Lời đồn về hống nhanh chóng được lan truyền, hung thú thượng cổ hung bạo tàn ngược hiện thế, nhai yêu không nhả sọ, đã từng ăn vô số rồng.
Chúng tiểu yêu vừa nghe thấy đã lạnh run, trong đầu tự động phác họa khuôn mặt hung ác dữ tợn của hống, bọn họ đều sợ đến mức nấp luôn trong nhà mấy ngày liền.
Đối với hống mà nói, nó muốn ăn bọn họ cũng không cần dùng sức nhai.
Tiêu Chước hóa sự phẫn nộ thành động lực, cậu vô cùng chăm chỉ làm việc, nên cậu vẫn chưa hay biết gì về lời đồn càng đồn càng quá đáng này của đám yêu quái nếu không chắc chắn cậu sẽ tức chết.
Cài gì mà từng ăn vô số rồng, xương sọ có thể chất đống vòng quanh Trái Đất một vòng? Một con Rồng cậu cũng chưa từng ăn được, thậm chí mùi vị của rồng như thế nào cậu cùng chưa từng được nếm thử, có biết không? Rồi cái gì mà ăn yêu không nhả sọ, có thấy khủng bố giống phim kinh dị không?
Khu nhà Tiêu Chước đến giao cơm không có thang máy, cậu không hề thở gấp một hơi leo lên bảy tầng lầu.
Giao cơm cho khách xong, lúc đi ra khỏi tiểu khu đột nhiên Tiêu Chước ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, sau đó kìm lòng không đậu mà nuốt nước bọt.
Cùng lúc đó, gần như tất cả yêu quái trên toàn bộ nước Z đều dừng động tác, cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Từ xa xa trong những tầng mây xuất hiện một cánh cổng khổng lồ sừng sững sáng chói lóa, cách cổng lớn kia dụng thẳng trên không trung, cao lớn uy nghiêm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hai bên cổng được điêu khắc hai con Rồng vàng vô cùng sống động, hai cặp mắt kia như đang thị sát chúng sinh.
Giây tiếp theo, cánh cửa màu vàng kia đột nhiên bật mơ như sắp chào đón cái gì đó.
Chỉ có yêu tộc mới nhìn thấy được cảnh này, uy áp đến từ vòm trời kia khiến cho chúng yêu không khỏi lạnh run.
Ở Cục quản yêu, chúng yêu cũng dừng lại, khó nén được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng lớn uy nghiêm kia.
Có tiểu yêu không hiểu chuyện gì xảy ra, lặng lẽ hỏi những yêu quái sống lâu hơn ở bên cạnh.
“Từng nghe đến cá chép vượt long môn chưa?” Con yêu quái kia thâm trầm nói: “Cá chép tu luyện trăm năm, khi vượt qua được Long môn sẽ thật sự hóa thành Rồng.”
“Không lẽ Long môn này là do con cá chép kia mở ra? Có lẽ nào nó sẽ thật sự hóa Rồng?”
Hồ Uyển Uyển và Trịnh Kình vừa ra khỏi tòa nhà Cục quản yêu cánh cửa khổng lồ kia cũng vừa xuất hiện.
Hồ Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cảnh này, cô ta lập tức đoán được Long môn xuất hiện chắc chắn có liên quan đến con cá chép kia.
Cô ta vừa quay sang định nói chuyện với Trịnh Kình, nhưng vừa xoay người bên cạnh đã không còn bóng dáng ai nữa.
Thang máy vừa dừng lại, Trịnh Kình lập tức đi ra, anh nghe thấy tiếng con cá chép kia vừa đập cửa ầm ầm, vừa giận dữ nói: “Thả tôi ra ngoài! Các người có nghe không? Mau thả tôi ra! Long môn mở ra vì tôi, chờ đến khi tôi vượt Long môn thực sự hóa Rồng nhất định sẽ không tha cho các người.”
Anh ta vừa vội vừa tức, tu hành nhiều năm như vậy cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Nếu bỏ lỡ anh ta sẽ không còn đường lui nữa.
Trịnh Kình mở cửa, lạnh lùng nhìn con cá chép đang điên cuồng đâm vào kết giới kia: “Anh thật sự cảm thấy mình có thể hóa thành Rồng?”
“Đương nhiên.” Cá chép tinh đã tông rớt một đống vảy của mình, máu chảy đầm đìa.
Nhưng anh ta không hề để ý, vẻ mặt như sắp tẩu hỏa nhập ma: “Anh không nhìn thấy à? Long môn cũng đã mở, vì tôi mà mở, nó đang nghênh đón tôi.
Chỉ cần đi vào, tôi sẽ thật sự hóa thành Rồng.”
Trịnh Kình ngẩng đầu nhìn Long môn màu vàng sáng lấp lánh trên trời, lại nhìn con cá chép đang chảy máu đầm đìa nọ, một lúc sau anh cười khẩy một tiếng,trên mặt đầy vẻ chế nhạo, không nhiều lời, anh nâng tay mở kết giới.
Trong khoảnh khắc kết giới mở ra cá chép tinh lập tức hóa thành ảo ảnh lao ra khỏi Cục quản yêu.
Anh ta chỉ còn sự nóng nảy điên cuồng, trong mắt chỉ có cánh cổng lớn màu vàng kia, chớp mắt anh ta đã tới trước cánh cổng.
Nguyện vọng nhiều năm cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, anh ta vừa căng thẳng vừa kích động.
Thả chậm bước chân, anh ta đến gần cánh cổng rồi hạ mắt nhìn ra bốn phía.
Trong lòng đầy những ý nghĩ cuồng vọng, chờ đến khi anh ta thật sự hóa thành Rồng, anh ta nhất định phải trả lại tất cả những khuất nhục mà anh ta đã chịu đựng, những ai đã từng chà đạp anh ta, chắc chắn phải sống không bằng chết.
đến lúc đó bất cứ ai cũng không ngăn cản được anh ta.
Vừa nghĩ anh ta vừa tiến từng bước về phía trước, đi càng gần cánh cổng trước mắt càng nguy nga sừng sững, anh ta đứng phía dưới tựa như một con kiến.
Giây tiếp theo, cá chép tinh sắp bước vào Long môn.
Chúng yêu dưới mặt đất đều ngẩng đầu căng thẳng đến ngừng thở nhìn một màn này.
Trịnh Kình không hề có chút bận tâm nhìn cá chép tinh bước vào Long môn, bỗng anh… phát hiện Tiêu Chước đã xuất hiện trong chúng yêu từ lúc nào.
cậu đang bừng bừng hứng trí chờ con cá chép kia bước vào Long môn.
“Cậu có hứng thú với cá chép tinh như vậy?” Trịnh Kình hỏi.
Tiêu Chước vẫn không thèm quay đầu lại nhìn, hai mắt cậu sáng rực nhìn về phía Long môn như con mèo ham ăn.
Trịnh Kình bình tĩnh nhìn Tiêu Chước, càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu nên anh nhìn thêm vài lần.
Vốn dĩ anh đang muốn bỏ đi nhưng Tiêu Chước đang ở đây, anh cũng đứng tại chỗ cùng cậu chờ.
Nhưng không cần phải chờ đợi, anh đã thừa biết kết quả như thế nào.
Quả nhiên trong nháy mắt cá chép tinh bước vào Long môn đã bị chấn bay ra ngoài.
Cả người anh ta đẫm máu bay thẳng tắp ra ngoài, nhưng ngay lập tức muốn bước vào Long môn một lần nữa, nhưng anh ta còn chưa tới kịp, Long môn đã ầm ầm đóng lại, lạnh lùng đến mức muốn tuyệt đường sống của con cá kia.
Cá chép tinh vận yêu lực đánh lên cánh cổng kia, trên mặt đầy vẻ khó tin, anh ta tuyệt vọng hét lên: “Sao có thể? Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Tôi đã tận lực tu luyện, vì sao lại từ chối tôi? Tôi nhất định phải trở thành Rồng, sao tôi có thể thất bại được?”
Anh ta lại đánh vào cánh cổng màu vàng hết lần đến lần, vẩy cá của anh ta đã rơi toàn bộ, cả người be bét máu, nhưng cánh cổng vàng kia đột nhiên rung lên, sau đó biến mất như cách nó đã xuất hiện.
Cá chép thấy vậy anh ta triệt để sụp đổ.
Chứng kiến một màn này, đáy mắt Tiêu Chước lóe lên một tia thất vọng.
cậu thật hy vọng cá chép tinh thật sự hóa thành Rồng, tuy mục đích của cậu không mấy tốt đẹp.
Trịnh Kình nhìn thấy sự thất vọng từ trong ánh mắt Tiêu Chước, anh nói: “Không lẽ cậu thật sự cho rằng con cá chép này có thể thành công vượt Long môn?”
Nói xong, chưa đợi Tiêu Chước đáp lời, anh lại nói: “Cá chép tinh hút hồn phách của con người để tu luyện, vốn dĩ đã ngược ý trời, huống chi anh ta còn hại chết bao nhiêu mạng người, nghiệp chồng nghiệp.
Thứ ma đạo như vậy sao thiên đạo có thể để anh ât hóa thành rồng.”
Cá chép tinh nằm ở kia biết mình đã hết hy vọng, trong lúc suy sụp anh ta như nhập ma, anh ta dần đánh mất tinh thần, trong mắt chỉ còn các niệm nhìn chằm chằm về phía Trịnh Kình.
Giấc mộng của anh ta là thật sự hóa thành rồng, tất nhiên ghen tị với Trịnh Kình.
Anh ta hận Trịnh Kình vừa sinh ra đã là rồng, có địa vị tôn quý mạnh mẽ hơn anh ta gấp nhiều lần, mà anh ta dùng hết sức lực vẫn không thể nào với tới.
Nếu không chiếm được, vậy thì hủy diệt đi.
Cá chép tinh dốc cạn tu vi muốn lôi Trịnh Kình chết cùng, tất nhiên một kích này không thể nhẹ nhàng được.
Nhưng căn bản Trịnh Kình không bận tâm, nếu cá chép tinh thật sự hóa thành rồng vậy có khả năng phân cao thấp với anh một phen, còn hiện tại, không đáng nhắc tới.
Anh vừa chuẩn bị tiếp chiêu để tránh con cá chép kia làm người vô tội bị thương, không ngờ Tiêu Chước đã ra tay trước.
Hiện tại Tiêu Chước đang vô cùng tức giận, cũng bất bình thay Trịnh Kình.
Con cá kia muốn báo thù xã hội cũng thôi đi, dù sao cũng phải chọn mấy con yêu quái ngang hàng mà báo thù, tại sao phải chọn báo thù Trịnh Kình, Trịnh Kình chọc anh ta lúc nào?
Ức hiếp lương thực dự trữ đồng nghĩa với ức hiếp mình, Tiêu Chước phi thân lên giữa không trung, chính diện phản đòn đánh của con cá kia.
Khoảnh khắc cá chép tinh nhìn thấy Tiêu Chước, anh ta vô cùng vui mừng, một dự cảm hiện lên trong đầu anh ta, anh ta ngừng tay ra vẻ muốn hợp lực cùng Tiêu Chước bỏ chạy.
Nào hay anh ta còn chưa kịp thốt lời nào đã bị Tiêu Chước đánh bay ra ngoài.
Một roi của Tiêu Chước đầy uy lực, trên mặt cá chép tinh đầy vẻ khó tin, anh ta không rõ tại sao Tiêu Chước lại ra tay với mình.
Sự vui mừng của anh ta dần rơi vụn như lá cuối thu.
Tiêu Chước xiết chặt roi, ánh mắt nhìn cá chép tinh lạnh như băng.
“Lão đại..”
Cá chép tinh khó khăn đứng dậy, lời vừa nói được một nửa anh ta đã sửng sốt, sắc mặt dần thay đổi, anh ta kinh ngạc phát hiện: “Mày với bọn họ là một bọn?”
Tiêu Chước nghe vậy cong môi, nở nụ cười tà ác: “Cuối cùng mày cũng phát hiện rồi.”
Cá chép tinh không thể tin được: “Vậy vì sao mày phải giúp tao?”
Nếu không phải lúc trước Tiêu Chước giúp anh ta thăng tiến tu vi, còn mạo hiểm vào Cục quản yêu cứu anh ta ra anh ta sẽ không tín nhiệm cậu như vậy.
Tiêu Chước cười nhìn anh ta, không hề lên tiếng trả lời.
Chốc lát cá chép tinh đã tự mình thông suốt: “Trước đó tao nghe bạo họ nhắc đến hống, bọn họ không biết mày chính là hống? Mày dạy tao tu luyện, vi chờ tao hóa thành rồng rồi ăn tao?”
Tiêu Chước khen: “Mày cũng khá thông minh đấy.”
Khuôn mặt cá chép tinh vặn vẹo khó coi, vừa tức vừa hận, anh ta không ngờ Tiêu Chước vẫn luôn lấy anh ta ra làm trò đùa.
Anh ta nhìn về phía xa, chắc chắn Trịnh Kình đang trên đường đến đây, đột nhiên âm hiểm nói: “Mày nói xem, nếu tao nói chuyện này cho Trịnh Kình nghe, anh ta sẽ nghĩ như thế nào”
Tiêu Chươc không hề bị anh ta uy hiếp: “Mày cho rằng, mày còn có thể gặp được anh ấy?”
Cá chép tinh giết người vô số, chết không hết tội.
Tiêu Chước giơ cao roi lên, vận yêu lực chuẩn bị đánh về phía con cá kia.
Cá chép tinh biết mình khó tránh khỏi cái chết, hai mắt cá của anh ta đỏ chạch chằm chằm trừng Tiêu Chước.
Nhưng ngay lúc này, sắc trời bỗng thay đổi.
Đột nhiên trên trời mây đen ùn ùn kéo đến.
Những đám mây đen cuồn cuộn, mang theo năng lượng vô cùng đáng sợ.
Ở xa xa, Trịnh Kình đang chạy về phía Tiêu Chước đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Thiên kiếp…”
Chúng tiểu yêu ngoài Cục quản yêu cũng nhìn thấy cảnh tượng này, uy lực của thiên kiếp thật sự khủng bố, tựa như chiếc búa khổng lồ treo trên đầu, chúng tiểu yêu đều vội vàng chạy vào Cục quản yêu trốn, không dám ngừng lại.
Mây đen cuồn cuộn, lóe ra những tia sét, sấm giật như vuốt rồng, khiến lòng người run sợ.
Tiêu chước vừa thấy đã lập tức lui ra xa, ngay sau đó một tia sét mang năng lượng tiêu hủy vạn vật bổ xuống người cá chep tinh.
Trong mắt cá chép tinh chỉ còn nỗi sợ hãi, nhưng anh ta không thể động đậy nỗi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên lôi giáng xuống đầu mình, hóa thành cát bụi.
Tiêu Chước nhìn sấm sét lui đi, lại nhíu mày nhìn những đám mây đen kia, cậu không để ý nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa đi bao xa, kim long đột nhiên xông tới trước mặt cậu, đưa cậu ra cách đó thật xa.
Phía sau lưng hai người, tia sét khổng lồ lại một lần nữa giáng xuống, vừa lúc bổ vào chỗ Tiêu Chước từng đứng.
Nếu Trịnh Kình không kịp thời bay tới, người bị đánh sẽ là Tiêu Chước.
“Không sao chứ?” Kim long cúi đầu, lo lắng hỏi.
Tiêu Chước bị Trình Kình nắm trong móng vuốt, cậu cố gắng nói, cậu không bị thương chỗ nào cả.
“Không sao.” Tiêu Chước vỗ võ o móng vuốt của Trịnh Kình, ý bảo anh thả cậu xuống.
Trịnh Kình cẩn thận buông Tiêu Chước xuống, sau đó anh hóa hình người, hai người ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.
Mây đen không ngừng cuộn tròn, khí thế đáng sợ, như đang chăm chú nhìn nơi vừa rồi bị đánh kia.
Nhưng không rõ tại sao, sấm sét không đánh xuống nữa.
Một lúc sau, bỗng nhiên im lặng biến mất.
Sau khi thiên kiếp biến mất, mây đen cũng dần tan đi, mặt trời ló ra từ sau áng mây, ánh nắng lại soi sáng nhân gian.
Trịnh Kình nhíu mày, nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng anh vẫn còn sợ hãi: “Tại sao thiên lôi lại đánh cậu?”
Tiêu Chước lại không hề thấy kỳ lạ: “Cũng không phải trước kia từng bị đánh, nhưng mà vẫn may mắn sống lại.
Thiên đạo không để yên cho đại yêu, nếu như gặp dịp muốn đánh chết tôi cũng không lấy làm lạ.
Huống hồ đại hạn của tôi sắp…”
“Cậu cảm giác được gì rồi?”
“Rất khó nói.” Tiêu Chước lắc đầu.
Hai mày của Trịnh Kình càng nhíu chặt, sắc mặt anh vô cùng khó coi: “Có cách hóa giải không?”
“Có lẽ là có, ai biết được.” Tiêu Chước cười trừ, chuyển đề tài: “Vừa rồi may mắn có anh nếu không đại nạn của tôi đã tới rồi.”
Trịnh Kình lắc đầu không lên tiếng, biểu hiện của Tiêu Chước đối với việc này quá nhẹ nhàng, nhưng anh lại không thể xem nhẹ, trong lòng anh nặng trịch, như bị một tảng đá lớn đè nén.
Cá chép tinh bị đánh thành bụi, giấc mộng ăn rồng của Tiêu Chước lại hóa thành bọt biển, tâm trạng cậu khó vui nổi.
Chợt nhớ ra vẫn đang trong thời gian lên ca, cậu lại vội vàng nói với Trịnh Kình một tiếng rồi vội vàng chạy về khách sạn.
*
Đêm nay, Tiêu Chước cùng Trịnh Kình ngồi trên ghế sofa vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa, chợt phát hiện ngoài biệt thự có một vị khách không mời mà đến.
Vị khách này có tính khí nóng nảy, anh ta đứng bên ngoài biệt thự đập cửa ầm ầm, suýt chút nữa đập vỡ cửa ra.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình, buông hạt dưa xuống, bóng cậu thoáng cái xuất hiện ngoài cửa lớn biệt thự.
Người đang ở bên ngoài phá cửa là Kỳ Ngạn Trạch, anh ta vừa thấy Tiêu Chước đã hóa thành nguyên hình nhào về phía cậu.
Cùng Kỳ thân như hổ, lưng mọc hai cánh, anh ta giang rộng cánh phi nhanh đến giữa không trung, chân trước vươn móng vuốt sắc bén hung ác đánh về phía Tiêu Chước.
Tiêu Chước nghiêng người tránh đòn.
Cùng Kỳ rơi xuống đất, lại uyển chuyển đổi phương hướng nhào về phía cậu.
Tiêu Chước còn chưa có động tác gì, Trịnh Kình đã đứng chặn trước mặt cậu, anh chặn lại công kích của Cùng Kỳ, mất kiên nhẫn cau mày hỏi: “Anh tới làm gì?”
Cùng Kỳ căm giận nhìn Tiêu Chước, thấy Trịnh Kình kiên quyết chắn ở trước mặt Tiêu Chước, chỉ có thể tạm thời từ bỏ đi ý định ra tay, anh ta hóa thành hình người, tức giận nói: “Là cậu nói cho Chư Mông biết chuyện tôi khắc tên Lê Vân lên ngực đúng không?”
Tiêu Chước hiểu ra, lúc thấy Kỳ Ngạn Trạch đi tới cậu đoán ngay được đối phương vì chuyện của Chư Mông mà tới.
Dù sao cậu cũng đã tạo phiền phức không nhỏ cho anh ta, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được.
Tiêu Chước vẫn không tỏ thái độ, âm thầm liếc nhìn Trịnh Kình.
Trịnh Kình nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này Tiêu Chước mới nói: “Lê Vân là ai? Anh đang nói cái gì? Tôi chẳng hiểu gì cả?”
“Cậu đừng có mà giả ngu.” Hiển nhiên Kỳ Ngạn Trạch không tin, vô cùng chắc chắn việc này do Tiêu Chước để lộ: “Tôi đã hỏi đám yêu quái có mặt ở đó, bọn họ đều nói nhìn thấy cậu tìm Chư Mông nói chuyện, không phải cậu còn có thể là ai? Làm sao cậu biết chuyện đó?”
Nếu Kỳ Ngạn Trạch đã biết, Tiêu Chước cũng chẳng giả bộ nữa: “Ai bảo anh kiêu căng như vậy, gặp ai cũng phải x kể lể tình yêu sâu sắc đối với Lê Vân xuống, tôi không muốn biết cũng khó.”
Sắc mặt Kỳ Ngạn Trạch cứng đờ, dường như nhớ lại lịch sử đen tối của mình, vẻ mặt anh ta vô cùng khó coi.
“Vậy cậu… vì sao cậu phải nói cho Chư Mông biết? Bởi vì chuyện này, mấy ngày cậu ấy không để ý tới tôi, tôi có thù oán gì với cậu sao? Tại sao cậu chơi tôi như vậy?”
Tiêu Chước lắc đầu một cái, trịnh trọng giải thích: “Không, tôi chỉ là sợ Chư Mông bị anh lừa bịp, hơn nữa thân là người yêu, sao anh có thể che giấu nửa kia chuyện quan trọng như vậy? Như vậy là dở rồi.”
“Không cần cậu quan tâm!” Kỳ Ngạn Trạch sắp bị Tiêu Chước chọc cho tức chết rồi.
Tiêu Chước nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như tôi thật sự muốn chơi anh, chắc chắn sẽ nói cho Chu Mông biết chuyện anh 100 tuổi còn đái dầm, bắt hổ rồi một mực nhận nó làm mẹ.”
Kỳ Ngạn Trạch nghe vậy, sắc mặt anh ta hoàn toàn đen thui, suy sụp nói: “Rốt cuộc cậu là ai? Làm sao cậu biết được những việc này?” Trong ký ức của anh ta, anh ta căn bản không quen biết người như Tiêu Chước.
Tiêu Chước nói: “Tôi cũng không phải nhân vật nổi danh gì, những việc này cũng nghe người khác nói.
Dù sao thời gian đó anh rất nổi tiếng.”
Kỳ Ngạn Trạch cũng lười suy nghĩ, lập tức uy hiếp Tiêu Chước: “Tốt nhất cậu nên giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không để Chư Mông biết, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Tiêu Chước “ồ” một tiếng, vừa chuẩn bị nói chuyện, lại bị Trịnh Kình cướp lời: “Thật sao? Vậy anh muốn không khách sáo như thế nào?”
Giọng nói của anh tràn đầy uy hiếp cung bất mãn, nhìn chằm chằm Kỳ Ngạn Trạch, ý tứ bảo vệ Tiêu Chước rất rõ ràng, dường như nếu Kỳ Ngạn Trạch dám uy hiếp thêm một câu, anh sẽ không chút do dự mà ra tay ngay bây giờ.
Kỳ Ngạn Trạch buồn bực gãi đầu một cái, nhìn Tiêu Chước lại nhìn Trịnh Kình, anh ta cảm giác được nếu giao thủ chắc chắn mình không chiếm được chỗ tốt, đành bực bội không lên tiếng nữa.
Anh ta quay người muốn rời đi, trong lòng âm thầm mắng Tiêu Chước đê tiện, ỷ đông hiếp yếu, có bản lĩnh một mình đấu với anh.
Mới đi được hai bước, đột nhiên Kỳ Ngạn Trạch quay đầu lại nhìn Tiêu Chước, nghi ngờ suy đoán: “Hống xuất quỷ nhập thần, từ ngày cướp ngục, chưa từng xuất hiện lại.
Tôi đột nhiên nhớ tới, từ đó đến nay dường như vẫn không ai biết vị Tư yêu đại nhân này của chúng ta nguyên hình là gì?”
Nói xong anh ta lại nhìn về phía Trịnh Kình: “Lẽ nào Đội trưởng Trịnh chưa từng nghi ngờ, Tư yêu đại nhân chính là vị hống thần bí kia sao?”
Tiêu Chước nghe vậy tim cậu hồi hộp giật thót một cái, không ngờ Kỳ Ngạn Trạch đánh bậy đánh bạ đoán trúng chân tướng.
Nhưng dù cho bị đoán trúng cũng không thể hoảng hốt, Tiêu Chước bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh nói vậy, có chứng cứ?”
Kỳ Ngạn Trạch khiêu khích: “Tư yêu đại nhân hóa thành nguyên hình, không phải tự nhiên có chứng cớ à.
Nếu không phải là cậu, tôi lập tức xin lỗi.”
Tất nhiên Tiêu Chước không định hóa thành nguyên hình, vừa muốn mở miệng, Trịnh Kình lại một lần nữa cướp lời bảo vệ cậu: “Không cần.
Tiêu Chước không phải là Hống.”
Kỳ Ngạn Trạch không muốn từ bỏ: “Làm sao anh biết? Lẽ nào anh đã nhìn thấy nguyên hình của cậu ta?”
“Đúng vậy.” Trịnh Kình nói dối không chớp mắt, tiễn khách nói: “Anh có thể đi rồi.”
Kỳ Ngạn Trạch thấy vậy, cũng không thể nói gì được, ngượng ngùng quay người rời đi.
Anh ta vẫn không đến mức hoài nghi Trịnh Kình.
Tiêu Chước yên lặng nghe Trịnh Kình khẳng định như đúng rồi, ánh mắt cậu kinh ngạc.
Cậu không ngờ Trịnh Kình sẽ bất chấp nguyên tắc mà bảo vệ mình, thậm chí còn nói dối đã từng nhìn thấy nguyên hình của cậu.
“Anh…”
Tiêu Chước còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Kình đã lắc lắc đầu nói: “Đừng để lời của Kỳ Ngạn Trạch ở trong lòng, tôi tin tưởng cậu.”
Trịnh Kình không cho rằng Tiêu Chước là hống, hiện tại trong mắt anh, Tiêu Chước đáng yêu như vậy, còn hống lại hung bạo tàn ác, hoàn toàn không phải cùng một loại.
So với giả thiết này, anh càng cảm thấy nguyên hình của Tiêu Chước có thể là tàn tật, hoặc xấu xí, vì vậy cậu mới không muốn lộ nguyên hình.
“Tôi cũng có thể hiểu lí do che giấu của cậu.” Trịnh Kình ôn hòa nói: “Nhưng cậu đừng thế mà cảm thấy tự ti.
Bất kể như thế nào, trong mắt của tôi, cậu là người đáng yêu nhất.”
Anh nói xong những lời nói này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Ở ngay trước mặt Tiêu Chước khen cậu đáng yêu, còn cảm thấy ngượng ngùng đến lỳ lạ.
Tiêu Chước há mồm, không nói nên lời — Tự ti? Vì sao cậu lại phải tự ti?
Đương nhiên so với điều này, Tiêu Chước càng cảm thấy vừa cảm động vừa hổ thẹn, cậu không ngờ Trịnh Kình lại tin tưởng cậu như vậy, mặt khác cũng cảm thấy bản thân đã cô phụ sự tin tưởng của Trịnh Kình.
Trịnh Kình thề son sắt, dường như anh chưa từng hoài nghi nguyên hình của cậu.
Cũng không biết khi anh biết sự thật mình chính là hống, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chước thử hỏi: “Sao anh lại tin tưởng tôi như vậy? Nếu như tôi lừa anh thì sao?”
Tiêu Chước muốn nhắc nhở Trịnh Kình, nhưng trong mắt Trịnh Kình, lời này của cậu là thăm dò lộ liễu, giống như bạn gái hỏi bạn trai anh có yêu em không, vấn đề này căn bản không cần phải suy nghĩ, bởi vì đáp án chỉ có một.
“Bởi vì tôi rất rõ ràng, cũng hiểu rất rõ cậu là loại người gì, cậu nhiệt tình, thiện lương, hăng hái làm việc nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui, sao có thể là hống, yêu quái hung ác đáng sợ kia chứ.”
Tiêu Chước lặng thinh, nhất thời không biết nên vui hay giận: “…”
Thôi được rồi, Trịnh Kình cảm thấy vui là được.
Cậu đã nhắc nhở Trịnh Kình, là do Trịnh Kình một mực lựa chọn tin tưởng cậu, nếu sau này anh phát hiện chân tướng cũng không chỉ có thể trách anh ấy mà thôi.
Lúc trở về biệt thự, Tiêu Chước hạ giọng nói với Trịnh Kình: “Kỳ Ngạn Trạch còn dám uy hiếp tôi.
Hôm nào đó tôi sẽ đi tìm Chư Mông nói chuyện.”
Trong tay cậu còn nắm rất nhiều chuyện đen tối của Cùng Kỳ, như vậy đủ rồi.
Trịnh Kình không cần đoán cũng biết Tiêu Chước đi tìm Chư Mông nói chuyện gì.
Nghĩ đến chuyện Kỳ Ngạn Trạch bắt nạt Tiêu Chước ban nãy, anh cực kỳ tán thành gật đầu.
Ai bảo Kỳ Ngạn Trạch bắt nạt Tiêu Chước, dạy dỗ anh ta vài lần cũng rất tốt.
Không bao lâu sau Tiêu Chước đi tìm Chư Mông, cũng lơ đãng nhắc tới vài câu chuyện xưa về tình sử của Cùng Kỳ.
Ban đầu vì Cùng Kỳ quá đáng thương Chư Mông hơi dao động, nghe xong những chuyện này lại trở nên kiên định, cậu ta quyết định chiến tranh lạnh với Cùng Kỳ vô thời hạn.
Vì thế Cùng Kỳ khổ không thể tả, mỗi ngày tìm Chư Mông đều bị đóng sầm cửa vào mặt, không ngủ được một giấc yên ổn, thảm không thể tả nỗi.
Việc này qua đi, cho dù Cùng Kỳ biết là Tiêu Chước đang khích bác ly gián, cũng không dám tiếp tục trêu chọc cậu, chỉ sợ anh ta nói sai cậu lại chạy tới tìm Chư Mông tiết lộ thêm chuyện gì nữa.
Không chỉ có như vậy, thậm chí mỗi khi nhìn thấy Tiêu Chước anh ta cũng đi đường vòng, cảm giác như anh ta quá sợ cậu rồi..