Xe của Trịnh Kình là một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn, có tiền cũng không thể mua được.
Đương nhiên Tiêu Chước không biết nhiều về ô tô, cậu chỉ có vài kiến thức ít ỏi về ô tô do Chúc Dư phổ cập cho thôi.
Do đó, điều khiến Tiêu Chước chú ý đến là những viên ngọc vàng sáng lấp lánh trên chiếc xe này, thậm chí đệm ghế cũng được khảm đá quý.
Tiêu Chước ngồi vào ghế phó lái, bên trong chiếc xe lóe ánh vàng rực rỡ, suýt chút nữa chói mù mắt cậu.
Loài rồng đều thích ngọc trai, đá quý sáng chói, đương nhiên con rồng này cũng không ngoại lệ.
Tiêu Chước nhớ rõ chiếc xe Chúc Dư lái không có viên đá quý nào.
Con rồng là thức ăn dự trữ mà trước đây cậu nuôi cũng thích những thứ này, Tiêu Chước còn cố ý cướp tổ của vài con rồng rồi lấy đá quý chất thành núi cho con rồng của mình, để nó có thể tùy ý chơi đùa.
Tiêu Chước xê dịch mông, một lúc lâu sau lại xê dịch mộng.
Rốt cuộc cậu không nhịn được lên tiếng: “Anh không cảm thấy khó chịu à?”
Đá quý nhìn thì rất đẹp nhưng ngồi lên rất ê mông biết không!
“Tôi không cảm thấy gì cả.” Trịnh Kình nói xong lại nhắc nhở: “Cậu ngồi yên đừng làm loạn, nếu hỏng cậu không đền nổi đâu.”
Cậu đã từng lấy đá quý làm đồ ăn vặt, nhưng hiện tại Tiêu Chước chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi: “…”
Quả nhiên loài rồng chỉ có một ưu điểm duy nhất, ngon.
Chiếc Rolls Royce màu đen phi như bay, rất nhanh đã đến biệt thự nơi Trịnh Kình ở.
Biệt thự nằm trên đại lộ hoàng kim, phong cảnh rất đẹp, người sống ở đây không giàu thì quý, người bình thường căn bản không ở nổi.
Trịnh Kình lái xe vào ga ra, trong hầm đỗ xe rộng rãi sang trọng còn có vài chiếc xe sang khác có thể sánh ngang với Rolls-Royce.
Tiêu Chước nhìn tới hoa mắt, chậm chạp cùng Trịnh Kình ra khỏi ga ra.
Biệt thự và ô tô có cùng phong cách với nhau, đập vào mắt người đến đã là sự xa xỉ không thèm che giấu của chủ nhà.
Nhìn có vẻ gọn gàng sạch sẽ, nhưng đâu đâu cũng đặt rất nhiều đá quý lấp lánh, ngay cả tay vịn của ghế cũng được khảm đá quý.
Ở đây Tiêu Chước có thể ngửi được mùi của con rồng này, đây chắc chắn là chỗ ở của Trịnh Kình.
Sau đó Trịnh Kình giới thiệu cho Tiêu Chước từng loại đồ đạc hiện đại trong phòng.
Điện thoại di động có thể dùng lên mạng nói chuyện phiếm, tivi có thể xem mấy chương trình giải trí, tủ lạnh bảo quản thức ăn, điều hòa có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng.
Tiêu Chước nghe xong hơi ngạc nhiên: “Những thứ không có yêu pháp này đều do con người phát minh ra sao?”
Trịnh Kình gật đầu: “Máy bay còn có thể bay, tàu ngầm có thể lặn.
Những phát minh của con người đang càng ngày càng tân tiến rồi.”
Tiêu Chước không giấu được vẻ kinh ngạc, thời cổ đại yêu quái thống trị trái đất, con người yếu ớt vô dụng, chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào bọn họ.
Ai ngờ được chỉ trong nháy mắt, con người đã phát triển nhanh đến như vậy.
Chỉ cần dựa vào trí tuệ, con người có thể làm được như vậy, thật sự rất giỏi.
Khó trách được hiện tại yêu quái phải sợ con người, cũng không thể trách được thiên đạo lại chọn loài người.
Giới thiệu các thiết bị điện tử xong, Trịnh Kình lại vào thư phòng lấy một cuốn sách lớn đưa cho Tiêu Chước, bảo cậu đọc rồi học tập.
Quyển sách này đã tóm tắt và sơ lược về cuộc sống, thường thức, lịch sử, văn hóa của loài người, sẽ giúp Tiêu Chước rất nhiều.
Lúc này, Trịnh Kình mới phát hiện ra vấn đề lớn nhất—— Tiêu Chước không biết chữ.
Tiêu Chước lại cho rằng đây là chuyện bình thường: “Chữ của lúc trước khi tôi ngủ khác với chữ cái bây giờ nên tôi không biết cũng là chuyện bình thường.”
Lời của cậu nói thật ra là nửa thật nửa giả.
Tiêu Chước không thích học hành, trước đây cậu học chữ mấy ngày đã cảm thấy cả người như sắp nổ tung.
Cho nên ngay cả chữ viết lúc đó, dường như cậu cũng chả biết.
“Không biết thì học.”
Tiêu Chước phản kháng nói: “Có thể không học không?” Bảo cậu đi học thà bảo cậu đi đánh bọn đại yêu còn hơn.
“Mù chữ.” Trịnh Kình cười nhạo nói: “Hiện giờ đã không còn như trước nữa rồi, không biết chữ rất khó sống, trừ phi cậu lên núi sống.
Hiện giờ đến cả yêu quái nhỏ cũng phải đọc sách biết chữ, hiện tại cậu còn không bằng bọn yêu quái bé tí đấy đấy.”
Tiêu Chước: “…” Con rồng này sao lại hung dữ như vậy chứ? Cậu bị chọc trúng chỗ đau, đúng là hiện giờ cậu còn không bằng một đứa trẻ.
Trịnh Kình đang nhìn xem Tiêu Chước còn muốn nói gì, đột nhiên di động của anh lại vang lên.
Người gọi tới là Chúc Dư, giọng nói của anh ta có vẻ rất lo lắng, nói Cục quản yêu lại bị yêu quái tấn công, lần này bọn chúng tấn công có tổ chức có kế hoạch, rất hung hăng, bên đó không ngăn cản nỗi.
Trịnh Kình nghe xong lập tức cúp điện thoại, không có thời gian nói nhiều với Tiêu Chước, anh quay người vội vàng chạy tới Cục quản yêu, đợi anh giải quyết xong bọn yêu quái này, về anh sẽ lại nói chuyện với Tiêu Chước về chuyện học chữ biết chữ.
Dù thế nào đi nữa anh cũng phải để Tiêu Chước học chữ.
Cục quản yêu nghiêm cấm đánh người, cấm tùy tiện sử dụng yêu pháp, cấm sử dụng yêu pháp để kiếm tiền.
Những hạn chế này khiến rất nhiều yêu quái bất mãn, vì vậy Cục quản yêu vẫn hay bị lén lút tấn công.
Lúc Trịnh Kình tới nơi, kẻ cầm đầu lần này là yêu quái rắn, nó đang ngạo nghễ nói: “Loài người vốn là nô lệ của yêu tộc.
Tôi cướp đồ của chúng thì có gì sai? Cho dù tôi có ăn thịt chúng, chúng cũng nên cảm thấy vinh dự.
Cục quản yêu các người là những kẻ phản bội yêu tộc, không giúp yêu tộc mà còn đứng về phía loài người…”
Gã ta còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kình phất tay đánh bay ra ngoài.
Những con yêu quái đang gây sự nhìn thấy sắc mặt Trịnh Kình thay đổi lập tức ôm đầu chạy trốn, nhưng không con nào chạy thoát, bọn chúng đều bị Trịnh Kình đánh cho mặt mũi bầm dập hiện nguyên hình nằm trên đất không bò dậy nổi.
“Nói nhiều với bọn chúng làm gì.” Trịnh Kình vẫn điềm nhiên, không hề mềm lòng nói: “Trước tiên bắt nhốt hai trăm năm rồi nói sau.”
Bọn yêu quái gây sự nghe vậy hai chân đã nhũn cả ra.
Nghe nói tính tình của đội trưởng Trịnh không dễ dây vào, lần này thật sự xong rồi.
Bị việc này kéo chân, lúc Trịnh Kình về nhà trời đã nhá nhem tối.
Trên đường về anh nghĩ có lẽ Tiêu Chước đói rồi nên thuận tiện tìm một khách sạn mua ít đồ ăn mang về cho cậu.
Nếu anh đã đồng ý với Bạch Trạch sẽ chăm sóc tốt cho cậu tất nhiên không thể để cậu đói được.
Anh mang thức ăn về biệt thự, Trịnh Kình lại nghĩ tới việc học chữ của Tiêu Chước, có lẽ nên mời một cô giáo về nhà dạy chữ cho Tiêu Chước.
Yêu quái lúc mới học kiến thức về con người sẽ khó tránh được gặp khó khăn, chuyện này Trịnh Kình có thể hiểu được, dù sao lúc mới bắt đầu anh cũng phải rất cố gắng.
Nhưng chỉ cần mời được một thầy tốt và chăm chỉ vẫn có thể học được.
Tuy nhiên, Trịnh Kình không ngờ tới lúc anh bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tiêu Chước đang lật xem một cuốn sách lịch sử mà không hề gặp cản trở gì.
“Cậu có thể đọc hiểu à?” Trịnh Kình không giấu được vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chước gật gật đầu.
“Không phải cậu không biết chữ à?”
“Tôi vừa mới học xong.
Tri thức của con người đúng là rất khó.
Tôi phải mất sáu tiếng mới học xong.” Tiêu Chước mệt mỏi, cả người cậu như bị đào mất một góc.
Cậu ngửa đầu nhìn Trịnh Kình, không ý thức được bản thân vừa khiến anh kinh ngạc.
Trịnh Kình sững sờ, không thốt nên lời, anh dùng hai ngày học chữ đã vượt xa năng lực học tập của những yêu quái khác rồi vậy mà Tiêu Chước có thể học nhanh hơn cả anh?
Tiêu Chước đứng dậy vươn vai: “Học hành đúng là chuyện đau khổ nhất trên đời.
Tôi không muốn đụng đến những thứ này nữa.
Không hiểu sao loài người lại ham học như vậy- Cái này cho tôi sao?”
Cậu đang nói thì nhìn thấy thức ăn.
“Ừ.” Trịnh Kình bối rối gật đầu, đưa hộp cơm cho Tiêu Chước: “Cậu ăn trước đi, ăn xong tôi đưa cậu về phòng.”
Thức ăn mà Trịnh Kình mang về là của một khách sạn có tiếng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, màu sắc, hương vị đều rất hấp dẫn.
Tiêu Chước ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng chén sạch, còn luôn miệng khen ngợi: “Trước đây loài người đã có thể làm ra nhiều món ăn ngon giờ vẫn chẳng thay đổi.”
Tiêu Chước luôn ngưỡng mộ tài nấu ăn siêu phàm của con người, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thức ăn lại có thể chế biến thành nhiều loại như vậy.
Trịnh Kình nói: “Con người luôn thích sáng tạo, đồ ăn ngon còn có rất nhiều.”
Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, trong lòng rục rịch, đột nhiên cậu lại tràn ngập kì vọng với xã hội loài người.
Ăn cơm xong, Trịnh Kình đưa Tiêu Chước lên phòng thứ ba của tầng hai: “Tạm thời cậu sẽ ở phòng này, bàn chải đánh răng kem đánh răng áo ngủ đều có ở trong ngăn kéo.
Những thứ khác ngày mai tôi sẽ bảo Chúc Dư đưa tới.
Trừ phòng ngủ của tôi và thư phòng cậu không được phép ra vào, cậu muốn đi đâu cũng được.”
Tiêu Chước gật đầu, Trịnh Kình lại dạy cậu cách mở nước ấm, sau đó mới ra khỏi phòng.
Sau khi tắm xong cậu theo hướng dẫn của Trịnh Kình, Tiêu Chước ra khỏi phòng đi lấy một cốc nước, đúng lúc bắt gặp Trịnh Kình đang bước vào phòng ngủ.
Xuyên qua khe cửa hẹp Tiêu Chước nhìn thấy rất nhiều ánh đèn chiếu sáng, nhưng rất nhanh cửa đã bị sập lại.
*
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tiêu Chước bị một mùi hương nồng đánh thức.
Cậu đứng dậy đi đến ban công, nhìn làn khói đang bay lơ lửng trong không khí, đó là lễ vật của con người.
Đã rất lâu rồi Tiêu Chước không ngửi được loại mùi hương này, nhất thời không phản ứng kịp, cũng không ngờ rằng nghìn năm sau vẫn còn có người tuân theo lời hứa mà cúng bái cậu.
Khả năng kế thừa và sinh sản của loài người đúng là rất mạnh.
Đã dâng hương cho cậu thì không lý nào Tiêu Chước không tới xem, cậu thay áo choàng, tùy tay buộc lên rồi dựa theo mùi khói mà bay đi.
Sợi hương cũng như một sợi tơ, một đầu nối với người được thờ, một đầu nối với người thờ.
Trong màn đêm, chốc lát Tiêu Chước đã tìm thấy người thờ cậu.
Trước mắt cậu là một khu nhà nhỏ hơi cũ, vách tường loang lổ, bóng đèn ở hàng lang đã cháy, vắng lặng hiu quạnh.
Người thắp hương là một bà lão tóc bạc trắng, lưng còng, gương mặt bà đầy những nếp nhăn, bà đang chân thành cầu nguyện..
“Cầu thần thú phù hộ cho cháu tôi sớm ngày tỉnh lại, chỉ cần nó được bình an, người muốn mạng của bà già này cũng được.
Cháu tôi từ bé đã rất nghe lời, chưa bao giờ làm việc xấu.
Hiện tại nó gặp kiếp nạn này, mong người nể tình tôi thờ người mà giúp nó.
Tôi xin lạy người.”
Bà lão đã có tuổi đi đứng khó khăn.
Bà run rẩy quỳ xuống đất, ánh mắt đục ngầu, cả người bà chìm trong hơi thở tuyệt vọng, bất lực.
Tiêu Chước gỡ bỏ kết giới, xoay người đi theo thang lầu đến tầng ba, sau đó gõ cửa phòng bà lão.
Bà lão chậm chạp lê bước, một lúc sau cửa mới mở ra.
“Cậu là ai?” Bà già vừa khó hiểu vừa nghi ngờ nhìn Tiêu Chước.
Căn phòng phía sau trống không, hình như không có người khác ở.
Tiêu Chước thân mật cười nói: “Tôi nghe người ta nói cháu của bà đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có lẽ tôi giúp được bà.”
Có lẽ bởi vì thái độ chân thành của Tiêu Chước, trông cậu cũng không giống người xấu, hoặc cũng có thể vì bà lão cho rằng mình không có gì để mất nên bà chỉ hơi sửng sốt, sau đó đã vội vàng mời Tiêu Chước vào nhà, bận rộn pha nước cho cậu.
Lúc bà cụ đi rót nước, Tiêu Chước bước tới trước bức chân dung treo trên tường, là một bức đã cũ, vẽ một con quái vật với gương mặt xấu xí, toàn thân đen sì đang tắm trong biển lửa.
Trông rất khủng khiếp.
Con người thờ phụng nó còn gọi nó là thần thú.
Tiêu Chước không đành lòng nhìn thẳng, đây thật sự là cậu sao? Người vẽ bức chân dung kia có thù oán gì với cậu à?.