Thao Thiết ngồi ở ghế sau ghé sát tới cửa xe, chăm chú nhìn Chúc Dư, chợt anh ta đối diện với ánh mắt của Trịnh Kình, chỉ trong vài giây anh ta đã hiểu được ý nghĩ của anh.
Trịnh Kình cười nói: “Xuống xe trước đi.”
Ba người xuống xe, Chúc Dư cũng đi tới, đầu tiên gọi tiếng “Đội trưởng Trịnh”, “anh Tiêu”, sau đó lén lút quan sát đại yêu mới tới này.
Anh ta nhìn không thấu lai lịch của đại yêu, chỉ cảm thấy khí thế của yêu quái này rất dọa người, nhưng ấn tượng của anh đầu tiên về đại yêu cũng không tệ, chỉ cảm thấy lạnh lùng, nhưng rất anh tuấn, đặc biệt lạnh lùng nhưng lại có cá tính, trong nháy mắt hảo cảm của anh ta lại xoạt xoạt được dâng lên.
Trịnh Kình nói: “Anh ta mới tỉnh lại vài tháng trước, chưa từng xuống núi, còn chưa quen thuộc với thế giới bên ngoài, đoạn thời gian tới cậu theo anh ta, phổ cập văn hóa.
Sau này đều là đồng nghiệp, phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Thao Thiết quay đầu nhìn Trịnh Kình, có ý riêng nói: “Cậu ta không phải là cấp dưới của cậu à?”
Trịnh Kình lại cười nói: “Không sao, sẽ không chết nỗi đau.” Trước đó, Chúc Dư thường hay oán giận nói cậu ta quá tươi tốt, phải thường xuyên chăm sóc thật phiền phức, bây giờ có người giúp đỡ không phải sẽ bớt việc sao.
Thao Thiết gật đầu, sau vài giây nghiêm túc suy nghĩ, vi diệu đạt thành nhận thức chung cùng Trịnh Kình: “Vậy cũng tốt.”
Tiêu Chước đứng nhìn giao dịch của hai đại yêu, không ngờ “búa sát thủ” mà Trịnh Kình nói là cái này, thật sự rất mạnh.
Trong bốn người, chỉ có Chúc Dư mờ mịt, anh ta không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng gan anh ta lớn, không hiểu cũng không để ý, cực nhiệt tình nói: “Thì ra là đồng nghiệp mới, hoan nghênh hoan nghênh, đội đặc chiến của chúng ta đang rất cần những tiền bối như ngài.
Ngài yên tâm, chúng tôi đều rất thân thiện, bây giờ thế giới có thay đổi hơi lớn, nhưng ngài cũng đừng quá lo lắng, tôi sẽ giúp ngài chậm rãi tìm hiểu, có chỗ nào không hiểu tùy thời hỏi tôi, tôi là một yêu quái vô cùng hòa đồng, cũng rất thích giúp đỡ những yêu quái khác…”
Anh ta lải nhải tới đây mới nhớ tới tự giới thiệu bản thân nói: “Nói nhiều như thế, tôi quên tự giới thiệu.
Chào ngài, tôi tên là Chúc Dư.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ nhiệt tình.
Thao Thiết cụp mắt nhìn chằm chằm cái tay kia, vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nắm chặt tay Chúc Dư nói: “Chào cậu, tôi là Thao Thiết.”
“Thao Thiết? Sao lại quen tai thế nhỉ…” Chúc Dư thì thầm, một giây sau sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi, đến khi phản ứng lại, khuôn mặt anh ta tràn đầy sợ hãi lùi lại vài bước, lắp ba lắp bắp: “Thao thao thao… Thao Thiết? Tôi không nghe nhầm chứ? Là người mà tôi biết sao?”
Thao Thiết nói: “Đúng, chính là Thao Thiết mà cậu từng nghe nói.”
Thân là một trong tứ đại hung thú thời Thượng Cổ, tiếng ác của Thao Thiết vang xa vô cùng, đừng nói là nhân loại, ngay cả yêu quái nghe tên thôi cũng phải trốn cho thật xa.
Vì nếu vị này không có thức ăn, có thể sẽ nuốt chửng vạn vật, vô cùng hung tàn đáng sợ.
Vừa rồi Chúc Dư còn tích cực nhiệt tình chuẩn bị tạo mối quan hệ với đồng nghiệp mới, thuận tiện tìm người chống lưng, bây giờ anh ta lập tức lúng túng, chân tay mềm nhũn rụng rời đứng trước mặt Thao Thiết.
Ánh mắt cầu xin của anh ta nhìn về phía Trịnh Kình, hi vọng lão đại có thể tìm người khác tiếp đón Thao Thiết thay, bây giờ anh ta không ổn chút nào, tay chân rụng rời tê dại đi không nổi.
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, anh ta đã nghe thấy Trịnh Kình nói: “Cứ như vậy đi, Thao Thiết giao cho cậu.
Trước tiên cậu dắt anh ta đi quanh Cục quản yêu, sắp xếp phòng ở.
Đã muộn rồi, tôi và Tiêu Chước về đây.”
Sao Tiêu Chước có thể không hiểu tâm tư của Trịnh Kình, cậu lẻn đi còn nhanh hơn Trịnh Kình.
Một câu Chúc Dư cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, anh ta đứng tại chỗ muốn khóc không ra nước mắt nhìn theo ô tô hai người đi xa, nhất thời cảm thấy toàn bộ thân yêu đều không ổn.
Anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thao Thiết ở phía sau vẫn dán chặt vào mình.
Da đầu Chúc Dư tê dại, chân run rẩy, không có dũng khí quay đầu.
“Hay… hay là tôi tìm một yêu quái khác tiếp đón ngài nhé?” Chúc Dư không dám quay đầu lại, căng da đầu thương lượng với Thao Thiết: “Tôi chỉ là một yêu quái nhỏ bé, rất nhát gan, năng lực càng có hạn, e rằng không chăm sóc ngài được tốt…”
“Dông dài!” Thao Thiết bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời.
Anh ta bước lên trước, một tay túm gáy xách Chúc Dư đang cứng ngắc rồi quay người đi tới Cục quản yêu: “Tôi chỉ muốn cậu, người khác không được.
Còn phí lời tôi sẽ nhai đầu cậu.”
Chúc Dư sợ điếng vội vàng che kín miệng, anh ta đột nhiên cảm thấy “yêu sinh” từ giờ phút này trở đi sẽ chìm trong tăm tối.
Gần rạng sáng, đường phố thật tĩnh lặng, từng ngọn đèn nê ông chiếu sáng cảnh đêm phồn hoa đẹp đẽ.
Tiêu Chước nhớ tới vừa rồi Chúc Dư bơ vơ cầu xin giúp đỡ, cậu cảm thấy bọn họ dứt khoát quay lưng rời đi cũng thật tàn nhẫn, cậu quay qua hỏi Trịnh Kình: “Chúng ta cứ đi như vậy sẽ không sao chứ?”
“Không sao.” Trong lòng Trịnh Kình đã có tính toán: “Trừ khi Thao Thiết cảm thấy mình sống đủ rồi.”
Tiêu Chước nói chắc nịch: “Vậy thì không sao rồi.
Xem ra anh ta còn muốn sống thêm.”
Trịnh Kình gật đầu, vô cùng thần kỳ từ đâu đó lấy ra một cái kẹo đưa cho Tiêu Chước: “Ăn kẹo không?”
Tiêu Chước kinh ngạc, cậu vội vàng nhận lấy.
Kẹo chocolate trong hộp trữ vật đã bị cậu ăn sạch sẽ rồi, không ngờ Trịnh Kình vẫn còn kẹo.
“Sao anh mang theo nhiều kẹo thế?” Cuối cùng cậu cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi.
Trịnh Kình vuốt vuốt túi quần, chỉ còn lại vài cái.
Nghe Tiêu Chước hỏi, lỗ tai anh ửng đỏ, nhưng vẻ mặt anh lại rất bình tĩnh: “Yêu quái khác đưa, thuận tiện để trong xe.”
“Ồ, vậy sao.” Tiêu Chước gật gật đầu, sau đó lại cười nói: “Tôi còn tưởng anh chuẩn bị riêng cho tôi chứ.”
Giọng nói dường như mang theo chút thất vọng.
Bỗng nhiên Trịnh Kình có chút luống cuống, bàn tay nắm lấy vô lăng của anh cũng không tự chủ được mà siết chặt.
Một lát sau anh trầm giọng đáp: “…Thật ra, cũng có thể coi là như vậy.”
“Hửm? Thật sao?” Tiêu Chước khó nén kinh ngạc cùng vui sướng.
Trịnh Kình gật đầu, lúc này khuôn mặt anh cũng bắt đầu ửng đỏ, trái tim cũng theo đó mà đập loạn nhịp không ngừng.
*
Cục quản yêu sắp xếp một tòa nhà ba tầng làm ký túc xá cho nhân viên.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể ở ký túc xá này, có nhiều nhân viên không có tư cách ở, chỉ có thể ở thuê phòng bên ngoài.
Chúc Dư một đường nơm nớp lo sợ dẫn Thao Thiết đi tham quan Cục quản yêu một vòng, giọng nói anh ra run rẩy.
Thật vất vả mới tham quan xong, Chúc Dư đã vội vàng đề nghị dẫn Thao Thiết tới ký túc xá, cũng âm thầm chuẩn bị sắp xếp anh ta tới căn phòng …xa mình nhất.
Nhưng mà lúc đi ra thang máy, Thao Thiết dường như nhìn thấu được tâm tư của Chúc Dư, đột nhiên anh ta chặn đường, bắt Chúc Dư phải dắt mình đi xem phòng ở của đối phương.
Chúc Dư rất không tình nguyện, nếu như phòng bị bại lộ không phải sau này lúc nào Thao Thiết cũng sẽ tìm tới anh ta à.
Chúc Dư cố gắng xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu Thao Thiết: “Ký túc xá của tôi không có gì đẹp cả, vẫn nên đi xem ký túc xá của ngài đi.
Căn phòng tôi sắp xếp cho ngài…rộng rãi thoáng mát nhất, ánh sáng cũng rất tốt, ngài xem xem có thích không, nếu như có chỗ nào không hài lòng, chúng ta cũng có thể điều chỉnh…”
Thao Thiết không nói chuyện, anh ta không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Chúc Dư.
Chúc Dư thấp hơn Thao Thiết nửa cái đầu, dưới áp lực khổng lồ của đại yêu đè ép trên đỉnh đầu, anh ta kéo căng da đầu cũng không nói xong câu, đến khúc sau giọng nói của anh ta tan vào không khí.
Thao Thiết thấy thế mới hài lòng, sau đó lại hơi cúi đầu, nhìn Chúc Dư gằn từng chữ: “Đi ký túc xá của cậu trước, đã hiểu chưa?”
Một câu uy hiếp anh ta cũng không nói, nhưng trong ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ hung hãn ngang ngược, khiến cho Chúc Dư chợt cảm thấy cổ mình như bị siết chặt hô hấp khó khăn.
Trong lòng anh ta reo lên một hồi chuông báo động, một câu phản bác cũng không nói ra được, chỉ gật đầu theo bản năng.
Cánh cửa thang máy nhanh chóng khép lại, những yêu quái đang âm thầm quan sát trong tầng lầu này đều thở dài một hơi.
Dù bọn họ nhìn không thấu lai lịch của đại yêu này, nhưng nhìn biểu hiện của Chúc Dư, đại yêu này tuyệt đối không phải một kẻ dễ sống chung, nhất định là hung thú.
Hơi thở của hung thú vô cùng đáng sợ, nếu như ở chung một tầng lầu với bọn họ, vậy thì dọa chết đám yêu bọn họ mất.
Thang máy đi xuống hai tầng lầu, sau đó dừng lại.
Thao Thiết nhìn chằm chằm phím thang máy, anh ta nhớ rõ trong lòng, không nói thêm nhiều lời.
Bước chân Chúc Dư nặng nề, cố gắng kéo dài chút thời gian để cầu xin cứu viện.
Lúc đi qua căn phòng nọ, anh ta chợt nhìn thấy Hồ Uyển Uyển rình coi từ trong khe cửa, vội vàng nháy mắt cầu viện cô ta.
Qua khe cửa Hồ Uyển Uyển chỉ lộ ra một con mắt, cô ta cũng đã sớm cảm nhận được hơi thở của đại yêu, cô ta nhìn Chúc Dư, lại nhìn đại yêu bên cạnh Chúc Dư, thấy vô cùng đáng sợ, chỉ có thể cho Chúc Dư một ánh mắt muốn giúp nhưng không thể, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa.
Ánh mắt Chúc Dư u oán, cầu viện không được, anh ta cúi đầu giống như một kẻ đáng thương bị vứt bỏ, ủ rũ dẫn Thao Thiết đi vào phòng.
Ký túc xá tiêu chuẩn có một phòng ngủ một phòng khách, có buồng tắm có nhà bếp riêng, có thể thấy đãi ngộ trong cục vẫn rất tốt.
Thao Thiết nhìn xung quanh, ánh mắt anh ta dừng lại vào gối ôm con heo nhỏ màu hồng nhạt mềm mại trên ghế sofa một lát.
Chúc Dư lập tức dịch người che gối ôm nhỏ, là một nam yêu lại yêu thích những gối ôm đáng yêu, anh ta cảm thấy thật thẹn thùng.
Thao Thiết không để ý, nghiêm túc đánh giá Chúc Dư đang đứng trước mặt, bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu hóa nguyên hình đi.”
“Hả?” Chúc Dư không ngờ Thao Thiết sẽ đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong một khoảnh khắc anh ta muốn xoay người chạy trốn.
Anh ta biết ngay mà! Chắc chắn Thao Thiết không có ý tốt, chắc chắn lão đại của bọn họ đã bị anh ta lừa gạt.
Xem đi, vừa mới đến ký túc xá Thao Thiết đã thèm khát muốn ăn mình rồi.
Chúc Dư khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ là một bụi cỏ, ăn không ngon mà.”
Thao Thiết liếc mắt nhìn Chúc Dư, bởi vì nhìn anh ta khá lạnh lùng nên ánh mắt anh ta cũng rất đáng sợ.
Chúc Dư cảm thấy nếu như mình không nghe theo, Thao Thiết ngay lập tức sẽ ngai đầu mình luôn, bởi vậy không thể không run rẩy hóa thành nguyên hình.
Trong lúc hóa thành nguyên hình, Chúc Dư nhảy qua cửa chạy trốn.
Anh ta nhất định phải vạch trần khuôn mặt thật của Thao Thiết cho lão đại xem!
Nhưng mà Chúc Dư còn chưa chạy tới cửa sổ, đã bị Thao Thiết đưa tay ra, một phát bắt được.
Chúc Dư xanh mướt trơn bóng bị tóm lấy, dinh dưỡng đầy đủ khỏe mạnh, phát triển vô cùng tốt, bộ rễ to, cắm sâu vào trong lòng đất, sau khi bị Thao Thiết nắm lấy, Chúc Dư vẫn cố gắng đong đưa bộ rễ, muốn thoát khỏi bàn tay của anh ta.
Thao Thiết nghiêm túc đánh giá cỏ Chúc Dư, đương nhiên anh ta đã từng nghe thấy cỏ Chúc Dư, nhưng bởi vì hiếm khi nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng chưa được ăn thử.
Anh ta không khỏi cân nhắc, ăn cỏ Chúc Dư sẽ không đói bụng nữa à?
Đương nhiên, muốn biết hiệu quả như thế nào chỉ cần thử một lần là biết thôi.
Thao Thiết đang chuẩn bị vươn tay hái ít lá cây xuống.
Chúc Dư cũng không biết dự định của Thao Thiết, thấy anh ta chuẩn bị ra tay, anh ta cho rằng tính mạng của bản thân cũng không còn, không ngờ rằng số phận của mình cuối cùng lại nằm trong bụng yêu.
Bởi vì Chúc Dư vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt các lá cây đều cụp xuống, ủ rũ ỉu xìu, như trái cà ngậm sương, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tất cả lá cây đang không ngừng run rẩy.
Thao Thiết thấy cảnh này, anh ta cảm thấy rất buồn cười.
Cỏ yêu Chúc Dư này quá nhát gan, anh ta có từng nói muốn mạng của đối phương à?
Nhưng khi liên tưởng đến biểu hiện của Chúc Dư từ khi biết được thân phận của mình, Thao Thiết lại cảm thấy đối phương có vài phần đáng yêu
Nghĩ đến đây, anh ta không ngắt những chiếc lá xanh mướt trơn bóng của đối phương, mà lựa chọn hái chiếc lá ở phía dưới hơi vàng úa.
Cho dù anh ta không hái xuống, qua một đoạn thời gian nữa chiếc lá này cũng sẽ tự rơi xuống.
Sau khi hái lá, Thao Thiết buông tay thả Chúc Dư ra.
Chúc Dư không ngờ rằng bản thân còn có thể sống sót, những chiếc lá xanh lục trơn bóng run rẩy, cảnh giác dán chặt mắt vào Thao Thiết, đồng thời lại có chút hoài nghi, chỉ như vậy thôi? Thao Thiết không ăn mình?
Thao Thiết bỏ chiếc lá hơi úa vàng vào trong miệng, nhai nhai sau đó nuốt xuống.
Từ khi anh ta sinh ra, ăn như thế nào cũng không thể no bụng, ban đầu anh ta ăn rất nhiều thức ăn, cũng bởi vì khi nào cũng đói bụng sẽ trở nên vô cùng nóng giận cáu kỉnh, hung danh của anh ta cũng từ đó mà truyền xa.
Nhưng sau này, anh ta chậm rãi học cách khống chế, chỉ là cái bụng đói khi nào cũng dày vò anh ta.
Trịnh Kình nói đúng, cho tới bây giờ anh ta chưa từng hiểu được cảm giác ăn no là như thế nào.
Nhưng vào ngay lúc này, Thao Thiết đột nhiên cảm nhận được.
Sau khi cỏ Chúc Dư vào bụng, ngay lập tức có loại cảm giác kỳ lạ từ bụng anh ta lan tràn ra, loại cảm giác này khiến cho anh ta cảm động, vui vẻ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều chìm đắm ở bên trong cảm giác hưởng thụ tốt đẹp.
Thật lâu sau, Thao Thiết mới phản ứng lại, thì ra loại cảm giác này chính là no bụng.
Anh ta cúi đầu xuống, bỗng ánh mắt nhìn về phía Chúc Dư càng trở nên nóng bỏng, mang theo ham muốn sở hữu mãnh liệt, loại cảm giác này khiến cho Chúc Dư cảm thấy chính mình như con mồi, đã rơi vào vòng vây của thợ săn.
Chúc Dư cụp lá xuống, càng run rẩy hơn.
Anh ta biết, Thao Thiết vừa hung tàn vừa tham ăn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình!
*
Lúc Tiêu Chước đi làm, tin tức liên quan đến thôn Trần đã được đăng trên báo, chỉ giấu giếm thân phận yêu quái của Thanh Linh.
Người trong thôn Trần mua bán phụ nữ, hại chết bao nhiêu mạng người, còn tàn nhẫn sát hại ân nhân đã giúp đỡ trị ôn dịch cho bọn họ, loại hành động độc ác cùng tận này gây nên làn sóng phẫn nộ của công chúng, trên mạng sôi nổi lan truyền tin tức này, cư dân mạng đều chửi mắng lên án, mãnh liệt yêu cầu xử lý nặng những kẻ này, tuyệt đối không thể tha thứ.
Chúc Hưu An cũng rất cảm khái, cậu ta phẫn nộ nói: “Đám thôn dân này còn là con người sao? Còn muốn nỗi dõi tông đường, nhà bọn họ có ngai hoàng để kế thừa à? Những cô gái này thật đáng thương, đặc biệt là ân nhân không biết chuyện ác mà bọn họ đã làm, giúp đỡ trừ ôn dịch, lòng tốt bị lòng lang dạ thú hại, sớm biết như vậy lúc đó đừng cứu bọn họ.”
Cậu ta nói xong lại cảm thấy chưa đủ, lòng đầy căm phẫn nói tiếp: “Muốn tôi nói, đám người này quá đáng đời, đám súc vật như bọn họ, không nhiễm ôn dịch thì ai nhiễm? Bây giờ rơi vào kết cục như thế này là báo ứng.”
Tiêu Chước không tiếp lời Chúc Hưu An, bây giờ tất cả mọi người trong nhà hàng đang nói về việc này, chỉ có cậu tỏ vẻ hờ hững không quan tâm.
Di động đột nhiên nhận được tin nhắn mới, Tiêu Chước mở ra nhìn, phát hiện là Trịnh Kình gửi tin nhắn qua.
Trịnh Kình nói với cậu, đã tìm được người nhà của Phúc Đản, may mắn cậu ta có bức ảnh của mẹ cậu ta, dựa vào bức ảnh này để tìm kiếm cũng không khó.
Bởi vì Phúc Đản còn chưa có tên trên hộ khẩu, bây giờ chính thức thay tên thành Triệu Nghị, theo họ mẹ.
Ông bà ngoại của Triệu Nghị vẫn còn sống, từ khi con gái mất tích, hai ông bà vẫn luôn trăn trở tìm kiếm tin tức cô, những năm này luôn bận tâm, không buông xuống được.
Bây giờ biết được tin con gái đã chết, hai người đều thống khổ, cũng may con gái cũng lưu lại một đứa con trai, cũng khiến cho bọn họ còn lưu luyến nhân gian.
Những năm qua Triệu Nghị sống trong thôn không hề tốt, đám người kia hở một chút là chửi mắng, những vết thương kia cũng là do bọn họ đánh đập mà ra.
Cậu ta không ngốc cũng không đần, nói chuyện cũng không có vấn đề.
Sau này sống với ông bà ngoại, tất cả sẽ dần dần tốt hơn, nghênh đón cậu ta là một cuộc sống mới.
*
Sau sự kiện thôn Trần, cuộc sống lại một lần trở nên bình tĩnh.
Tiêu Chước như thường lệ mỗi ngày đi làm tan tầm, không có bất kỳ hành động khác thường.
Điều này cũng khiến cho Trịnh Kình khó hiểu, một ngày anh ngồi trong phòng làm việc trầm tư suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được lấy ra di động search Baidu: A rất thích tôi, vẫn luôn yêu thầm tôi, trước đây tôi không có cảm giác gì với cậu ấy, nhưng bây giờ tôi đã thích cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ yêu trong thầm lặng, vẫn không có hành động thực tế, tôi nên làm thế nào?
Trịnh Kình gửi lên một đoạn dài, Baidu ra đáp án lại chẳng liên quan tới câu hỏi.
Anh lại chuyển lên hỏi ở diễn đàn yêu quái, đăng nhập tài khoản clone đăng bài hỏi.
Không qua một lúc, dưới topic đã có yêu quái trả lời: Chủ topic chắc chắn đối phương yêu thầm mình?
Trịnh Kình suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: Chắc chắn.
Yêu quái này liền trả lời: Nữ yêu vẫn nên rụt rè một chút thì tốt hơn, đừng có chủ động, cô có thể cho anh ta một vài ám chỉ rõ ràng.
Trịnh Kình trả lời: Đã từng ám chỉ, nhưng dường như cậu ấy không hiểu.
Mặt khác, tôi không phải nữ yêu.
Đối phương trả lời rất mau, có vẻ kích động: Chủ topic là nam yêu? Nam yêu thì sợ cái gì, thích thì cứ tiến tới! Cậu ấy không chủ động thì anh chủ động! Chủ topic đừng sợ!
Bởi vì Trịnh Kình trả lời topic, nên phía dưới bài đăng nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
—— Tôi không nhìn nhầm chứ? Chủ topic và yêu quái anh ta thích đều là nam? Kích thích như vậy?
—— Bây giờ nam yêu cũng tìm tới nam yêu, nữ yêu chúng ta phải làm sao đây!
—— Chủ topic đừng lo lắng, anh chủ động là được, cố lên! Chúng tôi đều ủng hộ anh!
…
Trịnh Kình không ngờ mọi người sẽ nhiệt tình như thế, ngồi ở phòng làm việc rất nghiêm túc đọc hết những chiêu mà mọi người hiến cho anh, sau khi xem xong anh có loại cảm giác kiến thức đầy mình.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Dư đến phòng làm việc của anh một lần, muốn tố cáo Thao Thiết với Trịnh Kình, nhưng thấy anh đang nghiêm túc làm việc, lời gần tới miệng lại bị tắc nghẹn, anh ta hoàn toàn không ngờ lão đại đang bận bịu trang bị kiến thức yêu đương
Làm một yêu quái cho tới tận bây giờ chưa từng có mảnh tình vắt vai, Trịnh Kình cảm nhận rất sâu sắc, kiến thức mà anh cần trang bị rất nhiều, nhiều tiểu yêu còn am hiểu hơn anh.
Sau khi nghiêm túc học tập kiến thức, Trịnh Kình tìm thời gian, chủ động gửi tin nhắn hẹn Tiêu Chước đi xem phim.
Tiêu Chước rất thoải mái đồng ý.
Trịnh Kình lựa chọn một bộ phim kinh dị, yêu quái trên diễn đàn nhiệt liệt đề cử, nói bộ phim kinh dị này vô cùng đáng sợ.
Nếu người mà chủ topic sợ ma quỷ, đến lúc đó chủ topic cũng có thể nhân cơ hội này bảo vệ đối phương, cho dù đối phương không sợ, trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ ảo, cũng có thể nhân cơ hội nắm tay vân vân, đều là cơ hội trời cho.
Đám yêu quái anh một lời tôi một câu, còn cổ vũ khích lệ Trịnh Kình, nói anh nhất định đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Bộ phim chiếu lúc 8h, khi Tiêu Chước và Trịnh Kình vào rạp, người ở bên trong cũng không nhiều.
Ngoài cửa phòng chiếu phim đặt mấy tờ quảng cáo phim ảnh, có bộ phim bọn họ chuẩn bị xem, nội dung bộ phim xảy ra ở một khu trường học, bởi vậy trên tờ quảng cáo là toàn cảnh ở trường.
Tờ quảng cáo chia thành hai phần, bên trên là hình ảnh trường học nhìn rất bình thường, bên dưới có màu sắc tổng thể u ám tối tăm, trường học bị thảm thực vật màu xanh bao trùm, nhìn có chút đáng sợ.
Rõ ràng là cùng một trường học, lại phảng phất như bị ngăn thành hai không gian riêng biệt.
Khách vào rạp đi ngang qua những tờ quảng cáo cũng không nhịn được thầm nói “Thật đáng sợ”.
Tiêu Chước đi qua tờ quảng cáo chăm chú nhìn, sau đó thầm nói: “Cũng thật ghê.”
Trịnh Kình nghe thế đột ngột lên tinh thần, anh nghĩ thầm chọn phim kinh dị quả nhiên không nhầm, Tiêu Chước sợ là đúng rồi, chờ lát nữa anh có cơ hội an ủi bảo vệ đối phương rồi.
Nghĩ như vậy, nhưng phương hướng phát triển của sự việc lại hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Kình xem phim kinh dị, bởi vậy anh hoàn toàn không ngờ tới, người bị dọa trước tiên lại là anh.
Dù con quỷ trong bộ phim không lộ ra bộ mặt thật, nhưng nhạc phim quỷ dị khủng bố lại có thể dọa người ta muốn chết.
Trịnh Kình xem phim mà da gà nổi lên từ đầu tới chân, anh chịu đựng sợ hãi, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa vô cùng nghiêm túc.
Một lúc lâu sau anh mới nhớ tới mục đích đến rạp chiếu phim, thầm nghĩ mình đã bị dọa thành như vậy, chắc chắn Tiêu Chước còn sợ hơn.
Thế là nghiêng đầu nhìn Tiêu Chước một cái, anh lặng lẽ đưa tay với lấu tay Tiêu Chước.
Trịnh Kình từng chút một thăm dò ra phía trước, nữ chính trong bộ phim lại bắt đầu tìm đường chết, khán giả trong rạp đều im phăng phắc, thở cũng không dám thở.
Anh vừa kích động vừa sợ, cuối cùng cũng tìm thấy tay của Tiêu Chước, nữ chính bên trong phim đối đầu với “Quỷ”, âm nhạc ma mị ầm ầm vang lên, giống như một chiếc chuông âm linh bị dùng sức gõ xuống.
Trịnh Kình sợ đến mức cả người run lên, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Chước cũng run rẩy theo.
Tiêu Chước còn tưởng rằng Trịnh Kình sợ hãi nên đưa tay lại đây, cậu nắm lấy tay Trịnh Kình: “Sao lại nóng như vậy?”
Khi phát hiện Trịnh Kình giống như bị dọa sợ, Tiêu Chước nắm chặt lấy tay anh, hạ giọng nói Trịnh Kình sợ thì nhắm mắt lại, còn nói có cậu ở đây, sẽ không sao đâu.
Trịnh Kình vừa căng thẳng vừa cảm thấy phức tạp, nhìn tay của anh và Tiêu Chước đang nắm chặt, mục đích đã đạt được, nhưng không biết vì sao, anh luôn cảm thấy hiện thực và tưởng tượng không giống nhau.
Vừa nghĩ như thế, âm nhạc kinh khủng lại một lần nữa vang lên, cả người Trịnh Kình sợ đến căng chặt, anh có chút mệt tâm, cam chịu nghĩ thầm mặc kệ có giống với tưởng tượng của anh hay không, đạt được mục đích là được rồi.
Quan trọng nhất là được Tiêu Chước nắm tay anh không còn quá sợ nữa.
Anh không khỏi cảm thấy bực bội, rốt cuộc là ai đề nghị nên đi xem phim kinh dị vậy? Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ tới rạp chiếu phim xem phim kinh dị nữa.
Bộ phim kết thúc, kết cục cũng không ngoài dự đoán của mọi người, giải thích một cách khoa học là bị xuất hiện ảo giác.
Từ rạp chiếu phim đi ra, trên Trịnh Kình trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tất nhiên anh không sợ quỷ, chỉ là nhạc phim đột ngột vang lên vô cùng dọa người.
Xem phim xong đã hơn mười giờ, hai người lái xe về biệt thự.
Đêm nay trời không trăng, mặt đất bị màu đen nhấn chìm, từng ngọn đèn nhỏ bên đường sáng lên, không khí tĩnh lặng tuyệt đẹp.
Hai người đều không đề cập tới chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, Trịnh Kình nghiêm túc lái xe, anh cảm thấy bàn tay được Tiêu Chước nắm chặt của mình vẫn nóng lên.
Dọc theo đường đi tâm trạng anh thay đổi liên tục, trái tim đập thình thịch, không thể bình tĩnh được.
Anh biết rõ chính mình đã thích Tiêu Chước mất rồi, có lẽ giống như trên mạng nói, Tiêu Chước không chủ động, vậy thì để anh chủ động vậy?
Trịnh Kình càng nghĩ càng cảm thấy như vậy cũng được, anh không kiềm chế nổi tâm trạng kích động, đột nhiên có bạo dạn vươn tay ra nắm lấy tay của Tiêu Chước.
Lúc này Tiêu Chước đang cầm di động không nể tình mà nói xấu Trịnh Kình với Chúc Hưu An, cậu ha ha cười nói không ngờ rằng đại yêu như Trịnh Kình lại sợ quỷ, nói rằng cậu nhịn cười đến mức nội thương, nếu không phải sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Trịnh Kình, cậu đã sớm cười nhạo rồi.
Sau khi Trịnh Kình nắm chặt lấy tay Tiêu Chước, Tiêu Chước nghiêng di động qua, Trịnh Kình thoáng nhìn, vừa vặn thấy đoạn chat.
Trong nháy mắt khuôn mặt anh cứng đờ, nhiệt tình nóng bỏng thoáng chốc lạnh lẽo, hóa thành xấu hổ và tức giận.
Anh vốn tưởng rằng Tiêu Chước hiểu ý mới không nói tới chuyện đó, còn vì thế mà tăng thêm hảo cảm với cậu, vậy mà Tiêu Chước lại lén lút nói xấu sau lưng, còn cười nhạo anh, vô cùng quá đáng!
Trịnh Kình chợt cảm thấy vô cùng mất thể diện, anh tức giận đến mức đỏ cả cổ, không khí ám muội kiều diễm bên trong xe nháy mắt biến mất, anh kinh ngạc tức giận đan xen hỏi: “Cậu đang làm gì vậy…”
Anh còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng “Oành” vang lên, có cái gì đó từ trên trời đột nhiên đập xuống, rơi xuống trên nóc xe bọn họ.
Bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, đỉnh xe cũng bị lõm xuống một mảng lớn.