này đã bất tỉnh.
Bên cạnh bánh xe đạp có một cái hố sâu.
Vì đèn đường ở xa nên nhìn không thấy rõ.
Rõ ràng người phụ nữ đã đi qua nơi này nhưng không chú ý, bánh xe rơi xuống hố nên cô ấy ngã nhào xuống đất.
Tiêu Chước không dám tùy tiện động vào người phụ nữ, chỉ đứng đó đợi cùng Mạnh Nghe, cuối cùng xe cứu thương cũng đã đến.
Một nhóm người bước xuống từ xe cứu thương, đầu tiên kiểm tra tình hình của người phụ nữ trước rồi đưa cô ấy lên xe cấp cứu.
Mạnh Nguyện lo lắng hỏi y tá tình hình của vợ anh ta.
Y tá không thèm nhìn anh ta một cái mà quay sang Tiêu Chước hỏi: “Anh là người gọi cấp cứu phải không? Cùng chúng tôi đến bệnh viện.”
Tiêu Chước gật đầu, cùng y tá lên xe, Mạnh Nguyên thấy vậy cũng vội vàng đi theo, anh ta ngồi bên cạnh Tiêu Chước.
Y tá ngồi đối diện đột nhiên sờ sờ cánh tay, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, sao đột nhiên lại lạnh như vậy…”
Tiêu Chước không nói gì, giữ im lặng suốt quãng đường, nhưng Mạnh Nguyên không nhịn được liên tục hỏi y tá xem vợ anh ta có gặp nguy hiểm không.
Nhưng anh ta hỏi mấy lần, y tá vẫn cúi đầu không quan tâm đến anh ta.
Mạnh Nguyên thấy vậy chỉ có thể im lặng, lo lắng nhìn vợ mình.
Sau khi đến bệnh viện, người phụ nữ nhanh chóng được đưa đi kiểm tra.
Tiêu Chước suy nghĩ rồi quay đầu lại hỏi Mạnh Nguyện còn người thân nào ở Hải thành không.
Mạnh Nguyên nói: “Còn có em trai với em dâu của vợ tôi ở Hải Thành.
Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, họ cũng ở xa đến đây cũng phiền phức, bây giờ có tôi ở đây là được rồi, đợi sau khi có kết quả kiểm tra sẽ thông báo cho bọn họ.”
Tiêu Chước không đồng ý, lắc đầu nói: “Dù sao cũng là chị em, tốt nhất nên thông báo cho họ.”
Manh Nguyên suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, sau đó anh ta nói số điện thoại của em trai vợ mình cho Tiêu Chước.
Sau khi Tiêu Chước gọi điện nói rõ tình hình với bên kia, đối phương nói sẽ lập tức đến.
Thời gian sau đó, Tiêu Chước và Mạnh Nguyên ngồi đợi ở ngoài phòng bệnh, vợ anh ta đã được đưa vào kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra thì phải đợi một lúc lâu mới nhận được.
Khoảng bốn mươi phút sau, thang máy dừng ở tầng ba của bệnh viện.
Một nam một nữ vội vã bước ra khỏi thang máy, hai người đều lộ vẻ lo lắng, có thể thấy họ đi rất vội vàng, quần áo cũng xộc xệch.
Họ vừa đi vừa nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng đi về hướng Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên nhìn thấy hai người họ lập tức đứng lên, gọi tên của người em trai để anh ta qua đây.
Tiêu Chước muốn ngăn cản anh ta lại, nhưng đã muộn rồi.
Bởi vì một giây sau khi Mạnh Nguyên lên tiếng, người em trai và em dâu của anh ta đã xuyên qua cơ thể anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Nguyên sửng sốt một lúc, anh ta cứng đờ tái nhợt nhìn chằm chằm cơ thể gần như trong suốt của mình.
Hai người kia không để ý Mạnh Nguyên, bọn họ đứng ở hành lang bệnh viện, định gọi điện cho Tiêu Chước.
Tiêu Chước liếc nhìn Mạnh Nguyên rồi bước tới hỏi: “Hai người có phải là người nhà của Lưu Ngọc Trân không?”
Thanh niên mặc áo phông màu đen vội vàng nói: “Đúng, đúng rồi.
Là chúng tôi.
Cậu là người gọi điện thoại cho chúng tôi phải không? Chị của tôi bây giờ thế nào rồi?”
Tiêu Chước nói: “Bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại, đợi cô ấy tỉnh lại là được.
Tôi dẫn mọi người đến phòng bệnh trước, sau đó mọi người đi nộp tiền viện phí, còn tình hình cụ thể có thể đến hỏi bác sĩ trị liệu chính.”
“Được.” Thanh niên kia cùng Tiêu Chước đến phòng bệnh, anh ta cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn cậu.
Nếu không phải cậu cứu chị tôi, không chừng chị ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi thực sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa…”
Tiêu Chước lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.
Dù sao người thực sự cứu Lưu Ngọc Trân không phải cậu mà là Mạnh Nguyên.
Kết quả kiểm tra của Lưu Ngọc Trân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn động não nên được chuyển đến phòng bệnh thường để theo dõi các phản ứng phụ.
Tiêu Chước đưa bọn họ đến phòng bệnh, hai vợ chồng trẻ vội vàng đi vào.
Hai người họ đứng trước giường bệnh của Lưu Ngọc Trân, nhìn cô ấy với vẻ lo lắng.
Tiêu Chước đứng trước cửa phòng bệnh, không bước vào, bên cạnh cậu là Mạnh Nguyên vẫn đang tái nhợt.
Trong phòng bệnh, cô gái trẻ hỏi người chồng: “Vẫn chưa tìm thấy anh rể sao?”
Người chồng tỏ vẻ buồn bã: “Chưa.
Cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy.”
Cô gái trẻ thở dài: “Đang yên ổn sao đột nhiên anh rể lại mất tích, bây giờ sống cũng không thấy người…”
Cô ta đột nhiên dừng lại, không dám nói tiếp nữa, lại cúi đầu thì thầm cầu nguyện: “Hi vọng anh rể không xảy ra chuyện gì.
Nếu không chị một thân một mình, ở quê còn hai đứa con, những ngày còn lại biết sống thế nào?”
Hai người đang nói chuyện, Lưu Ngọc Trân trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại.
Cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng màu trắng trước mặt, cô sững sờ.
“Đây là đâu?” Cô hỏi em trai.
Thanh niên kể mọi chuyện xảy ra cho cô biết.
Lưu Ngọc Trân nhìn Tiêu Chước nói lời cảm ơn, sau đó nhìn xung quanh phòng hỏi: “Anh rể em đâu, vẫn chưa tìm thấy sao?”
Cô hoàn toàn không nhìn thấy Mạnh Nguyên đứng bên cạnh Tiêu Chước.
Mạnh Nguyên đau khổ che mặt, nhìn vợ với vẻ mặt áy náy đầy đau khổ, anh ta nhớ lại mọi chuyện mà không kìm nổi tuyệt vọng khóc nức nở.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, sau khi kiểm tra cho Lưu Ngọc Trân chắc chắn cô đã không có gì nguy hiểm.
Vì đề phòng, tốt hơn nên ở lại bệnh viện quan sát qua đêm.
Nếu đêm nay không xảy ra chuyện gì ngày mai có thể xuất viện.
Hai vợ chồng trẻ liên tục cảm ơn bác sĩ, cô gái ở lại với Lưu Ngọc Trân còn chồng cô đi thanh toán viện phí.
Tiêu Chước quay đầu liếc nhìn Mạnh Nguyên đang đau khổ, cậu thì thầm: “Anh ở lại đây cũng không có tác dụng gì, đi cùng tôi đi.
Có lẽ anh còn rất nhiều chuyện muốn nói.”
Mạnh Nguyên nhìn vợ mình thật lâu, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi anh ta chết, một luồng sát khí màu đen đột nhiên bao quanh anh ta, anh ta gật đầu.
*
Bị những chuyện này làm chậm trễ, Tiêu Chước về đến nhà cũng đã muộn rồi.
Trên đường, Trịnh Kình gọi cho cậu rất nhiều cuộc, hỏi cậu khi nào về đến nhà.
Tiêu Chước rất bất ngờ khi nhận được điện thoại, cậu sống với Trịnh Kình lâu như vậy, từ lúc nào đối phương lại quan tâm bao giờ cậu về đến nhà vậy?
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước không chậm trễ nữa nhanh chóng trở về biệt thự.
Đến trước cửa biệt thự, Mạnh Nguyên đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh ta đầy sợ hãi khi nhìn biệt thự trước mặt.
“Tôi không vào nữa đâu.” Mạnh Nguyên lùi bước, nói.
Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng ngôi biệt thự này rất đáng sợ, anh ta nhận thấy chủ nhân của ngôi biệt thự này rất mạnh, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, có cảm giác nếu bước vào nơi đó sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra.
“Anh thực sự không vào à?” Tiêu Chước hỏi.
Mạnh Nguyên nghiêm túc gật đầu, lùi về phía sau, tìm một chỗ an toàn để đứng.
Tiêu Chước thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa, bảo anh ta đứng ở đó đợi cậu một lúc cậu sẽ tìm anh ta nói chuyện.
Vừa vào biệt thự, Tiêu Chước đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mùi hương từ trực diện bay đến thu hút vị giác, ngay lập tức phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu.
Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, vui mừng khôn xiết chạy vào bếp, cậu nhìn Trịnh Kình ngạc nhiên nói: “Anh nấu cơm à?”
“Ừm.” Sắc mặt Trịnh Kình có vẻ không tốt lắm: “Vừa hay không có việc gì làm nên nấu bữa cơm.
Nếu cậu về muộn thêm tí nữa là không có phần cho cậu nữa đâu.”
“Sao mà thế được, lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm anh nấu.” Tiêu Chước nhanh chóng giải thích: “Tan làm tôi vốn định về nhà luôn, nhưng ai ngờ trên đường xảy ra chút chuyện.”
Trịnh Kình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có liên quan đến người cậu đưa về?”
“Um.” Tiêu Chước ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đĩa thức ăn trước mắt nước miếng sắp chảy ròng ròng, nhanh chóng thúc giục: “Chúng ta ăn cơm trước đi.
Vừa ăn vừa nói.”
Trịnh Kình nhìn vẻ hấp tấp của cậu, trong lòng rất vui vẻ, sắc mặt cũng vì vậy mà tốt lên.
“Mau giúp tôi dọn thức ăn ra.” Anh nói.
Tiêu Chước vội vàng giúp anh bưng món ăn đặt lên bàn.
Hôm nay Trịnh Kình nấu rất thịnh soạn, đầu cá kho tiêu băm tỏi, tôm xào, miến trộn Tứ Xuyên, thêm một đĩa rau xào.
Mỗi món ăn đều có đủ màu sắc, hương vị khiến Tiêu Chước không kịp nuốt nước bọt.
Bát đũa vừa dọn xong, Tiêu Chước đã cầm đũa lên ăn.
Trước khi đầu đũa chạm vào món ăn, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, trầm tư một hồi rồi hỏi: “Bữa cơm này không mất tiền chứ?”
Dạo gần đây cậu thực sự rất nghèo.
Trịnh Kình không ngờ Tiêu Chước lại đột nhiên hỏi thế, anh nói: “Không mất tiền.”
Tiêu Chước nghe vậy lập tức thở phào, vội vàng thưởng thức đồ ăn.
Trịnh Kình thấy rất buồn cười, mấy trăm nghìn cũng làm khó dễ Tiêu Chước.
Anh hỏi: “Không phải cậu mới nhận lương à?”
Tiêu Chước đang nhai thức ăn trong miệng hàm hồ ưm một tiếng.
Trịnh Kình cảm thấy kỳ lạ, nhướng mày hỏi: “Tiền đâu?”
Tiêu Chước định trốn tránh vấn đề này, nhưng Trịnh Kình cứ nhìn chằm chằm cậu.
Cậu không thể trốn được, chỉ có thể cúi đầu chột dạ nói: “Lấy lương xong tôi với đồng nghiệp mua vài tờ vé số.”
“Mấy tờ?”
“Cũng chỉ…” Tiêu Chước lẩm nhẩm, không tính rõ, nói: “Thì có mấy trăm tờ thôi.”
Trịnh Kình nhất thời không nói nên lời: “…Trúng được bao nhiêu?”
“Cũng khá nhiều, trúng hơn mấy trăm.” Tiêu Chước nói xong cũng đã nhận thức được mấy trăm này hoàn toàn không thể so với số tiền mà cậu đã bỏ ra, cậu đột nhiên ngừng nói, ngại ngùng ho khan.
Trịnh Kình không ngờ Tiêu Chước còn bắp kịp thời đại, điện thoại còn chưa rành đã đâm đầu vào vé số.
“Vậy cậu định bao giờ nộp tiền phòng?”
Anh vốn định không thu tiền nhà của Tiêu Chước, nhưng nghe thấy cậu nói vậy anh lập tức đổi ý.
Thà để Tiêu Chước đưa tiền cho anh còn hơn để cậu tiêu tiền vào vé số.
Tiêu Chước nói: “Muộn một chút được không? Có lương tôi nộp ngay mà.”
Trình Kình dễ tính gật đầu.
Dù sao Tiêu Chước vẫn còn một ít lương ở cục quản yêu, cái này chắc chắn không chạy được.
Tiêu Chước có chút cảm động vì không bị Trịnh Kình đuổi ra ngoài, cậu gắp cho Trịnh Kình một con tôm để anh không còn chỉ lo nói nữa, mau mau ăn chút thức ăn.
Trịnh Kình nhìn vào con tôm trong bát, nhớ tới đầu đũa mà Tiểu Chước gắp còn dính nước miếng của cậu, không chừng cũng dính vào con tôm.
Anh đẩy con tôm sang bên cạnh bát, cúi đầu nhìn một lúc, sau vài giây nhìn nhau, anh gắp lên cho vào miệng.
Sau khi ăn xong, Tiêu Chước mãn nguyện tựa vào ghế.
Cậu ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mới thu dọn bãi đũa đi rửa.
Rửa bát xong, cậu đến ghế sô pha nằm xuống, cầm chiếc điều khiển chuẩn bị xem TV.
Tiêu Chước còn chưa ấn điều khiển thì chợt cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó.
Cậu ngồi dậy suy nghĩ, nhìn ra ngoài biệt thự mới nhớ ra Mạnh Nguyên vẫn còn đang ở bên ngoài đợi.
Bữa cơm hôm nay thực sự ngon quá, khiến cậu quên mất chuyện này.
Cậu nói ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay của Mạnh Nguyên cho Trịnh Kình nghe, định gọi Mạnh Nguyên vào thì bị Trịnh Kình ngăn cản.
“Ra ngoài nói đi.” Trịnh Kình nói.
Ý thức lãnh thổ của rồng rất mạnh, Tiêu Chước là người duy nhất được bước vào lãnh thổ của anh, nếu để Mạnh Nguyên vào chắc chắn Trịnh Kình sẽ không vui.
Tiêu Chước cũng phần nào đoán ra nguyên nhân, cậu nghĩ thầm, có thể sống cùng Trịnh Kình thực sự không hề đơn giản.
Hai người đi ra ngoài biệt thự, nhìn thấy Mạnh Nguyên đang đứng dưới gốc cây, ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên tay.
Nhận thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình đang đến gần, Mạnh Nguyên vội vàng cẩn thận cất tấm ảnh trên tay.
“Là tấm ảnh gia đình được chụp năm ngoái lúc tôi về quê ăn tết.” Mạnh Nguyện chạm vào bức ảnh trên ngực mình, anh ta đau khổ nói: “Vài ngày trước, khi tôi nói chuyện điện thoại với con gái, tôi đã hứa với nó năm nay sẽ về quê ăn tết sớm.
Tôi… tôi thực sự có lỗi với vợ con, tôi đi rồi để lại một mình cô ấy với hai con thơ, những ngày về sau chắc chắn sẽ khó khăn trăm bề.”
Giọng anh ta nghẹn lại, anh ta vẫn không thể thoát khỏi sự bi thương.
Tiêu Chước thực sự không biết nên nói gì: “Anh hãy nén đau thương.”
Mạnh Nguyên gật đầu, lau nước mắt, ổn định cảm xúc, anh ta bình tĩnh nói: “Hai người có thể nhìn thấy tôi, chắc chắn là cao nhân.
Chuyện đã như vậy, tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Hiện tại tôi không còn mong muốn nào khác, chỉ có hai nguyện vọng, một là đưa kẻ đã hãm hại tôi ra công lý, đòi được một khoản bồi thường cho vợ tôi để cô ấy nuôi dạy hai đứa con trưởng thành.
Hai là lấy lại được thứ mà vốn thuộc về tôi từ tay của hung thủ.”
Tiêu Chước gật đầu: “Anh có thể tìm thấy kẻ kia không?”
“Có thể.
Khuôn mặt đó dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” Mạnh Nguyện nghiến răng căm hận.
Anh ta nói tiếp: “Tôi sẽ đi tìm kẻ đó, những chuyện còn lại vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của hai vị.”
Anh ta không phải lệ quỷ, những gì anh ta có thể làm thực sự rất hạn chế.
“Được.” Tiêu Chước không hề do dự đáp ứng.
Mạnh Nguyên cũng không nói gì thêm nữa, sau khi cúi đầu cảm ơn Tiêu Chước và Trịnh Kình, anh ta lập tức biến mất.
*
Mười giờ tối, ở con hẻm dẫn vào khu phố cổ.
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài đi giày cao gót bước vào trong hẻm.
Đèn trong hẻm bị hỏng, cả con hẻm tối om, cành cây hai bên đường sà xuống đất khiến nơi đây càng thêm u ám, đáng sợ.
Cô gái sống ở đầu hẻm bên kia.
Vốn dĩ cô ta không định đi qua con hẻm này, nhưng đôi giày cô đang đi không vừa chân, nếu đi đường vòng thì phải đi rất xa.
Cô ta nghĩ đến đoạn đường này có chút u ám, nhưng chắc sẽ không có chuyện nên nghiến răng quyết định đi qua với tốc độ nhanh nhất.
Trong hẻm rất yên tĩnh, tường hai bên cao cao, cô gái chăm chăm đi thẳng về phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, trống rỗng quái dị.
Cô gái không dám nhìn xung quanh nên không biết rằng trong con hẻm có một vài bóng người đang ẩn mình trong bóng tối, nở nụ cười quái dị nhìn trộm cô ta, như háo hức chờ con mồi cắn câu..